Chương 1: Tú nữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1:

Gió thổi rì rào, canh hoa anh đào rơi xuống mặt đất phủ đầy lá khô màu nắng. Tiếng xột xoạt của cây chổi hoà với tiếng bước chân của các cung nữ đang tất bật chuẩn bị phòng cho các tú nữ được chọn, như tiếng đàn tì bà khắc lên hình ảnh số phận và mục đích khác nhau của những cô gái sắp phải vào đây. Trong ngự hoa viên, Hoà nương đang hướng dẫn các cô gái về lễ nghi và cách ứng xử trong cung, ngoài ra nàng còn nói thêm về thay trang phục tuỳ thời điểm.

Hoà nương Hòa Sư Tử tuy là con gái nhưng rất giỏi võ công, cha nàng là Quan võ được mệnh danh "Mãnh soái" nổi tiếng trong triều đình, nên từ lúc còn bé tí, nàng đã theo cha vào cung tập võ với các quân lính khác. Khi nào cha nàng bàn về việc nước việc quân với Hoàng Thượng, nàng sẽ ra hồ sen thả diều và luyện kiếm gỗ. Hòa Sư Tử cực kì khoẻ mạnh và không phải dạng con gái yểu điệu thục nữ, cũng không giỏi thơ văn giao tiếp, ngoài việc mạnh dạng, tiếp thu nhanh, trung thành và khuôn mặt trẻ con ra, Hòa Sư Tử không chiếm được thiện cảm của nhiều người lắm, và cũng vì vậy mà nàng đã mười chín tuổi rồi vẫn chưa ai cầu hôn.

Nay Tân Hoàng đế đăng cơ lấy niên hiệu là Kim Long, chính là Hoàng tử Sở Thiên Cự, mọi người đều bảo chàng là Hoàng đế nhút nhát, trong mong vào em chàng là Bát vương gia Sở Bạch Dương hơn, nhưng Hoàng thượng đã nói thì là thánh chỉ, chắc Hoàng thượng có ý đồ nhất định.

Thế nhưng, Tân Hoàng Đế chưa thấy cải cách chính sách gì cho đất nước mà đã vội vàng mở hội tuyển tú, tất cả đều do Thái Hậu an bài nên vị trí Hoàng hậu rất nhanh có người nắm giữ, còn vị trí Quí Phi, Phi tần thì do Hoàng Thượng chọn lọc, và những người Hoàng Thượng đã chọn đều phải nói là "tầm thường", không tài cán gì ngoài sắc đẹp, còn không biết cách ứng xử thông minh nên nhiều khi làm Hoàng Thượng buồn lòng. Tuy vậy, trong số đó có Ninh phi Ninh Song Ngư và Ôn Đáp Ưng Ôn Thiên Bình là nổi bật nhất, văn hay chữ tốt, lại biết đánh đàn thổi sáo, vẽ tranh chơi cờ.

Hội tuyển tú nữ cứ hai năm diễn ra một lần, năm nào cũng có bao nhiêu giai nhân tuyệt sắc khuynh thành tiến cử, mỗi người không biết đánh đán thì cũng ít nhất là biết thêu thùa may vá, ngoài sắc đẹp ra còn có nhiều tài năng. Tuy nhiên, Hòa Sư Tử ấn tượng nhất cô gái tên Tịch Nhan Ma Kết, nàng ta cực kì am hiểu về kinh tế và có một đầu óc khá thông minh, chắc do cha nàng là thương nhân nên am hiểu là chuyện bình thường. Nàng chơi mạt chược và bài rất giỏi, nhưng về mảng cờ tướng cờ vua thì nàng luôn rơi vào thế bí khi chơi với Sư Tử, vì vậy Hòa Sư Tử nghĩ, Ma Kết thật sự không hợp để làm người trong cung.

Mà dùng không hợp hay không, đây cũng là người mà Di Thân vương gia tiến cử. Hòa Sư Tử cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên vì Di Thân vương gia Sở Song Tử là một người không mấy nổi trong Hoàng Cung, trái ngược hoàn toàn với các anh em Sở Bạch Dương, Sở Thiên Cự và Sở Nhân Mã của mình. Vương gia cũng không hay ra ngoài và khi nào ngài ra ngoài thì đố trời mà biết được. Ngài trầm lặng và từ khi còn bé, ngài đã không chơi với các anh em của mình. Không lẽ cô gái Ma Kết kia có quan hệ đặc biệt với Di Thân vương?

"Ta chỉ có thể phổ biến cho các cô thế này thôi, còn việc các cô có thể đi tiếp, được Hoàng Thượng sủng ái hay phong sắc hay không còn tuỳ thuộc nhiều vào các cô, ta không rõ. Chúc một ngày tốt lành." Nói xong, Hòa Sư Tử cúi chào rồi quay ngừoi rời đi, trước khi đi, nàng còn liếc qua Tịch Nhan Ma Kết đang quan sát xung quanh.

