Chương 32: Đột nhiên Vân Hủy lên tiếng ngăn cản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Hủy không có trả lời ngay câu hỏi của Bạch Cửu U, y trầm mặc. Tình huống này khiến Bạch Cửu U không khỏi nheo mắt.

"Vân Hủy?"

Vân Hủy hạ mí mắt một lúc rồi ngẩng đầu lên, "Ta có thể không nói sao? Ta không muốn nói."

Bạch Cửu U hơi dừng một chút, thật sâu nhìn Vân Hủy, cuối cùng cười nhạt. Tuy chỉ là cười nhạt nhưng trong mắt lại lướt qua một tia nuông chiều.

"Được. Nếu Vân Hủy không muốn nói, vậy không nói."

Bạch Cửu U vui vẻ đáp ứng, trong lòng Vân Hủy nhất thời càng thêm phức tạp.

Bạch Cửu U vỗ vỗ mu bàn tay Vân Hủy, "Ngươi nhìn cái vết nứt này, lúc nãy ta muốn tới vẫn luôn không thành công, ngươi nhìn coi thấy có gì đặc biệt không?"

Vân Hủy lập tức nhìn cái vết nứt trước mắt, từ sâu bên trong vết nứt truyền cho y một loại nhàn nhạt hấp dẫn. Loại hấp dẫn này không còn mạnh như lúc ban đầu, chẳng lẽ vì y đã phá ảo cảnh?

"Bên dưới...hình như có cái gì đó. Cũng không biết là thực sự có đồ vật hay là do vết nứt có vấn đề."

Bạch Cửu U mỉm cười, "Ngươi muốn xuống dưới xem sao?"

"Chỉ hai chúng ta?"

"Nói đến đây, không biết tổ phụ, phụ thân..."

"Ta bị tách khỏi tổ phụ và phụ thân, ta không biết liệu tổ phụ và phụ thân có vào được hay không."

"Như vậy a......" Bạch Cửu U nghĩ nghĩ, "Ta muốn đi xuống nhìn xem trước, còn ngươi thì sao?"

"Ta đi chung với ngươi."

Bạch Cửu U nhướng mày, "Ngươi không cảm thấy nguy hiểm sao?"

"Ở tu chân giới, nơi nào không có nguy hiểm." Nếu không phải Bạch Cửu U ở chỗ này, y đã sớm đi xuống. Y chỉ là không muốn làm Bạch Cửu U gặp nguy hiểm.

"Hảo một cái nơi nào không có nguy hiểm." Bạch Cửu U cười, sau đó nắm bàn tay Vân Hủy rồi hai người cùng nhau nhảy xuống...

Lần rơi xuống này không nặng, linh lực đã giúp họ trôi nổi trên không. Không bao lâu sau, Bạch Cửu U tìm được một tảng đá lộ ra, vừa đủ cho hai người đứng, hắn kéo tay Vân Hủy.

Vân Hủy hiểu ngay, gật đầu rồi đi về phía tảng đá đằng kia.

Hai người đáp xuống tảng đá, đứng vững nhìn xung quanh, cảm giác thu hút trước đó vẫn còn, hơn nữa cảm giác rất gần. Hai người nhìn nhau, xác định một phương hướng. Trước khi đi qua, Bạch Cửu U đem Tuyệt Đề Điểu triệu ra tới.

"Tuyệt Đề Điểu, ngươi xem đồ vật kia ở chỗ nào, chúng ta đi theo ngươi."

Tuyệt Đề Điểu không phản đối, lập tức hướng về một phương hướng bay đi. Bạch Cửu U và Vân Hủy lập tức đuổi theo.

Tuyệt Đề Điểu bay cũng không nhanh lắm, Bạch Cửu U và Vân Hủy đi theo vẫn luôn đề phòng bốn phía. Bởi vì vẫn luôn đề phòng, nên khi nọc độc của Tuần Xà phun về phía hai người, hai người đều lưu loát tránh đi và đáp xuống một khối nhô trên đất trống.

"Tuần Xà." Bạch Cửu U nắm tay Vân Hủy, lại nhẹ nhàng buông ra.

Vân Hủy cũng thấy Tuần Xà, một con rắn đen to cuộn tròn trên vách đá, đầu hình tam giác dẹt nhưng con ngươi thẳng đứng trong một đôi mắt xanh lục khiến người ta nhìn vào không rét mà run.

Con Tuần Xà đối với người Tu chân giới cũng không xa lạ. Cấp bậc cũng không tính quá cao, bình thường chỉ cần Luyện Khí tầng bảy trở lên đều có thể ứng đối. Nhưng con Tuần Xà này dường như có chút khác thường, thân hình nó lớn hơn, đồng tử thẳng đứng cho người ta cảm giác khác lạ.

