CHAP 32 : CƠ HỘI BỎ TRỐN!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe xong ngay lập tức Bạch Hiền không còn bất cứ một phản ứng nào khác, đúng hơn là sợ không động nổi người.

Ngồi trên máy bay thêm mười mấy tiếng nữa mới đến bầu trời của Mỹ, phải nói về đến đây rồi Bạch Hiền mới cảm giác được sự an toàn tuyệt đối.

Bạch Hiền -"Việc lần này tôi đã làm như ý anh rồi! Tôi muốn về nhà...".

Thấy Phác Xán Liệt không trả lời Bạch Hiền lại nói -"Mấy hôm nay tôi cũng không có làm gì hai ngày... chỉ hai ngày thôi! Tôi sẽ không chạy đâu".

Phác Xán Liệt -"Nếu em có gan thì cứ chạy!".

Bạch Hiền thở cũng không ra hơi, người có chút run rẩy nói ra một câu ngay cả đến bản thân cũng không nghĩ là dám nói một cách chắc nịch như vậy -"Sẽ không chạy!".

Sau khi trở về Phác Gia, Bạch Hiền bắt đầu khăn gói bay vèo vèo trong phòng Phác Xán Liệt, thực ra cũng không có cái gì để chuẩn bị chỉ là quá vui cho nên mới phấn khích như vậy.

Phấn khích đến cả ngày đều vui vẻ, Buổi tối nhóm Lưu Anh trở về cái phấn khích của Bạch Hiền chỉ còn một nửa.

Bạch Chính Dương và Hạ Tri thì không sao thế nhưng Lưu Vũ và Lưu Anh lại khác, không có bị thương chảy máu nhưng trên người bọn họ dính đầy máu.

Hai người cùng lúc đi qua Bạch Hiền mặt chẳng có một chút cảm xúc nào, bọn họ qua bàn ăn chào Phác Xán Liệt một tiếng rồi đi thẳng lên trên, Bạch Hiền ngớn lấy tay áo Hạ Tri hỏi -"Bọn họ... Bọn họ vừa đi đâu vậy?".

Hạ Tri -"Ừnm... Nói em cũng không hiểu đâu! Vào ăn cơm đi".

Hạ Tri lùa Bạch Hiền vào bàn ăn như đứa trẻ con, sau đó cũng đi lên trên. Bạch Hiền nhìn Phác Xán Liệt, nhìn rồi nhìn rồi lại thôi muốn hỏi hắn nhưng biết thế nào cũng nhận được câu trả lời như có như không nên thôi.

Một tuần sau, Bạch Hiền hôm nay vui vẻ dậy sớm, bình thường thì Phác Xán Liệt hắn sẽ dậy trước và để Bạch Hiền ở trên giường ngủ, nhưng mà chẳng hiểu sao hôm nay Bạch Hiền lại có tâm lí dậy sớm hơn Phác Xán Liệt.

Ngó ngang ngó dọc trong lúc ngái ngủ, vui vẻ vì được về nhà vẫn chưa chấm dứt, vừa dậy đã cười một cái thật tươi. Phác Xán Liệt nằm ngay bên cạnh hắn vẫn còn ngủ, Bạch Hiền nhìn hắn một lúc lâu cánh tay không tự chủ đưa lên chọt vào má hắn một cái.

Chẳng mềm gì hết! Cứng như đá...

Cho dù cậu có ghét Phác Xán Liệt cỡ nào thì ngũ quan của hắn thực sự không thể chê được, giống như kiểu không có khuyết điểm ấy. Chỉ là lúc ngủ hay lúc hắn bình thường cũng đều là cái vẻ nghiêm chỉnh đáng ghét.

Tư thế ngủ của Phác Xán Liệt chỉ có hai loại, một là ôm Bạch Hiền hai là nằm ngửa... Hết sức có quy tắc.

Bạch Hiền bĩu môi, tại sao cùng là con người mà hắn có thể như thế còn bản thân mình lại vừa thấp vừa bé như vậy?.

Không biết là Phác Xán Liệt hắn nhạy cảm với tiếng động, hay là tại Bạch Hiền, Phác Xán Liệt tỉnh dậy mở mắt nhìn cậu vẫn trong bộ dạng ngơ ngác.

