di gioi duoc su 165 176

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 165


Tầm hoan

Đưa mắt nhìn Ước Sắt Phu đã đi xa, trên mặt Mộ Dung Thiên lộ ra một tia cười không thể nhìn thấu. Vì con trai của lão rùa già, phải chịu cực khổ một chút vậy

Truyện "Dị Giới Dược Sư " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Bên ngoài quảng trường chính là khu giao dịch tự do, không đạt tới cấp bậc quốc gia nhưng nơi này cũng rất đông đúc. Mộ Dung Thiên lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người. Cũng mây là bàn chuyện buôn bán cũng có luật bất thành vang, từng bước từng bước tiến tới, bởi có dính dáng tới không ít giao dịch bí mật. Nhờ vậy mà Mộ Dung Thiên có thể từ từ ứng phó. Việc điều chế Kim thương bất đảo chỉ có thể do mình nắm giữ, không thể nói cho người khác. Một người sản xuất không đạt được nhu cầu thế nên chỉ còn bàn tới chuyện buôn bán "Ích Dương" và " Ức Hư" mà thôi. Hiệu quả của hai loại dược phẩm này cũng không tồi, rất nhiều cơ hộ phát triển.

Truyện "Dị Giới Dược Sư " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Cứ thế cho tới tối, Mộ Dung Thiên đã mệt mỏi không chịu nổi. Thương trường như chiến trượng, âm thầm chiến đấu, hy vọng có thể đạt được lợi ích lớn nhất. Đây là quy tắc của trò chơi, cần rất nhiều kỹ xảo.

Cho tới nửa tháng sau khi hội chợ thương mai chấm dứt, có thể nói là vừa khốn khổ vừa sung sướng. Sung sướng chính là những người có tư cách tham dự cơ bản đều hài lòng ra về. Còn khổ là phải dùng toàn bộ tâm lực ứng phó bàn bạc trong thời gian qua.

- Đan Ni tiên sinh.

Vừa mới bàn bạc chuyện làm ăn xong, mới thở phào được một hơi quay đầu đi thì Mộ Dung Thiên chợt nhìn thấy hai vị nam tử Đại Nhĩ tộc một gầy một béo.

- Mạt Khắc, Mạt Y tiên sinh?

Bởi vì đôi tai của hai người này rất lớn, giống như tai Trư Bát Giới trong Tây Du Ký cho nên Mộ Dung Thiên có ấn tượng đặc biệt sâu săc.

Đây là đôi huynh đệ song sinh, người bụng rộng như cái thùng kia là Mạt Khắc, còn đệ đệ như cây gậy trúc là Mạt Y. Bọn họ kinh doanh trân bảo, trong đó bao gồm cả những dược phẩm xa xỉ.

Mộ Dung Thiên nhớ rõ đang từng đàm luận với bọn họ, cảm thấy vô cùng khoái trá, điều kiện giao dịch cũng rất hài lòng, không biết hai người họ lần này tới tìm mình là có việc gì.

Mạt Khắc tươi cười nói:
- Đan Ni tiên sinh, thời gian không còn sớm nữa, tôi thấy ngài cũng mệt mỏi rồi, không bằng chúng ta tìm một chỗ thư giãn một chút được không?

- Mạt Y cũng phụ họa:
- Đúng vậy, Đan Ni tiên sinh, tôi nghe nói Bồng Lai Dạ của Spark vô cùng nổi tiếng, ở đó có thể tìm được hầu hết mỹ nữ trên toàn bộ đại lục, nếu có ý thì cũng có thể phong lưu một phen đó.

Rất hiển nhiên là những lời này rất hợp với khẩu vị của sắc lang. Mộ Dung Thiên không chút do dự nói:
- Mạt Khắc, Mạt Y tiên sinh, vậy thì Đan Ni xin nhờ bóng hai vị mà hưởng thụ một đêm khó quên đi, hắc hắc...
Mộ Dung Thiên không cự tuyệt. Bởi hắn đúng là đang cần giải tỏa một chút, làm giảm áp lực cho bản thân, nếu không thì nửa tháng này nhất định sẽ khiến hắn suy sụp mất.

