29 - 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cùng cực, chỉ trách bản thân sao quá vô dụng để giữ lấy tình yêu này…

“Tớ sẽ buông tay…nhưng tớ không thể nói lời chia tay cậu ấy được…tớ sợ khi nhìn vào ánh mắt đen đó tớ sẽ lại mềm lòng thôi…”

“Để tớ giúp cậu…”

“Sao?”

“tớ sẽ giúp cậu lần này, tớ sẽ làm Yuri tự nguyện nói lời chia tay trước, việc của cậu chỉ là đóng 1 màn kịch hay cho cậu ấy xem thôi…”

Và theo lời của Taeyeon thì Jessica đã được cô ấy giới thiệu cho gặp 1 đàn anh nào đó ở thành phố. Theo như sắp xếp của Taeyeon thì cô gái tóc vàng sẽ giả vờ như đang cặp kè với anh chàng đó, giả vờ nói những lời nhẫn tâm để lừa dối Yuri…giả vờ như tình yêu giữa họ chỉ là 1 màn kịch không hơn kém được dựng lên bởi Jessica, và với tính cách cùng tình yêu của Yuri dành cho mều vàng thì cô gái da ngăm chắc chắn sẽ chủ động nói lời chia tay…

…Yuri mù quáng nên cô không muốn nghe lời chia tay từ tình yêu đời mình, nhưng dù Yuri là 1 người rất thông minh luôn tự hào là có thể thấu hiểu suy nghĩ của nhiều người thì cô mãi mãi cũng không thể đọc được suy nghĩ của Jessica vào cái đêm trời mưa khi cô ấy nhận được lá thư viết tay của Yuri…

Cũng trong màn mưa hôm đó ấy, Sica thấy 1 hình dáng quen thuộc đang lết thết đến bên dưới cửa sổ phòng cô. Giây phút đó cô chỉ muốn bỏ mặc tất cả, xô ngã bức tường ngăn cách giữa họ để lao đến ôm lấy con người đó vào lòng…chỉ có điều cô không thể, cô chỉ có thể cay đắng nắm chặt lá thư xé lòng đó cùng lời chia tay đẫm nước mắt của Yuri mà khóc thôi…

…tình yêu đầu tan vỡ, nước mắt chảy ngược vào tim, yêu nhưng không thể nói ra, rốt cuộc chỉ có thể đứng nhìn người đó rời xa mình. Vậy trong việc này, ai có thể nói được giữa Yuri và Sica thì ai là người chịu đau đớn nhiều hơn đây ?!?

END CHAP.

CHAP 30-1

Theo lời “nhờ vả” có phần khiêng cưỡng của Taeyeon, giờ đây Jessica đang đứng trước cửa phòng Tiffany trong tâm trạng rối bời. Vừa muốn làm theo lời Taeyeon vừa không muốn, mà nếu có muốn cô cũng không biết phải làm như thế nào mới kéo cô bạn thân đang ủ rũ trong phòng ra ngoài nói chi đến việc đưa cô ấy đến gặp Taeyeon…

Hít 1 hơi, mều vàng đánh bạo gõ cửa, cô chưa có kế hoạch cụ thể nên chỉ có thể tùy cơ ứng biến thôi…

<CỐC CỐC>

“Vào đi”

Tiffany đang ngồi trên chiếc ghế gỗ, mắt cô nhìn xa xăm đâu đó ra ngoài cửa sổ, rõ ràng là tâm trạng đầy phiền muộn nhưng vẫn cố cười khi trông thấy Jessica…

“Hi”

“chào, cậu ổn chứ?”

