88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong một khoảng khắc, Giang Mặc Thần cảm thấy toàn bộ thế giới dường như tĩnh lại.

Hắn nhìn đôi mắt cong cong của Yến Thanh Trì, nhìn anh an tĩnh đứng ở dưới đèn.

Anh mặc một chiếc áo hoodie liền mũ màu trắng với quần jean màu đen. Ở dưới đèn đường mờ ảo, ngũ quan quá mức diễm lệ của anh đã được giảm bớt đi, mịt mờ thành một cảm giác ấm áp mông lung, giống như một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp.

Khiến người động tâm.

Giang Mặc Thần đi từng bước lại gần anh.

Hắn nghe thấy trong lồng ngực của mình truyền đến âm thanh thình thịch như sấm dậy, cảm giác được bản thân đang run rẩy một cách không thể kìm chế được. Hắn liều mạng nuốn ức chế tình cảm đang cuồn cuộn dâng lên trong nội tâm, nhưng cuối cùng lại cảm nhận được rõ ràng hơn những làn sóng tình cảm đó đánh úp lại từ bốn phương tám hướng, hung hăng đánh vào trái tim của hắn. Đó là một cảm giác mà hắn chưa bao giờ từng có, vừa bình tĩnh vừa mãnh liệt, giống như một dòng sông vậy, thoạt nhìn yên ả nưng lòng sông lại chứa đựng những con sóng mạnh mẽ đang nhanh nhẹn chảy trên con đường của mình, khi thì gặp đá ngầm, khi thì va vào kênh đào, phát ra thanh âm vang dội.

Hắn đến gần đối diện với Yến Thanh Trì, nhìn anh mặt mang mỉm cười hỏi, “Bất ngờ không, vui vẻ không?”

Trong một khắc đó, hắn thấy được hình bóng bản thân trong đôi mắt của Yến Thanh Trì.

Hắn duỗi tay ôm lấy Yến Thanh Trì, cảm nhận được nhịp tim của mình chậm rãi bình tĩnh trở lại, không gian xung quanh lại lần nữa yên lặng: Không có những con sóng mãnh liệt, cũng không có tiếng sấm, chỉ còn một mảnh an bình và phồn hoa tựa cẩm. Những bông hoa giấu ở trong gợn sóng đó, tại một khắc này rốt cuộc bung nở, phủ kín trái tim hắn, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

Giang Mặc Thần nhẹ giọng nói: “Chỉ có bất ngờ, không có vui vẻ.”

Yến Thanh Trì đẩy hắn ra, kéo dãn khoảng cách giữ, sau đó ngẩng đầu hôn hắn một cái, cười nói: “Hiện tại thì sao?”

“Hình như có một chút.”

Yến Thanh Trì bật cười, “Anh khó hầu hạ quá đấy.”

“Cho nên, em đây là đóng gói chính mình rồi gửi đến để hầu hạ anh?”

“Suy nghĩ nhiều,” Yến Thanh Trì trở tay vỗ vỗ cái túi đeo trên lưng mình, “Quà gửi cho anh ở trong túi, em chỉ là nhân viên chuyển phát nhanh thôi.”

“Vị nhân viên này mấy giờ phải trở lại công ty?”

“Giữa trưa mai, tầm 12 giờ.”

Giang Mặc Thần gật đầu, “Vậy là chúng ta còn có cả đêm.”

“Chủ yếu phải xem anh thế nào.”

“Đi thôi.” Giang Mặc Thần kéo anh về phía gara ngầm.

“Làm gì thế? Không phải anh còn đang ăn tiệc sinh nhật sao?”

“Ăn cơm cũng đã ăn, bánh kem cũng đã cắt, nói cũng đã nói xong rồi, hiện tại, anh nên mừng sinh nhật cho bản thân.”

Yến Thanh Trì cười một cái, “Anh không trở lại liệu có sao không?”

“Giải thích với đạo diễn một câu là ổn thôi.”

“Giải thích như thế nào? Nói anh trọng sắc khinh bạn?”

Giang Mặc Thần dừng bước, quay đầu nhìn anh, “Nói là người nhà của anh tới rồi.”

