C2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Biên Bá Hiền dẫn Phác Xán Liệt đi đến cửa hang động, bầu trời đã đổ màu đen. Sờ soạng nửa ngày cũng không bước thêm bước nào.

"Chờ một chút, sắp xong rồi!" Trong hang động nhỏ, âm thanh trong trẻo khẽ vang vọng khắp các vách đá.

Phác Xán Liệt uể oải ngồi xuống một phiến đá nằm gần cửa động, mơ hồ trả lời "Ừ". Hắn thật sự mệt mỏi lắm rồi.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, mắt nhắm mắt mở thấy cả hang động loé lên ánh lửa.

"Được chưa?"

Hắn gượng sức khởi động thân thể, thăm dò nhìn sang ngọn lửa bập bùng cháy, in hình Biên Bá Hiền ngồi thu lu ở đó lên vách hang sau lưng. Cậu hướng về phía hắn vẫy vẫy, "Lại đây đi! Ấm lắm."

Biên Bá Hiền lạch bạch chạy về phía hắn, cầm túi đồ lên nhún nhảy: “Nếu anh mệt muốn nghỉ ngơi, thì để tôi hạ lửa nhỏ lại. Nằm lên đá tảng sao, trước để tôi mang cho anh ít cây cỏ lót xuống, ngủ sẽ thoải mái hơn chút!"
Nói xong chỉ chỉ vào đống cỏ cây dài hơn thước đang nằm trong hốc, quay đầu lại nói, "Yên tâm đi. Đám này không phải chỉ buộc sơ sài thôi đâu, tôi tự tay đan tết."

Có lẽ là Biên Bá Hiền nháo một hồi cũng làm Phác Xán Liệt tươi tỉnh lây, hắn nhìn thấy đống lửa liền vươn tay múa chân phấn chấn vô cùng, sau đó lại chạy đến chỗ cậu, ngồi xuống bên cạnh.

"Sao cậu lại đến chỗ núi cao vắng vẻ này?" Hắn hỏi.

Biên Bá Hiền mắt vẫn nhìn xuống cỏ trong tay, trả lời :"Tôi...ừm tôi vừa sinh ra đã ở trên này rồi."

Phác Xán Liệt nghe vậy nhăn mặt nhíu mày :"Vậy cha mẹ của cậu đâu rồi? Cậu sống ở đâu?"

Hắn hỏi xong xoay đầu lại nhìn cậu. Biên Bá Hiền từ lúc gặp nhau đến giờ lúc nào cũng mắt cười miệng nói, bây giờ, đột nhiên có chút trầm mặc, nhưng sau đó, nhanh chóng không còn cảm giác như thế nữa. Cậu dùng sức ôm lấy đống cỏ cây đứng lên, thắt lưng thẳng tắp, bước chân ổn định. "Chuyện xảy ra cũng không lâu lắm đâu."

"Họ đâu rồi?" Phác Xán Liệt không rõ ý tứ nên hỏi lại.

"Qua đời rồi."

Người nọ ôm một vòng tay đầy cỏ khô bước đến, Phác Xán Liệt thở hắt ra một hơi.

Hắn im lặng một hồi, chuyên tâm ngắm nhìn, Biên Bá Hiền thì chuyên tâm đan cỏ.

Trong lòng hắn có cảm giác muốn an ủi cậu một chút, nghĩ hay là nói vài câu cũng được, nhưng Biên Bá Hiền đã quay đầu sang nở nụ cười.

"Chuyện cũng qua lâu rồi. Tôi cũng quen." Nói xong lại vỗ vỗ lên nệm cỏ đã được đan xong. "Ngủ được rồi đó!"

Phác Xán Liệt gật gật đầu bước lại gần. "Cậu không ngủ sao?"

"Ngủ chứ!"

"Vậy cậu..."

"Tôi lăn vào bụi cỏ đằng kia là có thể ngủ ngon tới sáng luôn."

Biên Bá Hiền trỏ ngón tay vào đám cỏ um tùm ngoài cửa hang, vui vẻ đứng lên bước đi còn vung tay múa chân: "Chỗ này thật sự quá ổn luôn! Không những có đá cho anh nằm, còn có cả lùm cỏ cho tôi ngủ nữa. Để xem nào, cỏ còn rất non nè. Ngủ xong tỉnh dậy, khẳng định vừa mềm vừa thoải mái nha~"

"...."

Phác Xán Liệt ngẩn người một hồi lâu mới phản ứng lại. Hắn dùng ánh mắt cực kì cổ quái nhìn người trước mắt hồ ngôn loạn ngữ còn không tự biết, mắt cười không thấy mặt trời đâu. Ngay lúc đó còn tự nhủ, cậu ta hẳn là có tiền sử té cây hay té giếng gì rồi rồi, không cần so đo.