“tớ ổn”

Khẽ thở dài, nhưng Sica không tin như thế, cô hoàn toàn có thể biết rõ Tiffany đang cố gắng tỏ ra bình thường để cô yên tâm. Cô ấy là vậy, lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ không muốn ai lo lắng, thương hại mình…nhưng bên trong thực ra lại yếu ớt và mong manh đến mức có thể vỡ tan bất cứ lúc nào…

“Không, cậu không ổn…”

“Jessi, tớ không sao thật mà…” mỉm cười

“thôi cái kiểu cười ấy đi, nó méo mó đáng sợ lắm…”

“…”

“sao cậu cứ tỏ ra mạnh mẽ làm chi vậy? tớ là bạn thân của cậu mà Tiff, tớ biết cậu và hiểu cậu đủ lâu để có thể nhận ra rằng cậu đang gắng gượng…”

Bước nhanh đến cửa sổ, Jessica kéo phăng tấm rèm dày đang che khuất gần như toàn bộ khung cảnh bên ngoài. Ánh sáng đột ngột lùa vào phòng sáng choang khiến Tiffany phải nheo mắt…

“thay vì ủ rũ, buồn phiền mãi như thế này sao cậu không cùng tớ ra ngoài và giải tỏa tâm trạng chứ?”

“…tớ…”

“nghe này Tiff, nếu cậu thích tỏ ra mạnh mẽ thì hãy cùng tớ đi ra ngoài và chứng tỏ cho thiên hạ xung quanh thấy, Tiffany không phải kẻ khổ sở lụy tình.”

Đôi mắt cười trĩu xuống, ánh nhìn kiên quyết của Sica luôn khiến cô cảm thấy sợ hãi. Ai cũng nói cô mạnh mẽ, chính bản thân cô cũng tỏ ra cô mạnh mẽ…nhưng thâm tâm cô biết, nếu so với Jessica, thì cô mới thực sự là kẻ yếu đuối hơn trong 2 người…

“sao? Lúc tớ đau khổ thì cậu đã giúp tớ, giờ ít nhất hãy cho tớ giúp cậu lại chứ…”

“tớ thực sự không sao mà Jessi, cậu không cần…”

“…không, nếu hôm nay cậu mà không ra khỏi đây thì tớ cho người khiêng cậu ra đấy. tin tớ đi Tiff, tớ có hàng ngàn lý do cũng như quyền để buộc cậu làm theo ý tớ…”

Jessica không đùa, cô đang thực sự trở nên bực bội hơn khi cứ mãi thấy thái độ chần chừ không quyết đoán của Tiffany. Hôm nay dù có phải dùng bạo lực thì cô cũng sẽ kéo mắt cười ra khỏi căn phòng này cho bằng được…

“Jessi…”

“tớ không nói nhiều, giờ cậu phải chọn, 1 là tự đi, 2 là tớ cho người khiêng cậu đi. Chọn đi”

Tiffany im lặng, cô biết nếu đôi cô thêm thì người thua cũng là cô thôi. Jessica bướng bỉnh và cứng đầu sẽ không buông tha cô nếu cô không làm theo cô ấy. Thở dài, cô gái ngồi trên ghế đành đứng dậy…

“Ok, tớ tự đi là được chứ gì…”

“Oh, cậu hiểu ra là tốt rồi đấy”

“Nhưng đi đâu? tớ không muốn shopping vào lúc này đâu…”

“Ohm, vậy thì đi đến chỗ này đi, cậu sẽ thấy nó thú vị hơn thôi”

“Chỗ nào?”

“đi sẽ biết”

Nắm tay kéo Fany chạy ra ngoài, Jessica mỉm cười, cô đã thành công trong việc lôi kéo bạn mình, giờ thì việc còn lại là sắp xếp sao cho cô ấy gặp được Taeyeon 1 cách thuận lợi mà thôi…
.
.
.
“này, sao cậu lái xe lòng vòng hoài vậy? rốt cuộc chúng ta đi đâu?”

“…”

“Yah! Jessi!!!”

Không tiếng đáp lại, Jessica đang điên tiết lái xe vòng quanh thành phố, đã nói cô không có kế hoạch gì cả, lúc nãy kéo được Fany ra khỏi nhà là may mắn thôi. Đến lúc ra xe thì cô mới trực nhớ là không biết sẽ đưa bạn cô đi đâu cả, chả lẽ tốn cả đống nước bọt để lôi cô ấy ra giờ phải trở lại nhà sao? Thế nên mều vàng cứ đánh liều đưa Fany đi trước rồi tính sau…

…vậy nên giờ mới có chiếc xe màu vàng chạy lòng vòng quanh thành phố 1 cách vô ích đây này…

“Jessi…”

“Đừng làm ồn nữa!!!” cáu bẳn

Chợt nhận ra mình lỡ lời, Jessica hoảng hồn nhìn vào kính chiếu hậu, bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Fany cô nhanh chóng quay đi và vội lấp liếm bằng việc đánh trống lảng…

“À, ờ…tớ xin lỗi, ý tớ là…sắp tới rồi, nhanh thôi…”

“Thật không đấy?!?”