Yến Thanh Trì rất thích từ người nhà này, cho nên anh khẽ cười.

Giang Mặc Thần nhìn anh, không hiểu sao lại thấy hơi đau lòng cho anh. Nếu có thể, kỳ thật hắn rất muốn nói là người yêu của hắn đã tới, nhưng chưa được, quan hệ giữa hai bọn họ chưa thể công bố được. Không chỉ bởi vì thân phận của hắn, mà là vì sự nghiệp vừa mới khởi bước của Yến Thanh Trì. Nếu công bố quan hệ giữa bọn họ ngay lúc này, Yến Thanh Trì sẽ vĩnh viễn sống dưới cái bóng của hắn, người khác nhắc tới anh sẽ chỉ nghĩ đến nửa kia của Giang Mặc Thần, cho dù anh có tiến bộ đến mức nào, lấy được bao nhiêu thành tích thì anh vẫn sẽ không có tên tuổi của mình, chỉ biết lấy thân phận phụ thuộc vào Giang Mặc Thần mà tồn tại.

Đây không phải là điều mà Giang Mặc Thần muốn nhìn đến, hắn ký hợp đồng với Yến Thanh Trì vào Nam Tranh, cho phân phối cho anh người quản lý tốt nhất, đề cử anh đi thử vai, dặn Quản Mai giúp anh tranh tài nguyên thích hợp, hắn theo dõi Yến Thanh Trì từng bước đi lên quỹ đạo, cũng theo dõi Yến Thanh Trì nghiêm túc ứng phó với mọi việc, bởi vì Hắn biết, Yến Thanh Trì có dã tâm và có ý tưởng của riêng mình.

Cho nên, hắn không thể công bố ngay lúc này, không chỉ có fans không thể tiếp thu, có lẽ Yến Thanh Trì cũng không muốn, mà hắn, hắn cũng không muốn.

Giang Mặc Thần cảm thấy hơi có lỗi với anh, muốn xin lỗi, rồi lại cảm thấy câu xin lỗi này sẽ khiến Yến Thanh Trì khó hiểu, cho nên chỉ duỗi tay ôm anh, nhẹ giọng nói: “Đạo diễn Vương sẽ lý giải thôi.”

Yến Thanh Trì nào biết tâm tư trăm chuyển của hắn, bởi vậy cũng chỉ đáp: “Vậy là tốt rồi.”

Giang Mặc Thần đi lấy xe, lúc lên xe mới nhắn WeChat cho đạo diễn Vương, nói là người nhà của mình tới nên hắn đi trước với người nhà, hy vọng đạo diễn Vương có thể thứ lỗi.

Vương đạo còn tưởng là Giang Tinh Thần tới, nên ông nói: Không sao không sao, cậu đi chơi với người nhà vui vẻ nhé, chúc mừng sinh nhật.

Giang Mặc Thần lại nhắn thêm một tin cho Vương Hướng Hải, nói mình sẽ đến khách sạn của tập đoàn nhà họ Giang, dặn có việc thì gọi điện thoại cho anh.

Vương Hướng Hải đương nhiên là đồng ý ngay.

Đến khách sạn, còn chưa kịp vào thang máy, điện thoại Yến Thanh Trì lại vang lên. Anh nghe máy, bên kia thông báo có bưu phẩm tới. Anh bèn bảo Giang Mặc Thần chờ một chút, bản thân thì ra đại sảnh của khách sạn.

Khi anh quay lại, trên tay đã xách theo một cái bánh kem.

“Em còn đặt bánh kem?”

“Đúng vậy, ăn sinh nhật sao có thể thiếu bánh kem được. Mặc dù anh đã cùng đoàn phim ăn rồi, nhưng em chưa được ăn mà, anh lại ăn với em đi.”

Giang Mặc Thần mỉm cười gật đầu, “Được.”

Hai người vào phòng, Giang Mặc Thần bật đèn, Yến Thanh Trì thì đặt bánh kem lên bàn trà, cởi chiếc túi đeo trên vai xuống.

