29 - 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 29

<XÈO XÈO> những cọng rau xanh tươi ngon chạm vào lớp dầu sôi nóng hổi vang lên tiếng động lạ tai…

Mái tóc vàng búi cao lộ cái cổ trắng ngần quyến rũ, vài giọt mồ hôi lấm tấm xuất hiện trên trán cô chảy dài xuống cổ rồi kết thúc ở cổ áo thun đen, nhiệt độ trong bếp hơi cao so với tầm nhiệt độ yêu thích lý tưởng của Jessica, cơ bản mà nói thì “nóng” chưa bao giờ là niềm yêu thích với cô nàng ice prinecess này cả…

“Chào em, đang làm gì vậy?”

“Chỉ làm vài món thôi, lâu lắm rồi em cũng chưa nấu ăn…”

Khẽ mỉm cười, ChunHo lấy khăn giấy chậm nhẹ lên những giọt mồ hôi chảy dài của vợ mình, anh cảm thấy vui vì lâu lắm rồi mới thấy lại bóng dáng của cô lăng xăng trong bếp. Dù không yêu thích việc nấu nướng cho lắm nhưng Jessica luôn là 1 đầu bếp khá của gia đình…

“Cảm ơn anh, nhưng anh ra ngoài đợi đi, ở trong bếp nóng lắm…”

Hơi giật mình vì hành động của chồng, đúng là lâu lắm rồi cô mới nấu ăn lại và cũng chừng ấy thời gian cô quên mất những hành động âu yếm của chồng…lúc nào bên cô, anh cũng chu đáo chăm sóc, quan tâm cô như thế, chỉ có điều, giờ đây nó ngày càng khiến cô khó chịu nhiều hơn…

“Nhưng…anh thích ở đây nhìn em làm việc, anh nhớ em lắm…” ỉu xìu

“Bếp nóng lắm, anh không nên ở đây đâu, khó chịu lắm…” vẫn lạnh

“Thôi mà…cho anh ở lại đi…”

“…”

“Anh xin lỗi…anh ra ngay…”

“Thôi được rồi…nếu anh muốn thì cứ ở lại đi…”

Câu nói cuối cùng chốt hạ toàn bộ vấn đề, ChunHo vui vẻ ở lại nói cười với cô vợ lạnh lùng. Dù thái độ năn nỉ đầy thành khẩn của ChunHo chả đủ sức lay động lòng trắc ẩn vốn nhỏ xíu đối với người khác của mều vàng (trừ với Yuri ra) nhưng cô cũng không thể phũ phàng hơn với anh, nhún nhường chút là điều nên làm lúc này…

…Âu cũng chỉ vì nghe lời ai kia mà dẹp bỏ thái độ lạnh băng với chồng mấy tháng nay mà thôi, chứ không thì còn lâu…
.
.
.
“Anh có đi công tác nữa không?” xỉa xỉa miếng thịt, uể oải gắp lên xem xét

“Hmmm, chắc không. Công ty mới có cố vấn mới nên mấy cái việc tăng thêm trong công ty cũng giảm bớt lại, chắc cỡ mấy tháng nữa anh mới đi công tác tiếp…”

Vui vẻ gắp vào chén Sica miếng rau xanh, ChunHo mỉm cười với vợ rồi tiếp tục ăn một cách ngon lành, buổi sáng trong xanh, đồ ăn tuyệt vời còn có Jessica ở bên cạnh (dù im lặng như tượng) thì còn gì tốt đẹp hơn nữa chứ…

“Vậy à…”

“Sao giọng em có vẻ không vui vậy?”

“…”

Chứ sao nữa…mều vàng thực sự rất là không vui khi nghe tin này, cô có mong muốn chồng mình ở nhà chút xíu nào đâu. Nói ra thiệt có phần tàn nhẫn nhưng vốn mấy cái thể loại ngoại tình thì làm gì mê nổi mấy tình huống này cơ chứ. Mấy tháng qua sở dĩ cô có thể tự do đi “hú hí” với tình yêu của đời mình dù là lén lút ở những chỗ xa lạ thì cũng nhờ 1 phần vào sự nới lỏng kiềm kẹp của anh chồng lo lắng quá mức này (vì anh ta mải mê đi công tác nên không thể quản nổi cô)…

“Em không thích anh ở nhà sao?” ỉu xìu, thăm dò…

“Không”

“Vậy sao mặt em không vui lắm? rõ là em không thích rồi…”

“Không, chỉ là em hơi mệt thôi, vợ chồng với nhau, tại sao em lại không vui khi anh ở nhà cơ chứ?” hơi bỡ ngỡ nhưng nhanh chóng đốp lại

“Ơ…anh không có ý đó, chỉ là dạo này anh thấy em lạ lạ…”

Ngẩng lên nhìn chồng mình, mều vàng chậm rãi thăm dò ý tứ trong ánh mắt của anh, chỉ cần 1 vài câu hỏi, 1 vài sự xao động rõ ràng trong đôi mắt đó thì cô nàng tóc vàng cũng đủ hiểu là chồng cô đang nghi ngờ điều gì đó. Hơi phiền, nhưng không khó để dẹp bỏ chúng…

