94

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi sủi cảo ăn xong, Yến Thanh Trì dẫn Kỳ Kỳ đi tắm, vừa tắm vừa hỏi bé, “Lần này Kỳ Kỳ tới là định khi nào về thế?”

“Buổi chiều ngày kia sẽ về ạ.”

Có vẻ vất vả nhỉ, Yến Thanh Trì nghĩ, “Thế Kỳ Kỳ về rồi thì phải nhớ ba đấy nhé.”

“Vâng.” Kỳ Kỳ gật đầu.

“Ba chờ xem Kỳ Kỳ biểu diễn vào lễ Giáng Sinh.”

“Ba nhất định phải nhớ xem nha.”

“Ừ, yên tâm đi, tuy ba không có cách nào đến hiện trường, nhưng ba nhất định sẽ xem con biểu diễn.”

Kỳ Kỳ nghĩ một lát rồi hỏi anh, “Giống ngày hôm qua gọi điện thoại ạ?”

“Đúng vậy,” Yến Thanh Trì bôi sữa tắm lên người bé, “Kỳ Kỳ thật thông minh.”

Kỳ Kỳ cười khúc khích, cúi đầu thổi bóng xà phòng trên tay.

Kỳ Kỳ vẫn còn nhỏ, mệt nhọc cả ngày rồi nên vừa dính vào giường là đã ngủ luôn. Giang Mặc Thần thấy bé ngủ say mới nhìn về phía Yến Thanh Trì, “Sáng mai em có cảnh quay không?”

“Có một cảnh thôi, vào tầm 10 giờ, buổi chiều thì không có. Sáng mai em sẽ quay lại đóng phim trước, anh mang Kỳ Kỳ đi chơi một lúc nhé, quay xong em sẽ về tìm hai người.”

“Được.”

“Hôm nay anh học em lén lút chạy đến à?” Yến Thanh Trì nhìn hắn.

Giang Mặc Thần mỉm cười, “Cho nên em có cảm nhận được niềm vui bất ngờ không?”

“Nhìn thấy Kỳ Kỳ rất vui.”

“Nhìn thấy anh thì không?”

“Anh thì có gì mà phải vui, mỗi ngày cứ lên mạng là thấy rồi.”

Giang Mặc Thần cạn lời, “Là phương thức gặp em hôm nay không đúng à? Mới mấy ngày không thấy em, đang êm đẹp từ cục cưng kẹo mềm biến thành kẹo cao su rồi.”

Yến Thanh Trì bật cười khi nghe cách hắn ví von, “Kẹo cao su? Ha ha ha, cách so sánh này đáng yêu đấy.”

“Đáng yêu có ích lợi gì.”

Yến Thanh Trì bó tay với hắn, “Bây giờ anh thoạt nhìn còn giống trẻ con hơn cả Kỳ Kỳ đấy.”

“Thế thì em quá đề cao anh rồi, thế mà lại so sánh anh với bảo bối nhỏ của em, thụ sủng nhược kinh quá.”

Yến Thanh Trì bật cười, sau đó anh khụ một tiếng, đứng đắn nói: “Anh đương nhiên có thể so được với bảo bối nhỏ của em, bởi vì anh chính là bảo bối lớn của em mà.”

Giang Mặc Thần “Ồ?” Một tiếng.

“Hoặc là, em cũng ký nhận anh nhé?”

“Ký nhận thế nào, giống như ký nhận Kỳ Kỳ à?”

“Kỳ Kỳ bưu kiện nhỏ nên chỉ cần thơm một cái là được, bưu kiện lớn như anh thì có lẽ không thể đơn giản như vậy.”

Giang Mặc Thần bày ra vẻ mặt để anh nhìn xem em ra chiêu thức gì.

Yến Thanh Trì duỗi tay ôm hắn, trực tiếp hôn lên. Giang Mặc Thần khẽ cười ôm lấy anh, chậm rãi hôn xuống.

