8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ba người ngồi vây quanh chiếc bàn tròn nhỏ trong căn phòng yên tĩnh, ngồi chính giữa là Kỳ Kỳ đang cầm một bức tranh màu sắc sực sỡ.

Giang Mặc Thần nhìn động tác của bé mà trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: nếu thời gian có thể đảo ngược về hai mươi phút trước, hắn nhất định sẽ dứt khoát từ chối lời mời “Anh có muốn cùng nhau vẽ không?” của Yến Thanh Trì. Hắn có thể bảo Kỳ Kỳ là mình còn có việc, có thể hứa với Kỳ Kỳ lần sau vẽ tranh cùng bé, nhưng tuyệt đối sẽ không phải như bây giờ, ở trước mặt Yến Thanh Trì, cùng nhau ngồi với Kỳ Kỳ trên một cái bàn, chuẩn bị vẽ tranh.

Giang Mặc Thần nhìn mấy cây bút chì màu rực rỡ trước mặt mình, trong lòng thấy hối hận thối ruột. Hắn hung hăng trừng mắt với Yến Thanh Trì, bắt đầu suy xét xem liệu hôm nay cho Yến Thanh Trì ngênh ngang vào nhà có phải quyết định sai lầm rồi không. Tên ranh ma này!

Phải quay ngược thời gian lại hai mươi phút trước, khi Giang Mặc Thần mới vừa vào phòng, khi Kỳ Kỳ bắt đầu vẽ tranh. Bé vẽ rất nghiêm túc, thậm chí vẽ xong còn tô màu cho cún con. Khi bé tô màu xong xuôi mới ngồi thẳng lại, nhìn Giang Mặc Thần rồi quay sang nhìn Yến Thanh Trì.

Vì tuổi còn nhỏ nên nét vẽ của bé còn rất ngây ngô, vừa nhìn là biết cách vẽ của một đứa trẻ con. Yến Thanh Trì lại xem kỹ càng rồi bắt chước cách vẽ của bé để vẽ thêm một con cún ngay bên cạnh.

Kỳ Kỳ vui vẻ nhìn anh vẽ. Chờ anh vẽ xong, bé rất tự nhiên đem bức tranh di dến chỗ Giang Mặc Thần, chờ hắn cũng vẽ một con.

Vì thế, Giang Mặc Thần bắt đầu xuất hiện tâm lý buồn bực và hối hận như trên.

Giang Mặc Thần nhìn bức tranh đột nhiên được di tới trước mặt chính mình, chỉ hận tại sao mình lại lỡ chân bước vào căn phòng này, hận cực kỳ hận. Hắn cứ tưởng rằng chỉ Yến Thanh Trì dạy Kỳ Kỳ vẽ tranh thôi, thế nên mới muốn ở lại để xem cách bọn họ ở chung ra sao, tiện thể ngồi chơi với Kỳ Kỳ luôn. Nhưng tại sao mọi chuyện lại thành thế này, tại sao hắn cũng phải vẽ hả!

Hắn lại lần nữa nhìn về đầu sỏ gây tội ngồi đằng kia: “Không phải cậu muốn dạy Kỳ Kỳ vẽ tranh à? Cậu dạy kiểu gì đây?”

Yến đầu sỏ chống một bàn tay lên cằm, bình tĩnh nói: “Vẽ tranh vốn để tìm niềm vui mà, trước cứ chơi đã, chờ Kỳ Kỳ vui vẻ chơi xong thì tôi sẽ dạy bé sau.”

“Vậy cậu có thể dạy nó ngay bây giờ luôn.” Giang Mặc Thần cố ý nhấn mạnh hai chữ “bây giờ”.

Yến Thanh Trì nhướn mi đánh giá hắn, lại kết hợp với hành động trừng mắt oán hận của hắn mỗi khi anh cúi đầu, anh lập tức có suy đoán. Anh thu hồi bàn tay đang chống cằm, ung dung chậm rãi nói: “Cũng đúng, nhưng tôi vốn chỉ là khách thôi, anh là ba của Kỳ Kỳ, chúng ta nên cùng nhau dạy Kỳ Kỳ mới phải chứ nhỉ?”

Yến Thanh Trì nói xong, không chờ hắn từ chối đã rút ra một tờ giấy trắng từ trên bàn, mỉm cười đưa cho hắn: “Anh cứ vẽ tự do trước đi, tôi với Kỳ Kỳ sẽ tham khảo phong cách vẽ của anh, sau đó chúng ta sẽ phân công dạy học sau.”

