Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi luồng sáng cuối hành lang biến mất, khung cảnh hùng vĩ của thiên nhiên đã sừng sững trước mắt Aether. Những tán cây rộng mướt xanh rợp trời, thân cổ thụ vươn cao chắn nắng. Đâu đó tuốt trên những cành cây cao, tiếng chim lanh lảnh hót vang lên. Nơi này là Gandharva, một ngôi làng nổi tiếng của rừng Avidya - vốn là nơi sinh sống chủ yếu của các kiểm lâm và bác sĩ trong khu vực rừng mưa.

Chàng học giả trẻ trầm trồ nhìn quanh. Không rõ Alter đã tới đây bao nhiêu lần, nhưng với Aether là lần đầu tiên. So với núi non hiểm trở, rõ ràng cậu thích bầu không khí trong lành của những khu rừng hơn. Sự thanh tịnh lạ lùng của nơi đây như bàn tay ôm ấp vỗ về lo toan của người, trong chớp mắt, những bận tâm từng quấn lấy tâm trí Aether chợt như biến mất cả. Chỉ là khoảnh khắc ấy không kéo dài lắm.

Ngoại trừ cậu và Alantius ra, Aether không thấy ai ở đây nữa. Kaveh và Haitham đã biến mất sau khi họ đi hết hành lang. Cậu gấp gáp nhìn Alantius, có vẻ như anh cũng vừa nhận ra điều này, đôi chân mày cau chặt lại. Hai người họ không ai muốn cạy miệng nói nửa lời, với Alantius là không muốn nói và Alter là không dám nói, họ chỉ có thể đành tự suy đoán trong lòng và hy vọng người kia có cùng ý tưởng với mình. Aether nhớ lại lời dặn dò của Haitham, hình như hắn có từng nói gì đó liên quan đến việc tìm "những điểm mâu thuẫn". Nhưng Thảo Thần thương xót, ai mà biết được những điểm mâu thuẫn là cái gì và làm thế nào để tìm nó? Rồi tìm nó có ý nghĩa gì? Aether nghĩ mãi mà không ra, đến khi ngẩng đầu lên đã thấy Alantius đi được một đoạn khá xa rồi.

Cậu hớt hải đuổi theo anh trên cây cầu gỗ chòng chành, cảm giác bất an trào dâng khi khắp quãng đường vào làng, họ không gặp bất cứ ai cả.

Rõ ràng đây không chỉ là tụ điểm của kiểm lâm mà còn có rất nhiều khách du lịch dừng chân tại, ấy vậy mà ngoại trừ hai người họ ra, ngay cả chó mèo cũng không thấy bóng dáng.

Dẫu vậy, ngôi làng như bị bỏ rơi này vẫn ngập tràn sức sống. Không có dấu hiệu người chuyển đi, hệt như họ chỉ vừa bốc hơi khỏi mặt đất vài giây trước khi hai người tới.

Aether nối gót Alantius đi vào một căn nhà để tìm thêm manh mối. Cửa nẻo không khóa, nến trong nhà hãy còn cháy, tuy nhiên không có dấu tích của sự sống. Đây là nhà của một bác sĩ, trên tường dán rất nhiều giấy ghi chú. Tuy ngày tháng năm đã bị bôi nhòe, Aether vẫn có thể đọc được đại khái nội dung chính trên đó, chủ yếu về bệnh nhân và lịch hái thuốc.

Trong ghi chú của người này có nhắc rất nhiều đến Đội trưởng Kiểm lâm Tighnari.

Sử dụng ký ức của Alter Divaankar, cái tên này quả thật rất quen. Hình như vị này từng học ở Giáo Viện, tuy nhiên vì khác học phái nên cậu không nghe ngóng được nhiều.

