C4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng ngày hôm sau, khi Biên Bá Hiền tỉnh lại, vừa lúc đó, đầu óc cậu đơn giản chỉ nghĩ rằng tối hôm qua thật sự đã ngủ rất thoải mái.

Thế nên đến tận lúc cậu vươn tay duỗi người, mới cảm giác có cái gì đó không đúng, vừa quay đầu lại nhìn đã thảng thốt hét lên một tiếng rồi lăn vòng xuống đất.

Phác Xán Liệt lầm bầm vài tiếng, bất mãn ngồi dậy đi đến chỗ Bá Hiền đang ngồi bệt, hai mắt thì mở to nhìn chằm chằm vào mình, liền khẽ nhíu mày, "Làm sao vậy?"

Gương mặt nhỏ của Biên Bá Hiền đồng thời cũng ửng đỏ lên ngay lúc đó. Cậu vội vàng cúi đầu ấp úng,

"Không, không có gì... tôi đi tìm gì đó để ăn đây...".

Nói xong, Bá Hiền liền bò sang hướng cửa động, loạng choạng đứng lên chạy một mạch, đến nỗi bị vấp chân suýt ngã sấp mặt mấy lần cũng không quay đầu nhìn một cái.

Phác Xán Liệt cũng chẳng phải là lần đầu thấy loại phản ứng này từ cậu, nhìn người nọ ngập tràn lúng túng như vậy thì không khỏi nhếch miệng cười nhẹ một cái rồi quay lại chỗ nằm.

Một hồi sau, Phác Xán Liệt sửa soạn lại hành lý, đây cũng là lần đầu tiên hắn ra khỏi động ngắm nghía xung quanh, liền thấy một rãnh nước nhỏ ở bên cạnh, bèn ngồi xuống rửa mặt.

Hắn mở balo ra, nằm ngoài cùng chính là cái đèn pin.

Đến lúc này, Xán Liệt mới ngẩn người, đột nhiên nhớ tới buổi tối hôm qua có mưa to gió lớn, nhớ thêm một chút nữa, chính là ở đây có xuất hiện một con thỏ nhỏ.

Biên Bá Hiền bên ngoài ôm trái cây về, nhìn thấy Phác Xán Liệt đứng trong hang cứ đi qua đi lại tìm gì đó, bỏ không sót một góc kẹt nào.

"Đang tìm gì vậy?" Đặt trái cây lên tảng đá lớn bên cạnh, cậu vừa thở hổn hển vừa hỏi.

"Không có gì." Phác Xán Liệt ánh mắt bất an nhìn lại một lượt nữa rồi mới trả lời.

Biên Bá Hiền cầm lấy vài quả, đưa đến trước mặt Xán Liệt.

"Anh bị mất cái gì sao?"

"Không phải."

"Thế như kia là thế nào?"

"......."

Phác Xán Liệt ngồi bệt xuống đất, cầm lấy trái cây trong tay Bá Hiền rồi lại ấn ngược vào môi cậu.

"Cậu ăn đi, ăn xong thì ít nói lại được không? Suốt ngày lảm nhảm không yên!"

Biên Bá Hiền ngậm lấy một miếng, chẹp chẹp miệng nhai rồi lại nghiêng người về phía hắn.

"Rốt cuộc anh làm sao vậy? Làm mất cái gì thì nói ra, tôi cùng anh tìm! Một mình tìm không thấy, thì hai mình tìm sẽ thấy thôi."

Phác Xán Liệt chỉ ngón tay lên trán cậu, đẩy ra, "Không có, không mất gì hết, phiền ngài đừng quan tâm ạ!"

Biên Bá Hiền nghe thế thì lại hi hi ha ha cười, "Đúng rồi, không có quan tâm đâu! Anh không cần lo lắng nha, tôi chỉ là muốn giúp an..."

"Ăn xong chưa? Ăn xong thì đi nhé."

Phác Xán Liệt không kiên nhẫn ngắt lời cậu. Hắn nói rồi liền thật sự cầm lấy balo đi ra ngoài, để lại quả táo còn đang cắn dở.

Thật sự ổn quá mà, muốn đi tìm con thỏ tối qua cũng bị cậu phiền đến mất cả hứng.

Dù buổi tối hôm trước vừa ào ạt một trận mưa như trút nước, nhưng sáng hôm sau, chào đón hai người vẫn là một bầu trời quang mây tạnh. Ngay khi mặt trời vừa ló dạng đã rải lên mỏm núi một mảng nắng nhạt, làm dậy lên mùi hương của cỏ cây hoa lá khắp cả vùng. Nhìn đâu cũng thấy sương sớm vẫn còn lười nhác nằm trên các loại hoa thảo, phản quang với ánh nắng trông như đang phát sáng. Có giọt nặng trĩu, oằn mình lăn tròn xuống đất, tiếng nước lách tách vỡ tan.

