Chương 15: Đoạt người đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong mắt Phương Hạng Thuần lướt qua một tia kinh ngạc.

Bởi vì vừa rồi, hắn cảm giác linh khí từ đòn công kích có một bộ phận giống như...bị cắn nuốt!

Không sai, chính là bị cắn nuốt! Linh khí đã bị " biến mất " một cách khó hiểu! Nhưng điều này sao có thể!

Đối với Lạc Địa Quyết của Bạch gia, bọn họ Phương gia đã nghiên cứu rất kĩ. Trong Lạc Địa Quyết, tuyệt đối không có chiêu thức kì quái như vậy!

"Ngươi..."

Bạch Cửu U làm như không thấy Phương Hạng Thuần khiếp sợ, hắn nhìn như 22 tuổi, kỳ thật sớm đã là lão giả hơn trăm tuổi. Trong chiến đấu, chỉ cần nháy mắt do dự hoặc sơ sẩy sẽ bị đoạt mệnh. Cho nên, lúc Phương Hạng Thuần cảm thấy kinh ngạc, Bạch Cửu U đã nắm cơ hội này.

Tốc độ Phương Hạng Thuần quả thực rất nhanh, Bạch Cửu U vừa mới trọng sinh cũng chỉ có thể kịp vận dụng kĩ xảo chiến đấu từ kiếp trước. Mặc dù linh khí của hắn không bằng nhưng nhiêu đây là quá đủ.

Phương Hạng Thuần chỉ là Luyện Khí đỉnh phong mà thôi! Không phải Trúc Cơ, không phải Kim Đan! Kẻ hèn Luyện Khí đỉnh phong, coi như hắn hiện tại là Luyện Khí tầng chín, dù chỉ có Luyện Khí tầng tám, tầng bảy, hố chết Phương Hạng Thuần cũng không nói chơi!

Đôi mi thanh tú của Lý Thúy Oánh nhăn lại, "Phu quân, tình huống của Hạng Thuần...hình như không ổn lắm."

Ánh mắt Phương Kình Thiên thực trầm, không lên tiếng.

Lý Thúy Oánh cắn chặt răng, "Bạch Cửu U kia sao lại kì quái như thế !"

Phương Kình Thiên nhìn Lý Thúy Oánh, cuối cùng chậm rãi mở miệng: "Kẻ này...bất phàm."

Lý Thúy Oánh nghe vậy, mày càng nhăn, "Lúc trước Bạch Cửu U rõ ràng đâu phải như thế. Hắn...cố ý giấu dốt?"

Giấu dốt sao? Phương Kình Thiên ánh mắt hơi lập loè, không, nếu là giấu dốt, sao có thể né tránh tầm mắt của bọn họ. Hơn nữa, làm đích trưởng tử của Bạch gia, hà tất giấu dốt!

Lý Thúy Oánh nói xong sau cẩn thận suy nghĩ cũng cảm thấy không có khả năng là giấu dốt, bỗng nhiên, trong lòng nàng toát ra một ý niệm, chợt nhìn về phía giữa sân, nhìn chằm chằm một lát sau lại chuyển hướng về phu quân của mình Phương Kình Thiên.

"Chẳng lẽ là......" Đoạt xá.

Đoạt xá, hai chữ cuối cùng này Lý Thúy Oánh không có nói ra miệng, nơi đây không phải chỗ thích hợp để nói.

Phương Hạng Duy vài bước hướng bên này mà đến, "Phụ thân, mẫu thân, người vừa rồi đang làm cái gì? Đại ca...hai người xem đại ca khi nào có thể đem Bạch Cửu U đánh xuống đài?"

Lý Thúy Oánh nói chuyện với Phương Kình Thiên, những người Phương gia còn lại cũng không có nghe tiến lỗ tai, nhưng tình hình trên lôi đài làm Phương Hạng Duy có chút cảm giác bất an. Cho nên, hắn mới lại đây hỏi tình hình.

Đối với Phương Hạng Duy tra hỏi, Phương Kình Thiên và Lý Thúy Oánh hai người đều không có trả lời. Ánh mắt bọn họ đều đặt ở trên lôi đài.