“Thật mà…ờ…lát nữa, sắp tới rồi…”

Rồi nhanh chóng im lặng tập trung nhìn phía trước, chủ yếu là tảng lờ khỏi phải trả lời sự nghi hoặc của Fany mà thôi. Ấn nút gọi điện thoại lần thứ 20, chiếc Iphone 4s truyền tín hiệu đi 1 lần nữa trong sự cáu bẳn tột cùng của Sica…

“Kim Taeyeon…cậu mà không bắt máy thì đợi đó mà chờ hậu quả đi…”

Sau 1 lát reo…

“Alô…”

“Yah!!! Cậu chết dí ở đâu vậy hả?” bực tức nhưng phải thì thầm, phía sau Tiffany vẫn đang thờ ơ nhìn cửa sổ nên không để ý sự kỳ cục của Sica…

“…”

“tôi lôi cậu ấy ra rồi đó…”

“…”

“tôi không cần biết, giờ thì tôi đưa cậu ấy tới nhà hàng cuối phố, việc của cậu là tới gặp cậu ấy bằng mọi giá…”

“…”

“…tôi không care, cách cậu tự nghĩ đi…”

“…”

“sau chuyện này nhớ xóa hình đấy nhé”

“…”

“liệu hồn cậu đấy, tôi cúp máy đây”

Tắt điện thoại, Jessica đạp ga, nhanh chóng chở Tiffany về phía nhà hàng…
.
.
.
Nhà hàng cuối phố khá là vắng vẻ, đây là 1 nhà hàng hạng sang với đồ ăn thuộc hàng cao cấp, nhưng do chi phí đắt nên số người có thể vào ăn uống khá là hạn chế. Bước nhanh vào và đặt 1 bàn, Jessica vẫn cố lảng tránh ánh mắt cùng những câu hỏi của Tiffany, cô phải cố gắng kéo dài thời gian hơn trước khi Kim Taeyeon có mặt tại nhà hàng…

“Này, tự nhiên lại tới đây vậy? sao cậu không trả lời tớ?”

“cậu…à ờ, tớ muốn ăn chút gì đó ngon ngon ấy mà…”

“Nhưng tớ không muốn, cậu có thể đi với Yuri, sao bỗng dưng kéo tớ tới…”

“tại…tại lâu rồi chưa đi ăn với cậu, nên rủ đi vậy thôi, không được sao?”

“được thì được…nhưng thái độ của cậu lạ quá, cậu đang giấu tớ chuyện gì phải không?”

“Không…chả có gì cả đâu…”

“Thật không?!?” nhìn chăm chú

“thật…à ờ…ui da, đau bụng quá, tớ phải vào Wc lát đã…cậu ra ghế ngồi đợi trước đi…”

Rồi mều vàng nhanh chóng chạy biến đi trước khi Fany kịp hỏi thêm bất cứ điều gì. thở dài, Tiffany biết Jessica đang giấu giếm cô gì đó nhưng cô không vội, trước sau gì cô ấy cũng lộ ra thôi, nghĩ đến đó, mắt cười bước về phía bàn và yên tâm ngồi xuống…

“Xin hỏi, tiểu thư là Tiffany Hwang phải không ạ?” 1 người bồi bàn lịch sự tiến đến chỗ Fany

“Vâng, là tôi. Có chuyện gì vậy?”