- Không thành vấn đề! Hai huynh đệ chúng ta chiêu đãi. Đan Ni tiên sinh, ngươi cứ việc chơi đùa vui vẻ đi.

Mạt Khắc, Mạt Y hầu như đồng thời nói. Có thể giao hảo với vị thương nhân nắm giữ món hàng đặc biệt này thì sau này tài nguyên không cần lo lắng rồi. Nghĩ tới tiền sắp chảy vào túi như nước, hai huynh đệ Đại Nhĩ tộc hưng phấn vô cùng, vừa cười dâm với Mộ Dung Thiên, trông vô cùng hèn mọn bỉ ôi, chẳng khác gì ba con chó đực động tình.

Chuyện buôn bán tạm thời gác lại, lúc này trao đổi đề tài mờ ám của đám đàn ông, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Ba tên sắc lang ngựa không dừng vó lao thẳng về phía Bồng Lai Dạ nổi danh sống về đêm.

Mặt trời mùa đông trên Thần Phong đại lục chỉ còn chút tia nắng cuối ngày lưu luyến, một vùng trời đã hiện rõ trăng sao. Cho tới nửa đêm, khi bầu trời lung linh muôn ngàn vì sao thì đối với những nhân sẽ cao tầng quen hưởng thủ, cuộc sống về đêm mới bắt đầu.

Sông Bồng Lai nằm ở một vùng trong đảo Spark, trải dài ngàn dặm, vô số thuyền hoa trải khắp mặt sống. Nước sông không chảy xiết mà êm đềm vô cùng, nhẹ nhàng như xử nữ, dưới ánh trăng giống như một tấm lụa dài, vô cùng đẹp đẽ. Thỉnh thoảng dưới nước lại có vài con cá nhảy lên, khiến cho mặt sông như gương có thêm sức sống. Gió sông tươi mát mang theo mùi son phấn của mỹ nữ, tiếng đàn ca vang vọng tới tận bờ sông, khiến cho tâm thần người ta phấn chấn.

Đám người vừa tới bờ đê sống lập tức liền có Tuần thú sư khống chế thủy ma tới đưa đường. Mạt Khắc, Mạt Y trước kia đã từng tham gia hội chợ thương mai, đối với Bồng Lai dạ cũng coi như xe nhẹ đường quen, lập tức báo tên hoa thuyền. Sau đó Tuần thú sư liền chỉ huy thủy ma hướng về nơi đó mà bơi tới.

Bồng Lai dạ ban ngay buôn bán cũng phi thương tốt, ban đêm lại càng đông khách vô cùng. Thương nhân từ đại lục tới đây, ngoài những người thương nhân có tư cách được mời tới hội chợ thương mại ra thì đều là những người tự mình tới Spark tìm cơ hội làm ơn. Mà những nơi phong hoa này không thể nghi ngờ chính là nơi tạo quan hệ tốt nhất. Bởi vậy hoa thuyền lớn nhỏ vô số nhưng hầu hết đều không còn chỗ ngồi, tiến chạm chén vui vẻ vang lên khắp nơi.

Thủy ma dừng lại bên ngoài một hoa thuyền lớn, hoàn toàn bất đồng so với những hoa thuyền trang hoàng lộng lẫy, gấm vóc xa hoa khác mà lộ vẻ cổ kính phóng khoáng, nằm ở vị trí trung ương hoàng kim của con sông, được chết tạo bằng thương nam mộc thượng đẳng, trông là đã biết nhất định không thuộc dạng tầm thường.

Khi Mộ Dung Thiên mới tới Thần Phong đại lục hắn vẫn cảm thấy những ma pháp đăng treo trên cao là rất đặc sắc nhưng về sau khi thấy nhiều hơn lại cảm thấy bình thường. Chiếc thuyền hoa này lại không dùng thứ này mà dùng công cụ chiếc sáng nguyên thủy nhất là đèn lồng, không khác lắm so với Địa Cầu, lúc này lại khiến Mộ Dung Thiên cảm thấy mới mẻ độc đáo.

