Chương 6: Châm ngòi quan hệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Cửu U mỉm cười nhìn Lý Thư Duyên rõ ràng tức muốn giết người nhưng lại không thể không ra vẻ vui cười, trong lòng thật sự là thoải mái vô cùng.

Lý Thư Duyên a Lý Thư Duyên, chờ xem, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi!

Đối với người tu chân, một ngày đêm chẳng qua là thời gian chỉ trong nháy mắt mà thôi. Rất nhanh, hôm nay là buổi chiều ngày thứ hai.

Dòng chính Bạch gia cùng với dòng chính bên Lý gia, Phương gia cũng dần dần đến đông đủ.

Bạch Cửu Minh cùng Bạch Phong Yên từ nơi không xa đi tới liền thấy đại ca đang ngồi cùng một chỗ với Lý Thư Duyên, động tác của hai người hơi hơi dừng một chút.

Bạch Phong Yên hạ thấp đầu, có chút không vui vẻ chu mỏ một cái, "Nhị ca, đại ca lại cùng nữ nhân kia cùng một chỗ."

"Phong Yên." Bạch Cửu Minh nhàn nhạt ngăn cản nàng, "Đại ca cùng nữ nhân gì ở cùng một chỗ là tự do của đại ca, chúng ta cũng nhìn ra được đại ca thích Lý Thư Duyên, ngươi làm muội muội, tôn trọng đại ca, khiêm nhường một chút, đừng lúc nào cũng đối phó Lý Thư Duyên để đại ca phải khó xử."

"Nhị ca!" Bạch Phong Yên hậm hực dậm chân, "Đâu phải do muội chủ động khiêu khích, lần nào nữ nhân kia cũng tự mình gây chuyện nhưng đại ca không tin muội."

Bạch Cửu Minh có chút trầm mặc, sau đó mới nhàn nhạt lên tiếng: "Đại ca khó lắm mới có người yêu thích, chúng ta hẳn là nên ủng hộ."

"Nhưng hôn nhân của đại ca là do tổ phụ đã quyết định, đại ca còn phải cùng Vân Hủy kết thành song tu đạo lữ nữa."

Bạch Cửu Minh nhíu mày, ánh mắt cảnh cáo nhìn muội muội, "Hẳn đại ca đã xem xét sự tình, song tu đạo lữ là chuyện cực kỳ trọng yếu, đại ca sẽ có cách giải quyết. Ngươi chỉ cần nhớ, chúng ta luôn duy trì quyết định của đại ca là được. Còn lại không cần nhiều lời!"

Bạch Phong Yên nhìn dáng vẻ nghiêm khắc của Bạch Cửu Minh, rụt cổ một cái, rõ ràng chỉ lớn hơn so với mình một chút, nhưng từ nhỏ Bạch Phong Yên đã sợ hãi nhị ca song bào thai, nhất là khi đối phương nghiêm khắc nói chuyện hoặc là lúc sinh khí. Cho nên, cô đành phải không cam tâm bĩu môi gật đầu.

"Được rồi, muội biết rồi. Nếu nữ nhân kia lại đến tìm tra, ta nhất định sẽ nhịn, nhịn, nhịn, vậy là được rồi đi?"

Không nghĩ, Bạch Cửu Minh thật đúng là nhẹ gật đầu, "Ừm."

Bạch Phong Yên : "..."

Thật sự là tức chết nàng mà!

"A, Cửu U, Phong Yên và Cửu Minh đều đến rồi." Lý Thư Duyên nhìn thấy Bạch Cửu Minh và Bạch Phong Yên đang hướng bên này đi tới, lập tức cười nói.

Bạch Cửu U nhìn sang, quả nhiên thấy đôi đệ muội, phía sau bọn hắn cách đó không xa còn đi theo rất nhiều đệ tử Bạch gia.

Cách cả một đời, lần nữa nhìn thấy đôi đệ muội này, tâm tình Bạch Cửu U thoáng có chút phức tạp. Hắn còn nhớ rõ, đời trước tại trận đại chiến kia. Hắn bị Phương Hạng Thuần đã là tu vi tầng chín đỉnh phong đánh cực kì chật vật. Lúc này Bạch Cửu Minh lao ra, áp chế huyễn công tán xuống đối đầu với Phương Hạng Thuần nhằm tranh thủ thêm thời gian chạy trốn cho hắn để rồi bị ẩu đả tới chết.