-"Nằm xuống!".

Bạch Hiền -"Tôi không buồn ngủ nữa...".

Phác Xán Liệt -"Tôi không nói lại lần thứ hai".

Nếu như Phác Xán Liệt hắn đã nói câu này Bạch Hiền còn tiếp tục nói không thì nhất định sẽ bị băm thành mấy mảnh nên đành ngoan ngoãn mà nằm trở lại, nhưng mà nhiệt liệt cách xa Phác Xán Liệt một chút.

Nằm đến đúng bảy giờ, Phác Xán Liệt mới sốc Bạch Hiền đang ngủ như chết trên giường dậy, khoảng thời gian Bạch Hiền dậy là năm giờ nói không buồn ngủ là vì quá hào hứng việc trở về nhà, thế nhưng chỉ cần đặt lưng xuống là vẫn ngủ như thường.

Bạch Hiền ngơ ngác nhìn bản thân trong gương, nếu không có Phác Xán Liệt bên cạnh sợ là vừa đứng vừa ngủ luôn rồi.

Hắn đứng sau Bạch Hiền đột nhiên lại vòng tay qua phía trước cởi cúc áo cậu ra, ban đầu Bạch Hiền cũng không để ý một chút sau thấy phần ngực mát mát mới giật mình bật tỉnh đẩy Phác Xán Liệt qua một bên, tay kéo lại áo che đi cơ thể.

-"Anh làm gì vậy?".

Phác Xán Liệt bị đẩy ra sau một chút, thấy Bạch Hiền kháng cự lại rất có biểu hiện muốn chống lại, Phác Xán Liệt lại có xu hướng muốn đè bẹp cậu, hắn mạnh bạo cầm cả hai tay Bạch Hiền vặn ra phía sau dí mạnh đầu cậu áp sát vào thành bồn rửa mặt.

Bạch Hiền có chút hoảng bắt đầu giẫy -"Anh làm gì?! Bỏ tôi ra...bỏ tôi ra!!".

Tư thế bây giờ rất khó để Bạch Hiền thoát khỏi, còn chưa kể đến Phác Xán Liệt hắn cực kì khỏe, giẫy được một lúc thì không còn một tí sức nào.

Phác Xán Liệt luồn tay ra phía trước nắm cằm Bạch Hiền lên nhìn thẳng vào gương, phần áo phía trước cúc bị mở hoàn toàn phanh phui trước mắt Bạch Hiền.

Dù là cơ thể của chính mình nhưng trong tình cảnh này cũng không khỏi đỏ mặt, Phác Xán Liệt hắn lại từng chút một nhìn lên cơ thể của cậu nữa...

Nhưng mà, ánh mắt này không mang một chút nhu cầu về cái mà Bạch Hiền nghĩ, là đăm đăm xem xét cái gì đó thì đúng hơn.

Phần áo phía sau lưng Bạch Hiền bị trút bỏ xuống tới ngang eo, Phác Xán Liệt lướt nhẹ tay lên da Bạch Hiền, hắn hơi nhíu mày một chút sau đó lại kéo áo cậu trở lại.

Bạch Hiền chớp mắt ba cái hỏi một câu thản nhiên -"Anh không phải...làm cái đó sao?!".

Phác Xán Liệt không nói gì, hắn vạch áo cậu ra vì phía sau gáy Bạch Hiền hiện lên vết thâm đen, cổ áo cũng lộ ra một vết sẹo. Từ lúc Bạch Hiền bị thương đến bây giờ hầu như Phác Xán Liệt không hề động chạm thái quá đến cậu vì vậy nhìn không ra vết sẹo và vết thâm tím quanh lưng vẫn còn trên người cậu.

Bạch Hiền đứng lui xa một góc cài lại cúc áo, không biết hắn cởi áo mình ra để làm gì nhưng mà cũng thở phào nhẹ nhõm vì hắn không làm gì.

Bạch Hiền không có thói quen tắm buổi sáng cho nên đánh răng xong là chạy tốc biến ra ngoài bởi Phác Xán Liệt hắn... Hắn tắm...

