Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 

[Từ khi Hoắc Vũ Hạo ra quyết định đi tìm một phần hy vọng mong manh kia thời gian đã trôi qua rất lâu. Cũng từ ngày đó, hắn đã không trở về Đường Môn, cứ thế mà rời đi. Cho đến tận hiện tại, đi đi dừng dừng, xung quanh cảnh sắc ngoại trừ tuyết trắng thì chả có gì cả.

Lúc này, hắn mới nhận ra bản thân bỏ lỡ nhiều ít thứ. Trong lúc mình chui rúc vào sừng trâu, trốn tránh những mất mát, bi thương, thì thế giới này... đã thay đổi một cách chóng mặt. Tràn ngập sinh mệnh màu xanh của cỏ cây đã hoàn toàn biến mất, đổi lại một màu trắng nhạt nhẽo cùng với phong tuyết luôn luôn gầm gừ.

Đôi mắt nhắm lại, cảm nhận xung quanh nhàn nhạt truyền đạt tới cảm xúc. Nơi đây, cả đại lục... Nó đang khóc, nó đang bi thương và giận dữ. Tựa như người mẹ đánh mất những đứa trẻ của mình.

Hoắc Vũ Hạo nghe thấy, cảm thấy cũng tưởng như bản thân bị những tâm tình trong đó ảnh hưởng. Hắn thấy trái tim đập mạnh trong lồng ngực, thấy dòng máu nóng đang dần sôi trào, cả người dường như muốn nổ tung.

Chưa bao giờ, hắn thấy quyết tâm của mình mạnh mẽ như hôm nay. Cho dù đó là việc báo thù Công tước phủ lúc trước.

“Ta muốn, nắm lấy hy vọng!” đôi mắt xanh băng đã từng phủ lên một tầng mây đen nay đã biến mất, đổi lại ngọn lửa đang rực cháy quyết tâm trong đó, lộng lẫy sáng rọi.]

Màn trời màu xám mịt mùng, thế giới nhạt màu không chứa một tia sinh mệnh lại vì một người mà rung động.

Trầm trọng áp lực đã lâu bầu không khí trong không gian đã bị câu nói cùng đôi mắt xanh kia đánh vỡ.

Đường Tam cùng Hoắc Vũ Hạo ngay từ khi xem màn hình phát lại hình ảnh đều cảm giác có gì đó đang dần mất khống chế. Từ thiếu niên tên Bạch Khiết trước đó, hay là một thế giới khác ‘Hoắc Vũ Hạo’, đều không giống họ ở điểm nào.

Bởi vì, hai thiếu niên kia, bản thân không đơn thuần chỉ là đoàn đội trung tâm mà còn là ánh sáng chỉ đường cho mọi người.

Bạch Khiết khác biệt, là được sáu người xem như thái dương, dù cho nó là giấc mơ, cũng khiến đã hòa làm một thể với quái vật bọn hắn tìm tới nơi quen thuộc nhất mà ngủ say, không phải lang thang vô định mất lý trí đi khắp nơi phá hủy.

‘Hoắc Vũ Hạo’ khác biệt, bản thân một mình tồn tại trên thế gian, vốn có thể ở lại với những tốt đẹp kỉ niệm, mặc dù có thể xem như uống rượu độc giải khát nhưng ít nhất, trong những kí ức kia bọn họ còn sống, nhưng hắn lại có quyết tâm tự bản thân trở thành thái dương, đi tìm lấy hy vọng.

Ở đây đang ngồi mọi người đều im lặng, tự hỏi sau đó khâm phục hai thiếu niên kia. Bởi vì, bọn họ sẽ không dũng cảm như thế. Có lẽ khi gặp tình huống như thế, có người ngay lúc đầu sẽ giãy dụa nhưng rồi cũng lựa chọn rơi vào giấc mơ tốt đẹp của bản thân, trốn chạy thực tại, tựa như thế giới đầu tiên. Hoặc bọn họ sẽ bện ra một loạt lời nói dối, chui rúc vào sừng trâu, để bản thân chìm vào những hồi ức đẹp đẽ kia vĩnh viễn.