“Đói không?” Giang Mặc Thần hỏi anh, “Anh gọi gì đó ăn nhé.”

“Em có ăn một chút trên máy bay rồi, không thấy đói bụng lắm, anh thì sao?”

“Anh cũng ăn ở khách sạn rồi, không đói lắm.”

“Vậy chúng ta không gọi cơm nữa, ăn bánh kem luôn đi.”

“Được.”

Yến Thanh Trì thấy hắn đồng ý bèn nhanh chóng vào buồng vệ sinh rửa tay, sau đó đi ra cẩn thận mở hộp bánh kem. Bên trong là một chiếc bánh kem chocolate trông rất ngon mắt.

“Em đặt ở một tiệm bánh ở trên mạng, nếu không ngon thì em sẽ đánh giá kém nó.”

Giang Mặc Thần cười khẽ.

Yến Thanh Trì cắm nến, “Ước một điều đi?”

“Không hát sao?” Giang Mặc Thần cố ý trêu anh.

Yến Thanh Trì bày vẻ bất đắc dĩ, “Anh muốn thì tự hát đi, em sẽ không hát đâu.”

Giang Mặc Thần rất là tiếc hận lắc đầu, thở dài.

Yến Thanh Trì chọc hắn, “Anh có ước không đây? Không ước thì trực tiếp thổi nến đi.”

Ánh nến làm nổi bật gương mặt ôn nhu của anh. Giang Mặc Thần thầm ước trong lòng: Hy vọng gia đình hòa thuận, người nhà khỏe mạnh và cuộc sống thuận lợi; hy vọng Yến Thanh Trì có thể thuận buồm xuôi gió, sự nghiệp thành công; hy vọng sang năm bọn họ cũng có thể cùng nhau ăn sinh nhật.

Hắn nhẹ nhàng thổi tắt ngọn nến, Yến Thanh Trì bắt trước bộ dáng trong TV vỗ tay chúc mừng, sau đó đưa hắn con dao để hắn cắt bánh kem.

Giang Mặc Thần cắt cho anh một miếng lớn, cắt cho mình một miếng nhỏ hơn. Bản thân hắn không quá thích ăn đồ ngọt, ăn bánh kem cũng chỉ vì tình huống thích hợp thôi. nếu Yến Thanh Trì không mua thì chính hắn cũng sẽ không mua.

Yến Thanh Trì lại rất thích ăn đồ ngọt, ăn xong miếng của mình rồi lại bảo Giang Mặc Thần cắt thêm một miếng bé nữa, lúc này mới buông đĩa xuống.

Giang Mặc Thần thấy anh ăn no sau thoả mãn dựa vào trên sô pha, bèn bôi một miếng chocolate lên mặt anh.

Yến Thanh Trì trừng hắn, “Anh bao tuổi rồi?”

“Cái này gọi là tính trẻ con chưa hết.”

“Cái này gọi là lãng phí thức ăn.” Yến Thanh Trì nhìn hắn, “Giữ lại để ngày mai ăn không ngon sao? Đừng phí phạm bánh kem của em như thế.”

“Sao anh lại phí phạm được?” Giang Mặc Thần hỏi anh.

Yến Thanh Trì lấy mu bàn tay cọ lên mặt mình, giơ cho hắn xem vệt chocolate trên mu bàn tay mình, “Anh xem, không thể ăn được nữa.”

Anh nói xong, rút một tờ khăn giấy xoa xoa tay, sau đó đi lau mặt.

Giang Mặc Thần duỗi tay lấy tờ khăn giấy anh vừa dùng rồi hôn lên vết chocolate trên đó, lại liếm vài cái, sau đó đè bên tai anh nhẹ giọng nói, “Sao lại không ăn được nữa?”

Yến Thanh Trì mở to hai mắt, cơ hồ không thể tin được, đây vẫn là Giang Mặc Thần mà anh biết sao? Mấy ngày không gặp mà đã biến thành như vậy rồi!

Giang Mặc Thần cúi đầu nhìn anh, vẻ mặt Yến Thanh Trì tràn đầy nghi ngờ.

