Chap 30: Nam chính nam phụ rốt cuộc gặp nhau ra sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Lộc Hàm sau khi an ổn ngồi vào trong xe với Ngô Thế Huân và Trần Tử Phong liền cảm thấy vô cùng bức bối. Đưa mắt liếc nhìn Trần Tử Phong đang ung dung lái xe, lại quay sang nhìn Ngô Thế Huân ở bên cạnh không hiểu sao thấy hai người này vô cùng hòa hợp, chính là cảm giác không cần nói chuyện cũng hiểu người kia đang nghĩ gì, tâm ý tương thông trên từng khắc đồng hồ. So với ngày thường ở cạnh người nói nhiều như anh, có phải Ngô Thế Huân thích không khí yên tĩnh như hiện tại?

-         Thế Huân, đội của cậu có bao nhiêu người?

Lộc Hàm còn đang chống cằm suy nghĩ mông lung thì phía trên Trần Tử Phong đã cất giọng thân thiết hỏi han Ngô Thế Huân. Mà Ngô Thế Huân cũng rất nhanh mở miệng trả lời:

-         Tính cả tôi là sáu người.

-         Ồ, vậy để tôi sắp xếp thuê phòng ở một khách sạn gần sở cảnh sát – Trần Tử Phong vừa bẻ bánh lái đưa xe rẽ vào một con đường rộng hơn vừa vui vẻ trò chuyện – Có điều khách sạn ở khu đó điều kiện không được tốt lắm, chỉ sợ cậu không quen, chi bằng cậu đến nhà tôi đi.

Trợ lý Lộc nghe người kia nói xong tâm tư bắt đầu dậy sóng, cái gì mà điều kiện không tốt? Còn cái gì mà không quen? Chẳng phải thằng nhóc này đang nghĩ đủ lý do để cùng Ngô Thế Huân về nhà diễn cảnh vợ chồng đoàn tụ sao?? Nghĩ vậy liền quay ngoắt sang bên cạnh liếc nhìn Ngô Thế Huân, muốn nghe xem rốt cuộc cậu ta trả lời như thế nào, liệu có phải vì gặp tình cũ mà âm mưu đá anh qua một bên không?

-         Tôi thì thế nào cũng được – Ngô Thế Huân hơi ngả người tựa vào thành ghế, ngừng một chút đem ánh mắt ôn hòa nhìn Lộc Hàm chậm rãi nói tiếp – chỉ sợ Tiểu Lộc cảm thấy bất tiện.

Lộc Hàm nghe người kia nói xong da gà da vịt đồng loạt nổi lên, không nhịn được còn rùng mình một cái. Này này! Thằng nhóc Ngô Thế Huân có phải còn có tài năng nhìn thấu giấc mơ không? Tại sao hết lần này đến lần khác cậu ta đều mang tên con heo kia ra gọi anh? Buồn bực muốn chết!

-         Lộc Hàm, anh cảm thấy bất tiện sao? Cũng phải... nhìn bề ngoài anh như vậy... – Trần Tử Phong nheo mắt nhìn Lộc Hàm qua gương chiếu hậu, cất giọng có chút bỡn cợt nói.

-         Tôi...

Lộc Hàm đột nhiên không biết trả lời như thế nào, tuy bản thân sinh ra trong gia đình giàu có thật, nhưng mà đã làm đội trưởng đội cảnh sát được một thời gian dài, trải qua tình huống nằm gai nếm mật cũng không ít lần, đương nhiên khả năng chịu khổ là vô cùng xuất sắc. Nhưng nghe ý tứ chế giễu trong câu hỏi của người kia lại cảm thấy vô cùng tức giận, giống như cậu ta muốn ám chỉ anh chính là hạng công tử bề ngoài yếu ớt, không đủ sức chịu khổ.

Nghĩ đến đây, tâm trạng như bùng nổ, thực sự muốn gào lên với thằng nhóc so với mình còn giống con gái hơn kia một trận, nhưng mà lâu ngày ở bên Ngô Thế Huân cũng học được chút ít, trong những tình huống như thế này tốt nhất là không nên nổi giận. Nếu như là Ngô Thế Huân, cậu ta sẽ bình tĩnh nói lại một câu vu vơ nào đó khiến người khác tức muốn hộc máu.

Lộc Hàm sau khi vắt óc suy nghĩ rất nghiêm túc như vậy liền thay đổi toàn bộ biểu tình buồn bực trên khuôn mặt, dùng thái độ mềm mỏng mỉm cười nói với  Trần Tử Phong:

-         Đúng vậy! Tôi thực sự không quen chịu khổ, nhưng mà có Thế Huân bên cạnh sẽ không sao hết.