"Con Tuần Xà này có chút kì lạ." Vân Hủy nói.

"Chúng ta muốn đi bên kia cần phải giải quyết con Tuần Xà, hơn nữa nó đối chúng ta có địch ý. Ta lên trước, ngươi ở phía sau chờ. Nếu không có biến cố nào xảy ra cũng đừng động thủ."

Vân Hủy gật đầu.

Bạch Cửu U bay lên, cầm một thanh Pháp Khí phóng tới con Tuần Xà, Tuần Xà cũng đáp trả lại, nó lại phun nọc độc ra, nhưng bị Pháp khí Bạch Cửu U ngăn trở, hơn nữa còn bị phản kích trở về.

Nọc độc bị phản kích trên người, tuy không bị thương nhưng nó vẫn cảm thấy đau, khiến Tuần Xà ngày càng tức giận hơn. Đúng lúc này, đôi mắt Tuần Xà bỗng phóng ra một luồng ánh sáng vàng. Luồng sáng đó lao ra từ đôi mắt nó, hóa thành lưỡi dao vô hình quét về phía Bạch Cửu U!

Bạch Cửu U ánh mắt có chút ngưng lại, bản năng mách bảo hắn không thể để luồng sáng chiếu trên người, vì thế hắn dùng một thứ....Đó chính là vòng phòng hộ được chế tạo bởi luyện khí đại sư.

Thứ này so lúc Bạch Cửu U lấy từ trên người tên Lý gia kia cao cấp hơn nhiều, bởi vì đó là của Lý Thư Duyên!

Sau khi Lý Thư Duyên bị nhốt ở Bạch gia, mọi thứ trên người nàng tự nhiên được lục soát, đa phần chỗ đồ vật ấy đều lọt vào tay Bạch Cửu U. Lúc này, Bạch Cửu U dùng cái vòng phòng hộ, nọc độc Tuần Xà phun lên vòng phòng hộ, chính lúc này Bạch Cửu U nhân cơ hội tới trước Tuần Xà, tích lũy linh lực đánh vào trán Tuần Xà... Một kích bạo đầu.

Đầu Tuần Xà trực tiếp nổ tung, đồng thời nọc độc và luồng sáng vàng đều bắn trên vòng phòng hộ, vòng phòng hộ rõ ràng nghe được "Ba" một tiếng, tan vỡ.

Chưa dừng lại ở đó, tuy vòng phòng hộ chặn được nọc độc, nhưng vẫn có một ít luồng sáng xuyên qua được, cũng may Bạch Cửu U cũng không trông cậy nhiều vào vòng phòng hộ. Trong vòng phòng hộ vẫn luôn dùng linh khí tụ tập, hơn nữa trên người còn có Linh Khí chế thành pháp y, nhưng dù vậy, vẫn có nhè nhẹ kim quang xuyên thấu tiến vào, để lại dấu vết ở trên bả vai Bạch Cửu U.

Cảm giác nhói nhói có chút rõ ràng, Bạch Cửu U khẽ cau mày, sau đó kéo áo trên vai xuống, Vân Hủy cũng đã lập tức tới trước mặt Bạch Cửu U.

"Cửu U!"

Bạch Cửu U mỉm cười, chỉ chỉ vào vai mình, "Vừa rồi luồng sáng có chút kì quái, ngươi nhìn vai ta xem có vấn đề gì không?"

Đa Bạch Cửu U rất trắng nên vết đỏ trên vai trong mắt Vân Hủy liền phá lệ chói mắt.

"Đỏ hết ca rồi, người có đau không?" Vân Hủy hỏi, ngón tay vươn ra muốn chạm vào chỗ bị thương, nhưng làm sao đều không chạm vào được.

Bạch Cửu U quay đầu, vừa lúc nhìn thấy Vân Hủy ngừng động tác, tức khắc nhướng mày, "Làm sao vậy?"

"Dùng dược bôi lên đi." Vân Hủy rút tay lại, sau đó nhanh chóng lấy dược từ trong túi trữ vật của ra. Phẩm cấp của linh dược không cao, nhưng đối với những người còn chưa tới Trúc Cơ kỳ thì cũng đủ rồi.

Vân Hủy đem dược ra nhưng Bạch Cửu U không có ý định lấy, dường như đang chờ Vân Hủy bôi lên giúp hắn.

Vân Hủy mím môi, rũ mắt xuống đổ một ít dược trong bình thuốc ra, nhỏ vào ngón tay mình rồi xoa lên vết thương của Bạch Cửu U.

Rất đau, đây không phải loại đau đớn tầm thường, Bạch Cửu U hơi nhíu mày, "Khoan đã."