Như thường ngày, sau khi Phác Xán Liệt tắm xong Bạch Hiền phải chuẩn bị đồ cho hắn, lúc trước sẽ có chút không muốn làm nhưng hôm nay vui nên động đến cái gì là vui vẻ cái đấy.

Ngay cả ăn cơm cũng vui vẻ, Hạ Tri nhìn Bạch Hiền mà cũng buồn cười nói -"Em làm cái gì mà cười từ lúc xuống đến giờ vậy?".

Bạch Hiền -"Tối nay em sẽ về nhà".

Bạch Chính Dương -"Nhà? Cậu còn có nhà nữa hả?!".

Bạch Hiền gật đầu.

Ba người vui vẻ thì có ba người nghiêm túc, Bạch Hiền ồn ào xong thì đến phiên Lưu Vũ nói -"Lão Đại! Đông Nam Á mới chiếm được ba phần tư, Lão Hoàng đã dẫn người sang bên đó rồi chúng ta có nên tiếp thêm người không?".

Phác Xán Liệt đảo mắt một chút sau đó nói -"Bạch Hiền?!".

Tụt mood.

Bạch Hiền nhìn Phác Xán Liệt hơi nhăn mặt một chút -"Cái này... Tôi làm sao biết được, tôi chỉ làm được chuyện nhỏ thôi! Các anh nói cái gì Đông Nam Á?! Lớn như vậy nhiều người như vậy làm sao tôi làm được, chưa kể...chưa kể các anh đừng quên việc tôi mới có mười bảy tuổi...".

Bạch Chính Dương -"Không phải nhỏ hơn sao?!".

Lưu Anh -"Cậu ta sinh ngày sáu tháng năm, qua lâu rồi!".

Phác Xán Liệt cầm cái áo treo ở ghế đứng dậy khỏi bàn ăn nhìn Bạch Hiền nói -"Em có hai ngày rời khỏi Phác Gia, sau hai ngày em không xuất hiện trước mắt tôi, tôi xem em lấy gì để trả!".

Bạch Hiền cầm muỗng gặm gặm, nghe Phác Xán Liệt nói xong liền hơi cúi mặt lúc sau mới nhỏ giọng trả lời -"Tôi biết rồi...".

Phác Xán Liệt rời bàn, theo sau còn có Lưu Vũ, Lưu Anh và Bạch Chính Dương. Lưu Anh đi được ba bước lại quay ra nhìn Bạch Hiền -"Bỏ ngay ý định trốn khỏi Phác Gia đi! Cậu chạy không thoát đâu, để Lão Đại bắt được tôi không có sức nhặt xác cho cậu đâu".

Bạch Hiền ngẩng đầu dậy tròn mắt nói -"Em không có!!".

Lưu Anh -"Cậu nghĩ gì tôi còn không biết? Cậu cho rằng Lão Đại là người như thế nào? Ngài ấy để cậu đi mặc dù biết là cậu có ý định bỏ trốn, ngài ấy hoàn toàn có khả năng bắt cậu về!".

Bạch Hiền vẫn còn muốn nói nhưng Hạ Tri lại xen vào -"Được rồi!! Anh mau đi đi Bạch Hiền cứ để tôi, đi đi đi!!".

Lưu Anh nhìn qua Bạch Hiền một cái rồi bỏ đi, Hạ Tri nhìn Lưu Anh ra khỏi cửa rồi mới quay ra nhìn Bạch Hiền -"Lưu Anh quan tâm em nên mới nhắc nhở em thôi! Ngoan ngoãn đi rồi về đừng để Lão Đại tức giận!!".

Bạch Hiền nhẹ nhàng gật đầu.

Phác Xán Liệt cùng nhóm Lưu Vũ xuống hầm bàn việc gì đó rồi trở ra, Bạch Chính Dương ở lại kiểm soát thông tin, còn lại ba người lên máy bay trở lại Đông Nam Á một lần nữa.