Hôn xong, Yến Thanh Trì hỏi hắn, “Đây đã xem như ký nhận thành công chưa?”

Giang Mặc Thần mỉm cười nhìn anh, “Ừ” một tiếng.

Sắc trời không còn sớm, hai người tắm rừa qua loa rồi cũng nằm lên giường, Kỳ Kỳ ngủ ở giữa hai bọn họ. Yến Thanh Trì giúp Kỳ Kỳ đắp chăn cẩn thận, hỏi Giang Mặc Thần, “Cho nên anh chỉ tham dự đêm thời thượng, không đi đại điển của Hải Báo đúng không?”

“Đúng vậy.”

Yến Thanh Trì gật đầu, “Năm nay Vệ Lam còn đi tham gia lễ trao giải Kim Lạc Đà, anh có đi không?”

“Năm nay anh không có phim truyền hình nào phát sóng, cho nên không đi, còn Vệ Lam thì,” Giang Mặc Thần ngẫm nghĩ, “Vai nam phụ cậu ấy từng diễn có độ phổ biến và độ hưởng ứng rất tốt, lúc ấy độ hot cũng rất cao, có hy vọng lấy thưởng hơn so với vai nam chính.”

“Nhưng mà giải nam xứng luôn không bằng giải nam chính chứ nhỉ?”

“Cũng không thể nói như vậy.” Giang Mặc Thần nhìn anh, “Bản thân giải thưởng chính là sự khẳng định với khẳng định của một người rồi. Vệ Lam còn rất trẻ, rất có tương lai. Huống chi, cậu ấy đóng phim cũng chỉ vì muốn tìm niềm vui, nhà họ Vệ không trông cậy vào cậu ấy kiếm được tiền. Có thể lấy được giải thưởng thì dù là nam phụ vẫn là nam chính, đều là sự khẳng định của cậu ấy trên con đường này. Với thái độ có cũng được mà không có cũng chẳng sao của Vệ Lam, có lấy được giải hay không đều được, lấy được thì cậu áy vui, không lấy cũng thế.”

“Tâm thái tốt thật.”

“Tâm thái cậu ấy thực sự tốt, lúc nào cũng như không có ưu sầu, sống thực tiêu sái, nhưng có muốn học cũng không học đâu.” Giang Mặc Thần nhìn sang Kỳ Kỳ, “Hy vọng sau này Kỳ Kỳ cũng có thể giống cậu ấy, sống vui vẻ không có gì phiền não.”

“Thôi đừng.” Yến Thanh Trì nói, “Con trai của em thì vẫn nên giống em một chút đi, tuy có đôi khi gặp chút phiền não nhỏ, nhưng giải quyết xong là ổn rồi.”

“Em có phiền não gì?” Giang Mặc Thần hỏi anh, “Nói ra, anh giúp em giải quyết.”

“Thật sự?”

“Thật sự.”

“Vậy anh nói xem, người mà em kết hôn suốt ngày ghen tị thì phải làm sao bây giờ?”

Giang Mặc Thần: “…… Em thật đúng là……”

“Hỏi anh đấy.”

Giang Mặc Thần bó tay, “Những từ mà em nói anh mấy hôm trước, hôm nay anh nguyên vẹn trả lại cho em: Tự mình đa tình.”

“Ồ?” Yến Thanh Trì gật gù, “Vậy là tốt rồi, dù sao với cuộc hôn nhân không có tình cảm như chúng ta, nếu là anh thường xuyên ghen thì em sẽ buồn phiền lắm á.”

Giang Mặc Thần đỡ trán, “Mau im đi, toàn thế giới chỉ một cái miệng là em thôi, mỗi em có thể nói giỏi như vậy.”

Yến Thanh Trì nghiêng đầu nhìn hắn một cái, “Đa tạ khích lệ.”

Anh đang khen em chắc! Giang Mặc Thần: “…… Đừng khách sáo.”

Buổi sáng hôm sau, Yến Thanh Trì dặn Hà Phi tới đón mình, dựa theo kế hoạch về đoàn phim đóng phim.

