[1] Gặp Gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã từ bao giờ, anh đã nghĩ rằng mình có thể sống một cách cô độc mãi mãi. Từng cơn đau cứ dày vò tôi. Thật tệ khi nói rằng một người như tôi lại phải chịu đau đớn suốt quãng thời gian tôi trưởng thành, thật tệ.

Nhưng đến khi gặp em tôi lại suy nghĩ.... Liệu em có phải liều thuốc chữa bệnh cho tôi?

Một hôm, tôi vô tình gặp em ở một con phố nhỏ. Bóng dáng em mảnh mai có hơi nhỏ con và trông rất hoạt bát, tôi bắt đầu có một chút ấn tượng với em. Tôi nhìn em một lúc rồi nhận ra được rằng em đang gặp khó khăn, tôi bước đến và muốn giúp đỡ.

Dường như em ấy đã cảm nhận thấy tôi, đôi mắt xanh tựa viên ngọc ấy như đang mong sự giúp đỡ từ ai đó. Giống như tôi nghĩ, em đã vẫy gọi tôi.

" hehe... Này anh đẹp trai! Anh có thể giúp tôi làm cái này được không? " -  giọng em cất lên làm tôi có hơi hoảng loạn, tuy nhiên nó không phải là vấn đề tôi phải bận tâm và rồi tôi gật đầu như đáp lại em.

Em đưa tôi chiếc điện thoại có hiển thị màng hình We Chat, tôi hơi hoang mang nhưng tôi cũng đã hiểu ra vấn đề rồi lấy chiếc điện thoại ra từ trong túi quần, bật We Chat rồi quét cái mã trên điện thoại của em.

" Oa! Cảm ơn anh! " - em hí hửng cầm lấy chiếc điện thoại của mình, cúi đầu cảm ơn tôi. Cuộc trò chuyện à không, phải là cuộc gặp gỡ của tôi và em rất ngắn ngủi, đúng vậy.

Sau một lúc, chuông điện thoại em vang lên làm em hoảng hốt, bối rối và hơi chán nản và rồi em nhấc máy đáp lại cuộc gọi ấy. Một lúc sau cuộc gọi kết thúc, em quay sang nói với tôi.

" ehe... Này anh, tôi có thể kết bạn với anh trên cái ứng dụng lúc nãy không? " - em nhìn tôi cười, rồi đưa chiếc điện thoại ra.

" Được... " - tôi đáp ngắn gọn, rồi đưa cái mã ra cho em. Trông em khá lúng túng khi mò từng chỗ để có thể tìm thấy nó, tôi thấy không ổn liền chỉ em nơi có thể kết bạn với nhau.

Em cười ngượng, cuối chào tạm biệt khi cả hai đã kết bạn với nhau ở We Chat, tôi nhìn theo bóng lưng dần mờ đi của em một hồi mà có chút chạnh lòng. Có lẽ tôi đã gặp được một người bạn mới chăng? Chẳng biết.

Tôi đi tiếp trên con đường về nhà của mình, sâu thẳm trong thâm tâm tôi có thể cảm nhận được nó đang muốn mách bảo tôi về một sự kiện lớn nào đó.

Tôi bước lên chiếc bậc thang ở nhà trọ, rồi lấy chiếc chìa khóa phòng và mở cửa rồi bước vào. Căn phòng tối không chút ánh sáng lọt vào được, tôi xoa xoa thái dương, ngáp dài một cái sau đó đóng cửa lại.

16/03/21







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net