Xiao - Chàng Thơ Em Nhớ, Em Mong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Xiao chậm bước rời khỏi chiến trường, nơi nồng đẫm mùi máu tanh và cơ man xác chết ngổn ngang.

Đôi đồng tử kim sắc của Dạ Xoa chùng xuống, long lanh đầy cảm xúc.

Ta tưởng chừng ngài đang khóc.

Nhưng khi ta cất tiếng hỏi.

Phải chăng chàng Dạ Xoa nhỏ bé ấy đang khóc ư?

Lại nhận được một câu trả lời chế giễu.

Vị Dạ Xoa vô tình đó khóc? Không, tôi không thể tưởng tượng ra được điều đó.

Ta cười nhạt, thầm nhủ, vô tình ư? Chàng mới là người có tình nhất mà ta biết.

Oán hận của trăm ngàn sinh linh vô tội hoá thành nghiệp chướng đè nặng lên đôi vai nhỏ gầy.

Mỗi đêm đều hoá thành muôn vạn con dao lạnh căm khảm sâu vào máu thịt anh.

Thể xác héo tàn gồng gánh nghiệp chướng qua hàng nghìn năm.

Tại thời khắc này, ta tưởng chừng xuyên qua bóng dáng người cảm nhận được nỗi đau thấu tim gan.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net