Một gã quy nhân (*) có hàm ria cá trê lập tức ra đón khách. Đây ra là một tên dắt gái có ý thức, phụ trách kéo khách.


(*): Người rùa.

Quy nhân cúi đầu ân cần nói:
- Hoan nghênh quý khách tới chiếu cố. Không biết các vị đã đặt nhã phòng hay chưa?

Mạt Khắc gật đầu:
- Phòng 902!
Bọn họ sớm đã chuẩn bị kỹ cho đêm này, nếu không đặt phòng sớm thì y là chẳng còn chỗ mất.

- Vâng, tốt rồi, mời các vị theo tôi.
Sau khi hành lễ, quy nhân liền đi trước dẫn đường, ba người lập tức theo sát phía sau.

Đứng trên boong thuyền, Mộ Dung Thiên mới phát hiện ra chiếc thuyền hoa này lớn kinh người, chiều rộng phải tới sáu mươi thước, dài tới năm trăm thước, không khác gì một chiếc hàng không mẫu hạm nhỏ. Ở trung ương của chiếc thuyền không phải là những căn phòng bình thường mà là một tòa tháp nhọn, cao tới mười tám tầng, vút tận mây xanh, ở giữa đám thuyền trông như hạc giữa bầy gà. So với những tháp tầm thấp hoàn toàn bất đồng, tháp này lấy trung tâm làm trục, hướng ra phía ngoài tạo thành hai nhánh, bên ngoài mấy chục thước vẫn có những phân chi nối vào, tạo thành rất nhiều phòng ốc, trông như một chiếc đĩa bay trong công viên giải trí vậy, nhìn thật kinh người.

Truyện "Dị Giới Dược Sư " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Từ cửa sổ phòng nào cũng có ánh sáng mơ hồ lộ ra, tiếng cổ nhạc vang lên du dương. Trên tầng cao hất có bốn chữ lớn tỏa ra ánh ngọc chói mắt, lấp lánh vô cùng: Thập bát thiên đường. Nhìn kỹ lại, bốn chữ này không ngờ đều do những viên minh châu tạo thành, tỏa ra ánh sáng lấp lánh như ngàn sao, còn có những tiếng vi vu hiện ra. Đây chính là thứ Mộ Dung Thiên đã từng gặp - Mộng châu. Đương nhiên đây không thứ mà long nước Mâu Cơ đạt được trong hộ đấu giá, không đạt tới bảy trăm năm Thần Phong đại lục. Mấy khối này nhìn qua nhiều nhất ba bốn trăm năm Thần Phong đại lục đã là cực kỳ hiếm thấy.

Mạt Khắc thấy Mộ Dung Thiên nhìn quanh liền đắc ý nói:
- Đan Ni tiên sinh lần đầu mới tới đây phải không? Thập bát thiên đường là một trong những hoa thuyền nổi danh nhất trong Bồng Lai dạ, nhờ mười tám tầng tháp này mà thành danh. Chúng ta hôm nay may mắn có thể lên tới tầng chín.

Mộ Dung Thiên bật cười, chỉ nghe nói tới mười tám tầng địa ngục, không ngờ Thần Phong đại lục lại còn có mười tám tầng thiên đường.

Mạt Y bổ sung thêm:
- Thập bát thiên đường có mười tám phòng, mỗi phòng một tầng, mỗi tầng lại có các tiết mục và mỹ bất đồng. Nhất là tầng thứ mười tám nghe đồn xa hoa tới mức khó có thể tưởng tượng, tiết mục kích thích vô số, khiến người ta cảm thấy như được lên thiên đường vậy. Đáng tiếc huynh đệ chúng ta chỉ được nghe nói chứ chưa có tư cách nếm thử. Nhưng Đan Ni tiên sinh không cần tiếc nuối. Tầng thứ chín này đã không ít tiết mục rồi, nhất định sẽ khiến cho Đan Ni tiên sinh không tiếp nổi, sung sướng muốn chết, hắc hắc...

