7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Aether bần thần đứng chờ Xiao trước những bậc cầu thang lạnh lẽo. Cơn lạnh thoáng qua khiến cho cậu cảm thấy vô cùng khó thở.

Xiao thay đi cái áo cỡ nhỡ của Aether, động tác cài từng nút áo của anh thì rất chậm. Cơn đau buốt từ vết thương trên lưng dường như làm anh cử động khó khăn hơn rất nhiều. Một thân tây trang cứ như vậy được chậm rãi mặc lên người.

Aether yêu cầu nữ hầu chuẩn bị cho mình một bộ trang sức đắt tiền mang lên phòng ngủ, ánh mắt nhìn về phía tên tù binh của mình mỗi lúc lại càng lạnh lẽo hơn.

Anh ta rất xinh đẹp. Nếu cứ như vậy sẽ bị bà mẹ kế kia ám hại mất thôi. Cậu nghĩ như vậy, lúc thấy tội lỗi, lúc lại thấp thỏm không rõ nguyên do. Cậu lấy ra một thanh gươm có nạm rất nhiều đá quý và cẩm thạch, vô cảm lên tiếng.

"Tôi nghĩ là... Nếu anh cứ xinh đẹp như vậy thì không ổn."

Xiao oán hận nhìn cậu chằm chằm. Nhưng cứ như đã hiểu rõ một điều gì đó, anh điềm nhiên nhắm mắt. Điều này làm cho Aether thấy rất ngạc nhiên. Cậu nói.

"Tôi sẽ chém anh đấy?"

"Làm đi.", Xiao trả lời ngắn gọn.

Nhận được câu trả lời chắc chắn, Aether quả quyết chém xuống 1 đao dài. Vết máu theo đó chảy dài trên bắp tay rắn rỏi của Xiao. Mặt anh nhăn nhúm, cố nín nhịn cơn đau bị gió buốt thổi ngang. Máu không ngừng chảy ra như một ngọn sóng dữ.

Aether nhìn chằm chằm vào vệt máu đang không ngừng chảy, cậu lên tiếng, một cách cứng nhắc.

"Xin lỗi..."

Xiao im lặng không đáp, Aether chỉ đơn giản lại yêu cầu nữ hầu mang bông băng sơ cứu lại cho mình. Cậu bắt anh ngồi xuống, vụng về cầm máu trên tay anh rồi bối rối băng bó lại. Xiao thở dài như đang thấy thứ gì đáng ghét lắm, giọng khàn khàn vì tiết trời lạnh giá, anh càu nhàu.

"Không biết làm thì để người khác làm đi."

Aether hắng giọng: "Anh cho là trong nhà này có người tình nguyện làm vậy cho anh à? Ngồi im đi."

"Ít nhất là cô có thể bảo hầu nữ riêng làm cho.", Xiao hậm hực trả lời cậu.

Aether bất ngờ cảm thấy rất khó chịu, nhưng sau đó thì lại thấy rất vui. Cậu cho là mình điên rồi mới thấy vui vẻ, vui vẻ với một người mới 'chung sống' cùng mình được ít hôm. Cậu nhìn thẳng vào mắt Xiao, anh cũng nhìn cậu, rồi cậu nói, giọng có hơi run run.

"Tôi không muốn giết anh."

Xiao cũng nhìn thẳng vào ánh mắt chân thành của Aether. Anh đáp lời.

"Tôi biết."

"Anh tin tưởng một tiểu thư của gia đình vực sâu sao? Dại khờ thật."

Aether cứng nhắc đáp lời, cậu lấy ra một cái mặt nạ trắng xoá rồi đưa nó cho Xiao. Anh nhìn chằm chằm vào cái mặt nạ, nhận lấy nó rồi chậm rãi đeo lên. Aether hài lòng bật cười khúc khích rồi ôm lấy tay anh, hai người cùng nhau bước ra hoa viên ở xa xa phủ lãnh chúa. Cậu mang máng nghe được tiếng thầm thì be bé của anh.

"Vì tôi biết cô không có ý xấu."

Mặt Aether có hơi đỏ lên một chút, rất nhanh sau đó lại khôi phục cái vẻ vô cảm của thường ngày. Cậu bâng quơ chửi đổng.

"Đồ điên."

Xiao nhìn cậu không đáp. Ánh mắt sắc bén trong giây phút đó, không rõ vì nguyên do gì, nhìn cô tiểu thư chăm chăm một cách khó hiểu.

Xe ngựa chậm chạp đưa vị tiểu thư và tên tù binh cùng đến một vườn hoa tăm tối ở phía xa phủ lãnh chúa. Nền trời âm u ảm đạm, vài cơn gió lạnh thổi qua những chiếc lá khô làm Xiao càng thêm cảnh giác.

Âm khí quá nặng.

Aether bình tĩnh mở quạt xếp che đi biểu cảm trên khuôn mặt, cũng đồng thời che đi cái mùi gây của xác người thoang thoảng trong không khí.

Đây là vườn hoa riêng của phu nhân lãnh chúa, mẹ kế của Aether. Bà ta mang theo hai nữ hầu đi theo sau ra chào đón cậu, bình thản lau đi vệt máu trên chiếc quạt sắt.

Bà ta cùng Childe là hai thành viên duy nhất trong nhà không hề hay biết về sự việc năm xưa trong phủ lãnh chúa. Aether muốn lợi dụng điểm này, khiến cho bà ta vô thức hỗ trợ cậu trong cuộc nổi dậy không xa.