Vừa bước chân đến gần Ngự Thư phòng, Hòa Sư Tử đã bị tay một người đàn ông kéo vào góc tối. Hắn ta ôm nàng trong vòng tay và hôn lên má nàng một cái. Hòa Sư Tử cũng không kháng cự gì, cứ coi như nàng quá quen với việc này đi. Sở Bạch Dương là bạn thanh mai trúc mã với nàng. Cứ mỗi lần nàng vào cung luyện kiếm là thấy hắn, lần nào cũng bảo là "vô tình" gặp nàng rồi đi loanh quanh tỏ vẻ không quan tâm, nàng thấy phiền phức đi sang chỗ khác thì hắn đi theo, làm bộ ngồi uống trà nhàn tĩnh. Nàng tập xong đi dạo thì hắn nắm tay dẫn nàng đi mọi ngóc ngách trong cung nên giờ nàng nhớ như in bản đồ Hoàng cung trong đầu. Đến lúc nàng mười sáu tuổi "bị" cha đẩy vào cung, ngày nào nàng cũng gặp hắn tán gẫu, và ngày nào hắn cũng ôm rồi hôn vào má nàng đến chán, mỗi lần như vậy đều nói:

"Chúng ta kết hôn đi."

Thấm thoắt đã được ba năm rồi, tổng cộng hắn đã nói một nghìn không trăm chín mươi lăm lần không chán trong khi hắn la người nhanh chán, thế nên đã có lúc nàng suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này, nhưng mỗi khi nhìn thấy hắn tán tỉnh nô tì trong cung hay các phủ nhỏ, nàng lại cực kì khó chịu nên đồng thời với hắn, nàng luôn luôn trả lời:

"Không."

"Tại sao? Ta có tiền bạc, địa vị, ta nổi tiếng và thông minh. Tại sao nàng không thích ta?"

"Ta không thích cũng cần lí do?" Hòa Sư Tử trả lời xong rồi từ từ gỡ tay hắn ra, nàng đi về phòng của mình như mọi ngày.

Mỗi lần như vậy, nàng không cảm thấy gì cả. Tim không đập thình thịch, mặt không đỏ như người ta đã thường nói, thế nghĩa là nàng không có cảm xúc gì với hắn sao? Chắc là vậy thật và mẫu thân nàng có nói trước khi lâm chung, tuyệt đối không tin tưởng đàn ông hay không nên kết hôn với những người mình không yêu, vì có yêu mới có hạnh phúc.

Bát vương gia Sở Bạch Dương nhìn nàng thong thả về phòng, tim chàng chùng xuống, bao nhiêu lần vẫn là "Không", chàng làm mọi cách để nàng ghen, để gây ấn tượng với nàng vẫn chỉ nhận câu trả lời là không, thế thì những việc chàng làm thật vô nghĩa. Anh trai chàng tức là Hoàng đế đang có ý định kết duyên cho chàng với công chúa Ái Kim Ngưu nước láng giềng để xác lập qua hệ giữa hai nước, nghe nói lần trước khi dạo chơi quanh Hoàng cung, công chúa đã có ấn tượng rất tốt với chàng.

"Phiền phức." Sở Bạch Dương thầm nghĩ.

~ o0o ~

Tịch Nhan Ma Kết vừa bước vào phòng đã thấy một cô gái với hai búi tóc, dáng người nhỏ nhắn mặc trang phục màu tím - màu của các nô tì trong cung - đang quỳ gối cúi đầu trước mình.

"Nguyệt Tú từ nay trở đi sẽ là nô tì hầu hạ bên cạnh tiểu chủ. Trong cung này hiểm hoạ khó lường, vẫn nên nói ít nhìn nhiều, hành động có chừng mực thì mới dễ sống. Lỡ như có phạm tội, nhẹ thì bị phạt, nặng thì mất mạng. Xin chủ nhân nhớ điều đó."

"Được rồi, không cần ngươi phải nhắc." Tịch Nhan Ma Kết cẩn thận ghi nhớ lại lời của Nguyệt Tú. "Đầu tiên chúng ta nên đi dạo quanh nơi của các tú nữ để làm quen, đúng chứ?"

"Vâng, thưa chủ nhân, để Nguyệt Tú dẫn người đi."

