Chap 5: NỘI CHIẾN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, tin tức hoàng hậu được hoàng thượng cho gọi thị tẩm lan khắp toàn cung.

Sáng sớm hôm sau, tin tức hoàng hậu được hoàng thượng thị tẩm đã lan ra khắp toàn cung.

-Cái gì? Hoàng hậu được thị tẩm?

Nhàn Phi tức tối, quát tháo.

-Tranh Tịch cũng thật là biết nhân cơ hội. Em nghe nói đêm qua Long Đình Điện không bật đèn một khắc.

A Mai bên cạnh lẻo mép.

-Nhàn Phi cũng đừng quá giận, bây giờ một tình địch lại xuất hiện đấy ạ!

-Ai? Nói nhanh.

-Chả là hôm trước hoàng thượng đi săn về, không thấy thú đâu, chỉ mang về một con bé xinh đẹp nào đó chừng mười tám tuổi. Ngay lập tức bệ hạ liền ban cho ả làm quý phi, hình như tên Mảnh Phong thì phải ạ!

Nhàn Quý phi mặt đỏ hơn bao giờ hết.

-Ai muốn đấu với Nhàn Phi này đều phải bị dìm chết, mới không ra tay với bọn họ thì đã không biết nhún nhường rồi. Chính ta phải ra mặt dạy cho đám đấy một bài học mới được.

Nàng đay nghiến, đôi mắt trợn trừng.

-Người định đấu với hoàng hậu?

A Mai thăm dò đầy ẩn ý.

-Hoàng hậu để sau, ta phải dạy cho con bé Mảnh Phong kia một bài học trước đã.

Ánh mắt nàng thâm sâu đến đáng sợ

-Người định làm gì?

A Mai dứt câu nhưng lại trả bằng sự im lặng đến kinh hãi của Nhàn Phi.

....

Ở nhà bếp hoàng cung, hôm nay tuyết rơi nặng chỉ là không còn mưa nữa.

Mảnh Phong xuống bếp, quả là danh bất hư truyền, nét mặt thanh cao sắc mỏng, dịu dàng như mây gió, tao nhã như trăng sao, nghe chừng rất biết điều.

A Mai đáp mắt nhìn cũng không khỏi ngưỡng mộ.

-Nô tì bái kiến Phong Quý phi.

A Mai lấy lòng.

-Có ngươi ở đây thật tốt quá, ta đang muốn làm một chút canh gà mang dâng cho hoàng hậu và các vị đại tỷ mà không biết khẩu vị họ thế nào?

Mảnh Phi cười dịu hương đào.

-Vậy để nô tỳ cùng với người làm được không ạ?

A Mai lừa lọc, quan sát rất kĩ Mảnh Phi.

-Tất nhiên là được rồi.

Hai người họ tỉ mỉ làm một canh giờ đã trôi qua... Bây giờ chỉ cần đảo một lần nữa là mọi chuyện sẽ ổn thỏa.

Gà chín tới, vàng béo hơi ngấy, thơm phức, hơi ngọt của táo, lê. Hơi cay của sa tế, chút đắng của nhân sâm. Thịt không bị bở, đúng là gà hoàng cung nuôi, chỉ những phi tần, quan thần có máu mặt mới được thưởng thức.

-Quý phi, hoàng thượng tí nữa sẽ đến Thiên Giang Cung. Nô tì nghĩ người nên về chuẩn bị cho chu đáo, ít nhất thì nên thay y phục ạ.

A Hiền-nô tì của Phong phi.

-Được rồi, A Mai ngươi giúp ta trông nồi canh được không?

-Thật ngại quá Quý phi, bây giờ nô tì cũng phải hồi phủ kẻo Nhàn phi trách phạt mất rồi ạ!

-Vậy không sao, ngươi đi đi, cứ để nồi canh ở đấy.

Phong Phi nhẹ nhàng.

-Đa tạ nương nương.

Khi Quý phi đã đi, A Mai cũng rời bếp.

....

Ở hồ sen tâm điện, Tranh Tịch vẻ chán nản. Nàng dùng tay tì đầu, uống trà, ăn bánh sen.

-Nương nương, người có nghe tin gì chưa?

A Giang vội vàng túm váy chạy đến.

-Ngươi chỉ giỏi mách lẻo!!

Tranh Tịch đã quá ngán ngẩm với những tin báo của nô tì.

-Đâu có, chả là em vừa nghe mấy nô tì khác bàn tán hoàng thượng lúc đi săn đã mang một nữ tử mười tám tuổi xinh đẹp tuyệt trần-Mảnh Phong. Nàng ta vừa về cung đã được phong là Quý phi.

-Diệp Thần đúng là một tên háo sắc, chuyên lừa gại mấy nữ tử mười tám tuổi ngây thơ trong sáng mới lớn đấy. May là ta đã hai mươi tuổi nên không trúng ái tình của hắn, quá là đáng khinh bỉ!

Tranh Tịch kinh sợ.