“Nhìn em như vậy làm gì?”

“Em thấy sao?”

Giang Mặc Thần cười khẽ, tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn anh.

Yến Thanh Trì mất kiên nhẫn với động tác như thế, cho nên duỗi tay đè lại gáy của hắn, ngẩng đầu hôn lên.

Giang Mặc Thần vừa hôn, tay không tự giác vói vào trong áo của anh, nhẹ giọng nói: “Đêm nay có thể chứ?”

“Đừng lưu lại dấu vết.” Yến Thanh Trì ngầm đồng ý.

Giang Mặc Thần nghe vậy, lập tức bế anh lên rồi tiến vào phòng ngủ.

Hai người đã lâu chưa làm, lúc này đương nhiên khó tránh khỏi kéo dài hơi lâu. Đến khi kết thúc, tắm rửa xong, Giang Mặc Thần ôm anh nói chuyện, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều trở nên nhẹ nhàng cùng an bình, thậm chí còn có chút vui sướng khó giải thích.

Hắn nhìn Yến Thanh Trì, đã chắc chắn trong lòng nhưng vẫn muốn từ trong miệng anh nghe thấy đáp án, hỏi một câu, “Yến Thanh Trì, em thích anh đúng không?”

Yến Thanh Trì ngẩng đầu nhìn hắn – trong mắt Giang Mặc Thần tràn đầy chắc chắn. Anh nhẹ nhàng mở miệng, ngữ điệu mềm nhẹ, giọng nói lưu luyến, nhưng lời nói ra lại không phải điều mà Giang Mặc Thần muốn nghe, anh nói, “Tự mình đa tình.”

Giang Mặc Thần mới không tin, “Thực sự không thích anh?”

“Anh cảm thấy sao?”

“Anh cảm thấy em thích anh.”

Yến Thanh Trì cười, “Tự mình đa tình.”

“Thích anh đâu phải việc gì đáng khiển trách đâu, em thừa nhận thì anh cũng sẽ không cười em.”

Yến Thanh Trì trở mình, đưa lưng về phía hắn, “Anh thực sự suy nghĩ nhiều quá, em đã nói rồi, trừ khi anh thích em, nếu không em sẽ không thích anh.”

“Cho nên nếu anh thích em thì em sẽ thích anh?” Giang Mặc Thần lật anh lại, nhìn thẳng vào anh.

Yến Thanh Trì nâng mắt mỉm cười với hắn, Giang Mặc Thần còn tưởng rằng anh sẽ trả lời là đúng, kết quả lại nghe thấy anh nói, “Tự mình đa tình.”

“Hôm nay em chỉ biết nói bốn chữ này à?” Giang Mặc Thần bất mãn.

“Vậy đổi nhé?” Yến Thanh Trì nghĩ ngợi, “Một bên tình nguyện?”

Giang Mặc Thần: “……”

Yến Thanh Trì hỏi hắn, “Cái này cũng không được sao?”

“Thanh Trì, hôm nay sinh nhật anh.”

Yến Thanh Trì nghe vậy, mỉm cười, “Sinh nhật vui vẻ.”

“Em biết điều anh muốn nghe không phải cái này.”

“Cho nên anh muốn nghe tự mình đa tình?” Yến Thanh Trì hỏi hắn.

Giang Mặc Thần:…… Hôm nay không thể nói chuyện nổi!

Yến Thanh Trì thấy hắn bất đắc dĩ nằm xuống, duỗi tay chọc chọc hắn, nhẹ nhàng nói, “Sinh nhật vui vẻ.”

Giang Mặc Thần quả thực bị anh lăn lộn không giận nổi nữa, “Thực sự không thích?”

Yến Thanh Trì cười, Giang Mặc Thần lập tức nói: “Không cho nói tự mình đa tình.”

Yến Thanh Trì cảm thấy hắn chấp nhất đến mức đáng yêu, vì thế hôn lên bờ môi của hắn, “Sinh nhật vui vẻ.”

“Không thể đổi từ khác sao?” Giang Mặc Thần nói xong, lại lập tức phản ứng nói, “Không cho nói một bên tình nguyện.”