Chim hót ríu rít không ngừng vang vọng, xen lẫn vào tiếng người đang nói, thế nhưng hợp âm lại vô cùng tách biệt, không hề hoà lẫn vào nhau.

"Xán Liệt, vì sao lại cứ muốn xuống núi vậy?"

Biên Bá Hiền cúi đầu, nhìn xuống mảnh cây dưới chân rồi đá cái vèo.

"Ừ... tôi biết, là bởi vì anh còn phải về Cầu Thành."

Không nghe thấy Phác Xán Liệt trả lời, cậu lại tự mình nói tiếp. "Ở Cầu Thành có gì vui không?"

"Bình thường thôi." Phác Xán Liệt miễn cưỡng đáp lại.

"Vậy tại sao nhất định phải trở về?"

"........"

"Ở lại ngọn núi này không phải tốt hơn sao? Núi có cây, cây có quả, quả để ăn, hang động để ngủ, còn có... có tôi. Có chỗ nào không tốt?"

"........."

Phác Xán Liệt nghe vậy liền ngẩng đầu lên, khinh thường nhìn Biên Bá Hiền: "Cậu đừng có tự dát vàng lên mặt mình nữa đi."

Biên Bá Hiền lúc này mới tò te chạy đến cạnh hắn.

"Thật chứ bộ. Nếu anh chịu ở lại, tôi cũng chịu ở cùng anh, mỗi ngày đều tìm trái cây cho anh ăn, lót đá cho anh nằm!"

"Tôi làm sao có thể cả đời phơi thây trên đá, dạ dày chỉ chứa mỗi trái cây chứ?"

Phác Xán Liệt tránh đi hai bước mà nói, cậu lại bước theo.

"Vậy anh muốn ăn gì? Thịt đúng không? Ừm... Muốn ngủ ở đâu? Hay cũng chui vào bụi cỏ giống tôi mà ngủ đi."

"Cậu bị đần à? Dị nhân như cậu mới ngủ trong bụi cỏ."

Phác Xán Liệt ghét bỏ trả lời, hắn đảo mắt một cái, đứng khoanh tay ung dung hỏi: "Thịt ở đâu mà ăn? Cậu có à?"

Biên Bá Hiền nghe nói vậy liền ngẩng đầu lên: "Có có! Tôi có thể đi tìm!"

Phác Xán Liệt đưa tay lên chạm chạm mi mắt, nhìn lên đã thấy Biên Bá Hiền đứng sát sàn sạt bên cạnh: "Trưa nay tôi sẽ đi tìm cho anh....."

Ánh mắt cậu khẽ chớp chớp.

"Tìm được rồi, anh sẽ ở lại chứ?"

"...."

Phác Xán Liệt chỉ tay vào vai cậu, đẩy ra xa, nhịn cười. "Vậy thì để xem đã."

Vì thế, lúc giữa trưa, hắn một mình ngồi ở phiến đá tắm nắng chờ thịt đến, chờ đến nỗi bị núi rừng ru cho thiếp đi lúc nào không hay. Nhưng sau đó, cuối cùng vẫn là bị bụng đói réo cho tỉnh.

Phác Xán Liệt trợn mắt ngước nhìn, trước mặt bây giờ toàn là khói mây mịt mù, củi lửa loé sáng trong hang động, khó có thể nhìn thấy rõ cái gì.

Biên Bá Hiền chạy vội lại chỗ Xán Liệt đang nằm, phẩy phẩy tay: "Anh lăn ra chỗ khác một chút! Tránh ra tránh raaa!"

Dứt lời liền ho sặc sụa mấy tiếng, Phác Xán Liệt bước đi một chút rồi ngồi xuống.

"Cậu thật sự kiếm thịt về nướng sao?"
Phác Xán Liệt bị rèm khói phủ lên mặt, chỗ nào cũng mờ mờ ảo ảo, chỉ nhìn thấy mấy cái gì đó quấn quanh cành củi khô.

Biên Bá Hiền gật đầu: "Đương nhiên."

"Cái này nướng bao lâu thì xong?"

"Xong ngay đây."

Biên Bá Hiền nói xong, trong tay xoè ra một cái quạt lá cây, quạt quạt cho khói bay đi.

Phác Xán Liệt đứng bên cạnh diện vô biểu tình di chuyển đến gần, càng bước càng nhìn rõ hơn, cách ba thước mới thấy Biên Bá Hiền cầm que củi đứng lên.

Trông thấy vật trên tay cậu, đầu hắn lập tức giống như bị thiên lôi cầm dùi sét đánh xuống, không tự giác giật lùi về phía sau.

"Cậu cậu cậu cậu cái này là cái gì đây??"

"Thịt đấy."

Biên Bá Hiền thản nhiên đáp lời, trên tay cậu cầm que củi khô, tít mắt cười đắc ý.

"Cậu dừng! Không được động đậy ngọ nguậy uốn éo gì cả!" Phác Xán Liệt kích động tột độ.