Không biết từ khi nào, tâm tình của mọi người lại vì những hình ảnh trên đó ảnh hưởng. Cũng như lúc này đây, trái tim nhảy lên trong lồng ngực như muốn phá tan trói buộc mà phóng ra, đôi mắt không rời khỏi thiếu niên.

Lại nói đến, trong đây người, có ai, không hướng về ánh sáng chứ. Bởi vì, ít nhiều, hồn sư đều đã từng hoặc đang ở trong hắc ám.

Shrek bảy quái không tự giác nắm chặt tay, bọn họ đều ít nhiều...

Mang Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh đã từng không cam lòng, đối với việc bản thân thua kém, cuộc đời bị người khác khống chế.

Cổ Nguyệt Na căm ghét Thần giới, nàng mang mục đích mà tiếp cận nhân loại, tiếp cận Đường Vũ Lân.

Đường Vũ Đồng bản thân bởi vì khi sinh ra đã ở sẵn vạch đích mà ít nhiều tính cách không tốt, cao ngạo, tự phụ không thích nghe theo kẻ yếu hơn mình.

Người xấu xa chưa chắc đã là hồn sư, nhưng đã là hồn sư thì không một ai thật sự tốt đẹp cả. Tuyết lở, không có một bông tuyết nào là vô tội.

Cách một mặt kính, cách không gian và thời gian, tái hiện lại mọi chuyện đã qua.

Bọn họ, đang cần một đáp án. Cho nên, quyết tâm của ngươi sẽ kéo dài bao lâu đây ‘Hoắc Vũ Hạo’.

[Hy vọng ở nơi nào, ánh sáng ở nơi nào? Thời gian lẳng lặng mà trôi, có lẽ là một năm, hoặc là một trăm năm. Ngay từ ban đầu còn sẽ tính tính đếm đếm, cho đến hiện tại hắn cũng lười làm.

Rõ ràng vận mệnh cho thấy là nằm trên đại lục, nhưng không biết sau vậy, mọi thứ đều quá mức mơ hồ, tìm thế nào cũng không ra. Hoắc Vũ Hạo bỗng cảm thấy thật sâu mệt mỏi, trên đường chỉ một cảnh sắc, không biết lúc này là lúc nào, là ngày hay đêm, áp lực, nôn nóng.

Quyết tâm dần bị lung lay, lại bị củng cố. Hiện tại, tâm lý của hắn gần như bị xé làm hai, một bên là từ bỏ, một bên là tiếp tục. Ngăn cách hai bên không ngừng mỏng dần, chỉ chực chờ phòng tuyến bên nào sụp đổ trước thì bên kia sẽ nhào vào cắn nuốt.

Trong đầu âm thanh không ngừng xúi giục, hắn chỉ biết máy móc mà nện bước, nhưng rồi mỗi bước đi ra lại càng ngắn, càng chậm, cho đến khi hoàn toàn ngừng lại.

Hoắc Vũ Hạo, mày tại sau lại phải cố gắng!”

“Mày không phải anh hùng!”

“Việc mày làm sẽ không ai biết, không ai tung hô cả!”

“Hoắc Vũ Hạo! Có đáng không?”

Đôi mắt phút chốc mờ mịt, trong đầu vang vọng tuần hoàn mà lặp lại câu hỏi, ồn ào. Dưới chân, hắc khí như một bàn tay, trồi dậy bao phủ dần dần thân hình người thiếu niên. Xung quanh mọi thứ trở nên âm u, lời thì thầm của ác ma bên tai, lặp đi, lặp lại.

“Bỏ cuộc đi!”

“Hoắc Vũ Hạo! Bỏ cuộc đi!”

“Trở về kia! Có người chờ ngươi!”]