Tình thế ở đây hỗn độn, Đông Nam Á không phải nói chiếm là chiếm ngay được, thanh tẩy gần hết Đông Nam Á thế nhưng chỗ nào cũng còn tay chân của Thẩm Gia và Lão Hoàng, Phác Gia chưa nắm chắc trong tay Đông Nam Á cho nên Phác Xán Liệt phải đích thân đến đây một lần thanh tẩy bằng sạch.

Mặc dù buổi sáng bị nạt buồn thiu, nhưng buổi tối Bạch Hiền đã hớn hở cắp trên vai một cái cặp chứa quần áo và vài đồ dùng cá nhân lên lưng chuẩn bị về Trung Quốc.

Đúng như Lưu Anh nói Phác Xán Liệt hắn không hề lo lắng chuyện cậu bỏ trốn, để Bạch Hiền đi một mình không kèm theo bất cứ ai.

Như vậy cũng tốt, rất thoải mái.

Nhớ hôm qua Phác Xán Liệt hắn có ném cho cậu cái gì đó, là vòng cổ mang kí hiệu của Phác Gia. Không phải vòng cổ mà nhóm người Phác Xán Liệt hay Lưu Vũ đeo mà nó chỉ là con ưng màu đen treo lủng lẳng trên sợi dây chuyền thế thôi.

Nhưng mà nó đủ để chứng minh Bạch Hiền thuộc Phác Gia, bất kể ai động vào cậu tức là động đến Phác Gia, nó có khả năng bảo vệ Bạch Hiền ngay cả khi cậu đi một mình.

Bạch Hiền nghĩ nó cũng không hẳn chỉ có tác dụng như vậy đi, người khác có thể không nhìn ra nhưng Bạch Hiền thì có, phía sau hình con ưng có thiết bị định vị và camera nhỏ xíu.

Trên cổ Bạch Hiền đã có một cái vòng rồi đeo thêm sẽ trông rất kì cục vậy nên cậu quấn nó tạm vào tay.

Hai ngày trở về, không lí nào lại không có cơ hội chạy. Lưu Anh nói như thế nhưng Bạch Hiền cũng không cảm thấy sợ một chút nào, dù sao cũng phải thử một lần.

Trung Quốc rộng lớn như thế chẳng nhẽ không có chỗ mà trốn.

Ngồi trên máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, lúc đến nơi đã là tối muộn ngày hôm sau. Bạch Hiền tưởng rằng sẽ hạ cánh ở sân bay rồi về nghỉ ở khách sạn hay ở tạm chỗ nào đó nhưng mà không phải, Phác Gia là cái dạng gì chứ? Đều là phi thẳng máy bay vào sân sau của một biệt thự A B C nào đó....

Trong lúc cậu đang ngu ngơ thì đã có hai người mặc đồ đen thùi lùi đứng ngay bên cạnh, Bạch Hiền nhìn hai người bọn họ rồi thở dài nghĩ -"Vậy mà tưởng có thể ở một mình...".

Hai người áo đen dẫn Bạch Hiền vào trong nhà, vui vẻ quá mức lúc trên máy bay không chợp mắt một chút nào, ở cùng với Phác Xán Liệt đều bị hắn ép thành quy tắc rồi, thường sẽ là mười giờ đi ngủ nhưng hôm nay thức quá muộn nên vừa đặt lưng lên giường đã lăn ra ngủ luôn.

Sáng sớm hôm sau, đúng bảy giờ thì có người lên gọi dậy. Bạch Hiền có chút cảm thấy Phác Gia bị thừa tiền rõ ràng chẳng mấy khi ở đây mà người hầu việc người canh gác vẫn đầy đủ.

Đồ ăn được sắp xếp theo yêu cầu của Bạch Hiền, ăn xong là xách cái dép đi dạo quanh thành phố luôn, tất nhiên không thể thiếu mấy cái đuôi đằng sau lưng. Tuy bọn họ không kè kè bên cạnh Bạch Hiền nhưng mà thi thoảng cậu sẽ vẫn nhìn thấy bọn họ loanh quanh ở đó.

Đường xá ở đây Bạch Hiền chả biết chỗ nào với chỗ nào, nhưng mà có bọn họ ở sau lưng lên cũng không lo bị lạc, tiện thể đây thì tìm hiểu luôn địa hình chỗ này.