“Có người gửi cho tiểu thư bó hoa này ạ…”

Kèm theo câu nói là 1 bó hoa hồng lớn dễ chừng có hơn chục bông được người bồi bàn trao lại cho Fany. Sau phút chốc ngỡ ngàng thì Fany cũng bình tâm lại và nhìn quanh tìm người đã gửi hoa cho cô, nhưng đáp lại chỉ là vài gương mặt lạ lẫm…

“Ai gửi hoa cho mình vậy nhỉ?!?”

Trong lúc cô gái mắt cười còn đang mải suy nghĩ về chủ nhân bí ẩn của bó hoa thì có 1 nhóm nhạc công ăn vận đẹp đẽ, trang trọng nhẹ nhàng đến cạnh cô và bắt đầu chơi 1 bài nhạc nhẹ nhàng, lãng mạn tựa như lời ca tụng tình yêu đẹp đẽ của ai đó muốn gửi cho cô. Giai điệu du dương, lúc trầm lúc bổng cuốn tâm hồn Tiffany hòa theo từng nhịp điệu, nốt nhạc phát ra bởi những nhạc cụ, cô mỉm cười, 1 nụ cười nhẹ nhõm thật sự sau khoảng thời gian cứ gắn lên mặt nụ cười gượng gạo khó khăn, không cần đoán nữa…vì Tiffany đã đoán được người đứng sau những màn lãng mạn này là ai rồi…

“Xin hỏi, tiểu thư muốn dùng bữa chưa ạ?”

1 giọng nói vang lên ngay khi tiếng nhạc vừa dứt, chầm chậm mở đôi mắt xinh đẹp ngước nhìn chủ nhân của giọng nói ấy. Trước mặt Tiffany bây giờ là 1 Kim Taeyeon nhỏ nhắn, dễ thương trong trang phục đầu bếp trắng tinh khôi đang mỉm cười nhìn cô…

“tôi có thể biết hôm nay có món gì không?”

“Thưa món đặc biệt hôm nay là nấm Masutake nướng, món đó rất ngon nhưng tôi nghĩ nó có nhiều khói nên không tốt lắm cho tiểu thư đâu.”

“Vậy cô biết món gì là tốt cho tôi sao?”

“uhm, nếu tiểu thư không chê thì có thể dùng thử món bò hầm đậu hà lan do chính tay tôi làm, đảm bảo tiểu thư sẽ không thất vọng đâu ạ…”

“rất tự tin, nếu cô đã chắc chắn như vậy thì tôi sẽ dùng thử món đó, còn ngon hay không thì…tôi sẽ đánh giá sau khi ăn, được chứ?”

“Vâng, mong muốn của tiểu thư là mệnh lệnh. Xin chờ trong ít phút, món ăn sẽ có ngay ạ”

Nói xong rồi Taeyeon kính cẩn cúi chào nhẹ để lại Tiffany đang nhìn theo dáng cô ấy, giận thì giận nhưng nhớ thì vẫn nhớ, dù cô và Taeyeon vẫn đang cãi nhau nhưng khi nhìn thấy những gì cô ấy đã làm thì sự giận dữ đột nhiên biến đâu mất trong lòng Fany, cô thực sự muốn tha thứ cho chồng mình…

10p sau…

“vâng, đã để tiểu thư đợi lâu, đây là món bò hầm đậu hà lan. Xin mời tiểu thư dùng bữa ạ” kính cẩn đặt dĩa đồ ăn trước mặt Fany

“trông rất ngon, tôi sẽ dùng thử ngay bây giờ…”

“Khoan”

“Sao, có gì nữa à?”

“trước khi dùng xin tiểu thư đổi khăn ăn ạ, chiếc khăn lúc nãy tiểu thư dùng có 1 vệt dơ…”

Taeyeon đưa chiếc khay bạc bóng loáng có chiếc khăn tay đắt tiền đặt chính giữa cho Fany, nhưng đó không là tất cả, phía dưới chiếc khăn đó, 1 vật hình vuông cộm lên khiêu khích trí tò mò của cô gái mắt cười…

“cũng được, nhưng cái hộp đó thì liên quan gì ở đây?”