Trong lòng mọi người đều treo lên cao. Nhưng không ai ra tiếng, chỉ chăm chăm mà nhìn hắc khí đang cắn nuốt gần hết thân hình.

Suy nghĩ chỉ có một ‘thất bại!’.

Đúng vậy! Ngay ban đầu, không ai tin cả, hay nói khác hơn chính là không dám tin. Quyết tâm, dũng cảm thiếu niên kia đều có. Nhưng hắn rồi cũng sẽ biết, thời gian trôi đi, đó là khảo nghiệm lớn nhất.

“Xem ra... Đấu la bên đó cũng không qua được!” đại sư lời nói như đánh vỡ thứ gì, là ảo tưởng.

Im lặng tựa như chết, không khí áp lực trầm trọng.

“Chắc... Chắc là, thế giới tiếp theo sẽ có người...” thành công, Đường Vũ Lân trầm thấp mang theo nghẹn ngào lời nói cũng không khiến không khí khá hơn.

Ai cũng biết, chuyện đến nước này, rất khó có khả năng xoay chuyển, nhưng không người đánh vỡ câu nói.

Sau đó, mọi người đều tập trung tầm mắt về màn hình. Nó vẫn còn dừng lại hình ảnh hắc khí đang dần cắn nuốt, ai cũng đều nghĩ sau sẽ là một thế giới khác, một vị ‘người được chọn’ khác. Lần này, màn hình sẽ cho thấy thế giới nào đây. Thật sự, có chút không muốn nhìn nữa.

[Xung quanh khung cảnh, dường như đọng lại, âm thanh không quá to nhưng lại rõ ràng.

“Nó đáng!” thiếu niên đứng đó, từ bỏ ảo cảnh xinh đẹp, bước ra đối diện với thực tại, đối diện với sợ hãi cô độc.

Hắn tựa như cái cây cô đơn mọc trên băng tuyết, sống lưng thẳng tắp, kiên cường, im lặng mà vĩnh viễn bảo vệ thứ mình yêu nhất.

Đây không phải là lần đầu tiên. Lúc trước, là lời hứa từ mọi người, hiện tại là lời thề của bản thân.

“Nó là... Trách nhiệm!”

Lời vừa rơi xuống, như chọc giận hắc khí, chúng cuộn trào muốn phá tan trói buộc mà giết chết nhân loại phía trên. Chỉ là, không đợi nguy hiểm kéo đến, nền tuyết bỗng hiện ra một khe nứt, Hoắc Vũ Hạo không ngờ có cái khe dưới chân, bị rớt xuống.

Trong lúc rơi, hắn âm thầm sử dụng hồn lực, nhưng hoàn toàn không thể, dường như có thứ gì phong ấn, đành thử quan sát trước mọi chuyện. Còn chưa kịp nghĩ ra đối sách, chân đã chạm tới thứ gì như là một mặt phẳng, xung quanh tối đen không chút ánh sáng, ngay cả linh mắt cũng không trông thấy được gì.

Đang chần chờ không biết nên chờ tại chỗ hay là đi xem thì ánh sáng bỗng nhiên xuất hiện, để người ngạc nhiên là chúng như hàng ngàn ngôi sao đang lơ lửng trên bầu trời. Nơi này, giống như là một không gian trống khác vậy, thứ đạp dưới chân không như đất bằng, nó là mặt nước nhưng cũng không có nguyên lý phản chiếu mà nước nên có. Hoắc Vũ Hạo cũng không biết bản thân đang đứng ở mặt trên hay là mặt dưới nữa, cái khe ban đầu cũng đã biến mất, như chưa từng xuất hiện.

Sau khi cảm thấy nơi này có lẽ không nguy hiểm, bản thân có lẽ tạm thời thoát không được, thiếu niên cũng trở nên thoải mái hơn, tuỳ tiện mà ngồi xuống. Dường như cái không gian này cảm thấy như bị bỏ qua, nó rung lên một tí, mục đích là doạ nhân loại không biết trời cao đất dày kia, tiếc là nó phải thất vọng rồi.