Cái liếc nhìn cuối cùng chính là hình ảnh đệ đệ đôi mắt đỏ tươi làm hắn nhanh chóng rời khỏi. Bạch Cửu Minh, Bạch Cửu Minh, làm sao lại có xuẩn đệ đệ đến thế? Hắn từ nhỏ đến lớn không ít lần ở trong tối khi dễ hắn, ép buộc hắn, cho tới bây giờ cũng chưa từng đối tốt với hắn. Tại sao phải đánh đổi mạng sống cho tên đại ca phế vật này chứ. Rõ ràng thiên phú của đệ đệ tốt như vậy, lại vì hắn mà mất mạng.

Bạch Cửu Minh cùng Bạch Phong Yên đi đến trước mặt Bạch Cửu U.

"Đại ca."

"Đại ca."

Bạch Cửu U nhẹ gật đầu, "Các người đều đến rồi."

"Đúng vậy a đại ca, đại ca tới thật sớm." Bạch Phong Yên cười hì hì, làm như hoàn toàn không nhìn thấy Lý Thư Duyên, cũng không có chào hỏi, vốn dĩ là không cần thiết chào hỏi!

"Ừ." Bạch Cửu U đáp lại, chỉ chỉ vị trí phía sau mình, "Các ngươi ngồi đi."

"Vâng, đại ca." Bạch Phong Yên cười ngọt ngào, liền lập tức kéo Bạch Cửu Minh ngồi phía sau lưng Bạch Cửu U, sợ đại ca nhớ tới cái gì đó... Tỉ như vì cái gì không biết lễ phép, không có chào hỏi đích nữ Lý gia.

Sắc mặt Lý Thư Duyên nháy mắt cứng đờ, sau đó mới khẽ cười cười. "Phong Yên, lát nữa chúng ta phải lên đài, đến lúc đó mong Phong Yên chiếu cố nhiều hơn nha."

Lý Thư Duyên cùng Bạch Phong Yên đều là tu vi luyện khí tầng bảy, đúng là lát nữa các nàng phải lên đài tỷ võ.

Lý Băng ở phía sau lưng Lý Thư Duyên nhỏ giọng nói thầm, "Thật sự là không biết lễ phép, nói thế nào cũng so với đại tỷ chúng ta nhỏ hơn một chút, cũng không biết chào hỏi."

Lý Thư Duyên là dòng chính Lý gia, thế hệ này lớn tuổi nhất, bây giờ mười sáu, cho nên người dưới nàng trở xuống đều gọi nàng là đại tỷ.

Bạch Phong Yên bên này cũng giống như thế.

Lý Băng tuy rằng nói nhỏ, nhưng đám người ở gần nhau sao có khả năng không thể nghe được.

Bạch Phong Yên lúc này siết chặt nắm đấm, thật muốn tát qua một cái. Đồ thứ nữ không có giáo dưỡng, nàng Bạch Phong Yên nơi nào đến lượt các ngươi nói!

"Suỵt, đừng nói nữa. Nàng là đích nữ Bạch gia, thân phận tôn quý, hẳn là." Lý Mỹ Nghênh lập tức nói, còn kéo tay áo Lý Băng, đồng dạng tận lực hạ thấp giọng.

Bạch Phong Yên trong mắt lập tức hiện lên một mạt tàn khốc, nhưng nghĩ tới lời nhị ca nói vừa nãy, cuối cùng cũng không có bộc phát. Chỉ là ngoài cười nhưng trong không cười đối Lý Thư Duyên đáp lời : "Không dám, không dám, ta cũng muốn ngươi chiếu cố nhiều hơn."

Lý Thư Duyên có chút lúng túng ho khan, sau đó quay đầu trừng mắt nhìn hai cái muội muội của mình nhưng cũng không có chỉ trích gì. Chẳng qua là ngượng ngùng nhìn về phía Bạch Cửu U, sự áy náy hiện lên trong đôi mắt. Đôi mắt kia phảng phất như biết nói chuyện để người xem cũng nhịn không được sinh lòng thương tiếc.

Nếu là đời trước, Bạch Cửu U tất nhiên sẽ lập tức trách cứ muội muội của mình, nói hai thứ nữ của Lý gia kia nói rất đúng, là muội muội của hắn không biết lễ phép!

Có điều, đời này...

"Thư Duyên, hai cái muội muội của ngươi không hổ danh là con vợ lẽ, mí mắt thật nông cạn. Cũng dám chỉ trích đến đích nữ Bạch gia, đây là muốn châm ngòi quan hệ hai nhà chúng ta sao?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net