Lúc này, trên lôi đài Phương Hạng Thuần trên trán đã nhỏ một giọt mồ hôi lạnh. Càng ứng đối với Bạch Cửu U hắn càng phí sức.

Mà đúng lúc này, Bạch Cửu U bỗng nhiên nhếch miệng cười, trong tươi cười còn mang theo ác ý. Phương Hạng Thuần nao nao, nháy mắt tiếp theo, trước ngực bỗng nhiên nhiều một bàn tay. Cái tay kia tuy không có từ chính mình ngực xuyên thấu mà qua, nhưng Phương Hạng Thuần lại cảm thấy trong lòng mình một trận đau nhức.

Cùng lúc đó, khuỷu tay Phương Hạng Thuần bị Bạch Cửu U bắt lấy, sau đó cả người bị xốc bay ra ngoài, liên quan trong tay đỉnh cấp pháp khí. Khi Phương Hạng Thuần ngã xuống lôi đài, hắn pháp khí liền dừng ở hắn ngực, cả người lại bị chấn một chút.

Một ngụm máu tươi từ Phương Hạng Thuần trong miệng phun ra, tức khắc, toàn lôi đài trừ bỏ vắng lặng ở ngoài càng là hoảng sợ.

Phương Hạng Thuần vậy mà bị đánh bại bởi Bạch Cửu U.

Cái này sao có thể!

Lý Thúy Oánh lắc mình một cái đi tới trước mặt nhi tử, một tay ôm lấy đối phương bả vai, sau đó mang theo người về tới bọn họ nơi địa phương.

Bạch Cửu U ra tay vẫn là có chừng mực, Phương Hạng Thuần thoạt nhìn so với phía trước hai cái thê thảm một ít, thậm chí phun ra máu, nhưng cũng không tính là thương nặng. Người tu chân, người cạnh tranh với thiên địa, bị thương là việc vốn chính là bình thường.

Lý Thúy Oánh đem nhi tử ăn đan dược chữa thương, Phương Hạng Thuần khoanh chân ngồi xuống liền bắt đầu tự chữa thương.

Mà lúc này Bạch Cửu U cũng đã về chỗ Bạch gia, Bạch Phong Yên lần này có chút ngu si, thế cho nên người cũng chưa chạy tới, nàng vốn đã nghĩ kỹ mấy lời an ủi, còn ở trong lòng đánh vô số nghĩ sẵn trong đầu...... Sau đó, vậy mà, vậy mà không cần dùng đến?

Bạch Cửu Minh lần này còn lại là cực kỳ kích động, "Đại ca, chúc, chúc mừng ca!"

Bạch Cửu U mỉm cười, vỗ vỗ bà vai Bạch Cửu Minh, "Đại ca đoạt người đầu tiên, ngươi để ý sao?"

"Đại ca này nói cái gì vậy, đương nhiên không để ý!"

"Ừ, đại ca đã biết." Bạch Cửu U gật gật đầu, đi hướng Bạch Hành Quân và Chu Uyển, "Phụ thân, mẫu thân, Cửu U may mắn không làm nhục mệnh."

"Tốt, tốt!" Bạch Hành Quân và Chu Uyển liên tục nói vài tiếng tốt, đem kích động chôn ở đáy lòng.

Phương Hạng Duy nhìn đại ca Phương Hạng Thuần đang tự chữa thương, đôi mắt tôi độc giống nhau trừng hướng Bạch gia, sau đó, hắn cúi đầu. Không cam lòng đi tới bên người Lý Thúy Oánh, "Mẫu thân, sao đại ca không dùng cái kia!"

Dùng đồ vật kia, đại ca hắn tất nhiên sẽ không thua Bạch Cửu U cái tên Bạch gia phế vật!

"Câm miệng!" Lý Thúy Oánh hung hăng trừng mắt nhìn con thứ Phương Hạng Duy, ánh mắt sắc bén. Phương Hạng Duy bị dọa tức khắc cái gì cũng không dám nói.

"Chỉ là một ván thua mà thôi, không nói lên được cái gì, ổn định chính mình, quản cái miệng, nếu không đừng trách mẫu thân không khách khí!"

"Con đã biết." Phương Hạng Duy thỏa hiệp xuống dưới.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net