-Người vẫn coi hoàng thượng như là một cái gai trong mắt sao? Em chỉ đang lo trong cung nhiều mĩ nữ như thế, chức hoàng hậu của người sẽ lung lay thì sao? Người không ghen à? Nếu là Nhàn Phi, hẳn sẽ ăn tươi nuốt sống họ cho xem.

-Ngươi thừa biết người ta yêu không phải là hoàng thượng mà. Hắn được coi giống như là kẻ thù mà ta cần giết, mới cả ở Đông Cung thật ra cũng tốt, tránh xa mùi đời.

Tranh Tịch thản nhiên, dùng khăn lau cây đàn.

-Ngươi nói linh tinh gì vậy? Đông Cung không phải là nơi để trêu đùa mà!

...

Chợt có hét rất to đến từ Nhàn Hồi Cung,

-Là điện của Nhàn Quý phi.

A Giang nói.

-Nàng ta lại bày trò gì đây? Mau lại xem tuồng đi.

Tranh Tịch cười lớn.

Hóa ra trong bát canh mà Phong Phi mang tới có chứa rất nhiều than độc, Nhàn Phi đã ăn phải rồi đau bụng dữ dội, giờ đang ăn vạ.

Ngay lập tức đòi sang Thiên Giang Cung làm rõ mọi việc, xử đẹp Phong Phi.

-Rốt cuộc là do nàng ta gậy ông đập lưng ông hay Phong Phi có ý gì đây? A Giang cá đi, ta chọn Nhàn Phi.

-Em cũng nghĩ như nương nương, chứ Phong Phi mới vào cung sao dám hỗn!

Bất ngờ Diệp Thần cũng ở Thiên Giang Cung, đúng là duyên số.

-Hoàng thượng, người phân xử giúp thiếp. Là nàng ta đã bày trò nấu canh gà rồi trộn than vào bát canh khiến thần thiếp đau bụng không thở nổi.

Nhàn Phi ăn vạ, khóc tức tối.

-Bệ hạ, chắc có hiểu lầm gì rồi, thần thiếp không bao giờ dám làm chuyện như vậy. Hơn nữa, thiếp mới vào còn chưa quen ai, sao có thể hạ độc nhanh như vậy?

Phong Phi điềm nhiên.

-Để ta phân xử giúp cho.

Tranh Tịch bước vào.

Nương nương bắt đầu nói,

-Trong bát canh này có than đúng không, trong cung chỉ có sau bếp là có than, mà than này lại đã được xay nhuyễn. Vậy lại phải chắc chắn chỉ có ở trong kho, mà đó là phòng bí mật, chỉ trưởng nô tì mới có thìa khóa. Theo kinh nghiệm của ta, A Mai không phải là trưởng sao?

A Mai hoảng hốt không nói được gì.

-Thật ra cũng đơn giản thôi, nếu chỉ có A Mai và Phong phi ở trong bếp thì A Mai vẫn khả nghi nhất. Bên mép giày có vết đen của than, trên ngón tay cũng vậy. Chắc có lẽ cố rửa mà không sạch nên cố mặc áo tay dài để che đi.

-Nhưng A Mai đã về phủ khi Phong phi đi, chính thiếp đã sai nàng ấy về.

Nhàn Phi cố bao che.

-Vậy sao? Nếu như ta nhớ không nhầm thì muốn đi đến hồ sen phải đi qua Nhàn Hồi Cung. Chính mắt ta và A Giang chứng kiến lúc đó người đang chửi nhau với chó, không hề thấy A Mai. Chưa hết, phía bên trái của nhà bếp có một khoảng đen, có phải sau khi lấy được than đã rũ chạy đôi hài trước khi bỏ vào trong nồi. Sau khi bỏ than xong còn khuấy chắc tầm hai phút. Đúng không? Sau khi đã xong nhiệm vụ, vì mừng rỡ mà chợt quên đi vết đen dưới đám cỏ.

-Không tin mời vào phòng bếp xem thử.

Quả đúng là như vậy,

-Thảo nào khi quay lại, gà có mấy vết đen, thiếp còn tưởng là quá lửa nên cháy!

Phong Phi thành thật.

A Mai, Nhàn Phi tức không còn một giọt máu trên mặt...

-"A Mai, ngươi thấy chưa, là do ngươi nên Nhàn Phi mới bị đau bụng đấy!

Tranh Tịch cười.

-Mọi việc đã quá rõ ràng rồi, trẫm phạt A Mai năm mươi trượng vì tội hạ độc Nhàn phi dựa vào quyền chức, tất cả giải tán đi. Nàng cũng chú ý sức khỏe, Ngược tể tướng phản ánh về nàng nhiều, ta cũng không thích!

Hoàng thượng hạ chốt.

-Tạ ơn điện hạ.

Nhàn Phi tức đỏ mặt, không nói được gì vì xấu hổ.

-Thần thiếp cáo lui.

Nàng ta rời nhanh chóng.

...

-Hoàng hậu, muội muội cảm ơn tỷ tỷ, nếu không có tỷ chắc muội đã bị phạt nặng rồi!