Hết cảnh, anh tẩy trang và thay quần áo rồi đi ra ngoài. Vệ Lam thấy anh có vẻ vội, ngăn cản anh hỏi, “Cậu đi đâu đấy?”

“Buổi chiều tôi không có cảnh nào, cho nên đi ra ngoài một chút.”

“Đi ra ngoài làm gì?”

“Giang Mặc Thần tới, tôi đi gặp anh ấy.”

Vệ Lam nghe vậy, có hơi khó hiểu, “Cậu bảo anh ta trực tiếp đến đoàn phim luôn đi, anh ta có phải nhân vật bí mật gì đâu. Đúng lúc tới còn có thể làm nhân vật khách mời cho chúng ta, hỗ trợ tuyên truyền.”

“Bàn tính của cậu đánh vang thế, trình độ khôn khéo có thể so với Giang Mặc Thần rồi đấy.”

“Tôi sẽ coi như cậu đang khen tôi, thế nào, bảo anh ta lại đây đi.”

“Không được.” Yến Thanh Trì từ chối.

“Tại sao?” Vệ Lam khó hiểu.

Yến Thanh Trì thấy xung quanh không có ai, ghé sát vào tai cậu thì thầm, “Bởi vì anh ấy đưa Kỳ Kỳ đến.”

“Kỳ Kỳ là?”

“Con của bọn tôi.”

Vệ Lam trợn to mắt, không dám tin tưởng nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng chậm rãi dừng ở trên bụng anh.

Yến Thanh Trì quả thực cạn lời, “Cậu nghĩ cái gì đấy? Kỳ Kỳ là con nuôi của Giang Mặc Thần.”

“Làm tôi sợ muốn chết.” Vệ Lam vỗ vỗ ngực, “Tôi còn tưởng là cậu sinh con cho Giang Mặc Thần cơ.”

Yến Thanh Trì mệt tim, “Tôi từng cùng cậu đi WC rồi còn gì? Tôi sinh được hay không chẳng nhẽ cậu không biết?!”

“Cho nên mới làm tôi sợ muốn chết nha, cho rằng cậu khai phá được kỹ năng mới á.”

“Cậu nghĩ nhiều quá.” Yến Thanh Trì bất đắc dĩ.

“Vậy cậu bảo Giang Mặc Thần đưa Kỳ Kỳ lại đây luôn đi, tôi còn chưa từng gặp con của cậu đâu, trông thằng nhóc như thế nào?”

Yến Thanh Trì lấy điện thoại ra cho cậu xem ảnh chụp, Vệ Lam ngó qua, “Đáng yêu đấy.”

“Lại còn tri kỷ nữa.” ba Yến khoe khoang nói.

“Thế thì bảo thằng nhóc lại đây chơi đi, tiếc là kịch bản không cần nhân vật nhí, nếu không đưa thằng nhóc vào làm khách mời cũng không tồi.”

“Cậu nghĩ đi đâu thế,” Yến Thanh Trì nhìn cậu một cái, “Ngay cả người tin tức linh thông như cậu cũng không biết Giang Mặc Thần nhận nuôi một đứa con, đủ để thấy được anh ấy bảo hộ thằng bé tới trình độ nào, cậu còn trông cậy vào anh ấy sẽ đưa con tới đoàn phim cho mấy người xem, còn đưa thằng bé lên màn ảnh? Suy nhĩ của cậu hơi bị kỳ lạ đấy.”

Vệ Lam cũng nhận ra, “Hóa ra là như thế, vậy trước kia Kỳ Kỳ chưa từng đến thăm ban hai người à?”

“Không đi nhiều lắm, một lần duy nhất là được chị gái Giang Mặc Thần dẫn tới, mọi người đều cho rằng Kỳ Kỳ là con của chị.”

Vệ Lam gật đầu, “Thôi được rồi, cậu đi đi, chơi vẻ nhá.”