Anh vừa dứt lời sắc mặt Trần Tử Phong đột nhiên sa sầm lại, qua gương chiếu hậu còn thấy cậu ta cắn môi nhíu mày vô cùng tức giận.

Hô hô hô! Nhìn đi nhìn đi! Cậu so với tôi rõ ràng là thua rồi!

Lộc Hàm vô cùng đắc ý ở một bên cười đến toàn thân run bần bật, còn đang  tính nói vài câu nữa cho có đầu có cuối lại đột nhiên cảm thấy rùng mình một cái, cứng ngắc xoay người nhìn Ngô Thế Huân bên cạnh lập tức thấy được người kia đang chăm chú nhìn mình.

Cậu ta đem tay chống lên gờ xe gần cửa kính, nheo mắt nhìn anh rất lâu, ánh mắt đào hoa sóng sánh như cười. Lộc Hàm phút chốc cảm thấy giống như đang ăn trộm bị bắt được, vội vàng rụt cổ lại, xoay người nhìn ra bên ngoài.

Cảnh sắc ngoài trời thay đổi rất nhanh, vì đang cuối thu nên lá hai bên đường rơi rụng lả tả, từng mảng trời màu xanh tím lững lờ trôi trên cao lại vì mấy cơn gió thổi qua mà bị tách rời trôi dạt về cuối đường chân trời xa xa.

Xe đi băng băng trên đường quốc lộ cũng không dừng lại nghỉ trên đường nên thời điểm tới Thẩm Dương cũng vừa kịp bữa trưa. Lộc Hàm giống như ngồi trên xe bị gò bó quá lâu nên khi chiếc xe bốn chỗ vừa dừng lại trước sở cảnh sát đã lập tức mở cửa chạy ra ngoài. Không khí ở Thẩm Dương vẫn tốt như vậy, ngày trước đã từng cùng cha già tới đây thăm Cố Cung Thẩm Dương, đi tới ba trăm gian nhà ở đó quả thực mỗi lần nghĩ lại hai chân đều muốn nhũn ra.

-         Thế Huân, khách sạn ở gần đây thôi, để tôi đưa các cậu tới, nghỉ ngơi một chút sau đó đến sở cảnh sát tiếp nhận vụ án được không?

Lộc Hàm còn đang ngước mắt đọc dòng chữ "Sở cảnh sát Thẩm Dương" được gắn trên tòa nhà cao tầng trước mặt, phía sau đã thấy Trần Tử Phong mở cửa bước ra, vừa giơ tay ra hiệu cho vài cảnh sát đứng gác cổng vừa sóng bước bên Ngô Thế Huân chuyện trò.

Ngô Thế Huân dừng lại một chút đợi Lộc Hàm bắt kịp, sau đó mới thong thả đi tiếp, đem chiếc điện thoại cảm ứng ra xem giờ sau đó chậm rãi mở miệng  trả lời:

-         Theo ý cậu đi.

Đám người Biện Bạch Hiền cũng vừa cho xe dừng lại, thấy anh vội vã chạy tới khoác vai ôm cổ tỏ ra vô cùng thân thiết. Kim Chung Nhân vặn vẹo cái cổ cứng ngắc của mình một hồi sau đó đem ánh mắt có chút hoài nghi nhìn Ngô Thế Huân và Trần Tử Phong phía trước, hỏi:

-         Người tên Trần Tử Phong kia rốt cuộc lai lịch như thế nào mà chỉ trong một câu nói đã mời được đội trưởng kiêu ngạo của chúng ta đích thân tới Thẩm Dương như vậy?

Độ Khánh Tú đi bên cạnh khẽ lườm người kia một cái sau đó mới mở miệng trả lời, nhưng ánh mắt lại chú ý tới biểu cảm của Lộc Hàm:

-         Lai lịch như thế nào? Chẳng phải nói chỉ là bạn cũ thôi sao? Bạn bè giúp đỡ nhau cũng không phải chuyện hiếm.

-         Chứ không phải người tình cũ à? – Hoàng Tử Thao vừa nghe đã thấy vô lý liền không nghĩ ngợi gì lên tiếng phản bác, nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt đen sì của vị trợ lý nào đó lại tự giác ngậm miệng, cố ý đi chậm vài bước.