"Vậy cậu nhanh đi ngủ đi. Ngủ ngon!"

"Ừ~ Ngủ ngon!"

Biên Bá Hiền gật gật đầu, sau khi chúc ngủ ngon thật sự lon ton chạy đến chỗ đám cỏ, duỗi người nằm xuống, hắn nhìn theo cậu liền nhịn không được thở dài lắc đầu.

Dù sao cũng là một đứa nhỏ trắng trẻo, thế nào đầu óc lại như người ngã cây...

Lúc Phác Xán Liệt tỉnh giấc cũng đã là sáng ngày hôm sau.

Cả hang động chìm trong tĩnh lặng. Bên ngoài, tiếng sương sớm tí tách rơi, rót vào tai âm thanh của ban mai trong lành, hoà với bầy chim đang ríu rít.

Hắn nhẹ nhàng dụi mắt, lúc ngồi dậy phát hiện không biết khi nào trên người lại đắp thêm một cái thảm cỏ, còn cảm thấy cả người hơi ê ẩm.

Mặt trời chưa lên cao, sương sớm vẫn còn tảng quanh trong không khí chẳng kịp rút đi. Lúc này, Phác Xán Liệt mới rùng mình một tí, chợt nhớ ra bản thân đang lạnh run, vội vàng tung tấm thảm kéo lên trùm kín cả người.

Đến khi toàn thân đều ấm áp trở lại, đại não mới bắt đầu vận hành. Hắn bật dậy nhìn đến chỗ bụi cỏ ngoài cửa hang, ngoài đó không có ai.

Không thể nào? Cứ như vậy mà đi sao?

Mặt nhăn mày nhíu, Phác Xán Liệt nhìn lại tấm cỏ đan trên người mình, lại nghĩ đến chuyện này cũng không phải là không thể.

Kỳ thật, mới ngày hôm qua hắn còn tâm tâm niệm niệm muốn người kia nhanh chóng rời đi, dù sao cậu ta đầu óc cũng không bình thường, lúc đó mình vừa lạc đường, còn phải chịu một cái đuôi phiền toái.

Nhưng trong lúc mơ màng chuẩn bị ngủ, Phác Xán Liệt có nằm suy nghĩ một chút. Người này tuy rằng giống như té cây một chút đi. Nhưng cũng là người ta cho mình chỗ để ngủ, nhóm lửa sưởi ấm, trải giường cho nằm, một loạt sự việc cho thấy Biên Bá Hiền so với hắn còn có khả năng sinh tồn giỏi hơn rất nhiều. Chuyện tìm đường ra khỏi núi, nếu mang cậu ta theo, nhất định có thể nhờ vả được.

Lúc Phác Xán Liệt còn nằm cuộn mình thu lu trong bọc chiếu cỏ, ngoài cửa động vang lên "Ôi" một tiếng, Biên Bá Hiền về.

"Cậu đi đâu vậy?"

Hắn tiến lại chỗ Biên Bá Hiền một tay đứng tựa vào vách đá, tay còn lại cầm vạt áo, bên trong chứa đủ loại trái cây.

"Tìm...tìm trái cây đó."

Biên Bá Hiền thở còn không kịp, Phác Xán Liệt cầm lấy hộ cậu mấy quả.

"Tìm có mấy trái mà đã mệt như vậy, không nói ra tôi còn tưởng cậu vừa ra ngoài xáp lá cà với người ta."

"Bởi vì chỗ này tôi không rành đường cho lắm...Nếu nhỡ như bị bắt đi rồi thì làm sao bây giờ..."

Phác Xán Liệt nghe vậy bật cười khúc khích: "Ai bắt cậu? Chỗ này chó ăn đá gà ăn sỏi, tìm một nửa bóng người cũng không thấy, ai lại bắt cậu đi thật sự quá tốt rồi."

Biên Bá Hiền đi phía sau Phác Xán Liệt, ngồi vào chỗ bên cạnh đống lửa tối hôm qua: " Có...có sói đó, còn có lão hổ...."

Phác Xán Liệt sửng sốt, cắn vội miếng táo nhai: "Ừ thì...cũng là thế đi. Nhưng mà tôi ở đây nhiều ngày như vậy cũng không thấy, còn đợi cậu xui xẻo bắt gặp sao?"

Hắn hỏi xong chỉ thấy Biên Bá Hiền gật đầu pặc pặc, dùng sức mà gật, sau đó, lại thấy trong ánh mắt cậu lại ánh lên tia sốt ruột: “Gặp qua rồi! Loại phá phách cũng có mà quân hung dữ cũng có nốt."

"Vậy cậu gặp qua gặp lại, cũng không bị chúng nó ăn liền lần nào, xem ra cũng đâu đáng sợ nhỉ..."