Yến Thanh Trì vỗ bờ vai của cậu, “Nhớ giữ bí mật cho tôi.”

“Yên tâm, tôi không nói với ai đâu.”

Yến Thanh Trì: “Bao gồm cả anh trai cậu?”

“Anh tôi mới không rảnh hỏi tôi mấy việc này đâu, anh ấy chỉ quan tâm những chuyện có liên quan đến tôi thôi.”

“Đã biết, đừng khoe nữa. Tôi đi đây, bye bye.”

“Bye bye.”

Tạm biệt Vệ Lam, Yến Thanh Trì ngồi xe bảo mẫu đi đến khách sạn của tập đoàn Giang thị. Đã là giữa trưa, Kỳ Kỳ và Giang Mặc Thần đều đã ăn cơm, hai người đang ngồi ở trên sô pha xem phim hoạt hình.

Khi Yến Thanh Trì bước vào, Kỳ Kỳ đang sinh động giảng cho Giang Mặc Thần biết vì sao thỏ con nhất định phải làm bạn với rùa đen con, Giang Mặc Thần cũng phối hợp “Ồ, ồ” gật đầu, làm bộ hóa ra là thế.

Thấy Yến Thanh Trì, Kỳ Kỳ lập tức đứng lên từ trên sô pha, chạy tới trước mặt anh, lôi kéo anh ngồi xuống sô pha.

Yến Thanh Trì hỏi bé, “Buổi chiều con muốn chơi gì nào?”

Kỳ Kỳ còn chưa kịp nói, Giang Mặc Thần đã mở miệng trước, “Anh đã liên hệ người bao toàn bộ công viên rồi, mang Kỳ Kỳ đến đó chơi đi.”

“Được.”

Bởi vì Kỳ Kỳ muốn xem phim hoạt hình, chờ tập này kết thúc, ba người mới cùng nhau ra cửa.

Công viên ở đây không quá lớn, nhưng cũng may những trò chơi cơ bản đều có đủ. Kỳ Kỳ tuổi còn nhỏ nên không quá hứng thú với những trò đó, chạy đến bên máy gắp thú bắt đầu gắp thú bông. Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần đương nhiên là chơi cùng bé, chờ Kỳ Kỳ tự gắp được hai con, bé cuối cùng mới thỏa mãn rời chú ý sang trò khác.

Ba người vui sướng dành một buổi chiều ở công viên, ăn một bữa lẩu, sau đó lại quay về khách sạn.

Kỳ Kỳ chơi cả một buổi trưa nên hơi mệt mỏi, trở lại khách sạn là ngủ luôn.

Yến Thanh Trì cân nhắc có nên nói chuyện Lý Tân Nhiên cho Giang Mặc Thần không. Có lẽ Giang Mặc Thần không quá muốn nghe đến cái tên này, nhưng anh đã hứa sẽ thẳng thắn thành khẩn trong mọi chuyện rồi. Nếu hiện tại anh không nói, đến lúc đó bị Nguyên Minh Húc thêm mắm thêm muối nói ra, sau đó bồi thêm một câu, “Biết tại sao cậu ta không muốn nói cho cậu không? Bởi vì đó chính là Lý Tân Nhiên, tình nhân cũ của cậu ta.” Đến lúc đó, mọi chuyện sẽ trở nên “tuyệt vời” lắm.

“Mặc Thần, em có chuyện muốn nói với anh.” Anh nói.

Giang Mặc Thần nghe vậy, hơi tò mò, “Nghiêm túc thế, chuyện gì?”

“Mấy ngày trước em có nhận được một cuộc điện thoại, là của Lý Tân Nhiên gọi cho em, anh biết Lý Tân Nhiên đúng không?”

Giang Mặc Thần hừ lạnh một tiếng, “Biết, sao có thể không biết, bạn trai cũ của em chứ gì?”

Yến Thanh Trì thầm nghĩ, quả nhiên, ngữ khí nói chuyện bắt đầu là lạ rồi đấy.