Người dị giới con mẹ nó thật biết chơi đùa hả. Sắc tâm Mộ Dung Thiên bùng lên:


- Vậy thì chúng ta mau lên thôi.

Quy nhân dẫn ba người tới dưới chân tháp, sau đó nói với nữ hầu xinh xắn ở cửa một chút:
- Ngã Phù, Phiền Liên, Mễ Hiết Nhĩ, rất hân hạnh phục vụ quý khách.

Mạt Khắc giải thích:
- Đan Ni tiên sinh. Tất cả tiết mục đêm nay của chúng ta đều là nhờ nữ hầu của chúng ta đây, được gọi là u mị, ngoài việc họ hiểu rõ mọi chuyện ra thì còn có thể làm bất cứ chuyện gì cho ngươi. Bọn họ biết rất nhiều chiêu, phi thường hăng hái đó!

Mộ Dung Thiên nghe vậy liền vỗ mông Mễ Hiết Nhĩ đứng bên cạnh một cái:
- Mỹ nữ các người thật sự thần kỳ vậy sao?
Mễ Hiết Nhĩ là người có khí chất nhất trong ba người, do huynh đệ Mạt Khắc muốn lấy lòng Mộ Dung Thiên nên mới cố tặng cho hắn.

Mễ Hiết Nhĩ bị xâm phạm kêu khẽ một tiếng êm ái, xấu hổ mắng yêu:
- Đan Ni tiên sinh, ngươi thật xấu!
Khuôn mặt nàng không ngờ hiện lên hai đám mây đỏ, trông vô cùng thẹn thùng. Không thể không thừa nhận, dù là nàng giả vờ nhưng vẻ xấu hổ này cũng khơi lên dục vọng của Mộ Dung Thiên.

Mạt Y cười:
- Đan Ni tiên sinh, ngươi đừng bị vẻ ngoài của nàng lừa gạt, đến lúc đó bị ăn tươi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra đâu.

Ba mỹ nữ hờn dỗi kháng nghị, đương nhiên là vẻ mặt vô cùng biểu cảm. Cùng là tầng thứ chín nhưng phục vụ các phòng bất đồng. Nếu là thương nhân tới thì hoặc chỉ ca múa hưởng thụ, vậy cần an bài nữ hầu có chút khác biệt. Hai huynh đệ Mạt Khắc tới đây thuần tùy tìm vui thú, chọn nữ hầu cũng phải rất phóng đãng.

Ba vị u mị tươi cười dẫn mấy người Mộ Dung Thiên đi qua một cầu thang xoắn ốc đi lên tầng chín. Sàn nhà không ngờ do bích ngọc tạo thành, tay vịn là bạch ngọc, cao quý xa xỉ vô cùng.

Vừa tiến vào trong phòng, Mộ Dung Thiên phát hiện ở đây là một kết giới cách âm hai hướng, tác dụng tất nhiên là không cần nói. Mộ Dung Thiên hít sâu một hơi. Xem ra phải chơi hết mình một đêm rồi.

Quyển 8: Hải dương vương quốc.


Chương 166


Hủ bại

Phòng hông bài trí rất hoa lệ, tạo thành sự khác biệt rõ ràng so với phong cách nhã nhặn bên ngoài con thuyền. Đèn lồng nhỏ hồng phấn, thảm trải hồng phấn, màn hồng phấn, tường hồng phấn, mọi thứ đập vào thị giác đều hiện ra một loại không khí – khêu gợi.

Sân khấu hình tròn, được đặt tại chính giữa phòng, rộng khoảng ba trăm mét vuông, cao mười mét, đủ không gian cho các vũ công biểu diễn tận tình.