"Không phải! Thật sự sợ lắm đó!

Phác Xán Liệt còn chưa nói hoàn câu, đã bị Biên Bá Hiền kích động nói tiếp :"Tôi thoát được là do cha mẹ đã cứu tôi. Nhưng còn họ, đều bị con sói dữ dằn kia ăn thịt mất rồi."

"....."

Phác Xán Liệt nơi lỏng ngón tay, trái táo hắn cầm khẽ chênh nghiêng, suýt nữa thì rơi xuống đất. Miệng há ra cả nửa ngày vẫn chưa nói được.

"Cha mẹ cậu đều bị sói ăn thịt mất rồi?"

Biên Bá Hiền khoé mắt phiếm hồng, nay được hỏi đến, trong mắt càng xuất hiện chằng chịt nhiều hơn những tia máu, cậu gật gật đầu.

"Cậu tận mắt chứng kiến sao?"
Phác Xán Liệt vẫn chưa thể tin được. Bỗng dưng thấy người trước mắt đáng thương quá đỗi.

"Ừ..." Người nọ vọng lại thanh âm run run. "Cha là màu xám này, còn mẹ thì là màu trắng, nhưng cuối cùng tất cả đều là máu, đều bị nhiễm đỏ..."

....

Không khí đột nhiên phi thường tĩnh lặng.

“Sao…sao cơ…?”

Phác Xán Liệt cầm quả táo trên tay, nhưng hoàn toàn ăn không nuốt nổi nữa.

Nội tâm hiện tại không biết có bao nhiêu sóng lòng cuồn cuộn dâng trào, cái này, cái này đúng là quá sức tưởng tượng mà.

Hắn không muốn tiếp tục đào sâu vào đề tài này nữa.

Mặt trời leo lên đỉnh đầu, không khí dần trở nên ấm áp hơn. Hắn khoác áo choàng lên vai :"Cậu không đói bụng sao? Không ăn ư?"

"Tôi ăn rồi..."

Phác Xán Liệt thấy cậu hình như vẫn chưa thoát khỏi bóng ma của quá khứ, ánh mắt rũ xuống đáng thương, hắn cũng không biết làm gì. "Ừ."

"Tôi ăn cỏ rồi.."

"......"

....Cao xanh ơi! Người làm ơn tự chơi một mình đi! Đừng đùa cợt tôi nữa!

Lúc này đúng thật là cảnh tượng ngàn năm có một.

Phác Xán Liệt không muốn chịu dày vò của số phận nữa. Hắn thôi trơ mắt nhìn đăm đăm vào cậu, khom người vác balo lên vai :"Đi thôi!"

Biên Bá Hiền lúc này mới lấy lại tinh thần, sửng sốt :"Đi đâu?"

"Tìm đường trở về. Làm sao cả đời ở trong thâm sơn cùng cốc như thế này."

"Tôi ở được mà..."
"Thôi ngưng! Dừng được rồi!" Phác Xán Liệt đưa tay lên che lấy miệng cậu.

"Đừng để tôi đổi ý. Cậu không phải là ở đây cũng không quen thuộc sao? Đi. Dẫn đường đi. Tôi muốn về Cầu Thành."

"....."

Biên Bá Hiền lộ ra ánh mắt chớp chớp, "ưm ưm" hai tiếng, Phác Xán Liệt nhớ tới mình hơi quá phận nên vội vàng bỏ tay xuống.

"Anh muốn về thành phố sao? Nhưng hướng này là đi đến Lĩnh Hải mà!"

"....Cái gì?"

"Cầu Thành ở bên kia núi chứ. Đi qua được chắc phải ba bốn ngày..."

"......!! Cho nên tôi mấy ngày này tìm đường đều toàn là càng đi càng xa sao???"

"Không biết...."

Phác Xán Liệt thiếu chút nữa là muốn lao đi cắn người.

"Không phải nói chyện với cậu!"

Hắn lại thô lỗ gào lên, Biên Bá Hiền thẳng lưng nghiêng về phía sau lập tức ngậm miệng lại, chờ cho người kia ổn định tâm tình. Lúc sau, hắn lại mở miệng: “Đường đi bên kia cậu biết rõ không?"

"Rõ như thổ địa!" Biên Bá hiền mở to hai mắt gật đầu.

"Đi! Dẫn tôi đi!"

"Được ~"

Giống như bỗng dưng được giao cho một trọng trách lớn lao, bé thỏ nhỏ nháy mắt hai cái, thẳng người chạy về phía trước dẫn đường.

C2 – End.

________________

Beta: Lê Mii

Lần này lại là nhờ Yoong yêu chỉ cho mấy chỗ này. Yêu các nàng ang ang~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net