“tiểu thư không biết sao ạ? Có 1 vị khách đã tặng cho tiểu thư, người đó còn nói tôi nhất định phải đưa đến tận tay cho tiểu thư nữa…”

“Vậy à…”

Cầm chiếc hộp lên, Fany từ tốn cảm nhận lớp nhung mịn chạm vào da tay cô, mở chiếc hộp nhẹ nhàng, trước mắt cô bây giờ là chiếc vòng cổ kim cương sáng lấp lánh…mỉm cười, đây chẳng phải mẫu dây chuyền mà cô đã nhắm tới cách đây 1 tháng hay sao? Taeyeon đúng là rất biết cách chiều lòng vợ…

“món quà đắt tiền quá, tôi sợ mình không xứng với nó”

“không đâu ạ, tiểu thư rất xinh đẹp, nếu có không xứng thì là sợi dây chuyền này chưa đủ xứng để đeo vào cổ tiểu thư đấy chứ…”

“cô thật rất khéo miệng đấy…”

“nếu tiểu thư không phiền thì tôi đeo dùm tiểu thư được không?”

Đón lấy sợi dây chuyền, Taeyeon nhẹ nhàng vén tóc để lộ chiếc cổ trắng ngần của cô gái trước mặt, ướm khẽ dây chuyền 1 cách từ tốn lên vùng da Fany như sợ vật kim loại vô tri kia gây tổn thương cho cô ấy. Quả thực khả năng dỗ dành của Taeyeon không tầm thường chút nào, cô luôn biết tạo không khí, sáng tạo nhiều chiêu trò mới mẻ với vô số sự lãng mạn mà ai ai cũng mong muốn có được…dù đang giận nhau nhưng cô biết, chỉ cần hạ mình một chút thì sẽ dễ dàng đánh động được lòng trắc ẩn của vợ và việc còn lại chỉ là im lặng chờ đợi sự tha thứ của Tiffany mà thôi…

“Tiểu thư hài lòng với nó chứ?” đưa gương cho Fany

“rất đẹp…”

“thật tốt khi tiểu thư hài lòng”

“Nhưng tôi tò mò với người tặng nó cho tôi, liệu tôi có thể gặp người đó chứ?!?”

“Sẽ được. Nếu tiểu thư chịu tha thứ cho người đó vì những gì người đó đã làm…”

Hướng ánh nhìn chân thành nhất có thể vào đôi mắt trong veo của vợ, Taeyeon trìu mến nắm lấy bàn tay mịn màng của cô ấy và quỳ xuống nền gạch…

“Tae làm gì vậy?”

“Tae biết lỗi rồi vợ à. Cả tuần qua Tae rất đau lòng vì những lời hôm đó đã nói với em, Tae là đồ xấu xa, đồ điên khùng mới nỡ nghi ngờ em như vậy. Thực sự Tae hối hận lắm rồi, Tae nhớ em đến phát điên…nên, tha lỗi cho Tae, em nhé…”

Im lặng siết nhẹ bàn tay, Taeyeon cứ liên tục dùng ánh mắt van nài khiến cho tâm trí Fany lay động dữ dội. Thực ra cô cũng nhớ Taeyeon nhiều lắm rồi, cô cũng đang định sẽ quay lại nhưng do sự giận dữ lần này quá lớn cứ khiến cô chùng bước…cho đến khi những chuyện này xảy ra, bây giờ đây Fany biết là sự giận dữ kia đã tan biến mất rồi, cô thực sự muốn quay trở lại với chồng…

Nước mắt lăn nhẹ trên má cô gái cao hơn, cô cúi xuống nhẹ đỡ chồng mình đứng dậy và ôm cô ấy…

“em tha lỗi cho Tae…”

“quay về nhà em nhé…”

“Vâng…”

Từ 1 góc khuất của nhà hàng cô gái tóc vàng thở dài rồi mỉm cười, cô biết Taeyeon không còn là người tốt như xưa nữa nhưng nhìn thấy Fany như thế này cô cũng không còn muốn chấp nhất những gì Taeyeon gây ra nữa. Quay lưng bước đi, Jessica không cần biết quyết định giúp Fany quay lại với Taeyeon có đúng hay không, giờ phút này khi đang bước rời khỏi nhà hàng cô chỉ cần biết 1 điều…có lẽ chỉ khi ở cạnh Taeyeon, Tiffany mới có thể cười thật lòng mình…