Vừa ăn sáng xong đấy, nhưng mà lại đói rồi chớp mắt thấy mấy hàng ăn bên đường Bạch Hiền không tự chủ được lao vào, lúc sau đi ra với ba bốn cái xiên que trong tay.

Dạo hết chỗ này đến chỗ kia, người đông cậu cũng thấy hơi sợ.


Đi được một đoạn, từ đâu chui ra năm sáu tên cao lớn chắn ngang trước mặt, Bạch Hiền nhìn một chút rồi tự động dẹp sang một bên nhường đường cho bọn họ đi. Thế nhưng đám người kia lại không có lí lẽ chặn cậu lại một lần nữa.

Bạch Hiền -"Xin lỗi tôi đi bên này...".

Tiếng ha ha cười vang bên tai Bạch Hiền, một tên lên tiếng nói -"Đại Ca... Em nói mà là mỹ nhân đấy!!!".

Tên được gọi là Đại Ca kia cũng cười theo -"Đúng là mỹ nhân!!".

Mặt Bạch Hiền hơi biến sắc một chút, tự động lùi ba bước nói -"Muốn... muốn gì?!".

Nhìn phong thái cùng cách ăn mặc khá sành điệu của bọn họ, Bạch Hiền cũng đoán được mấy người này đều là con nhà có thế thích đi trêu ghẹo người khác, những kiểu như thế này thường rất rắc rối vậy nên tránh không đụng thì hơn.

Mắt Bạch Hiền đảo qua một vòng sau đó bất thình lình chạy ngược về phía sau la lớn -"Anh Trình!".

Vừa gọi là có, một đám mặc đồ đen ẩn nấp trong đám người đi đường vụt ra ngoài, trong đó có một người mà hôm qua Bạch Hiền hỏi được tên, người này được điểm chỉ điểm bảo vệ Bạch Hiền.

Bọn họ chạy ngược lên túm đám người đuổi theo Bạch Hiền, còn bản thân cậu lại nhân cơ hội này bỏ trốn, đằng sau là một đám hỗn độn Bạch Hiền cũng mặc kệ, cứ lao vù vù thẳng về phía trước.

Chạy không được bao lâu, Bạch Hiền cũng bị túm....

Hoàn cảnh khá ba chấm, sợ bị báo cáo lại với Phác Xán Liệt cho nên Bạch Hiền vội giải thích -"Bọn họ dữ quá.. Tôi sợ lên mới chạy không phải như anh nghĩ đâu buông tôi ra đi mà...buông ra đi!!!".

Kết quả là được đi lung tung đấy, thế nhưng mà là bị kẹp giữa bảy tám người, ai nấy đi qua đều nhìn Bạch Hiền đăm đăm thực sự khó chịu vô cùng.

Bạch Hiền bước vào trung tâm mua sắm lượn bảy bảy bốn chín vòng, sau đó dừng lại ở khu vui chơi. Ngày trước có cùng với ba mẹ đến những nơi như thế này, nhưng sau vụ cháy lớn đó thì không còn nữa.

Đứng đấy một lúc, Bạch Hiền quyết định bước vào mua đồng xu để chơi, hôm nay hành mấy người phía sau cũng nhiều rồi -"Các anh ra ngoài ngồi đi tôi thề tôi chỉ ở đây thôi!!".

-"Nếu các anh vẫn không tin thì bắc ghế ra đây ngồi! Các anh đi theo tôi không thấy mệt à?!".

Nói bọn họ cũng không hề rời đi, vẫn cứ đứng đấy Bạch Hiền thở dài một hơi mặc kệ bọn họ luôn.

Cậu thử mấy trò chơi như bắn súng ném phi tiêu một lúc liền cảm thấy chán vô cùng, một nửa là vì chơi một mình nửa còn lại là nó quá dễ, chưa đầy mười năm phút chỉ riêng với trò ném phi tiêu Bạch Hiền đã vơ được mấy con gấu bông to bự rồi.

Ở trong đấy gần một tiếng, Bạch Hiền hầu như đã chơi gần hết các trò chơi và lết về vô số đồ tặng kèm, gấu bông là chủ yếu, vì một mình không lết hết được nên mấy người đi theo phải lết hộ.