Anh vội vàng trấn an Giang Mặc Thần, “Là người thì ai cũng sẽ gặp được mấy tên cặn bã trong đời mà, đúng không.”

“Cho nên? Tên bạn trai cũ cặn bã gọi điện cho em để làm gì? Muốn ôn chuyện cũ với em, tái tục tiền duyên?”

“Đây là hình thức bên ngoài thôi.”

“Nói cách khác, gã thực sự đã nói như vậy.”

“Em đã nói đó là hình thức thôi, mục đích chân chính của gã là muốn tiền.”

“Đòi tiền?”

“Đúng vậy, gã dùng ảnh chụp khi bọn em còn ở bên nhau hòng uy hiếp em, nói muốn tuồn nó ra ngoài, nếu không muốn thì phải cho gã tiền.”

Giang Mặc Thần bắt đầu nghiêm túc lên, “Em đã làm như thế nào? Em sẽ không dễ dàng bị người uy hiếp như thế đúng không?”

“Anh cảm thấy sao?” Yến Thanh Trì hỏi lại hắn.

Giang Mặc Thần nghĩ lại chuyện Tống Lập và Nguyễn Văn Hiên, “Anh cảm thấy hẳn là em đã giải quyết gã.”

“Đúng vậy.” Yến Thanh Trì mỉm cười, “Khi bọn em ở bên nhau chưa từng làm hành vi quá thân mật nào, hơn nữa lúc ấy em không nổi lắm, mỗi ngày bận rộn tranh thủ chỗ này chỗ kia, hy vọng người khác nhìn đến mình, cho nên không có quá nhiều thời gian ở bên gã. Hơn nữa, gã cũng không thích em, nên chẳng mấy khi chụp ảnh với em. Lúc gã nói trên tay gã có ảnh thân mật, em mới đoán là ảnh đôi lứa bình thường thôi.”

“Em còn muốn có ảnh chụp kiểu gì với gã, ảnh giường chiếu chắc?” Giang Mặc Thần cố ý nói.

Yến Thanh Trì quả thực không giận nổi với cái tính ghen bất chấp hoàn cảnh của hắn, “Đã nói với anh là bọn em chưa từng có hành động thân mật nào mà, còn nói gì đến giường chiếu. Một ngày nào đó em bị lộ ảnh giường chiếu, vậy chắc chắn là do anh làm.”

“Anh nào nỡ làm thế. Nói nữa, em cũng phải cho anh có cơ hội có được giường chiếu với em chứ.”

Yến Thanh Trì ha hả, “Hết hy vọng đi, không có, cuộc đời này cũng không có.”

“Được rồi, quay lại chuyện chính, sau đó thì sao?”

“Sau đó em thấy được ảnh mà gã gửi cho em, quả nhiên là như em suy đoán. Cho nên,” Yến Thanh Trì mỉm cười, “Có đi có lại, em cũng gửi cho gã mấy tấm ảnh, chẳng qua ảnh em chụp khá nặng đô, cho nên, gã túng.”

“Em gửi ảnh gì thế?”

“Anh đã biết Lý Tân Nhiên, chẳng nhẽ không biết bọn em vì sao chia tay?”

Giang Mặc Thần ngẫm nghĩ, bừng tỉnh, “Lúc ấy em bắt gian còn chụp ảnh!”

Hắn nhìn Yến Thanh Trì, điều này đúng là rất phù hợp với tính cách của Yến Thanh Trì.

“Xem thường em đấy à?” Yến Thanh Trì nhìn hắn, “Hình ảnh kích thích như thế, sao em có thể chỉ chụp ảnh không, em là quay lại một đoạn video.” Anh nói xong còn khẽ cười.

Giang Mặc Thần:……

Giang Mặc Thần cảm thấy mình thực sự là can đảm, dám kết hôn với một người tâm tư kín đáo, lý trí quả cảm đến thế này! Hiện trường bắt gian trên giường mà em ấy không khiếp sợ, khổ sở, thất vọng hay thống khổ thì thôi, còn có thể móc điện thoại ra quay video! Rất lợi hại, thực sự rất lợi hại! Lợi hại đến phát sợ!