Ba chiếc sập lớn dài phân bố đều theo góc sáu mươi độ với sân khấu hình tròn, tự nhiên chính là chỗ ngồi của đám người Mộ Dung Thiên. Góc trên bên phải bàn có một cái nút ấn nổi lên, Mộ Dung Thiên tò mò ấn nhẹ một cái, sau đó một viên tinh thạch treo phía trên đầu hắn khoảng năm mét liền phun ra một màn sáng màu đen nhỏ, giống như lụa vải kéo dài ra, bao phủ cả bàn và sập của Mộ Dung Thiên vào trong. Đây là thanh quang kết giới đơn hướng, người bên ngoài không nhìn thấy người phía trong kết giới cùng với cả âm thanh của họ, làm gì bên trong đương nhiên cũng không biết. Nếu ấn tiếp lên nút ấn lần nữa, thì màn đen lại biến mất nhanh chóng, kết giới bị giải trừ.

Trên bệ cửa sổ đặt nhiều chậu hải lan, hương thơm thoang thoảng ập vào mũi, trong phòng tràn ngập cảm giác về dục vọng, trực tiếp khiến người ta hứng thú tăng vọt. Hai huynh đệ Mạt Khắc nhịn không được đã bắt đầu động tay động chân trên người u mị, song chỉ là một chút mà thôi, bởi vì kịch hay còn ở phía sau, nếu bây giờ đã phóng túng quá mức thì cũng giống như Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm vậy, không thấy mùi vị gì. Tuy đôi tai to như quạt của họ giống hệt tai heo, nhưng trí tuệ và sự nhẫn nại lại vô cùng khác biệt, nếu không họ cũng đã không thể trở thành thương nhân thành công được.

Mộ Dung Thiên ôm u mị Mễ Hiết Nhĩ của mình đặt mông ngồi lên đệm mềm không chút khách khí, trên bàn phía trước đã bày đầy những của ngon vật lạ. Hoa quả hải sản, rượu thơm nước quý cho khách thưởng thức tiêu khiển.

Cửa phòng đóng chặt, bốn vách tường cũng tựa như không có khe hở. Hơn nữa vốn biết rõ gian phòng này treo giữa không trung, vậy người biểu diễn tiến vào thế nào? Đúng lúc Mộ Dung Thiên đang nghi hoặc, thì trên sân khấu lóe sáng, một cột bạch quang phóng lên trời, tiếp đó mười hai bóng nữ tử bạch y giống như ảo giác trên biển đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người, từ mờ ảo dần trở nên rõ ràng, cuối cùng bạch quang tản đi, họ đã trở thành những con người thật sống sờ sờ trước mắt.

Mộ Dung Thiên chợt bừng tỉnh, hóa ra là truyền tống trận. Quả nhiên là xa xỉ, việc ra mắt biểu diễn cũng phải động đến truyền tống trận loại nhỏ, đúng là dùng dao mổ trâu để giết gà. Thật không khỏi có chút việc bé xé ra to, đương nhiên, hứng thú của khách cũng tăng lên theo mức độ quý hiếm của sự việc, ông chủ của thập bát thiên đường rất thấu hiểu tâm lý người khác, vì thế không sợ tốn kém.

Hỏa diễm rừng rực từ khoảng mười cái lỗ nhỏ đến khó thấy xung quanh sân khấu phun ra điên cuồng, nhìn kỹ từ dưới ánh lửa, mười hai nữ tử bạch y lúc này ngoại trừ y phục ra, thì đầu tóc, lông mày, đồng tử, sắc mặt, đôi môi, móng tay, bất kỳ nơi nào trên người lại đều là một màu trắng như tuyết, bên ngoài còn toát ra hàn vụ nhàn nhạt. Cả sân khấu, thậm chí là cả gian phòng không bao lâu liền bị màn sương này bao phủ, mờ mờ ảo ảo, cả gian phòng phút chốc giống như cung Quảng Hàn của Hằng Nga, hơi lành lạnh.