Trong lúc Alter còn đang nghiền ngẫm bảng ghi chú, Alantius đã di chuyển đến nơi khác. Tất cả những gì anh biết là cần tìm người đang mơ giấc mơ này để di chuyển, nhưng không ai nói anh phải tìm ở đâu giữa một ngôi làng chẳng có lấy một ma nào này. Cả anh và Alter đều không biết "giới hạn" của họ là gì, có thể đi sâu tới đâu để tìm hiểu mà không ảnh hưởng đến người mơ, thật sự không có đầu mối nào.

Đặt câu hỏi đi, Alantius nghĩ. Muốn tìm kiếm câu trả lời, trước mắt luôn luôn phải đặt câu hỏi.

Tại sao họ lại bị tách ra khi rời Hành Lang? Có thể do tấm thảm không-thời gian đã bị xô lệch dẫn đến việc họ bị rơi vào những tọa độ khác nhau. Dù sao những giấc mơ cũng rất hỗn loạn.

Tại sao điểm dừng chân của anh và Alter lại là làng Gandharva? Một khi đã tìm đúng Hành Lang tuyệt đối không có chuyện đi sai hướng, bản năng của một Kẻ Dẫn Đường đã nhắc nhở anh như thế. Vậy thì việc hai người họ ở đây khả năng cao không phải ngẫu nhiên, trong ngôi làng này có thông tin thiết yếu không thể bỏ qua.

Tại sao lại là anh và Alter Divaankar? Tổ hợp này vừa ngẫu nhiên lại như vừa sắp xếp có chủ đích, vì giữa họ có một loại mâu thuẫn không thể gọi tên. Alantius không rõ cảm giác bài xích của mình đối với Alter Divaankar có được là do đâu, chỉ là mỗi một tế bào trong não bộ anh đều như đang hét lên rằng: Việc đi chung với Alter sẽ không đem lại điều gì tốt lành, anh nên tránh người này càng xa càng tốt.

Mải mê đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Alantius không nhận thức được Alter đã đứng bên cạnh mình từ lúc nào. Thấy ngài Matra cuối cùng cũng để ý tới mình, Alter bèn đưa cho anh một xấp hồ sơ và một tấm ảnh chụp. Trong ảnh là một đoàn người có cả học giả, học sinh và kiểm lâm rừng Avidya đang đứng trong một cái nhà kính mái vòm. Trên đầu xấp hồ sơ viết dòng chữ: [Ghi chú theo dõi kết quả gieo trồng].

Alantius lật vài trang để đọc thử, trong nội dung không có gì đáng ngờ. Nhóm người này thí nghiệm gieo trồng giống cây lai mới ở vườn kính Pardis Dhyai, mới theo dõi đến ngày thứ 380 nhưng chưa có kết quả rõ rệt. Anh liếc mắt, chẳng hiểu sao dáng vẻ loanh quanh như có điều muốn nói của Alter cứ khiến anh phân tâm. Alantius đành thở hắt ra một hơi, nói:

"Cậu nghe lời thế để làm gì chứ. Nói đi."

Được cho phép, Alter mới hắng giọng nói một câu:

"Nhắc cho anh nhớ, nơi này chỉ là mơ thôi. Đừng để bị phân tán sự chú ý. Tôi thấy anh tập trung quá rồi đấy."

Alantius bỗng cảm thấy lạnh sống lưng.

Thằng nhóc này không sử dụng năng lực của Khán Giả lên anh, nhưng quyền năng của một người có cái nhìn toàn tri vẫn hiện hữu. Lời nhắc nhở này khiến Alantius sực tỉnh, anh cúi đầu nhìn bông hoa tươi cài trên ngực mình rồi cố gắng trấn tĩnh bản thân.

Anh là Kẻ Dẫn Đường số hai. Giấc mơ là địa bàn của anh.

Không giống như Kẻ Dẫn Đường số một là Haitham có thể đưa người ta đến mọi ngóc ngách miễn rằng khả thị; thì tình huống càng vô phương, anh mới càng có giải pháp, có lối đi.