Đến Ngự hoa viên, nơi này khác xa so với Ma Kết nghĩ. Nàng cứ nghĩ Ngự hoa viên trong hoàng cung phải tràn đầy sắc màu rực rỡ của hoa lá với các loại hay khác nhau, gần bờ hồ sẽ có bàn đá, bàn cờ để người trong cung có thể ra đây ngồi uống trà, chơi cờ và tĩnh tâm. Nhưng nơi này xung quanh chỉ có cỏ dại và bụi dâu tằm, trên cả hồ nước chỉ có những bông sen là nổi bật, ở giữa ngự hoa viên mới có bàn đá chỉ dành cho hai người. Nơi này, đơn sơ hơn nàng nghĩ...

"Này, Nguyệt Tú và cô gái lạ mặt kia, các ngươi nghĩ các ngươi đang đi đâu thế hả? Có biết đây là nơi nào không?" Một cô gái ăn vận giống Nguyệt Tú với dáng vẻ hống hách đứng chống nạnh, chỉ vào mặt Ma Kết không kiêng nể.

"Ta đang hộ tống chủ nhân đi xem xét xung quanh không được à? Ngươi thật là láo xược!"

"Chuyện gì vậy Nguyệt Nhạc?" Một cô gái mặc y phục màu trắng tuyết và trâm cài đầu hình phượng hoàng cùng mái tóc xoã tự nhiên đi đến. Nàng ta chỉ cần cười một cái, tất cả mọi chuyện xung quanh như lắng xuống, tựa hồ nụ cười của nàng ta cũng có thể làm cho sóng biển ngừng chuyển động. Nàng ta có vẻ đẹp thanh bình một phần nhờ son phấn, ngược lại hoàn toàn với vẻ mặt lạnh lùng của Ma Kết. "Ồ Ma Kết, không ngờ tỷ có thể gặp muội ở đây. Nhìn muỗi lộng lẫy thế này chắc lên chức quý phi cũng không phải chuyện khó."

"Cảm ơn Hiểu Tuyết tỷ tỷ, tỷ quá khen. Nếu cả hai chúng ta được vào cung, mong tỷ giúp đỡ." Giọng Ma Kết đượm buồn.

"Sao thế? Vẫn còn nghĩ đến Từ công tử à? Tốt nhất muội nên quên hắn ta đi, hắn chẳng tốt lành gì cả và một phần cũng để sống yên ổn trong cung."

"Đa tạ tỷ tỷ đã nhắc, muội sẽ nhớ."

Từ công tử Từ Thi Vũ và Tịch Nhan Ma Kết đã có hôn ước với nhau từ lâu, Ma Kết cũng rất ái mộ chàng nhưng khi cha Ma Kết phá sản, mẫu thân Ma Kết chết nên phụ thân nàng không thể vượt qua nỗi đau mất người mình yêu thương, suy sụp tinh thần và dẫn đến ý định tự tử nhiều lần nhưng không thành. Đến lúc rơi vào đường cùng, Từ công tử cũng đã bỏ đi và huỷ hôn ước, gia tài nhà Ma Kết cũng chẳng còn nên cưới nàng cũng như không, Từ công tử đã nói vậy.

Tin đồn gần xa chỉ nói rằng, phụ thân Ma Kết phá sản, mẫu thân Ma Kết mất và nàng bị huỷ hôn, thế nên Hiểu Tuyết chỉ biết nhiêu đó nên nói Từ công tử không tốt là bình thường, nhưng đúng là Từ công tử không tốt thật, hắn ta là người bội bạc, phụ thân nàng đã đối xử với hắn ta còn tốt hơn cả nàng để nhận lại cái kết như thế này

May thay, trời không phụ lòng người tốt. Trong lúc nàng nản chí và tuyệt vỏng nhất, Di Thân vương gia đã đến giúp nàng. Ấn tượng đầu tiên của nàng với vương gia là người mặt lạnh, cách ứng xử rất thông minh và thuyết phục người ta theo ý mình, vì vậy nàng mới có cơ hội tiến cung, để giúp đỡ cho gia đình.

Đã từng có thời gian nàng tương tư Di Thân vương gia, mỗi lúc nàng cần vương gia đều đến giúp nàng với khuôn mặt không cảm xúc ấy, nàng có thể rút ra kết luận: vương gia là người tốt.

Thế nhưng bây giờ nàng không thấy vương gia đâu cả, nàng có cảm giác... "nhớ". Nhớ phụ thân, nhớ mẫu thân và nhớ người đã giúp mình nhiều trong thời gian qua.

Vừa suy nghĩ vẩn vơ, Ma Kết quay sang nhìn cánh cửa vừa được mở ra, lại là một nô tì khác nhưng người này thắt bím trang nhã, chứ không búi tóc hai bên như các nha hoàn khác. Vẫn y phục màu tím đó. Theo sau là hai nô tài nữa, cúi đầu không nói lời nào.

Nguyệt Tú mở miệng trước:

"Niên Quý Phi đến đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net