“Cho nên chuyện này xem như giải quyết, phải không?”

“Hẳn là đi.” Yến Thanh Trì nói thế.

“Nhưng tại sao đến tận bây giờ Lý Tân Nhiên mới liên lạc với em, nếu là thấy em nổi tiếng liền muốn uy hiếp em đòi tiền, gã nên đòi từ lúc  “Tới Chiến Đi! Bạn Ơi!” phát sóng mới đúng.”

“Bởi vì gã không biết số điện thoại của em. Sau khi bọn em chia tay, em đổi số còn thuận đường đổi luôn WeChat.”

“Vậy tại sao hiện tại gã lại biết?”

“Đây là trọng điểm mà hôm nay em muốn nói với anh.”

Giang Mặc Thần có một không dự cảm tốt lắm, sau đó, hắn nghe thấy Yến Thanh Trì nói, “Em hoài nghi là Nguyên Minh Húc cho gã.”

“Nguyên Minh Húc?”

“Đúng vậy.” Yến Thanh Trì gật đầu, “Chu Dĩ Hành đã về nước rồi đúng không? Chu Dĩ Hành là thiếu gia nhà họ Chu, gã đương nhiên có năng lực tra được tư liệu hoàn chỉnh của em, từ đó biết em từng kết giao với Lý Tân Nhiên. Em nghi ngờ Nguyên Minh Húc thông qua Chu Dĩ Hành biết được sự tồn tại của Lý Tân Nhiên. Cho nên để gã có thể liên lạc với em, cậu ta cho Lý Tân Nhiên số điện thoại của em, hỏi Lý Tân Nhiên còn thích em không? Sau đó Khuyên gã còn thích thì liên lạc với em đi. Nếu Lý Tân Nhiên liên lạc được với em rồi cùng em làm hòa thì thực ra chẳng có lợi lộc gì cho người khác, ngoài việc có thể khiến anh khó chịu, cũng cũng chỉ có thể có lợi cho Nguyên Minh Húc, không phải sao?”

Giang Mặc Thần nghe vậy, gật đầu, “Suy đoán của em đúng là cũng hợp tình hợp lý. Để anh bảo người đi tra thử, xem có phải gần đây có người điều tra em không. Em yên tâm, anh sẽ không để ngươi gặp chuyện gì.”

“Ừ. Em nói cho anh chuyện này, là bởi vì em từng hứa với anh, em sẽ không để anh nghe chuyện của em từ người khác, cho nên em mới kể hết cho anh nghe. Anh còn có cái gì muốn hỏi không?”

Giang Mặc Thần nhìn anh một lúc lâu, mới hỏi: “Năm đó em thích Lý Tân Nhiên ở điểm nào?”

Yến Thanh Trì: “…… Vậy năm đó anh thích Nguyên Minh Húc ở điểm nào?”

Giang Mặc Thần: “……”

“Cho nên ấy,” Yến Thanh Trì vỗ vai hắn, “Chúng ta từng nên nhắc lại những lịch sử đen như thế này thì hơn.”

“Anh chỉ thắc mắc thôi, anh cảm thấy với cá tính của em sẽ không thích Lý Tân Nhiên, hơn nữa còn bị gã lừa lâu như vậy.” Giang Mặc Thần nghiêm túc nói.

Yến Thanh Trì thầm nghĩ: Anh nói rất đúng, nhưng vấn đề là em cũng không phải “Yến Thanh Trì” ngay lúc đó nha, cho nên anh chỉ có thể thở dài, miễn cưỡng giải thích: “Khi đó em còn trẻ, vừa rời khỏi học đường, vẫn còn khá thiên chân đơn thuần.”

Giang Mặc Thần nghe vậy, nghi vấn “Hử?” một tiếng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net