…………

Mấy ngày sau…

1:09 a.m, Kim’s House…

“…”

“Vâng, tôi hiểu…” Taeyeon chống tay lên cửa sổ, tập trung hoàn toàn vào cuộc đối thoại

“…”

“tôi sẽ cho triển khai ngay ạ…”

“…”

“vâng…”

“…”

“à, cô ấy đã quay lại với tôi rồi…”

“…”

“Ngài đừng lo, Tiffany là vợ tôi…tôi hiểu cô ấy, ngài đừng lo Kwon Yuri có thể lay động cô ấy lần nữa…” nhếch mép

“…”

“vâng, dạo này tôi lơ là quá, tôi sẽ nhanh chóng triển khai kế hoạch tiếp ạ…”

“…”

“Còn ngân hàng Hwang thì thế nào ạ? Số cổ phần ấy…”

“…”

“Tôi hiểu…”

“…xin ngài giúp đỡ cho, tôi cần số 20% cổ phần ấy rất nhiều ạ…”

“…”

“Ha ha, ngài đừng lo, Tiffany là vợ tôi, cô ấy chỉ được phép thuộc về tôi thôi. Ngày xưa tôi làm mọi thứ vì cô ấy rồi thì số cổ phần ấy tôi lấy cũng phải thôi, chỉ tại ba chồng tôi cứ mải lo lắng nên không giao quyền cho tôi. Ông ấy không nghĩ là khi ông ấy chết thì mọi thứ cũng vô tay vợ tôi…mà của vợ tôi thì chắc chắn sẽ là của tôi mà thôi…”

<xoảng>

Tiếng rơi vỡ vang lên, Taeyeon lập tức quay lại và trước mắt cô lúc này là hình ảnh bàng hoàng của 1 người cô không muốn thấy lúc này nhất…

…Tiffany đã nghe hết toàn bộ những gì Taeyeon nói…

“Không Fany…không như em nghĩ đâu…những lời đó, Tae không cố tình đâu…”

Taeyeon luýnh quýnh vội đến bên Tiffany, cô đưa tay định chạm vào vợ mình thì…

<BỘP> tay Taeyeon bị hất ra nhanh chóng

“Fany…”

“Đừng chạm vào tôi…”

“Fany, những gì em nghe không như em nghĩ đâu, em đừng làm Tae sợ…”

Taeyeon tiếp tục dùng ánh mắt chân thành đối phó với Fany nhưng trái với những gì cô hình dung, cô gái mắt cười lạnh lùng quay đi ra khỏi phòng mà không thèm ngoái lại nhìn cô lấy 1 cái…

“Fany, em phải nghe Tae nói, em đừng như vậy…”

“Buông tôi ra…”

“Fany…”

Quay lại, Fany giằng mạnh tay ra khỏi chồng mình, ánh mắt cô vô cảm xúc trước lời năn nỉ của Taeyeon…

“Tôi nghe hết…có những điều dù cố ngụy biện cũng vô ích thôi Tae à…”

“…”

“Bây giờ thì tôi đi đây, tôi không thể nhìn Tae thêm giây phút nào nữa…”

Và rồi trước sự sững sờ của Taeyeon, Tiffany lao nhanh ra đường, lần này cô ấy còn vội vàng đến mức chẳng còn nghĩ tới việc đem theo hành lý hay bất cứ vật dụng tùy thân cần thiết nào nữa kìa. Tất cả cũng chỉ vì những điều nhẫn tâm mà Kim Taeyeon vừa thốt ra…

Tiffany biết Taeyeon đẫ và đang âm mưu chiếm đoạt cổ phần của cty bố cô…

Tiffany biết Taeyeon vẫn luôn nghi ngờ cô quay lại với Yuri…

Tiffany cũng biết Taeyeon đang ra sức đối đầu với Seo Joo Hyun và Yuri bằng hàng loạt những chiêu thức bẩn thỉu của giới kinh doanh…