"Cậu nói cái này là thịt á??"

Biên Bá Hiền khựng lại, nhìn đến que thịt chín thơm mình vừa nướng vẫn còn toả khói, sảng khoái hít một hơi rồi gật gật đầu: "Đúng đó!"

"..........."

Phác Xán Liệt không nhịn được nữa, thô bạo mắng: "Cậu chạy đi ném nó ngay cho tôi! ! Cậu điên à??"

Sau đó, Phác Xán Liệt ngồi bệt dưới đất, hung hăng gặm trái cây mà ăn, nhìn đến vẻ mặt tiếc nuối của Biên Bá Hiền sau khi ném que thịt đi càng muốn tức tới thổ huyết.

Bá Hiền đem cái mặt chù ụ ngồi ở bên cạnh hắn, một lúc lâu sau mới chép miệng: "Thật ra là anh không muốn ở lại núi mà, đúng không?"

Hắn không nói gì, chỉ khinh bỉ nhìn sang.

"Cũng không muốn lắm đâu."

Biên Bá Hiền cúi đầu càng thấp: "Tối nay, tôi sẽ đi tìm nữa... sẽ có thịt mà..."

Phác Xán Liệt thiếu chút nữa mắc nghẹn chết, ho một trận như gà mắc tóc.

"Không cần, tôi ăn trái cây là đủ rồi! Cậu đừng bắt sâu mò bọ đem lên nướng cho tôi nữa..."

Biên Bá Hiền vẫn không để ý đến hắn, đầu vẫn chăm chăm đối diện với mặt đất. "Tôi sẽ lại đi tìm, nhất định tìm được mà..."

Phác Xán Liệt cũng làm như gió thoảng qua tai.

Ngày hôm nay, đến lúc tìm được sơn động để ngủ, cũng vừa là lúc trăng lên, Biên Bá Hiền như cũ chuẩn bị đi ra ngoài tìm cây lá cành về lót cho Xán Liệt nằm. Hắn thấy bóng cậu sắp rời đi, cảm giác để cậu một mình nhỏ bé như vậy lặn lội ra ngoài kia cũng không đúng lắm.

"Trời cũng trễ rồi, nếu không thì để tôi đi với cậu?"

Đổi lại, Biên Bá Hiền nghe như vậy liền hoảng hốt xua tay, "Không cần không cần! Một mình tôi đi được rồi!"

Người nói chưa xong đã cong mông lên chạy tuốt.

Phác Xán Liệt đứng lại bĩu môi, sau đó cũng không định đi theo nữa.

Lúc chiều, hắn có ngồi lại, cẩn thận nghĩ ngợi một lúc lâu.

Đồ ngốc Biên Bá Hiền này tuy rằng có hơi dị hợm, nhưng đối đãi với mình quả thật rất có lòng, chỉ vì muốn hắn không rời đi, lại vì theo ý hắn mới nháo nhào chạy tìm thịt về, ôi chao...

Tuy rằng cuối cùng kết quả không như Xán Liệt mong đợi, nhưng coi như hắn cũng nhìn thấu được tâm ý này của cậu.

Bên cạnh đó, hắn nhận ra thái độ của chính mình có chút sai, cần phải chỉnh đốn gấp, nếu không sẽ biến thành loại người sống mà chẳng biết điều.

Trăng đã leo lên mỏm núi đứng từ rất lâu, Phác Xán Liệt ngồi bên đống lửa nướng ấm áp, tựa đầu vào bàn tay trông ra cửa động nhưng mãi chẳng thấy người kia đâu, cậu rời đi khi trời vừa chạng vạng nhưng đến giờ vẫn chưa về.

Xán Liệt cầm theo đèn pin, đi đến cửa động soi ra ngoài, phát hiện phạm vi năm dặm trong tầm mắt một chút động tĩnh cũng không có, không khỏi nhăn mày.

Trở vào trong, ước chừng đã đợi thêm gần một tiếng đồng hồ nữa, vẫn là không thấy cậu đâu.

Ngoài trời lúc này đã tối đen như mực, Xán Liệt đột nhiên giật mình, đến bây giờ mới phát hiện lúc chiều khi rời đi, biểu cảm của cậu có gì đó không đúng.

Trong lòng hắn sôi sục một nỗi bất an, liền cầm lấy đèn pin, quyết định nhấn thân vào bóng tối của rừng già.

C4 - End.

Beta: Lê Mii

Cùng với sự giúp đỡ của người yêu không sợ gián của mình, Yoong-không-sợ-gián-nên-tạm-thời-chấp-nhận-làm-chồng, cảm ơn hai người rất nhiều.

Mình cũng gửi lời xin lỗi và cảm ơn đến các bạn đã đọc fic này trong 3 chương vừa qua, đã để mọi người chờ lâu như vậy ; ^ ; Chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net