31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Aether lại có thêm một giấc mơ kỳ lạ như bao lần khác, nhưng lần này là trong một không gian tối đen tịch mịch mơ hồ.

Cậu ngồi giữa băng ghế sofa đắt đỏ có đính lên đá quý đắt tiền, trên người là một bộ nam trang đắt đỏ tuyệt diễm. Cậu ngồi im lặng ngẩng mặt lên trời, nền trời u tối mơ hồ và tĩnh lặng được mưa sao băng lấp lánh chạy qua, đẹp lắm.

Bước chân lặng lẽ trên nền cỏ xanh của kẻ xa lạ đang dần tiến vào vùng an toàn của bản thân cậu. Aether nương theo tiếng động mà vươn tầm mắt, là lãnh chúa.

Mái tóc lão bạc phơ, vẻ mặt nghiêm nghị. Nhưng điểm trên khuôn mặt lão là đôi mắt hơi to tròn giống y đúc như của cậu và người em gái Lumine của mình.

Lão lặng lẽ bước tới đằng sau băng ghế, lẳng lặng cúi đầu nhìn thằng vào đôi mắt u buồn của Aether. Đoạn, lão ôm lấy sườn mặt cậu rồi đặt lên trán cậu một nụ hôn phớt. Cậu lặng lẽ nhắm ghiền mắt lại, tới khi lại mở mắt ra nhìn ngắm xung quanh thì lão đã đi mất.

"Cha ơi?"

"Aether? Aether? Anh tỉnh rồi! Có mệt lắm không anh?"

Aether hơi khẽ nheo mắt, ánh nắng mặt trời lấp ló sau những tán cây chiếu rọi nhẹ nhàng lên mắt thật khẽ khiến cậu dần tỉnh táo lại.

Cổ họng vẫn còn khô, đầu cũng rất đau đến khó chịu. Cậu cố gắng vươn tầm mắt mờ nhạt của mình ra chung quanh, là một rừng cây thưa thớt gần vực hái sao, còn anh thì vẫn đang say giấc nồng bên cạnh cậu. Cậu dịu dàng mỉm cười, tay không nhịn được mà chọc lên gò má hơi xanh xao vì lâu ngày nhịn đói của anh.

"Anh không mệt lắm đâu. Chúng ta ở đây bao lâu rồi?"

Lumine thở hắt ra một cái: "Không lâu lắm đâu ạ. Đêm qua mẹ đột nhiên làm phép đánh lừa em với Dain đi khỏi chiến sự, em cũng tức lắm nhưng mà cũng vẫn mặc kệ chạy theo anh vì lo."

Phải rồi, Lilith liệu có sao không? Aether đưa mắt về bóng thành lũy ở phía bên kia mặt hồ tĩnh lặng, một cảm giác đến cả hít thở cũng khó khăn như làm cậu nghẹn lại vì rối bời. Bóng thành lỹ kia, là ảo ảnh hay thực tại đây...

Cậu không biết bản thân nên đối mặt với mẹ của mình như thế nào cho phải. Bà không hại cậu, muốn tốt cho cậu, nhưng cách thức thực hiện điều đó của bà thì như đang bóp nghẹt lấy bầu không khí để thở xung quanh cậu, khiến cậu phát điên vì không còn nhận ra nổi thực tại hay ảo ảnh nữa.

Cậu không còn rõ là mình nên yêu hay hận người mẹ này của mình nữa rồi.

"Em có hận mẹ không?" - cậu chần chừ lên tiếng.

Đáp lại cậu là câu trả lời không chút do dự của em: "Có. Em hiểu tâm ý muốn tốt cho chúng ta của mẹ, nhưng cách làm của bà thì hoàn toàn quá sai rồi. Em có thể chịu đựng được việc bản thân phải vất vả, nhưng em không chịu được chuyện bản thân mình bị mẹ đem ra lừa dối suốt từng ấy năm. Còn anh thì thế nào? Anh có ghét mẹ không?"

Đối diện với ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng kia của Lumine, Aether chỉ bối rối lắc đầu không muốn đáp lời. Cô hiểu rõ những băn khoăn trong lòng của anh trai mình, khe khẽ lắc đầu một cái rồi hô lên với cậu.