“Anh đi công tác mãi, bỏ em ở nhà 1 mình, nếu hỏi em có buồn không thì anh nghĩ em sẽ trả lời như thế nào đây? Em không có nhiều bạn, chỉ có vài người để đi cùng, nhưng chả lẽ đi mãi, họ cũng có gia đình của họ anh à…”

Nhấp ngụm nước, từ tốn nói tiếp, nhìn thái độ sững sờ của ai kia thì hiểu rõ là cô đang trên đà thắng thế rồi…

“…nếu em có thái độ xa lạ với anh thì cũng chỉ vì buồn chán và mệt mỏi nên mới đâm ra như thế. Em là người không giỏi biểu lộ cảm xúc, nên gây ra hiểu lầm, anh hiểu cho em thì tốt rồi, không thì em cũng không trách anh đâu…”

Èo, khả năng ăn nói lạnh lùng, sắc sảo đã trở lại…với trình của Kwon Yuri còn khống chế nổi chứ với 1 người hiền lành, cả tin như ChunHo thì anh chỉ có nước tin sái cổ vào những lời vừa xỏ xiên vừa chân thành này mà thôi…

…chó cún ở nhà thì làm thế quái nào rượt nổi mều rừng cơ chứ…

“Không…anh…anh không có ý nghi ngờ gì em đâu. Anh không nghi ngờ em ngoại tình gì đâu…anh chỉ là…” lắp bắp…

“Em ngoại tình??? Anh…không tin tưởng em đến vậy sao???” trắng trợn nói dối, bonus thêm mấy cái biểu hiện thất vọng trên mặt…

“Không…anh…anh xin lỗi, đáng lẽ anh không nên cả nghĩ như thế…”

“Em…em thất vọng về anh…” đứng dậy bỏ đi

“Không…Jessica… đừng bỏ đi mà…”

Vùng vằn bỏ vào nhà là bước cuối cùng trong chiến dịch dẹp tan sự nghi ngờ của chồng 1 cách nhanh gọn…vài hành động chăm sóc thường ngày (như nấu ăn), vài phút nhún nhường nhẫn nhịn không thường thấy, vài lời tâm sự dài hơi để thể hiện sự chân thành và kết lại là những hành động thể hiện sự thất vọng đối với người chồng ham công tiếc việc => hoàn toàn nắm được thóp bất cứ người chồng có trách nhiệm nào, nói chi đó là ChunHo…

…Trong fic này, nhắc lại lần thứ 2, Jessica không phải dạng ủy mị đâu, cô là 1 con mều rừng hết sức quỷ quyệt, dù không quá thông minh như TaeSeo thì cũng thừa sức quay người khác như chong chóng…nhất là mấy người bị rơi vào mê hồn trận của cô nàng…

“Jess…anh xin lỗi…anh không cố ý đâu…anh là loại ngu ngốc mới nghi ngờ em…anh sai rồi, xin lỗi…”

“…”

ChunHo hoảng sợ ôm chặt Jessica từ phía sau, miệng không ngừng lặp lại lời năn nỉ và xin lỗi. Anh đúng là có nghi ngờ vợ mình vì hành động của cô ấy dạo gần đây, nhưng anh cũng công nhận là mình quá ham công tiếc việc mà bỏ bê cô ấy khiến cô ấy ra nông nỗi này…đã vậy còn nghi ngờ mều vàng ngoại tình nữa. Giờ phút này anh cảm thấy mình là người đàn ông vô cùng tồi tệ (nói chính xác ra là anh ấy hoàn toàn bị trúng ma trận do mều vàng giăng ra rồi…)…

…Thành công…vậy còn chờ gì nữa…hành động đáp lại của Jessica chỉ cần là…

“anh còn nghi ngờ em nữa chứ?”

“Không…tuyệt đối không…anh xin lỗi, anh không nghi ngờ em nữa…”

“Được rồi…anh bỏ ra đi…”

“Jess…”

“Bỏ ra không?”

Hoảng sợ buông tay…ChunHo buồn bã nhìn bóng dáng trước mặt vẫn dửng dưng không thèm chú ý đến anh…

“em có thể tin những điều anh nói được chứ?”

“Hả?...dĩ…dĩ nhiên…anh sẽ không làm lại lần nữa đâu, anh hứa đấy…”

“…Vậy thì…”

Chậm rãi quay lại, 1 cái nhếch mép thoáng hiện trên mặt Jessica mà ChunHo không thể thấy. Lấy lại vẻ lạnh băng rồi nhẹ nhàng tiến lại gần chồng, mỉm cười chìa tay ra…

“…em không trách anh nữa…”

Nghe tới đó thì ChunHo đã mừng hết lớn, anh vội vã ôm lấy vợ mà quẳng hết mấy cái nghi ngờ của mình vào giỏ rác nào đó ngoài đường. Tình yêu của anh quá lớn, lớn đến mức nó dễ dàng dập được lý trí ít khi nào được dịp xuất hiện trong 1 con người trọng tình nghĩa như anh.