Nhìn bọn họ trái ôm một con gấu phải ôm một con gấu... Phải nói là mất luôn cái sự lạnh lùng vốn có.

Chơi thế vẫn chưa đủ, Bạch Hiền lại tia trúng cái máy màu vàng trước mắt, đây là dãy cuối cùng của khu trò chơi và nó là cái Bạch Hiền từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ thắng được.

Gắp gấu bông....

Bạch Hiền kiểm tra trong túi không còn bao nhiêu đồng xu nữa liền nói với Trình Lục đi mua thêm, còn bản thân lại chơi nốt số còn lại.

Quả nhiên là thất bại của thất bại, mười lần thì cả mười đều không rớt xuống được một con gấu nào, Bạch Hiền có chút tức giận đá nhẹ cái máy một phát sau đó lại chơi tiếp.

Đang lúc đút đồng xu vào bên trong, Bạch Hiền nhìn thấy máy bên kia có người đang chơi, là một cặp nam nữ. Nam nhân đang chơi còn nữ nhân đứng bên cạnh cổ vũ, mà cái đó cũng không làm Bạch Hiền quá chú ý cái cậu chú ý là cách mà nam nhân kia dùng tay cầm gắp thú bông.

Thú bông được nam nhân kia gắp lên hết sức nhẹ nhàng, từng cái di chuyển cũng làm tim Bạch Hiền đập bình bịnh vì sợ nó rớt xuống trước khi rơi vào ô vuông.

Cuối cùng thì con gấu bông cũng rơi xuống ô vuông thành công gắp trúng, Bạch Hiền nhướn mày trở lại đút đồng xu vào trong máy, động tác tay của nam nhân kia cậu hoàn toàn có thể sao chép lại được.

Bạch Hiền tập trung nhìn vào con pikachu vàng vàng gắp lấy nó, tim đập còn nhanh hơn lúc nhìn nam nhân kia gắp thú nữa, nhưng mà thực sự không tồi gắp trúng rồi hơn nữa còn sắp đến đích nữa.

Bạch Hiền vui muốn điên nhưng mà không dám biểu lộ ra ngoài sợ tuột tay khỏi cần gạt nó sẽ rơi -"Một chút nữa...một chút nữa".

Tưởng là sắp gắp được rồi thì đồng xu Bạch Hiền để trên nóc máy đột nhiên rơi xuống rời đi sự tập trung của cậu, kết quả con gấu cũng rớt xuống luôn.

Bạch Hiền méo mặt nhìn con gấu rớt xuống, mắt trợn ngược nổi lên vài tia máu nhỏ tức giận hướng một người đang vây quanh cậu chỉ vào máy nói -"Cái máy này hỏng rồi phải không?!!!".

Không có ai trả lời Bạch Hiền càng giận, đạp một phát không thương tiếc vào cái máy -"Không chơi nữa!".

Bạch Hiền quay mặt bỏ đi, nhưng có giọng nói phía sau kéo đứng lại -"Cậu mua nhiều đồng xu như vậy bỏ lại không thấy lãng phí sao?!".

Bạch Hiền dừng lại quay ra sau, là nam nhân ở máy bên cạch, lúc nãy chỉ mải mê nhìn tay không chủ ý vẻ ngoài của người kia, bây giờ mới thấy hoàn toàn, người này cao hơn Bạch Hiền một cái đầu, mặc một bộ đồ màu trắng, gương mặt chuẩn người Trung Quốc, tuy mặc đơn giản nhưng không thể che đi một phần trăm khí chất vương giả nào.

Bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp, hẳn là người yêu đi.

Bạch Hiền nhìn hai người bọn họ một chút rồi quay nhìn mấy đồng tiền xu trên nóc tủ, trước nay cậu hoàn toàn không sống quá buông thả, không tiêu sài lãng phí nhưng mà tại vì Phác Gia quá nhiều tiền, Bạch Hiền chỉ tiêu bớt thôi.

Với lại trước lúc đi, Hạ Tri có nói rằng đây cũng được xem như tiền lương của cậu khi làm ở Phác Gia cho nên không để ý lắm.