Bà ta nở một nụ cười hiền lành, mở quạt.

"Thật không may là Lumine không có mặt. Nhưng rất vui là con vẫn chịu bỏ ra chút thời gian để chơi với mụ già này."

"Mẹ quá lời rồi."

Aether nhàn nhạt trả lời, một chân vắt chéo để lộ ra phần đùi trắng nõn. Mẹ kế nhìn chằm chằm vào chân cậu, sau đó mới chú ý đến người ăn mặc chỉnh tề đi theo sau. Bà ta trỏ vào Xiao, hiền lành lên tiếng.

"Đây hẳn là tù binh của con, nhỉ?"

"Mẹ thấy sao?"

Aether nheo mắt nhìn Xiao, đóng quạt. Đoá hoa nghê thường cài trên tóc đỏ rực như máu, cô tiểu thư lãnh đạm đứng đó.

Cô đâm thanh gươm xuyên qua cổ họng của lãnh chúa.

Tầm nhìn của Aether dần khôi phục lại, ngay sau đó là cái cảnh đánh giá tù binh quen thuộc của mẹ kế. Bà muốn tháo cái mặt nạ trắng toát kia ra, nhưng chiếc quạt của Aether vẫn nhanh hơn một chút.

Cậu ôm lấy cánh tay của Xiao, nghiêng hẳn người về phía tên tù binh còn hơi thấp hơn mình vì giày cao gót.

"Chủ nhân của anh muốn uống trà. Mau hộ tống ta vào bên trong đi."

Xiao nhận lấy bàn tay thon gọn của Aether, đặt lên một nụ hôn rồi theo cậu đi vào. Mẹ kế cũng đi theo sau đó, bà ta nhìn chằm chằm vào vị tiểu thư trước mắt, trong lòng cũng bắt đầu có những suy nghĩ linh tinh.

Cứ như vậy, quan hệ đen tối của tên tù binh và vị tiểu thư đã lan truyền đi khắp nơi mà không ai hay biết.

Aether nhấp một ngụm trà, nhàm chán thưởng thức một màn tra tấn tù binh nhạt nhẽo. Mẹ kế cũng uống trà, bà đặt tách trà lên mặt bàn đá rồi hỏi.

"Ta nhớ là con không hề có hứng thú với chuyện tù binh."

Cậu mở quạt: "Dạo gần đây thì con lại nghĩ khác."

"Bây giờ?", mẹ kế hào hững chiêm ngưỡng tiết mục rút lưỡi tù binh.

Aether cũng theo dõi tiết mục. Cậu mơ hồ cảm nhận được sự tức giận bên dưới cái mặt nạ trắng toát kia. Phải rồi, đây là lính tráng dưới tay của Xiao. Cậu rút ra một cây châm kịch độc trên mái tóc, trong nháy mắt, tên đao phủ lập tức hét lên.

Hắn ôm lấy nơi bị cây châm ghim trúng, hào lên đau đớn rồi ngã ra, ngưng ồn ào. Aether chầm chậm đi về phía tay lính lác đã bị tra tấn đến thảm thương. Cậu làm ra vẻ quyến rũ rồi nheo mắt mỉm cười.

"Mẹ không cảm thấy chuyện này rất kích thích à?"

Hai mắt của mẹ kế sáng rực lên. Trong suy nghĩ của bà ta hiện giờ, bà yêu cái đứa con gái của chồng này nhất. Nó tàn bạo, nguy hiểm, xinh đẹp, và luôn chia sẻ cho bà những trò chơi hay ho thú vị của nó. Bà nhảy cẫng lên, lao về phía Aether đang nhấc bổng tên tù binh, hào hứng hô lớn.

"Chờ mẹ với."

Aether liếc mắt nhìn Xiao, cậu nheo mắt, nói khẩu hình với anh. Đây mới là con người thật của tôi.

Rồi trong cái suy nghĩ điên loạn đang gào thét, cậu thấy tổn thương, tổn thương sâu sắc. Cậu nghĩ, hãy ghét tôi đi, vì tôi xứng đáng với điều đó.

Dưới tác dụng của những thứ thuốc men hiện đại nhất, tay lính đáng thương không thể chết được. Anh ta thống khổ đón nhận đủ loại hình tra tấn, lại được trị thương, nhưng không một liều giảm đau nào được động đến.

Xiao chứng kiến tất cả, hai tay còn đang bị còng khống chế đã siết chặt đến nổi gân guốc lên. Anh muốn cứu người, nếu không anh ta sẽ chết. Nhưng anh không cứu nổi, tay bị siết chặt, đau đến không tả nổi.

Anh nhìn chằm chằm vào vị tiêu thư đang tự mình làm ra các trò tra tấn dã man. Thiện cảm mới chớm nở ra đã hoàn toàn biến mất. Anh muốn giết cô ta, muốn cô ta phải tự mình nếm thử nỗi đau do chính cô ta đã gây ra cho kẻ khác.

Aether cảm nhận được sát khí mơ hồ từ Xiao, cậu nhún vai một cái rồi xoay người trở về. Chiếc quạt xếp đỏ rực che đi biểu cảm hiện tại của cậu, cậu nói với Xiao.

"Tôi đã nói, đừng tin tưởng tôi. Đây là thực tế mà anh phải được tận hưởng, anh phải hận tôi, muốn giết tôi, hiểu chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net