Yến Thanh Trì bật cười thành tiếng, duỗi tay ôm lấy hắn, “Ngủ đi, đừng quấy nữa.”

“Em nói một câu thích thì anh sẽ không quấy rầy em nữa.”

Yến Thanh Trì không nói gì, vẫn chỉ ôn nhu nhìn hắn.

“Thôi, dù hôm nay em không nói thì anh cũng đã nhìn ra rồi.”

“Sinh nhật vui vẻ.” Yến Thanh Trì dịu dàng nói.

Giang Mặc Thần ôm lấy anh, “Được rồi, sinh nhật vui vẻ, anh rất vui.”

Yến Thanh Trì lại ngẩng đầu hôn hắn một cái, lúc này mới dựa vào hắn chậm rãi nhắm mắt lại.

Khi Giang Mặc Thần lại có chuyện muốn nói với anh, mới phát hiện anh đã ngủ rồi. Giang Mặc Thần không ngờ anh sẽ ngủ nhanh như vậy, ngày thường anh luôn mang dáng vẻ tinh lực tràn đầy, thể lực lại tốt, rất ít khi thấy anh đèn chưa tắt mà đã ngủ mất. Có lẽ là do thật sự mệt mỏi, Giang Mặc Thần nghĩ thầm, vì tới gặp mình, Yến Thanh Trì phỏng chừng cũng phải quay bù không ít cảnh diễn, không ngủ đủ giấc, lại một đường tàu xe mệt nhọc, lúc này mới mệt mỏi.

Hắn không khỏi cúi đầu hôn lên trán anh một cái. Yến Thanh Trì nhíu mày, Giang Mặc Thần biết anh ngủ nông giấc, sợ anh tỉnh lại nên nhẹ nhàng nói, “Ngủ đi, không có gì đâu.”

Yến Thanh Trì ậm ừ lên tiếng, mày chậm rãi giãn ra.

Giang Mặc Thần lại không buồn ngủ lắm. Không chỉ không buồn ngủ, thậm chí còn tỉnh táo bất thường. Hắn nhớ lại sự rung động của bản thân trong khoảng khắc thấy Yến Thanh Trì đêm nay, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng cùng kinh ngạc. Hắn luôn cho rằng mình biết cảm giác thích là gì – Hắn đương nhiên biết, bản thân hắn đã từng thích Nguyên Minh Húc. Cho nên, hắn cho rằng mình hiểu rõ cảm giác thích một người là như thế nào, cho đến đêm nay, cho đến một khắc kia, hắn mới phát hiện ra, dường như hắn đã hiểu lầm cảm giác đó rồi.

Ngay cả trong khoảng thời gian hắn thích Nguyên Minh Húc nhất, hắn đều không sinh ra quá nhiều dao động tình cảm với Nguyên Minh Húc. Hắn có thể tiếp thu Nguyên Minh Húc theo đuổi Chu Dĩ Hành, có thể nhìn cậu ta ôm chặt lấy Chu Dĩ Hành, có lẽ hơi khó chịu, nhưng cũng không hơn, không có gì không thể tiếp thu, càng không đến mức vì thế mà ảnh hưởng tới cuộc sống của mình. Thậm chí, sau khi hắn biết Nguyên Minh Húc đẩy cơ hội thử vai mà hắn đề cử để đuổi theo Chu Dĩ Hành xuất ngoại, hắn cũng không có dao động tình cảm gì quá lớn, ngoại trừ thở dài một tiếng, không cam lòng và khó chịu một chút, sau đó cũng chẳng có cảm xúc gì khác, thậm chí còn có thể lý trí mà nói với bản thân, đây là thời điểm kết thúc đoạn cảm tình này, rồi sau đó kết hôn với Yến Thanh Trì.

Cho nên, hắn có bao nhiêu thích Nguyên Minh Húc đây? Cái mà hắn cho rằng là thích, thật là tình yêu sao?