Giang Mặc Thần nhìn nụ cười trên mặt anh, quả thực bị mấy hành động của anh làm cho sợ đến đơ luôn,…… Đây là cố ý! Chắc chắn là cố ý! Tên ranh ma này!

Hắn khó xử với tờ giấy trên tay Yến Thanh Trì, nhận không được mà không nhận cũng không được, chỉ đành tiếp tục lạnh lùng nói: “Cậu vẽ trước đi.”

Yến Thanh Trì cũng không xấu hổ, cầm một cây bút chì màu bắt đầu vẽ lên một tờ giấy trắng, Kỳ Kỳ thò đầu lại nhìn bàn tay thoăn thoắt của anh, chỉ trong chốc lát, trên tờ giấy xuất hiện một cún có đôi mắt tựa như đang cong mắt cười.

Yến Thanh Trì hỏi bé: “Có đáng yêu không?”

Kỳ Kỳ gật đầu, bé duỗi tay sờ con cún, mềm mại nói: “Đáng yêu.”

Giang Mặc Thần mặt lạnh tanh nhìn bức tranh. Phong cách vẽ Yến Thanh Trì hơi giống cách vẽ truyện tranh, chắc là vì muốn hùa theo sở thích của Kỳ Kỳ nên anh cố tình vẽ giống nét của phim hoạt hình.

Hắn đang nhìn thì thấy Yến Thanh Trì ngẩng đầu lên, khi bốn mắt gặp nhau, Giang Mặc Thần có thể chắc chắn là hắn có thể thất sự cười nhạo và đắc ý trong ánh mắt của Yến Thanh Trì. Giang Mặc Thần yên lặng cắn răng, đoạn nghe thấy Yến Thanh Trì cười nói: “Tôi vẽ xong rồi, Giang thiếu, đến lượt anh đó.”

Kỳ Kỳ nghe xong bèn quay đầu nhìn về phía Giang Mặc Thần, trong mắt ánh lên sự chờ mong.

Giang Mặc Thần nhìn ánh mắt mong chờ của bé mà thấy cực kì bối rối, chẳng lẽ hắn lại nói với Kỳ Kỳ là ‘Ngượng quá Kỳ Kỳ à, ba không biết vẽ đâu’ sao? Giang Mặc Thần cảm thấy mình không nói nổi câu trên, việc này thật sự là đáng sợ, dù đã qua hơn hai mươi năm nhưng hắn vẫn không có dũng khí để đối diện với sự thật này……

Yến Thanh Trì nhìn vẻ mặt khó xử hắn là biết chắc mình đoán trúng rồi. Ai mà tin được rằng nam chính tiểu thuyết như Giang Mặc Thần lại có điều gì không biết làm cơ chứ, đã thế lại còn là vẽ tranh. Anh lập tức cảm thấy người trước mặt bắt đầu giống một người thật hơn, không còn là nhân vật mà những câu văn trong tiểu thuyết dây dựng lên nữa.

Anh vốn chỉ muốn nghiệm chứng ý nghĩ của mình chứ cũng không muốn Giang Mặc Thần làm khó xử, nên anh mở lời nói đỡ cho hắn: “Thôi, con nhà giàu như Giang thiếu đây chắc chỉ học các cách vẽ truyền thống như phác hoạ thôi, chắc anh cũng không vẽ ra phong cách như của tôi và Kỳ Kỳ, vẫn nên để tôi dạy thằng bé đi.”

Giang Mặc Thần thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì trăm sự nhờ thầy Yến vậy.”

Yến Thanh Trì tủm tỉm cười: “Anh không cần khách sáo đâu mà.”

Giang Mặc Thần:…… Ha.

Kỳ Kỳ nghe cuộc đối thoại của hai người bọn họ, cũng nghe ra Yến Thanh Trì nói anh sẽ dạy mình, bèn ngẩng đầu nhìn Yến Thanh Trì.

Bé lại cầm một tờ giấy khác, chỉ vào con cún mà Yến Thanh Trì vẽ một mình, rồi lại nhìn anh, không nói lời nào.

“Cháu muốn chú dạy cháu vẽ được như này à?” Yến Thanh Trì nói giúp bé.