"Dain mang đồ ăn quay trở lại rồi kìa anh. Dain!"

Cô hô lên gọi Dainsleif quay về phía mình. Aether đảo mắt theo hướng trỏ tay của Lumine, Dainsleif quay lại với một giỏ đồ ăn đầy ắp và vẻ mặt khó chịu như mới gặp đại địch. Anh ta chỉ tay về phía người nằm kế bên rồi cau mày liếc cậu.

"Thế còn hắn ta thì sao?"

Aether dịu dàng mỉm cười: "Lát anh ấy tỉnh lại thì tự tôi sẽ chăm sóc anh ấy. Chúng ta cứ ăn trước đi."

Dainsleif gật đầu một cái rồi trải ra một tấm thảm lên nền cỏ biếc. Đồ ăn trong giỏ cũng được bày biện đầy đủ trên thảm, vài lát bánh kẹp với mứt, và một lọ nước ép dưa hấu được cả hai người anh lớn nhường lại cho Lumine.

Aether cố ý để phần lại hầu hết suất ăn của mình lại vào trong giỏ rồi chầm chậm ăn một cái bánh kẹp giăm bông ngon mắt. Đã không biết là bao lâu, cậu mới có lại cái cảm giác như đang được ăn một món cao lương mỹ vị thế này. Có lẽ là vì cái đói, hay là do tâm trạng của cậu đã dịu êm hơn rất nhiều so với trước.

Phải đến khi mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, Xiao mới chậm rãi mở mắt nhìn ngó xung quanh. Điều đầu tiên anh làm khi nằm bật dậy là cố nhìn cho rõ xem Aether đang ở chỗ nào. Mắt thấy cậu đang cùng với Lumine dọn dẹp cách đó không xa mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

Aether chậm rãi nhìn về phía anh, hơi bất ngờ mở to mắt nhìn anh chằm chặp rồi mới định thần lại, ngượng ngùng mang theo giỏ bánh kẹp tiến về phía anh rồi ngồi xuống.

Xiao nâng mắt nhìn thẳng vào ánh mắt không rõ tâm trạng của Aether. Cậu ân cần lấy ra hai phần bánh kẹp, cả của anh và phần cậu để dành, phết lên đó một lớp mứt cà chua rồi dịu dàng lên tiếng.

"Ở mấy ngôi làng gần đây Dainsleif không tìm mua được súp hay cháo gì cả, chỉ có mỗi mấy chiếc bánh kẹp giăm bông thế này thôi. Anh ăn tạm một chút mà lấy sức đi tiếp."

Anh khẽ nheo mắt, tầm mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt cậu: "Em cho tôi cái gì thì tôi ăn cái đấy."

Giọng anh hơi trầm khàn vì mới ngủ dậy. Mang tai của Aether khẽ đỏ, cậu dúi cái bánh mới phết mứt cà chua vào tay anh, toan đứng lên thì bị anh nắm chặt lấy tay nán lại.

"Em đã ăn chưa?"

"Tôi ăn trước rồi, anh cứ ăn đi."

"Em chưa ăn!"

Anh cau mày nhăn nhó, kéo cậu ngồi xuống cạnh mình rồi nhấn chiếc bánh trên tay vào lòng bàn tay cậu.

Aether ngơ ngác nhìn người trước mắt mình ân cần thay mình phết bơ lên bánh, mang tai cậu nóng rực, lặng lẽ cúi đầu ăn cho thật nhanh chiếc bánh nhạt nhẽo nguội lạnh. Nhưng không hiểu sao chiếc bánh ấy, đối với cậu, nó đã không còn lạnh lẽo nữa, mà thật sự rất ấm áp như đôi bàn tay của anh.

Cậu ngấu nghiến thật nhanh chiếc bánh rồi im lặng không nói, mặt cúi gằm xuống, cố kìm nén đi nhịp đập liên hồi của trái tim đang dần trở lại với mùa xuân ấm áp, im lặng ngắm nhìn anh đang cùng mình ở chung một chỗ một cách thoải mái nhất. Trong một khoảnh khắc đó, cậu đã thực sự cảm thấy rất hạnh phúc.