Giang Mặc Thần nhìn xuống người trong lòng ngực mình, Yến Thanh Trì ngủ thật sự an ổn, khuôn mặt diễm lệ bởi vì nhắm mắt mà thoạt nhìn phúc hậu và vô hại, còn có hơi đơn thuần. Thật sự mà nói, ban đầu hắn không cảm thấy mình sẽ thích người như vậy, một người có tính cách hoàn toàn khác với Nguyên Minh Húc, giương nanh múa vuốt, nhanh mồm dẻo miệng, thoạt nhìn không dễ ở chung. Nhưng khi thực sự chung sống với nhau, hắn mới phát hiện dưới vẻ bề ngoài gai góc đó, kỳ thật là trái tim ôn nhu.

Giống bánh trôi nhân mè, bên trong là màu đen, có tâm cơ và ý tưởng của bản thân, nhưng cố tình lại rất mềm mại, khiến người khác yêu quý.

Giang Mặc Thần nghĩ, nếu có một ngày Yến Thanh Trì thích người khác, rời đi hắn mà đi theo người anh thích, ngàn dặm xa xôi vượt qua mấy cái thành thị để thấy hắn ta, rồi ôn nhu ôm đối phương, hôn môi đối phương, cùng đối phương đấu võ mồm cãi nhau, như vậy, hắn sẽ thế nào?

Nhưng mà hắn còn chưa bắt đầu tưởng tượng đã từ chối ý tưởng này.

Sao Yến Thanh Trì có thể thích người khác được, anh cũng sẽ không thể rời hắn mà đi. Bọn họ đã là vợ chồng được pháp luật làm chứng, đã chịu pháp luật và đạo đức bảo hộ, ngay từ ban đầu anh đã thuộc về hắn, sao lại có thể rời đi hắn được.

Nguyên Minh Húc đương nhiên có thể đi thích người khác, bởi vì ngay từ đầu Nguyên Minh Húc không thuộc về hắn; nhưng Yến Thanh Trì sẽ không thích người khác, bởi anh đã thuộc về hắn ngay từ đầu.

Giang Mặc Thần chưa từng thanh tỉnh mà thấy rõ ràng tình cảm của mình, cũng chưa từng rõ ràng nhận thức được mình thích Yến Thanh Trì như bây giờ. Yến Thanh Trì khác biệt, anh khác biệt với Nguyên Minh Húc, và khác biệt với tất cả mọi người. Trong vô số người mà hắn từng gặp gỡ, hắn chỉ sinh ra dao động tình cảm mạnh liệt đến thế với Yến Thanh Trì. Khi hắn nhìn Yến Thanh Trì, tim sẽ rộn ràng, sẽ rung động, khi ôm được đối phương thì sẽ cảm thấy an bình, sẽ vì sự thân mật của đối phương mà sung sướng vui mừng. Hắn chắc chắn cho rằng Yến Thanh Trì thích mình, kháng cự giả thiết anh sẽ thích người khác; hắn muốn ôm anh, vây anh trong khuỷu tay của mình, giam cầm anh trong lòng ngực của mình. Trong lòng hắn, Yến Thanh Trì chỉ có thể thích hắn, cũng chỉ có thể thuộc về hắn, những người khác chẳng qua chỉ là khách qua đường vội vàng trong cuộc đời của bọn họ thôi.

Giang Mặc Thần không thể ngờ, rằng mình cũng sẽ có một ngày có thể nảy sinh tính chiếm hữu mãnh liệt như vậy. Loại cảm giác này khiến hắn kinh ngạc nhưng không hề thấy khủng hoảng, thậm chí còn hơi vui vẻ. Cả đời mỗi người đều hướng tới tình yêu, thậm chí luôn truy đuổi tình yêu, có người tìm hấy được tình yêu, có người lại bỏ lỡ nó, mà hắn, hắn phát hiện, tình yêu của mình rốt cuộc trong đêm nay, trong giây phút Yến Thanh Trì xuất hiện dưới ánh đèn, trong ngày sinh nhật 28 tuổi của hắn, khoan thai tới muộn.

Nhưng không sao, Giang Mặc Thần nhìn người trong lòng ngực, anh chính là người tốt nhất để yêu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net