Vân Hủy lập tức rút tay về, "Sao vậy?"

"Có gì đó không ổn, để ta xem dược này."

Vân Hủy cả kinh đưa bình thuốc cho Bạch Cửu U, Bạch Cửu U ngửi ngửi nhưng không phát hiện cái gì không đúng. Nghĩ nghĩ rồi lai rạch một vết nhỏ trên mu bàn tay, sau đó dùng dược bôi trên chỗ bị thương.

Lần này, dược có tác dụng rõ ràng.

Như vậy, đây không phải do dược có vấn đề.

"Dược không có vấn đề gì nhưng sao bôi lên vai lại khác biệt rõ ràng như vậy." Bạch Cửu U trầm tư.

Lúc này, Vân Hủy mơ hồ thấy một vệt sáng trên vai Bạch Cửu U lướt qua, y lập tức di chuyển ngón tay điểm mấy chỗ ở bả vai Bạch Cửu U, phong ấn linh lực xung quanh.

"Sao thế?"

"Ta vừa thấy luồng sáng, ta cảm thấy như...Nó đang sống vậy." Vân Hủy nói ra cảm giác của mình, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm quanh bả vai Bạch Cửu U.

Bạch Cửu U ánh mắt chợt lóe, "Đang sống?"

"Ừm,có chút giống."

Bạch Cửu U nghĩ nghĩ, triệu Tuyệt Đề Điểu trở về. Vừa rồi chiến đấu, Vân Hủy không có tham dự, Tuyệt Đề Điểu cũng không có. Khi Bạch Cửu U triệu hoán, Tuyệt Đề Điểu lập tức bay tới.

"Vừa rồi mắt con Tuần Xà phát ra luồng sáng, ngươi có biết chuyện này là như thế nào không?"

"Cái này......" Tuyệt Đề Điểu có vẻ do dự.

Bạch Cửu U lạnh lùng nói: "Ta nhớ rõ ngươi nói nơi này có đồ tốt, sự dị thường của con rắn có liên quan gì đến đồ tốt kia không?"

Tuyệt Đề Điểu há miệng, có chút do dự nói: "Ta không biết, nhưng... cái đồ tốt kia có lẽ có thể thay đổi năng lực của yêu tu đi."

"Tam Giác Phi Lộc." Bạch Cửu U kêu một người khác.

Ngay sau đó, Tam Giác Phi Lộc xuất hiện, trước khi Bạch Cửu U dò hỏi, hắn đã mở miệng nói trước.

"Con rắn kia ăn phải một loại quả, phải tìm được thư hấp dẫn các ngươi là gì mới biết được thứ kia đến tột cùng là cái gì."

"Còn vết thương trên vai thì sao?" Vân Hủy nhìn thẳng Tam Giác Phi Lộc. "Làm sao có thể loại bỏ luồng sáng?"

"Có lẽ không cần loại bỏ, chỉ cần giải quyết là được." Tam Giác Phi Lộc cũng có chút không chắc chắn, "Còn... có thể lợi dụng luồng sáng kia mà."

Bạch Cửu U im lặng một lúc rồi bắt đầu vận chuyển linh lực trong cơ thể, muốn cảm nhận một chút luồng sáng mà Vân Hủy nói.

Tuy nhiên sau một vòng linh khí vận chuyển xuống dưới, hắn không có cảm nhận được luồng sáng kia, cũng không cảm thấy khó chịu trên người. Chỉ trừ bỏ... Bả vai bị Vân Hủy phong bế linh lực.

Nghĩ nghĩ, Bạch Cửu U quay sang Vân Hủy, "Ngươi cởi phong ấn ra."

Vân Hủy gật đầu, ngón tay điểm mấy chỗ, lĩnh lực trên vai bắt đầu có thể vận hành trơn tru, Bạch Cửu U bắt đầu cảm giác miệng vết thương có cái gì đó.

Lập tức, Bạch Cửu U nhìn chằm chằm chỗ đó, mạnh mẽ đuổi theo luồng sáng, luồng sáng kia bị bức ở trong cơ thể Bạch Cửu U chạy tán loạn lên. Nhưng tốc độ của nó vẫn chưa đủ nhanh, cuối cùng bị Bạch Cửu U đuổi tới ở bên tay trái dùng linh lực khống chế được.

Khi sử dụng linh lực, Bạch Cửu U cố tình mang thêm thuộc tính thôn phệ. Luồng sáng thoát ra nhưng lại lần nữa bị chế trụ không cách nào trốn được, Bạch Cửu U ép luồng sáng di chuyển tới đầu ngón cái ở tay trái, hắn đang định đem luồng sáng bức ra, thì đột nhiên Vân Hủy lên tiếng ngăn cản: "Đợi đã!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net