Hai người đi dạo ra hồ sen tâm điện,

-Để sống tốt trong cung, tốt nhất không nên gần gũi Nhàn phi và A Mai. Bọn họ tâm địa khó đoán, thường bày mưu tính kế, dựa vào phụ thân là tể tướng mà ngang ngược.

Tranh Tịch nhẹ nhàng.

-Muội mới vào cung được mấy ngày, chả biết gì cả. Muội từ nhỏ đã sống hoang dã trong rừng cùng muôn thú, được một sư tỷ võ công cao cường nuôi lớn. Hôm trước, vô tình bị lạc, chút nữa sói ăn thịt, cũng may có bệ hạ. Rồi người nói nạp vào trong cung, lúc đấy cũng không dám từ chối.

-Một sư tỷ ? Có phải người đó tên Xuyến Chi không?

Ánh mắt Tranh Tịch sáng rực đến ngạc nhiên.

-Đúng vậy, tỷ quen người đấy sao?

Mảnh Phong nói tiếp.

-Đó là đại công chúa của Thái Thượng Hoàng đấy!

-Chả lẽ là tỷ tỷ của bệ hạ?

-Kể ra cũng dài lắm, ta là vị hôn phu của Thanh Vấn điện hạ. Do một số chuyện không may giờ lại tiếp tục kiếp phu thê lần nữa...

-Xin lỗi, ta vốn không nên nhắc đến!

Mảnh Phong cúi xuống, sợi tóc mai bay bay theo chiều gió.

-Sao phải xin lỗi? Ở trong cung lâu con người cũng sẽ thay đổi thôi, chỉ là kiếp vô thường. Đời người vốn bạc bẽo, không nên trách mình, trách thì trách đời không thương xót cho kiếp hoa.

-Ở trong cung, lạnh lẽo thật, đi đâu cũng chỉ là ganh gắt, đấu đá. Không gia đình cô đơn thật, cho phép được kết nghĩa tỷ muội với hoàng hậu được không?

Mảnh Phong nắm chặt tay hoàng hậu, rồi nở nụ cười đẹp như nắng chiếu giữa rừng đào mùa xuân.

-Được, có tỷ muội mình trò chuyện cũng đỡ buồn mà.

Tranh Tịch mỉm cười, phảng sầu mà không hiểu tại sao...

....

Ngọc Đình Điện,

-Nương nương, ngươi biết tin gì chưa?

A Giang chạy vào.

-Hôm nay sẽ đón tiếp sứ giả về nước, nhà vua cho gọi đoàn hát của chúng ta về biểu diễn.

-Vậy sao? Thế mà cha không nói, chắc là muốn tạo bất ngờ. Lâu lắm không về nhà, nào mau đi thay y phục nhanh để hội ngộ.

Tranh Tịch vui vẻ hẳn lên.

Ở Long Đình Điện,

-Hoàng thượng, có phải chủ đích của người muốn mời Thiên Rạp Kịch về để cho hoàng hậu gặp lại gia đình đúng không?

Hoa công công cười biết ý.

-Vớ vẩn!

Diệp Thần đáp trả lạnh lùng.

-Sao người phải chối chứ, làm đại trượng phu với nhau chia sẻ tí kinh nghiệm cũng được mà.

-Ngươi thích ngồi lên đầu ta đúng không?

-Nô tài không dám.

Hoa công công im bặt.

Yến tiệc bắt đầu,

Đoàn hát hôm nay biểu diễn tiết mục Xích Linh-bài hát đau lòng nhất, cũng là bài hát Tranh Tịch thích nghe nhất.

Có mấy lời như này:

"Thật khó đặt bút viết chữ tình,

Nàng phải dùng máu để viết lên tiếng hát.

Tấm màn sân khấu kéo lên lại hạ xuống

Cuối cùng thì ai sẽ là khách nghe?"

Có thi nhân nói rằng: "Một khi đoạn hí bắt đầu, bát phương đến nghe, một bên là người, ba bên là quỷ, bốn bên là thần minh. Do vậy một khi hát không thể dừng giữa chừng, không có người nghe nghĩa quỷ thần cũng không nghe"

Vậy mà khi kép đào chính tên là Xuân Hoa đang hát. Đột nhiên dừng lại, nhạc vẫn reo, nàng ta quỳ xuống trước sự ngạc nhiên của nhiều người.

Xuân Hoa gào khóc, khi nước mắt đã hóa vào máu, lại thét lên: "Diệp Thần ngươi sẽ không được toàn thây"

Sau đó có một mũi kim nhọn bay trúng ngực. Xuân Hoa nằm xuống sàn, máu chảy càng nhiều, lạ thay mắt nàng không nhắm, chỉ trừng trừng nhìn về phía Diệp Thần.

Cũng ngạc nhiên làm sao khi điện hạ lại cười, không một chút lo lắng.

Còn Tranh Tịch bắt đầu khóc. Ngày càng khóc to hơn, ôm xác Xuân Hoa trong đau đớn...

-Đông Phong Tư Hoài-

_Mỗi chương một bài nhạc: Họa địa vi lao - Vân Chi Khấp & Diệp Lý_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net