3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Với việc trong phòng có thêm một người đàn ông khác, Aether ngược lại không cảm thấy điều đó thật sự là bất tiện. Trái lại thì trêu chọc người này lại làm cho cậu cảm thấy rất vui vẻ.

Aether đã không còn rõ ràng, sau khi bị ép phải sống dưới thân phận là một con đàn bà lẳng lơ, cậu đã cảm thấy mình thật sự có một người bạn thế này.

Cậu nhìn chằm chằm vào bản thông tin về Xiao, khẽ khàng nhìn ngắm người thanh niên nhỏ nhắn đang say giấc bị trói bên giường của mình.

Xiao, xuất hiện trước công chúng với tư cách là con trai thứ từ lãnh địa phong thần. Thông tin chỉ có nhiêu đó. Nhưng điều làm cậu có hơi đau đầu là... Người này mang danh là cậu hai của lãnh địa phong thần, hơn Aether 1 tuổi, nhưng trông vẫn như thiếu niên mới lớn...

Điều này làm cho cậu có chút không muốn tin tưởng, nhưng năng lực chiến đấu của vị này có thể suy đoán là cũng rất khá. Nếu không vì bị cậu đánh lén thì có lẽ đã tung hoành ngang dọc chiến công hiển hách rồi.

Aether nghĩ ngợi đến thất thần, mặc cho Xiao đã tỉnh vẫn đang âm thầm quan sát cậu.

Anh rất muốn lao lên xé xác người phụ nữ đáng ghét đang ngẩn ngơ trước mặt, nhưng dù có giẫy giụa cỡ nào cũng không thể phá vỡ xiềng xích trên tay.

"Vô ích thôi. Đó là kháng ma thạch, anh có cố dùng thứ gì cũng không phá được đâu."

Aether híp mắt nhìn Xiao, người đang cố gắng né tránh ánh mắt của cậu. Cậu từ từ đứng lên rồi bước đến gần anh, ép anh phải đối mặt với mình, mỉm cười khúc khích áp mặt mình vào má anh ta một cái.

"Hiện tại thì tôi chưa muốn làm gì anh cả. Nên là làm ơn ngoan ngoãn chiều tôi một chút đi, được chứ?"

"Cô định làm gì?"

"Anh muốn thử không?"

Aether bật cười ha hả, cậu cầm theo một con dao nhỏ đặt lên má Xiao rồi lại tiếp lời.

"Tôi không muốn giết anh lắm đâu. Nhưng mà anh là một phần rất quan trọng trong kế hoạch của tôi. Tôi phải làm sao đây, hả Xiao?"

Aether cố tình kéo dài tên anh ra một đoạn. Đáp lại cậu là ánh mắt khó chịu của Xiao. Nhận được câu trả lời mà bản thân muốn biết, Aether khúc khích đứng lên rồi chuẩn bị thay đồ đi ngủ.

"Cô... Cô định làm cái gì đây?"

Xiao cau mày, dưới ánh mắt khó hiểu của Aether, anh cuối cùng cũng chịu bình tĩnh hơn một chút.

Aether chầm chậm tẩy trang, toàn bộ vẻ quyến rũ đều dần được thay thế bằng sự trẻ trung đơn thuần của một người 17 tuổi chính thống. Cậu đặt lưng lên giường, sau đó như là nhớ ra điều gì đó kéo Xiao lên giường.

"Cô định làm cái quái gì vậy hả?"

Xiao đỏ mặt tức giận nói lớn. Aether đặt thêm một cái gối bên cạnh mình trong khi bình tĩnh trả lời.

"Ban đêm sàn nhà tôi kể là cả mùa hè cũng rất lạnh. Tôi không muốn tốn thêm tiền thuốc để chữa cảm cho anh đâu."

Sau khi chuẩn bị xong một góc nhỏ trên giường, Aether nhấc bổng cái vị đang ngồi trên sàn lên rồi tắt đèn nằm xuống, cậu thả một loại thuốc mê vào trong đèn hương trên bàn. Xiao vì thế cũng nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Loại thuốc mê này là một thứ cậu học hỏi thuật giả kim từ cậu hai của lãnh địa nham thần, Albedo, mà chế ra. Công dụng chính của nó là gây mê cho những người hít phải, ngoài ra còn giúp họ ngủ ngon hơn.

Tuy mục đích chế tạo ra thuốc là để ngủ ngon giấc, Aether nhận thấy loại thuốc này đặc biệt hiệu quả trong việc ép vị kế bên đi vào giấc ngủ. Bản thân cậu đã gần như hoàn toàn không bị thứ hương này ảnh hưởng.

Aether đi về phía bàn lấy đồ hoá trang, cắt đi phần ngực giả từ đất nặn, miếng đất nhanh chóng tan đi như chưa hề tồn tại. Cậu lại lấy ra thêm một viên thuốc màu đen rồi thản nhiên uống nó.

"Chúng ta sẽ sớm trả thù được lão già đó thôi. Anh chờ em thêm chút nữa nhé..."

Aether vuốt ve tấm ảnh trên mặt bàn học, úp nó xuống rồi lên giường đi ngủ. Đó cũng là khi thế giới giấc mơ lần nữa bao phủ xung quanh.

Thế giới trắng muốt lần nữa bao phủ lấy tầm nhìn nhỏ hẹp của cậu. Aether nhận ra, bản thân lại đang có một giấc mơ kỳ lạ.

Cậu đưa hai tay về phía trước, thế giới trong mơ một lần nữa dần dần biến thành căn phòng quen thuộc của cậu.

Người phụ nữ đứng đó, liên tục đòn roi vào người thanh niên nhỏ, gào thét điên cuồng.

Anh là của ta, đừng nhìn người đó nữa.

Anh là của ta, của ta...

Aether chứng kiến bản thân điên loạn gào thét rồi đánh đập Xiao, trong lòng có hơi hoảng hốt.

Cậu chỉ định lấy việc Xiao bị bắt cóc để lợi dụng đoàn quân từ lãnh địa phong thần tới cướp người trở lại. Sau đó đoàn binh nổi loạn của Lumine và cậu sẽ nhân lúc đó thủ tiêu tay sai của lãnh chúa và giành lấy quyền kiểm soát vực sâu.

Nhưng điều mà cậu thật sự mong muốn hiện tại...

Cậu không muốn giết anh ta. Cậu muốn anh ta được sống.

Vậy nếu anh ta phản bội cậu thì sao?

Aether thấy chỉnh bản thân nghẹn ngào khóc nấc nhìn vào chính mình.

Anh ta đâu có lí do để không ghét cậu đâu?

Phải.

Aether tỉnh giấc, bên cạnh là người thanh niên nhỏ vẫn đang say giấc. Cậu rón rén bước tới bàn trang điểm rồi bắt đầu hoá trang. Ngay cả việc nhìn thẳng vào người đang say ngủ trên giường hiện tại cũng làm cậu thấy rất khó xử.

Aether mê man suy nghĩ về giấc mơ sáng suốt của mình, chấm một nốt ruồi nho nhỏ dưới mắt phải.

Tất cả mọi thứ diễn ra, ngày qua ngày, đều là giống y hệt nhau.

Đến mức Aether đã từng nghĩ, có lẽ đây mới là mộng, còn giấc mộng kì lạ kia mới là nơi cậu đang sống...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net