Có lẽ lúc nãy nói ra mọi thứ giấu trong lòng, nên hiện tại Hoắc Vũ Hạo phải nói là thả lỏng hết mức có thể.

“Nhóc con! Ngươi không sợ?” giọng nói thắc mắc xen lẫn tò mò vang lên.

“Tôi có cảm giác ngài chỉ muốn dọa tôi, không có sát ý. Hơn nữa, nếu ngài không kéo tôi xuống đây, chỉ sợ trên kia đã có một trận ác chiến rồi!” mỉm cười, thoải mái mà trò chuyện với sinh vật bí ẩn. Trong lòng có một tí vui vẻ, bởi vì đã lâu rồi... đấu la đại lục mới có sinh mệnh khác ngoài đám ghê tởm ngoài kia.

Hahaha! Nhóc con thú vị!”

Bản thân đối với cảm xúc rất nhạy cảm, cho nên Hoắc Vũ Hạo ngay lập tức bắt được trong điệu cười của người này giống như... rất buồn. Nó giống như cảm xúc bi thương của thế giới này mà lúc trước hắn đã cảm nhận được vậy.

“Ngài có muốn... nghe tôi kể chuyện không?” cũng không đợi giọng nói kia lên tiếng, thiếu niên bắt đầu kể, dùng cách của mình an ủi bi thương của sinh vật kia.

Hắn kể lại câu chuyện về quá khứ của một kẻ tồi, đã từng chỉ biết chạy trốn, chỉ biết hận thù. Đã từng mang một lòng nhiệt huyết bước chân lên con đường trả thù cho mẫu thân, sau lại gặp được vị sư huynh trưởng thành đáng dựa vào, vị lão sư tính cách trẻ con tốt bụng, còn có trong lúc nguy cơ gặp được một con băng tằm sau này như vị huynh trưởng luôn lo trước lo sau, một tàn hồn màu xám mạnh mẽ dạy bản thân nhiều điều. Tiếp đến là việc gia nhập Đường Môn, nhập học Shrek, gặp người con gái giả trai làm sau này khiến kẻ đó tự hoài nghi tình cảm.

“Ngài biết không? Sau đó đã xảy ra rất nhiều, rất nhiều chuyện. Có một con hồn thú rất ngốc đã hiến tế cho kẻ tồi đó. Con hồn thú đó không biết, người tồi đó cũng không biết, những điều xảy ra sau đó quả thật chính là ác mộng.”

Tai nạn bỗng chốc buông xuống, không ai có thể phản kháng, cũng không có khả năng mà phản kháng. Đại lục bị băng tuyết bao phủ, sinh mệnh hoàn toàn biến mất. Chỉ còn kẻ tồi đó tồn tại trên đời, dùng cách trốn tránh chui rúc vào lời nói dối của bản thân đã bện lên.

Dường như đã rất lâu, rất lâu, kẻ tồi đó mới quyết tâm một lần nữa. Hắn không chạy trốn, mà đi theo vận mệnh chỉ dẫn, tìm kiếm hy vọng.

“Người đó không phải kẻ tồi, cũng không phải kẻ chỉ biết chạy trốn. Hắn! Là ‘anh hùng’!”

Đôi mắt xanh kia bỗng chốc rực rỡ như ngân hà, nụ cười làm trái tim chết lặng bao lâu của sinh vật sống lại. Nó vang lên từng tiếng từng tiếng hữu lực, như muốn phá tan lồng ngực mà ra. Không biết nghĩ sau, sinh vật bỗng nhiên muốn tiến gần hơn nữa, muốn đôi mắt xinh đẹp kia phản chiếu lấy hình ảnh của mình.

“Ta có thể đến gần nhóc không?” âm giọng mặc dù cố làm ra vẻ bình tĩnh nhưng vẫn có thể nghe ra một tí xíu lo lắng trong đó.