…Tuy Taeyeon làm rất nhiều điều xấu xa nhưng thâm tâm cô gái mắt cười vẫn luôn tin Taeyeon yêu cô vì chính cô chứ chẳng vì bất cứ điều gì khác…

Thế rồi những lời cô vừa nghe được lúc nãy khiến niềm tin trong cô vỡ vụn thành ngàn mảnh…

…Kim Taeyeon dường như không còn yêu cô như cô tưởng, với cô ấy bây giờ, có lẽ cô chỉ là 1 trong những vật sở hữu đáng giá luôn phải thuộc về cô ấy mà thôi…

…đó quả là 1 sự thực đau lòng đến không thể chịu đựng nổi…

Tiffany chạy cứ chạy, cô rời khỏi cổng nhà của họ rồi băng nhanh qua con đường trải nhựa bên ngoài, phía sau, Kim Taeyeon với đôi chân ngắn hơn vẫn đang miệt mài vừa đuổi vừa gọi tên cô…

Con đường vắng, Tiffany với tâm trạng rối loạn lập tức băng qua mà không suy nghĩ hay quan sát gì cả…nên cô đã vô tình bỏ sót 1 thứ đang lao về phí cô với vận tốc khá lớn-1 chiếc Toyota màu xám…

“FANY…CẨN THẬN…”

Tiếng hét lớn của Taeyeon làm Fany giật mình, cô quay ngoắt lại phía vật thể đang tới sát bên mình…trong phút giây thập tử nhất sinh ấy với nỗ lực tuyệt vời của bản năng sinh tồn, Fany đã nhích nhẹ thân thể sang 1 bên…

<RẦM>chiếc ô tô không người bị tuột dốc đâm sầm vào cột đèn ven đường tạo nên 1 cảnh tượng khủng khiếp…

“Fany, Fany…em ở đâu???”

Taeyeon hoảng sợ chạy vội tới chỗ chiếc xe tìm kiếm, không có Tiffany ở đó, cô thở phào nhẹ nhõm rồi chực nhớ ra gì đó, cô nhanh chóng chạy lại vị trí gần đó và vui mừng nhìn Tiffany có vẻ như vẫn bình an đang nằm trên mặt đất…

“Fany, mừng quá, em không sao rồi…” ôm lấy Fany

“Tae…chuyện gì vậy…”

“Em bị 1 chiếc xe tuột phanh xuýt đâm trúng…giờ không có gì nữa rồi…”

“Em…ouch…đau quá…”

Fany đau đớn nhăn mặt, do quá đau đớn nên cô đã ngất đi trong khi Taeyeon đang lo lắng nhìn theo tay cô ấy…và trong ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn điện còn lại bên kia đường, hình ảnh chất lỏng màu đỏ chảy ra từ giữa 2 chân Tiffany đưa Taeyeon lên tới đỉnh điểm của sự hoảng loạn…

To be continue…

END CHAP.

CHAP 30-2

2h sáng, bệnh viện thành phố…

Jessica cuống cuồng chạy vội vào trong, cô đã nhận được tin là Fany bị xuất huyết cách đây nửa tiếng nên lập tức tới đây…

“Jess…từ từ thôi…”

ChunHo chạy phía sau lên tiếng can ngăn, anh biết vợ anh rất lo lắng cho bạn thân của cô ấy nhưng gấp gáp quá thì chỉ làm mọi việc rối tinh lên thêm thôi…

Băng qua mấy hành lang, quẹo mấy khúc cua và đụng vào mấy chục người suốt dọc đường thì 2 vợ chồng Jessica cũng đến được nơi đang cấp cứu cho Fany. Trước cửa phòng lúc này, đập vào mắt mều vàng là hình ảnh 1 Taeyeon tiều tụy đang ủ rũ ngồi trên ghế, có lẽ cô ấy đang rất lo cho vợ của mình…

“Taeng…”

ChunHo lên tiếng gọi khi cảm thấy vợ anh chắc chắn sẽ không mở miệng hỏi trước, họ cần biết tình hình ngay chứ không thể chần chừ mãi được…

“Tất cả là tại em…nếu không vì em thì cô ấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net