Không giống với các vũ công bình thường tươi cười khéo léo giành lấy sự hoan nghênh của khách, gườn mặt xinh đẹp của họ lạnh lùng như băng, vô cùng cao ngạo. Đối lập rõ ràng với thần thái của họ là lớp lụa mỏng có phần trong suốt trên người, thân thể nóng bỏng như ẩn như hiện, gợi cảm mê người. Nữ tử thông minh đều biết rằng chỉ lộ ra bảy phần là hấp dẫn nhất, so với lõa thể lại càng có sức quyến rũ hơn, chưa kể vẻ ngoài diễm lệ lạnh lùng của họ rất dễ khơi dậy mong muốn chinh phục của nam nhân.

Món ăn khai vị được cố ý sáng tạo ra này quả không tồi, Mộ Dung Thiên cảm thấy dục vọng bị kích thích lên nhanh chóng, không ngừng bốc lên. Do nhiều nguyên nhân bận rộn tác động, nên cho dù trong nhà mỹ nữ vô số, kể từ khi hắn đến Tát La đến nay vẫn chưa vui thú cùng cô gái nào, cộng thêm phải chịu đựng áp lực thời gian dài, vì việc kinh doanh cả ngày phải bôn ba khắp nơi, căn bản là không có lúc rảnh rỗi, nên lúc này sao áp chế nổi dục vọng phát tiết, huyết mạch sôi sục. U mị Mễ Hiết Nhĩ bên cạnh hắn lập tức đã cảm giác được biến hóa của Mộ Dung Thiên, liền đặt bàn tay ngọc thon thả sờ nhẹ lên đùi hắn, còn không biết vô tình hay hữu ý đụng vào phần nhạy cảm của hắn: - Tiên sinh Đan Ni Tư thật là dũng mãnh nhà.
Nàng thậm chí còn cố ý liếm đôi môi đỏ gợi cảm của mình, đầy dáng vẻ khiêu khích.

Chiếc bàn nửa hình tròn đem hai người vây vào trong, huynh đệ Bạt Khắc cùng bạch y nữ tử cách đó hai mươi mét cũng không thấy được gì nhiều, song có bọn họ ở đây lại còn lén làm trò ở phía dưới, hiển nhiên là hết sức kích thích.

Lời này nửa là lấy lòng, nửa là nói thật, bởi năng lực của Mộ Dung Thiên ở mặt này quả thực rất mạnh. Hắn với hóa tinh băng hỏa chi lực căn bản không cần sử dụng “Kim thương bất đảo” hay những loại thảo dược cường dương khác.

Đối diện với sự chọc ghẹo của Mễ Hiết Nhĩ , Mộ Dung Thiên vốn đã rất hưng phấn nay lại càng ngứa ngáy khó chịu. Dám lẳng lơ khêu gợi, lão tử lát nữa sẽ làm cho ngươi phải xin tha mới thôi, xem ngươi cợt nhả, dâm đãng thế nào!

Tiếng nhạc du dương bay bổng, tươi mát tự nhiên, dáng người mềm mại, uyển chuyển của bạch y nữ tử theo đó nhảy lên thanh thoát, dải lụa trong tay phất lên giống như là thiên tiên hạ phàm.

Tuy là chọc ghẹo, nhưng Mễ Hiết Nhĩ vẫn phải làm tròn chức trách của u mị, vừa di chuyển tây trên đùi Mộ Dung Thiên vừa nói:


- Tiên sinh Đan Ni Tư, điệu này gọi là “Thần Nữ Tư Phàm”, giống như tên gọi, nó miêu tả câu chuyện về thần nữ trẻ tuổi trên trời động xuân tình mà tự ý tọa lạc phàm trần, tìm kiếm đức lang quân như ý của mình…

Mễ Hiết Nhĩ giải thích không nhiều, quá nhiều cũng vô nghĩa, chủ yếu vẫn là lưu lại cho người xem tự bình phẩm.

Mộ Dung Thiên liên tục gật đầu: - Ờ, ờ.
Ánh mắt lại không từng rời khỏi các vũ nữ phía trướơc.