Đây chỉ là một giấc mơ, không hề gì.

Tại sao lại là anh và Alter Divaankar? Có lẽ đây chính là lý do.

Chỉ Khán Giả mới có khả năng đánh thức Kẻ Dẫn Đường số hai.

"Không cần cậu nhắc."

Alantius không thành thật đáp, tiếp tục tìm kiếm thông tin trong tập hồ sơ được Alter đưa cho. Theo như những gì được viết, mẫu hoa được thử nghiệm là hoa Padisarah có tinh chất thảo dược. Loại hoa này được cải tiến gene để có thêm chức năng chữa bệnh đường ruột, ngộ độc. Công thức gene này đã được phát triển bên trong Giáo Viện nhiều năm rồi, nhưng chỉ đến hai năm trước mới được mang ra thí nghiệm và thực hành nuôi trồng.

Nhưng có một điều rất không hợp lý.

Bản thân Alantius là Quan Giáo Viện, nhiệm vụ của anh là kiểm tra và rà soát luận văn của học sinh và học giả đến tránh tình trạng đạo văn, vi phạm quyền sở hữu trí tuệ. Thế nhưng một dự án lớn như thế này anh lại chưa bao giờ thấy, huống chi, các học giả trong ảnh còn chẳng có gương mặt nào nổi trội.

Đứng dạt bên phải là nhóm kiểm lâm rừng Avidya, đội trưởng tai cáo của họ đứng giữa đội ngũ với một nét mặt nghiêm túc. Đây là người duy nhất Alantius có chút ấn tượng - Tighnari. Trước đây anh ta từng theo học ở phái Amurta, các công trình nghiên cứu tương đối đồ sộ, tuy nhiên vì mâu thuẫn nên đã rời đi. Tighnari là người có khả năng nghiên cứu ra công thức biến đổi gene thực vật này nhất, tuy nhiên hai năm trước anh ta đã là Đội trưởng Kiểm lâm rồi, hoàn toàn không có quyền hạn lấy luận án đã được Giáo Viện lưu trữ ra để thí nghiệm.

Vậy tại sao dự án này vẫn được tiến hành?

Đây chính là điểm mâu thuẫn.

Mỗi khi đặt ra được câu hỏi, trông Alantius còn vui hơn tìm thấy đáp án nữa. Aether lặng lẽ nhìn nét cười nhàn nhạt trên khóe môi anh, cảm xúc trong lòng còn phẳng lặng hơn mặt hồ thu.

Nếu là "Alter Divaankar", một học giả chân yếu tay mềm, việc sợ hãi quyền uy của Quan Giáo Viện Alantius đến nỗi im re cả ngày là chuyện bình thường. Từ đầu cốt truyện đến lúc này, Aether chưa phải nhận cảnh báo OOC nào dù không có Paimon ở bên nhắc nhở. Nhưng nếu là Aether, vậy thì sự vâng lời này có hơi lạ lùng.

Vì biết chính mình diễn xuất không nên thân, Aether lựa chọn không đọc kỹ tình tiết của kịch bản này để xuôi dòng cảm xúc, tránh cho việc tự mình báo trước nội dung cho mình rồi phản ứng gượng gạo. Tuy nhiên trong vài trường hợp, Aether vẫn sẽ phải nắm trước tình tiết để giữ an toàn cho bản thân. Một trong số những phần mà cậu đọc trước nghiễm nhiên không có thái độ ghét bỏ và xa cách của Alantius với Alter.

Hai người họ trước đây nước sông không phạm nước giếng, đáng lẽ ra trong quá trình hợp tác không nên xảy ra vấn đề gì. Ấy vậy mà đêm đó Alantius còn nổi cáu với cậu, ra lệnh cho cậu không được làm phiền anh, phản ứng này quá lạ lùng. Cậu dùng kinh nghiệm xương máu để biết được dù có phá phách thế nào, tính cách của nhân vật trong cốt truyện đó cũng sẽ không thay đổi. Thế nhưng Aether còn chưa kịp làm gì kịch bản này, Alantius đã quay ngoắt với cậu.