Hoắc Vũ Hạo càng cười vui vẻ hơn, trong đầu tưởng tượng đến hình tượng sinh vật trưởng thành lại đưa đôi mắt long lanh làm nũng.

“Tôi rất vui lòng! Quý ngài bí ẩn!” người đầu tiên nói kẻ tồi là một vị ‘anh hùng’.

Nói rồi, xung quanh ánh sáng bỗng chốc tụ tập, chẳng mấy chốc hắn nhìn thấy hình dạng thật của sinh vật. Có lẽ không cách xa tưởng tượng lắm, một người trưởng thành với tính cách dễ thương.

Nam nhân có gương mặt góc cạnh rõ ràng, hốc mắt sâu, đôi mắt màu đỏ lạ lẫm, đôi môi rất mỏng, hắn nhớ rằng đã nghe đâu đó rằng người môi mỏng thường rất bạc tình. Khẽ cười, sau đó tiếp tục quan sát người nọ, khí chất quạnh quẽ, tóc dài màu bạc được buộc lên gọn gàng, thậm chí quần áo được ánh sáng tạo ra cũng không chút cẩu thả. Xem ra vị bằng hữu mới này là kiểu ngoài lạnh trong nóng nhỉ. Sau khi quan sát đủ, Hoắc Vũ Hạo bước vài bước rút ngắn khoảng cách, vui vẻ mở lời chào hỏi.

“Xin chào! Tôi là Hoắc Vũ Hạo! Có thể cùng ngài làm bằng hữu, được chứ?”

Có lẽ không quen khi có người đứng sát như thế, đang tính quay đầu đi, chợt thấy hình bóng phản chiếu trong đôi mắt tràn ngập mong chờ kia, miễn cưỡng dừng lại.

“Diêu Huyền! Có thể!” y chưa bao giờ cảm thấy giọng mình trở nên kì lạ như thế, nhưng nói xong lại lo lắng không biết thiếu niên có hiểu lầm mình ghét bỏ cậu không.

Tất nhiên, lo lắng của y là thừa thãi. Bởi cảm xúc chập chờn rõ ràng như thế, Hoắc Vũ Hạo muốn giả bộ không phát hiện cũng khó.]

Trong màn hình, từ lúc đầu tuyệt vọng, sau đó là ngạc nhiên, lại tới vui mừng. Lúc sau chính là tiếp tục lo lắng, và giờ chính là khó chịu.

“Vũ Hạo! Đối với người lạ tuyệt đối không được cười như thế!” Đường Tam quay qua dạy dỗ, âm thầm suy nghĩ nên chỉ cho thiếu niên không nên đối với người xa lạ mà lộ ra mềm mại tươi cười.

“Đúng đúng! Nên cách càng xa càng tốt!” Mã Hồng Tuấn cũng theo sát mà nói.

“Bỗng nhiên bắt người, chắc chắn là kẻ xấu!” Tiểu Vũ lo lắng lỡ như Vũ Hạo bị ăn hiếp thì sao, có cần kêu Tam Ca dạy hắn một khóa phòng người.

Hoắc Vũ Hạo nhìn bỗng nhiên kích động mọi người, lại đem ánh mắt quay về nhìn thiếu nữ đã bám thẳng lên người mình, thở dài. Không nói hắn hiện tại cao gần 1m90, phong hào đấu la, đã từng chân đá Thánh linh giáo, tay tạc Nhật Nguyệt đế quốc, càng là khống chế hệ hồn sư, ngây thơ, dễ dụ hoàn toàn không đáp biên. Nhưng mà, đúng là nên xem chặt chẽ ‘Hoắc Vũ Hạo’.

Hiện tại, trong không gian một đám đầu óc không biết đã nhảy số đến tận nơi nào rồi thì có lẽ chúng ta sẽ không được biết. Chỉ biết, một đám vừa lo lắng, vừa thương yêu lại vừa không đồng tình nhìn trên màn hình người kia.