Mễ Hiết Nhĩ nhìn ra dục vọng sôi sục của hắn:


- Tiên sinh Đan Ni Tư, nếu ngài muốn, thì có thể đợi sau khi kết thúc mỗi màn vũ đạo, gọi bất kỳ một vũ công nào đến phục vụ.

Mộ Dung Thiên mừng rỡ nói:


-Thật sao?

Mễ Hiết Nhĩ mỉm cười:


- Không sai, có điều ta phải nhắc nhở tiên sinh Đan Ni Tư một câu, trước mắt ngài đây đều là mỹ nữ của Hàn Sương tộc, hồn thể trời sinh lạnh giá, đặc biệt là bên trong, đến lúc đó sợ là sẽ đóng băng hỏng bảo bối của ngài đó.

Mộ Dung Thiên nghe vậy vốn đang nóng lòng muốn thử liền tròn xoe hai mắt nói: “


- Không phải chứ, còn có việc như vậy sao trời, vậy không phải chết người sao?

Mễ Hiết Nhĩ cười hì hì đáp:


- Nếu không tin, đợi chút tiên sinh Đan Ni Tư có thể thử xem.

Âm điệu của tiếng nhạc chợt đổi, ai oán triền miền, phong cách vũ đạo của các nữ tử Hàn Sương tộc dần trở nên nóng bỏng, thần sắc vốn băng lãnh của họ bỗng tràn đầy khao khát cháy bỏng, thánh nữ cao không với tới phút chốc trở thành dâm nữ khát khao được an ủi, thứ mị hoặc đó đích thực khó mà dùng ngôn ngữ diễn tả ra được.

Mộ Dung Thiên biết Mễ Hiết Nhĩ chắc chắn sẽ không lừa gạt mình, hết sức chán nản, mắt nhìn màn biểu diễn lẳng lơ khêu gợi của nữ tử trước mặt, cũng giống như chó đói trông thấy khúc xương thơm ngon ngay trước miệng, lại không cách nào gặm được một miếng vậy. Mộ Dung Thiên không cam lòng nói: - Mễ Hiết Nhĩ , theo như ngươi nói, thì bọn họ lẽ nào chỉ có thể “tự giải quyết” hay sao?

- Tự giải quyết?
Mễ Hiết Nhĩ hơi ngẩn ra, sau đó liền rõ ý của Mộ Dung Thiên, cười đến rung người nói:


- Cũng có trường hợp ngoại lệ, một là nam tử cùng thuộc Hàn Sương tộc thì sẽ không bị ảnh hưởng khi quan hệ với họ, hai là ma pháp sư hoặc võ giả giỏi băng hệ.

Băng hệ? Ma võ sĩ lĩnh vực như mình chẳng phải hiểu rõ đấu khí băng hệ sao? Mộ Dung Thiên hưng phấn không thôi, nhưng rất nhanh đành từ bỏ, vì số lượng ma pháp sư và võ giả biết băng hệ không nhiều, mà trước đó hắn đã từng lộ ra đấu khí hệ hỏa với bên ngoài rồi, nếu cả đấu khí băng hệ cũng lộ ra, thì tính nguy hiểm của việc bạo lộ thân phận sẽ tăng cao, bởi người sở hữu lĩnh vực quá mức bắt mắt.

Vì thế Mộ Dung Thiên thở dài một tiếng:


-Đáng tiếc, đáng tiếc.

Mễ Hiết Nhĩ liếc mắt đưa tình: -Không bằng để ta bồi tiếp tiên sinh Đan Ni Tư trước một chút?
Kẻ có thể đến thập bát thiên đường khỏi nói cũng biết đều là nhân vật có máu mặt, người trẻ tuổi như Mộ Dung Thiên mà đã đạt đến thành công không nhiều, cho dù có thì cũng là dựa vào gia thế, nào có được mị lực như của nam tử tay trắng làm nên. Bởi vậy, Mễ Hiết Nhĩ mới lớn mật quyến rũ mong được như cá gặp nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net