Chương 11: Nghênh đón lượt tiếp theo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc nhất thời, toàn lôi đài tĩnh lặng. Dường như không có ai phản ứng lại, kể cả phụ mẫu của Lý Bính Hành, Lý Minh Hải và Phương Lan.

Còn Lý Thư Duyên, nàng còn đang ở dưới lôi đài chờ nhị ca đem Bạch Cửu U đánh đến hoa rơi nước chảy, làm Bạch Cửu U mặt mũi mất hết hình ảnh. Không biết chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng lúc đầu nhị ca nàng đang chiếm thượng phong, nhưng đột nhiên sau đó lại kêu thảm ngã xuống lôi đài.

Lý Thư Duyên cảm thấy mình đang nằm mơ, bởi vì chuyện này không thể xảy ra! Nhị ca nàng làm sao có thể bị đánh bại bởi Bạch Cửu U? Tên Bạch Cửu U kia tính là cái thứ gì! Nhị ca lợi hại như vậy! Sao có thể?

"Bính Hành." Phương Lan bình tĩnh hét lên, phi thân đến bên cạnh Lý Bính Hành, một tay đặt lên lưng đối phương, linh lực tiến vào trong cơ thể đối phương, sau đó lại dùng một tay khác lấy ra một cái bình ngọc đổ ra một viên đan dược có mùi thơm êm dịu đưa vào trong miệng Lý Bính Hành.

Đan dược kia vào miệng là tan ngay, rất nhanh đã phát huy tác dụng. Sắc mặt Lý Bính Hành tái nhợt trong chốc lát, tiếng thét lúc trước dường như chưa từng xuất hiện.

"Nhị ca!"

"Nhị đệ!"

Lý Bính Vi, Lý Thư Duyên đều đi tới bên này, còn gia chủ Lý gia một bước còn chưa di chuyển, sắc mặt đều không có trầm hai phân, rất bình tĩnh, không nhìn ra hắn đang nghĩ cái gì.

Một lát sau, hắn ha ha cười hai tiếng. Sau đó quay sang bên cạnh Bạch Hành Quân.

"Bạch huynh, hổ phụ vô khuyển tử, hổ phụ vô khuyển tử a! Cửu U đứa nhỏ này vừa rồi ra hai chiêu kia, thật tuyệt diệu a!"

Bạch Hành Quân nghe vậy cũng ha ha cười, "Quá khen quá khen, nó chỉ là tiểu hài tử thôi."

Bọn họ đều là tu vi Kim Đan kỳ, đều là Kim Đan tầng ba, liền xem ai trước bước vào trung kỳ, dẫn đầu tiến vào bốn tầng. Kêu hai mươi mấy tuổi Bạch Cửu U là tiểu hài tử thật sự là chuyện hết sức bình thường.

Hơn nữa, kỳ thật, Bạch Hành Quân và Lý Minh Hải đều trong tình trạng đối đầu nhau, đương nhiên không ai biểu hiện điều đó ra bên ngoài. Đều là Kim Đan tầng ba, ai tiến vào tầng thứ tư trung kỳ trước, như vậy bên trong đại biểu ý vị...

Phía sau bọn họ, đều là gia tộc, đều là ích lợi ! Tu vi quyết định tất cả!

"Hài tử của Bạch huynh đều là các nhân trung long phượng, thật là làm ta bội phục."

"Lời này của Lý huynh sai rồi, nếu ta bên này là nhân trung long phượng thì bên kia Lý huynh không phải cũng vậy sao? Chỉ là cuộc thi của hài tử, thắng thua có thể đại biểu cái gì."

Hai người ở bên này vẫn còn đang khách khí, bên kia Bạch Cửu U đã phi thân xuống lôi đài. Lượt tiếp theo không phải hắn, tuy rằng hắn còn đấu với Lý Bính Vi Lý gia đích trưởng tử, ước chừng mất khoảng nửa canh giờ.

"Mẫu thân." Bạch Hành Quân cùng Lý Minh Hải nói chuyện, Bạch Cửu U cũng không tiện "Quấy rầy", sau khi xuống lôi đài liền đi tới trước mặt Chu Uyển.

Chu Uyển ôn nhu cười, sự vui mừng dưới đáy mắt đều giấu không được. Nhìn Chu Uyển như vậy, rõ ràng thần thái rất thật, vì sao chính mình ở kiếp trước luôn là mỡ heo che mù mắt, một lòng cảm thấy mẫu thân tàn nhẫn, không thiệt tình với hắn, khi hắn còn nhỏ thiên phú không được, thân thể không tốt, liền đem hắn đưa đến thôn trang, ngẩn ngơ cũng đã ở ba năm.

Nếu không phải hắn cuối cùng đã tiến vào Luyện Khí tầng một, có thể tu chân, sợ là hắn sẽ không được trở về. Cho nên hắn cảm thấy mẫu thân hắn phi thường hiện thực, hắn không thích, càng không thân cận.

Hắn cho tới bây giờ cũng không biết hắn mẫu thân lúc ấy vì sao đưa hắn đi, nhưng hắn tin tưởng một người đã nguyện chết vì hắn, không có khả năng không yêu hắn đứa con trai này.

"Đại ca, ngươi thật tuyệt!"

"Đại ca, ngươi rất lợi hại." Bạch Cửu Minh cũng nói, ánh mắt lấp lánh. Bạch Phong Yên nói liền càng thêm như thế, nếu không phải hắn thường không quá thân thiết với Bạch Cửu Minh, chính xác mà nói, Bạch Cửu U không muốn nàng thân thiết, chỉ sợ hiện tại đã giống một tiểu nữ hài chạy tới quấn lấy cánh tay đối phương.

Bạch Cửu U chỉ khẽ mỉm cười, "Không phải khi nãy mới nói rồi sao? Thắng một, hai ván mà thôi, không tính là cái gì."

"Nhưng đại ca vẫn rất lợi hại a!" Bạch Phong Yên khẳng định, bộ dáng kích động.

Trong lòng Bạch Cửu U hơi ấm, ánh mắt vô thức hướng về phía Vân Hủy, đối phương cũng nhìn qua bên này, tầm mắt đều ở trên người hắn. Thực chuyên chú, dường như...cũng rất cao hứng.

Sở dĩ nói dường như, là bởi vì hắn vẫn biết quá ít về Vân Hủy. Mặc dù sau khi Bạch gia bị diệt môn, hắn và Vân Hủy vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau, đối phương vẫn luôn bảo vệ hắn chu toàn nhưng Vân Hủy là một người rất kín đáo.

Cho nên, có nhiều lúc hắn không thể nhìn thấu cảm xúc của Vân Hủy. Bây giờ chỉ là khóe mắt dư quang, Bạch Cửu U thật sự xem không rõ.

Nhưng từ linh khí trên người đối phương truyền đến, hẳn là đang cao hứng.

Lúc này, Bạch Hành Quân cũng đã nói xong, mắt mang ý cười nhìn đại nhi tử Bạch Cửu U "Vừa rồi cũng đã tiêu hao một chút, trước hết ngươi khôi phục linh lực đi. Lát nữa đến lượt ngươi, vẫn là câu nói kia, toàn lực ứng phó, kết quả không quan trọng."

Bạch Cửu U nghe vậy, nhẹ nhàng "Ân", sau đó nhắm mắt khôi phục linh lực.

Hơn nửa canh giờ trôi qua, Bạch Cửu U lại nghe thấy tên của hắn, cùng lúc đó, hắn cũng mở mắt ra...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net