Bọn họ không biết tâm tình của mình là như thế nào khi nghe câu nói kia. Nhưng là, kia cũng không ngại trong lòng đã sớm thừa nhận, đã sớm để ý.

Chỉ một ánh mắt, chính là khắc trong cốt, ghi trong lòng. Một nhóm hồn linh cùng Bối Bối đám người hận không thể nhảy vào bên trong che trước thiếu niên. Tốt hơn hết là mang về, tránh xa biến thái.

Nhưng sao đó càng nghĩ càng buồn bực không vui, bởi vì câu chuyện mà hắn kể.

“Không cần nói như vậy... ‘Vũ Hạo’ mới không phải kẻ tồi, rõ ràng là làm rất tốt rồi, sao phải ôm hết sai lầm về mình chứ?” Tiểu Nhã sau khi im lặng nãy giờ, mở miệng nói chuyện, trong đó nghẹn ngào tiếng khóc, Bối Bối chỉ biết ôm chặt nàng an ủi.

Hai người nhớ về thiếu niên nhỏ con một mình vào rừng săn bắt hồn thú, mặc dù mệt mỏi không giấu được nhưng hắn vẫn mang một lòng lương thiện, chia cá cho hai người. Sau đó thì sao, từ khi đến Shrek, trách nhiệm cũng đã đè lên bờ vai học tập, nghiên cứu, cùng bảo vệ. Không ngừng tiến bộ, đi phía trước nhất. Thiếu niên có từng lùi bước sao, Bối Bối nghĩ, hoàn toàn không có, việc cứu Tiểu Nhã cùng Mã Tiểu Đào đối đầu với Thánh linh giáo, hay là chiến tranh với Nhật Nguyệt đế quốc hắn đều chưa từng lùi dù cho nửa bước.

Có lẽ đã từng không hiểu, hiện tại đều được giải đáp.

“Đường Tam tổ tiên! Ngài có từng sợ hãi khi đối đầu với Võ Hồn điện không?” trong lòng như muốn xác nhận điều gì mà Tiểu Nhã hỏi vị đã một tay thành lập ra Đường Môn.

Đường Tam nhìn thiếu nữ đang cố gắng làm bộ bình tĩnh.

“Không phải đáp án đã có rồi sao?” không trả lời câu hỏi trước đó, lại chỉ nói một câu.

Đúng vậy! Sao có thể không hiểu chứ. Trên đời này, không có người. Tiểu Nhã không thể nói gì. Nàng nghĩ, Vũ Hạo sao có thể không sợ cơ chứ, chỉ là trách nhiệm, hoặc là thiếu niên càng sợ những người phía sau mình bị thương.

Có lẽ cảm nhận được tâm tình cùng suy nghĩ của bọn họ, Hoắc Vũ Hạo đứng lên, rời khỏi ghế, bước lại gần.

“Tiểu Nhã lão sư! Ta rất vui vẻ khi gặp được hai người lúc đó.”

“Kì thật, tất cả mọi điều xảy ra, ta cũng có lợi rất nhiều. Nhờ Đường Môn, nhờ Shrek mới có hiện tại Linh băng đấu la!”

“Cho nên, không cần tự trách, tốt chứ?”

“Còn nữa, ta cũng rất muốn trò chuyện tâm sự với ‘Hoắc Vũ Hạo’ trên kia một tí đâu.” nhẹ nhàng Shrek bảy quái đều túm lại ôm nhau, Tiểu Nhã cảm nhận ấm áp mà mọi người truyền lại, vui vẻ.

Không khí thoải mái lây nhiễm xung quanh, ai ai cũng thả lỏng. Đây là đoạn thời gian tốt nhất trước giờ, áp lực ban đầu khi xem thế giới đầu ít nhiều cũng đã được giải tỏa.

Tất cả trở lại chỗ ngồi, vài người còn nghĩ biến ra đồ ăn nước uống. Tâm tình kéo đến cao nhất, chăm chú vào màn hình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net