Rất... khó chịu.

Vì quá khó chịu nên mới bày tỏ cảm xúc bằng việc im lặng.

Không có sự giúp đỡ của hệ thống, không biết tung tích em gái ở đâu, trong lòng cậu từ bây giờ luôn là một mảng hỗn độn không rõ trắng đen. Thế rồi Aether chợt nghĩ đến một vấn đề: Trong những thế giới cậu từng đi qua, Lumine luôn đóng một vai trò quan trọng nào đó.

Paimon nói linh hồn của em khi bị cuốn vào thế giới Cây Sinh Mệnh đã phân rã thành sáu mảnh nhỏ, mỗi mảnh rơi vào một thế giới khác nhau. Tuy không rõ cách phân chia vai diễn của Cây Sinh Mệnh như thế nào, thế nhưng chuyện em luôn luôn là vai chính khiến Aether nghi ngờ tính ngẫu nhiên của thế giới kịch bản này.

Aether vẫn nhớ vào lần đầu tiên được Paimon giải thích quy tắc thứ nhất của thế giới Cây Sinh Mệnh, cậu đã ngay lập tức tìm được đáp án cho vướng mắc trong tâm can mình, rằng: "Tại sao Xiao lại ở đây?"

Chuyện lại rất đơn giản.

Cây Sinh Mệnh chỉ mở cửa cho những người đã chết hoặc cận kề cái chết để cho họ cơ hội thứ hai. Những ký chủ không thể hoàn thành các nhiệm vụ của nó sẽ phải ở lại đây mãi mãi làm nguồn nhiên liệu vô tận cho thế giới kịch bản vận hành.

[Xiao] ở đây chính là vì lẽ đó. Vì anh đã chết.

Cậu chỉ không hiểu tại sao mình lại cứ luôn gặp được "sự tồn tại còn sót lại" của anh trên đường cứu em gái.

Nhưng hai người họ rốt cuộc có liên quan gì đến nhau, tại sao lại luôn cùng tồn tại trong một thế giới nào đó?

Thấy Alter ngẩn người nhìn mình hồi lâu, Alantius kéo tay cậu nhắc nhở:

"Đi thôi."

Alter sực tỉnh, cậu dùng ánh mắt "Đi đâu cơ?" nhìn anh.

"Pardis Dhyai. Tất cả manh mối đều dẫn tới đó." - Alantius vẫy tập hồ sơ trong tay. "Không muốn bị lạc thì cố mà hình dung nơi đó trong đầu, càng cụ thể càng tốt. Hoặc không... Cậu có thể nghĩ về tôi. Nói chung, đừng để lại bị tách ra là được."

Alter Divaankar khẽ gật đầu. Họ cùng nhau bước vào cánh cổng phía sau bếp, luồng sáng quen thuộc của Hành Lang một lần nữa ôm lấy họ.

Trong con đường hẹp, Aether đột nhiên cảm nhận được vật nặng rơi xuống vai mình. Cậu đau đến tưởng như gãy lìa khớp cổ, đến lúc định thần lại mới biết thứ đang ngồi trên đó chính là tinh linh hệ thống Paimon.

Không một lời chào, Paimon đã vội vàng hỏi:

[Aether! Em gái cậu, Lumine ấy, đã bao giờ rơi vào trạng thái thập tử nhất sinh chưa? Không tính lần tai nạn này!]

"Hả? Tại sao... Tại sao bạn lại hỏi thế?"

[Bởi vì...]

Aether nghe ra sự sợ hãi trong tông giọng nó.

[Cô ấy đã từng tới đây.]

Một tiếng 'thịch' giáng xuống nặng nề như búa tạ.

[Với tư cách một ký chủ ấy. Aether.]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net