Kỳ Kỳ gật đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh, nhưng vẫn không lên tiếng.

Yến Thanh Trì mong muốn sáng rực trong mắt bé, lại cảm nhận được sự trầm lặng của nó, cảm thấy hơi đau lòng.

Trên đời này có rất nhiều người trời sinh không thích nói chuyện, nhưng anh biết Kỳ Kỳ không phải trời sinh như thế, bé rất tò mò và cảm thấy thích thú với nhiều điều như bao đứa trẻ khác, cũng vui vẻ muốn học hỏi những điều mới lạ. Mặc dù nhiều lúc bé không nói lời nào, nhưng luôn đôi mắt tròn xoe đầy mong đợi để nhìn mọi người. Yến Thanh Trì liên hệ đến hoàn cảnh của bản thân, đoán rằng vấn đề Kỳ Kỳ hẳn là nằm ở tâm lí, có lẽ bé từng bị người khác nhắc nhở qua, hoặc là vì tự bảo hộ mình nên mới im lặng và vâng lời như vậy, không dám nói hay làm quá nhiều.

Đây không phải vấn đề có thể thay đổi trong ngày một ngày hai, thế nhưng anh cũng không vội, bởi nếu hôn nhân của bọn họ được tiến hành thuận lợi thì anh còn có nửa đời người làm bạn cùng đứa trẻ này, chắc chắn có một ngày có thể xua tan nỗi sợ hãi của thằng bé, để bé có thể vui đùa và hạnh phúc như những đứa trẻ bình thường.

Yến Thanh Trì cầm bút, vẽ lên giấy một nét rồi nhìn Kỳ Kỳ. Vốn là một đứa trẻ thông minh nên Kỳ Kỳ hiểu ngay ý của anh, bé cũng bắt chước cầm bút vẽ một nét. Sau đó, Yến Thanh Trì liền thấy Kỳ Kỳ rất tự nhiên quay sang nhìnphía Giang Mặc Thần.

Giang Mặc Thần giật mình khi thấy Kỳ Kỳ quay sang mình. Hắn bất giác nhìn về phía Yến Thanh Trì, liền thấy Yến Thanh Trì cũng đang kinh ngạc. Giang Mặc Thần lại lần nữa oán hận trừng mắt nhìn Yến Thanh Trì, âm thầm hối hận trong lòng, lẽ ra hôm nay không nên để Yến Thanh Trì tới gặp Kỳ Kỳ. Xem đi, không chỉ bắt mình phải vẽ tranh mà còn muốn bảo mình học vẽ!

Giang Mặc Thần hận không thể chuồn ra khỏi căn nhà này ngay lập tức, hoặc là tránh mặt Kỳ Kỳ để đánh cho Yến Thanh Trì thành đầu heo, ai bảo anh bày vẽ ra chuyện này!

Yến Thanh Trì thấy hắn lại mình, ám chỉ biện giải cho mình: ‘Oan cho tôi nha, tôi có bắt anh phải học đâu chứ.’

‘Không phải cậu vừa bảo tôi phải vẽ à.’ Giang Mặc Thần ám chỉ để phản bác lại.

Yến Thanh Trì cảm thấy mình thật sự vô tội mà: ‘Rõ ràng vừa nãy tôi còn giúp anh giải vây đấy thôi? Nếu không thì lúc này anh đã phải triển lãm kỹ năng vẽ tranh của anh cho Kỳ Kỳ xem rồi đấy.’

Giang Mặc Thần cười lạnh nhìn anh: Đầu sỏ gây ra chuyện này là ai hả?

Yến Thanh Trì mở to hai mắt bày ra vẻ mặt vô tội và ủy khuất, thậm chí còn mang theo đau thương đưa tình nhìn hắn.

Giang Mặc Thần quay đầu đi không đành lòng xem tiếp, quá đau mắt, hình ảnh đáng sợ đến mức hắn không dám nhìn nữa.

Yến Thanh Trì buồn cười khi hắn xoay đầu đi. Nhưng anh vừa mới cong môi lên đã thấy Kỳ Kỳ đang nhìn mình. Yến Thanh Trì đang muốn hỏi bé có chuyện gì thế, lại thấy Kỳ Kỳ quay đầu sang Giang Mặc Thần. Giang Mặc Thần cũng chỉ cúi đầu coi bé, hỏi: “Làm sao vậy?”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ P/S ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net