C8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên Bá Hiền cùng với Phác Xán Liệt ở trong động đợi tầm ba ngày, để cho chân hắn khá tốt trở lại, mới tiếp tục đi.

Phác Xán Liệt không biết có phải do mấy ngày nay mình chuyển thái độ đối xử ân cần với cậu hay không, mà người nọ trên đường đi lại tỏ ra hưng phấn hơn nhiều.

Đã chuẩn bị rằng hôm nay sẽ rời đi, vậy nên hai người phải dậy sớm một chút để thu dọn đồ đạc.

Ngay lúc Phác Xán Liệt tỉnh giấc, hắn cảm thấy ngực mình bị chèn ép đến nỗi hít thở không thông. Nửa mơ nửa suy nghĩ tuỳ tiện sờ tay, liền chạm phải cái đầu xù lông của cậu.

Trải qua ngày hôm đó, Biên Bá Hiền vẫn tiếp tục ngủ lại trên tảng đá cùng Phác Xán Liệt. Chính hắn cũng sợ cậu cảm bệnh lần nữa, cho nên đành chịu.

Mà giờ phút này, Biên Bá Hiền tay ôm thắt lưng hắn, đầu đặt trên người hắn ngủ đến nỗi đẩy cũng không chịu dậy. Xán Liệt đợi một lát vẫn chưa thấy dấu hiệu sẽ tỉnh, mới vỗ nhè nhẹ lên người cậu.

Biên Bá hiền bị đánh thức thì khó chịu rầm rì, dụi dụi mắt ngẩng đầu nhìn hắn, âm thanh mềm mại khẽ vang. "Sáng tốt lành."

Xán Liệt buồn cười, ôm đầu kéo cậu nhỏm dậy đi đến chỗ bụi cỏ.

"Sáng cái gì mà tốt lành, trưa trời trưa trật rồi đây."

Hắn nói xong liền cầm balo sửa sang, rồi nhìn cậu. "Nhanh đứng lên, đi thôi."

Vì thế, khi Biên Bá Hiền bị Xán Liệt lôi ra khỏi động, cậu vẫn còn nửa mơ nửa tỉnh dính chặt trên người hắn. Xán Liệt thắc mắc, mới hỏi. "Không phải bình thường cậu dậy rất sớm sao? Hôm nay lại mệt như vậy?"

Biên Bá Hiền cọ cọ đầu vào cánh tay Xán Liệt. "Không biết... Đêm qua tôi không thoải mái."

"Chỗ nào không thoải mái?"

Bá Hiền nhíu mày lại, nghĩ nghĩ.

"Phía dưới! Phía dưới rất khó chịu."

"....... Phía dưới?"

"Ừ! Phía dưới trướng trướng, nó đau, lại còn ngứa...."

Phác Xán Liệt hoảng hồn che miệng cậu lại, bày ra vẻ mặt thảng thốt, hai mắt mở to trừng trừng nhìn Bá Hiền, một câu cũng không nói nên lời.

Nhưng cậu tất nhiên không hiểu mức độ nghiêm trọng của vấn đề này, kéo tay hắn ra, chớp chớp mắt hỏi.

"Xán Liệt, anh có biết tôi bị sao không? Trước kia chưa từng bị qua như vậy...."

Hắn lập tức xoay đầu đi hướng khác. "Không, không biết...."

Hắn hướng mắt thẳng về phía trước, rồi lại trộm phiêu mắt nhìn biểu cảm của cậu.

"Đêm nay cậu đừng ngủ cùng tôi nữa."

Bá Hiền nghe vậy thì sửng sốt, không nói hai lời liền lập tức bám chặt hơn.

"Tại sao? Không được... Tôi ngủ cùng Xán Liệt cơ!"

"Ngủ với tôi, bệnh của cậu sẽ trở nặng đấy."

Phác Xán Liệt nghiêm túc ngắt lời cậu. "Đêm nay cậu còn muốn... Nghĩ không thấy khó chịu sao?"

Bá Hiền mím môi.

"Không sợ, tôi không sợ đau đâu!"

Cậu ôm chặt cánh tay Xán Liệt. "Tôi muốn ngủ cùng anh mà."

Phác Xán Liệt cúi đầu nhìn cậu, hai mắt rủ xuống đều đã ngập nước, rưng rưng uỷ khuất, thật sự cảm thấy con thỏ này rất đáng thương.

"Được rồi....." Xán Liệt thầm thở dài.

Không khí ngày càng nóng, Phác Xán Liệt nhẩm tính thời gian, lại thêm hai ngày nữa của tháng Năm trôi qua. Hắn đã ở trong núi đợi nửa tháng, mất liên lạc gần một tuần, cũng không biết người của sở nghiên cứu có đi trợ giúp hay không.

Biên Bá Hiền ăn xong trái cây liền quay sang hỏi Phác Xán Liệt suy nghĩ cái gì, hắn đang chăm chú thì bị cậu quấy rầy. "Không có gì."

Sau đó, hắn do dự một lúc mới nói tiếp.

"Chúng ta đi gần đến rồi đúng không?"

Cậu gật đầu. "Sáng ngày mốt là đến rồi."

Hắn không trả lời. Xán Liệt biết rõ, việc trở về đối với mình bây giờ không còn mong muốn mãnh liệt như lúc trước.

Hắn nhìn chằm chằm ngọn lửa đang bập bùng cháy một lúc lâu, sau đó nằm xuống.