Bạch Hiền -"Mang ra liệu có được đổi trả không?!".

Nam nhân kia nói -"Tất nhiên là không!!".

Không? Không thế lãng phí chỗ nào?? Đằng nào cũng không gắp được có đút thêm thì cũng thế, lãng phí như nhau thôi -"Vậy anh lấy chơi đi, tôi chơi không được!!".

Nam Nhân kia bật cười lại nói -"Tôi tên Mạc Vân Đình nếu cậu không ngại tôi có thể giúp cậu gắp gấu!!".

Bạch Hiền có chút ngẩn người nhìn cô gái bên cạnh, từ lúc đến Phác Gia Bạch Hiền chợt nhận ra một điều cậu không hề có chút duyên nào với các cô gái, hay ngay bây giờ chẳng hạn, người bên cạnh nam nhân kia đang tỏ rõ sự khó chịu với cậu.

-"Không cần... Chúng ta đi thôi".

Nếu không quá cần thiết, Bạch Hiền tuyệt nhiên không muốn dính líu đến những cô nàng này

Mạc Vân Đình -"Cậu e ngại cô gái này sao? Không cần lo chỉ là em họ thôi! Nếu cậu thấy ngại tôi sẽ chỉ cho cậu cách gắp gấu còn cậu tự làm được không?!".

Em họ? Có bị điên mới tin. Em họ mà lại đỏng đảnh khó chịu như vậy.

Nghĩ thì nghĩ thế nhưng Bạch Hiền cũng không nói ra, không biết từ chối thế nào, đang lúc khó xử thì anh Trình xuất hiện.

-"Mạc Thiếu Gia! Cậu ấy phải về rồi!".

Mạc Vân Đình nhướn mày cười nói -"Tôi chỉ muốn dạy cậu ấy cách chơi thôi, không cần quá giữ của như thế".

Bạch Hiền -"Tôi không muốn chơi nữa, tôi muốn về nhà!!". Bạch Hiền đánh ý cho anh Trình rồi quay đầu đi luôn, cảm giác như tránh càng xa càng tốt.

Mạc Vân Đình nhìn theo bóng của Bạch Hiền một lúc rồi nhìn người đối diện -"Trình Lục, có thể cho tôi biết cậu nhóc lúc nãy là ai không?! Rất xinh đẹp".

Trình Lục -"Mạc Thiếu Gia, người vừa rồi là người của Phác Lão Đại! Là Biện thiếu Biện Bạch Hiền đấy".

Mạc Vân Đình nhướn mày, vẻ mặt còn có chút kinh ngạc nhưng ngay sau đó đã bình thường trở lại tiến lên hai bước nhìn Trình Lục -"Quả nhiên, ban nãy tôi còn nghi ngờ? Nếu Biện thiếu không được vậy anh thì sao?".

Trình Lục vẫn không đổi sắc mặt trước lời trêu trọc của Mạc Vân Đình chỉ đẩy nhẹ hắn một cái rồi phủi tay áo -"Mạc Thiếu Gia! Tốt nhất ngài lên xoa dịu con nhím bên cạnh ngài thì hơn, đừng để nó động tới người của Phác Gia!!".

Trình Lục nói xong liền rời đi, Mạc Vân Đình vừa rồi còn cười ngay lúc Trình Lục quay đầu liên tắt ngay nụ cười quay ra sau nhìn nữ nhân kia -"Tôi rất buồn đấy".

Bạch Hiền thấy Trình Lục ra ngoài liền nói -"Anh Trình người họ Mạc kia hình như tôi nghe qua ở đâu rồi? Có phải bộ phận thuộc Phác Gia không?!".

Trình Lục gật đầu rồi đáp -"Phác Gia chia làm nhiều nhánh, Biện thiếu gia có thể hiểu đơn giản nó chia làm bốn cấp, thứ nhất là người đứng đầu tức là năm người bao gồm Phác Lão Đại, và nhóm Lưu Vũ Đại nhân, cấp thứ hai là những người được các Đại nhân chỉ điểm ví dụ như Cố Thanh, chắc cậu cũng gặp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net