-         Lai lịch của cậu ta sao? Đơn giản lắm! – Biện Bạch Hiền bên cạnh vừa đem điện thoại nhét vào túi vừa đắc ý đưa hai tay lên xoa cằm một hồi, nhếch miệng nói – Quả thực hai năm trước đội trưởng Ngô đã mắc nợ ân tình với cậu ta, chính là năm đó tiến sĩ Diggory của đại học Stanford đã lập một nhóm kín nghiên cứu một vấn đề phức tạp về tâm lý học hành vi, trùng hợp là đội trưởng cũng đang bỏ tâm sức tìm hiểu vấn đề đó. Cậu ấy đương nhiên là rất muốn tham gia dự án kia, nhưng mà đã là dự án bí mật thì không thể tùy tiện cho người nước ngoài tham gia được.

Hoàng Tử Thao nghe đến đây không nén nổi tò mò, cắn môi băn khoăn hỏi một câu:

-         Tại sao không muốn cho người nước ngoài tham gia?

-         Cũng dễ hiểu thôi – Biện Bạch Hiền vừa đi vừa kiên nhẫn giải thích – nước Mỹ vốn là nổi tiếng về trình độ đào tạo, nhưng cũng không phải quá dễ dãi, đối với những dự án nghiên cứu có tầm ảnh hưởng lớn đương nhiên họ không muốn để lộ cho người nước ngoài biết. Cho nên vốn dĩ tiêu chí tuyển chọn người tham gia nghiên cứu ban đầu chỉ là học vấn và kinh nghiệm, nhưng sau khi đội trưởng Ngô gửi đơn gia nhập họ lập tức thêm một tiêu chí nữa: phải là người Mỹ.

-         Nếu em đoán không nhầm, tình huống sau đó chính là Trần Tử Phong xuất hiện giúp đội trưởng tham gia dự án kia, đúng chứ?

Kim Chung Nhân nghiêng đầu bày ra bộ dạng nghiền ngẫm hỏi lại, Biện Bạch Hiền gật đầu, nói tiếp:

-         Không sai! Cha đỡ đầu của Trần Tử Phong có ơn với vị tiến sĩ kia, Trần Tử Phong biết được liền nhờ ông ấy giúp, nhờ vậy đội trưởng mới được tham gia.

-         Nhưng mà làm sao Trần Tử Phong biết được đội trưởng Ngô cần giúp đỡ – Độ Khánh Tú đột ngột xen vào – Hai người bọn họ quen nhau từ trước sao?

-         Không quen, - Biện Bạch Hiền lắc đầu, vừa liếc nhìn Lộc Hàm đang im lặng đi phía sau vừa cười tủm tỉm – Chẳng qua đội trưởng Ngô mới vào trường đó học được mấy tháng đã rất nổi bật, e là người yêu cái đẹp như Trần Tử Phong đã để ý từ trước, có lẽ lần đó biết đội trưởng gặp khó khăn nên chủ động giúp đỡ, xem như là lấy cớ làm quen.

-         Sau đó thì sao? – Kim Chung Nhân sốt ruột hỏi lại – không phải đội trưởng Ngô mang ơn liền lấy thân báo đáp. Sau đó hai người trải qua quãng đời sinh viên ân ân ái ái đấy chứ?

Biện Bạch Hiền lại liếc nhìn Lộc Hàm, thấy sắc mặt vị ca ca kia đã đen đi phân nửa liền xua tay hạ giọng nói:

-         Đừng nói bừa! Cậu nghĩ đội trưởng của chúng ta dễ dãi như vậy sao? Thực ra sau hôm đó mối quan hệ của bọn họ cũng có tốt lên đôi chút. Ngay khi biết nhận được sự giúp đỡ của Trần Tử Phong, đội trưởng liền mời cậu ta một bữa cơm, nói cậu ta cần giúp gì cứ nói. Nếu là người bình thường đương nhiên sẽ đòi đội trưởng chia cho một nửa tài sản rồi, như vậy không phải có thể an nhàn sống đến cuối đời sao? Nhưng người ta khi bị vướng vào ái tình đâu giống người bình thường, Trần Tử Phong lúc ấy chỉ nói muốn kết giao bằng hữu với Ngô Thế Huân mà không cần gì khác. Nhưng đội trưởng Ngô vốn chẳng phải người thích nói suông, đã mang ơn tất báo, vì vậy canh cánh trong lòng đến tận bây giờ mới có dịp báo đáp, đương nhiên là phải nhân cơ hội rồi. Chung quy cũng không phải tình cũ gì, chỉ mong ai đó đừng nghĩ quá lên mà khiến trái tim trào máu.

Dứt lời lần thứ ba lia mắt về phía Lộc Hàm, không ngờ lần này lập tức bị người kia trừng mắt nhìn lại, cứ nghĩ vị ca ca kia sẽ nói vài câu đay nghiến, không ngờ mở miệng lại vô cùng thản nhiên:

-         Ồ! Suốt hai năm hai người bọn họ đều ở Mỹ thân cận như vậy sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net