Hang động hôm nay cả hai người ngủ lại không có đá tảng để nằm, chỉ có thể hái nhặt lá cây trải xuống mặt đất. Phác Xán Liệt nhắm mắt lại, tạm thời dằn xuống cảm giác đã nhiều ngày chờ mong tìm được đường ra khỏi núi.

"Hôm nay ngủ sớm thế?"

Âm thanh giọng nói của Bá Hiền nhẹ nhàng vang lên bên tai, Phác Xán Liệt theo bản năng kéo cậu ôm vào trong lòng.

"Sáng ngày mốt tôi đi rồi, cậu không buồn sao?"

Người nọ chần chờ vài giây, sau đó chui vào ngực hắn lắc lắc đầu.

"Không buồn lắm đâu."

Cậu nói. "Bởi vì Xán Liệt vui vẻ mà, anh vui thì tôi cũng vui."

"Về sau không được gặp tôi đâu, cũng không buồn sao?"

Biên Bá Hiền nghe vậy, tựa đầu vào ngực Phác Xán Liệt, ôm chặt hơn. "Xán Liệt, lần sau lại vào núi tìm tôi. Tôi chờ anh."

Phác Xán Liệt chần chừ, nhưng vẫn chưa trả lời cậu. Đợi một lúc lâu sau, mới chậm rãi hỏi thêm.

"Thích tôi lắm sao?"

Biên Bá Hiền lại không hề do dự, gật đầu như bổ củi.

"Đúng! Ngoài cha với mẹ, thích nhất chính là Xán Liệt!"

Phác Xán Liệt siết chặt vòng tay, nhẹ nhàng nở nụ cười.

"Bởi vì cậu ở trong núi, chưa từng gặp qua bất cứ ai, tôi lại là người duy nhất đó. Vậy nên, cậu mới thích tôi đúng không?"

"Không phải, tôi đã từng thấy người mà!"

Biên Bá Hiền nghe hắn nói vậy, phản ứng có chút nóng nảy, ngửa đầu nhìn Phác Xán Liệt chít chít kể.

"Những nhóm người đó, lúc nào tới cũng muốn bắt tôi hết. Bạn bè của tôi đều bị bọn chúng mang đi cả, đến bây giờ vẫn chưa trở về...."

Cậu ôm ghì Xán Liệt, bộ dạng vô cùng nghiêm túc. "Chỉ có Xán Liệt là không giống họ. Anh không có bắt tôi đi, tôi sợ nước, anh còn ôm tôi, trời lạnh cũng là anh quan tâm đến tôi, tôi trở bệnh thì anh liền an ủi. Cho nên, tôi mới thích Xán Liệt."

Phác Xán Liệt nghe xong thì ngẩn người.

Có những việc hắn không để tâm, chỉ nhớ mình mỗi ngày đều la mắng Bá Hiền, lại không ngờ cậu đều ôm hết vào trong lòng, đặc biệt là, cậu chỉ nhớ kỹ những điểm tốt vốn rất nhỏ nhặt của hắn.

Đương lúc Xán Liệt vẫn còn ngây ngẩn, Biên Bá Hiền đột nhiên dịch sát vào người hắn, chóp mũi cậu gần chạm vào mũi hắn, khiến hắn hoàn toàn không thể phản ứng.

"Vậy...Xán Liệt....thích tôi sao?"

"...."

Ánh mắt trong suốt của Bá Hiền giống như đang nhìn thấu rõ tâm can Xán Liệt, khiến hắn không thể nói lời cự tuyệt rõ ràng. Mặc dù trong lòng hắn đã có thói quen phủ định loại chuyện này, mình làm sao có thể thích Biên Bá Hiền được?

Biên Bá Hiền bị hắn đẩy ra, không trực tiếp trả lời cậu. "Mau ngủ đi, ngủ ngon."

Cậu không kịp phòng bị, bất ngờ lăn xuống đất, khuỷu tay bị va chạm dẫn đến đau nhói, toàn thân không tránh khỏi giật mình ngây ngẩn cả người, cuối cùng chỉ có thể thu hồi ánh mắt chờ mong, buồn rầu rũ mắt.

"...ngủ ngon."

Ngày hôm sau là một ngày mưa dầm kéo dài. Mà thời tiết như thế này, chuyện thích hợp nhất để làm cả ngày chính là lăn ra ngủ.

Lúc Phác Xán Liệt tỉnh dậy, Biên Bá Hiền đã đi đâu mất. Nhìn bên ngoài mây đen dày đặc, đất trời xiêu mưa ngã gió, trong lòng hắn cũng không yên. May mắn là sau đó không lâu đã thấy bóng Bá Hiền lấp ló trở về.

"Hôm nay mưa to gió lớn như vậy, không biết khi nào mới ngớt." Phác Xán Liệt cầm lấy một quả trong số trái cây Bá Hiền đem về, sau đó giúp cậu lau khô tóc, Bá Hiền chỉ im lặng nhìn hắn.

Phác Xán Liệt dựa sát vào cậu, nói: "Nếu hôm nay không đi cũng được, vậy chúng ta ở lại đây đợi, ngày mai thì đi..."

Hắn xem Biên Bá Hiền vẫn không định trả lời, lại hỏi.

"Cậu cảm thấy có được không?"

Bá Hiền cầm lấy quần áo, bần thần mất một lúc sau mới ừ một tiếng.

Xán Liệt nhíu mày. "Làm sao vậy? Mắc mưa nên không thoải mái sao?"

Biên Bá Hiền chỉ lùi về sau nửa bước, gật nhẹ đầu rồi trả quần áo lại cho hắn. Cậu phóng tầm mắt ra bên ngoài cửa hang, im lặng ngồi sang một bên.

C8 – Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net