Xiao nhìn thẳng vào đôi mắt u buồn của Aether, hai tay khẽ áp lên gò mà cậu rồi mỉm cười dịu dàng.

"Cười lên một chút đi."

Cười lên một chút, một chút nữa đi.

Bóng hình anh dần phai mờ trước tầm mắt qua tiếng gọi tên cậu thật thất thanh - "Aether."

Và một lần nữa mộng cảnh mơ hồ lại hiện hữu trong tầm mắt.

Trong một không gian tối đen tịch mịch mơ hồ, với nền cỏ biếc và bầu trời đêm rực sáng ánh sao. Ở giữa không gian quang đãng là một chiếc ghế sofa đắt đỏ - hệt như trong giấc mơ thông suốt của cậu.

Cậu ngồi giữa băng ghế sofa đắt đỏ có đính lên đá quý đắt tiền, trên người là một bộ nam trang đắt đỏ tuyệt diễm. Cậu ngồi im lặng ngẩng mặt lên trời, nền trời u tối mơ hồ và tĩnh lặng được mưa sao băng lấp lánh chạy qua, đẹp lắm.

Bước chân lặng lẽ trên nền cỏ xanh của kẻ xa lạ đang dần tiến vào vùng an toàn của bản thân cậu. Aether nương theo tiếng động mà vươn tầm mắt, là Lilith.

Mái tóc vàng óng ả với khuôn mặt của một mỹ nhân phương Tây tuổi đôi mươi, ánh mắt u buồn tăm tối tựa như làn nước hồ đen kịt đêm đông lạnh lẽo. Cả Aether và em gái mình đều nom rất giống với vẻ bề ngoài kiều diễm của bà.

Bà lặng lẽ bước tới đằng sau băng ghế, lẳng lặng cúi đầu nhìn thằng vào đôi mắt u buồn của Aether. Đoạn, bà ôm lấy sườn mặt cậu rồi đặt lên trán cậu một nụ hôn phớt. Cậu lặng lẽ nhắm ghiền mắt lại, miệng lưỡi khô khốc cố gắng nói chuyện với bà bằng giọng nói khản đặc và cơn đau đầu dữ dội.

"Chúng ta lại gặp nhau nữa rồi."

"Phải rồi. Mẹ muốn gần hơn với con một chút mà thôi." - bà ậm ừ trả lời câu nói sáo rỗng của cậu, giống như đang rất vội vã mà ôm chầm lấy cậu một cái rồi ngoảnh mặt đi.

"Mẹ lại định bỏ lại bọn con mà đi một lần nữa sao?"

Ánh sao băng sáng rực bên sườn mặt cậu tạo nên một hiệu ứng như đang rơi nước mắt, ánh mắt buồn bã ấy lại một lần nữa ngước theo bóng lưng của người mẹ ấy rời đi. Nhưng không giống như những cuộc chia ly trước, bà quay đầu nhìn lại, miệng không mỉm nhưng ánh mắt vẫn đang cười, tựa như rất hạnh phúc mà nói với cậu.

"Đừng quên mẹ nhé?"

Như một tri âm tri kỷ sẵn sàng thôi bước để ở lại không gian u tối này, tình nguyện bảo vệ cho những bước chân cậu đi về phía mặt trời lúc hừng đông. Cậu vụt chạy thật nhanh, lao vào vòng tay nhỏ gầy kia mà ôm thật chặt lấy bà, nước măt đầm đìa, nhưng đôi mắt vẫn khẽ cong lên như đang mỉm cười hạnh phúc.

"Vĩnh biệt, mẹ."

Mặt trời một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của cậu.

Dưới sự quan tâm lo lắng không ngừng nghỉ của cả Lumine, Xiao và Dainsleif, tâm trí cậu trống rỗng, ngay cả hít thở cũng dần trở nên thật khó khăn, chỉ có thể thều thào nghẹn ứ trong cổ họng.

"Vĩnh biệt, Lilith..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net