Nghi ngờ đúng đã không thể xác nhận còn dễ dàng bị dắt mũi mà xóa đi hết mấy cái ý tưởng nghi ngờ ấy nữa chứ. Có lẽ trước khi muốn dành lấy Jessica thì anh nên phá vỡ cái lồng kính hoàn hảo của mình mà ra lăn lộn với đời để đổi lấy chút trưởng thành, kinh nghiệm đã…nếu không thì, 1 khi đụng chuyện, anh sẽ hoàn toàn thảm bại dưới tay của người đó mà thôi…

…………

Tiếng nhạc xập xình chói tai vang lên bắt đầu cho đêm thác loạn tiếp theo trong vô số những đêm tương tự như vậy tại cái Club duy nhất ở thị trấn vùng ven, hàng trăm thân người lắc lư uốn éo theo điệu nhạc mà chả cần biết đó là bản nhạc nào, giai điệu ra sao. Xa xa tại góc quán vài hàng ghế vip đã đầy ắp người từ sớm, ai ai cũng chăm chăm vào chuyện của họ mà không hề để ý đến xung quanh và dĩ nhiên họ phớt lờ cả dáng người cô độc suy nhất tại ghế vip cuối cùng tuốt trong góc…

Nhấp nhụm rượu Vokda, cô gái nhỏ lạnh lùng tia đôi mắt chán chường nhìn theo vài tên loai choai đang ve vãn mấy cô gái xung quanh chúng bằng mấy điệu nhảy rẻ tiền cùng thuốc lắc liều cao, tuổi trẻ ngày nay thật là thoái hóa…nhìn chán chê mấy cảnh tượng đó, cô gái ngừng lại và dán ánh mắt xuống chiếc ly rỗng từ lúc nào, sau 1 cái chép miệng cô tiếp tục với tay lấy chai rượu kế bên mình và rót đầy ly…

…cô đang đợi người và đối tượng cô đợi vẫn chưa xuất hiện…

“Cô ta không định tới sao…”

Bâng quơ nhìn chất lỏng sóng sánh trong chiếc ly nhỏ xíu, việc 1 người có thân phận như cô đặt chân vào mấy cái chỗ như vầy là chuyện phải nói là không lạ chút nào cả, duy điều đáng nói ở đây là cô chưa từng đi một mình, nhất là chủ động hẹn 1 ai đó tại 1 nơi hỗn tạp như thế này. Nói ra mới thấy, thiệt tình thì cuộc hẹn này quả là không bình thường nên nơi hẹn cũng là 1 chỗ rất bất thường…

…10:45 p.m…

Quét ánh nhìn 1 vòng quanh sàn nhảy, cô ráng nhìn trong đống người dang say sưa lắc lư kia bóng người cô đang đợi, cuộc hẹn đã trôi qua đúng 2 tiếng và có vẻ như kẻ đó vẫn chưa chịu xuất hiện…

“Đừng uống nữa. Tôi không có rảnh mà mang cậu về nhà đâu”

Giọng nói ngang phè có phần vô cảm vang lên, ngẩng ánh mắt lơ đễnh lên, Taeyeon nheo mắt nhìn cho rõ khuôn mặt truước mắt mình. Mái tóc vàng, gương mặt xinh đẹp và ánh nhìn có phần khinh thường…không ai có thể khác ngoài Jessica…
.
.
.
“Nói đi, hẹn tôi ra đây làm gì?”

Cung cách nói thẳng thừng không có chút ý định kiêng nể của cô gái tóc vàng vẫn như xưa…phì cười, Taeyeon ít khi nói truyện trực tiếp với Jessica và số lần nói riêng thì chỉ dừng lại ở con số 2….

“Tôi ra đây không phải để nhìn cậu cười, không nói tôi về, tôi bận lắm…”

“Bận à? cậu thì bận gì nhỉ, Lee phu nhân?”

“Không liên quan cậu, nếu không bận thì tôi cũng không có rảnh ngồi đây với nguwoif như cậu..” đứng dậy

“Ờ, không rảnh ngồi với tôi, cậu chỉ rảnh ngồi với người như cậu ta thôi phải không? 1 ai đó đẹp mã và có chức vụ cao quý…như là bác sĩ chẳng hạn…”

“Cậu…”

“Thôi mà Jessica, tôi và cậu hiểu quá rõ tôi đang nói gì mà phải không? ngồi xuống đi và nên biết là tôi không rỗi hơi mà hẹn cậu ra đây mà chả có mục đích gì…”

Sau 1 phút đắn đo, Jessica cũng đành hậm hực ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Taeyeon. Sáng này cô đột nhiên nhận được 1 cuộc gọi từ cậu ta nói về 1 cuộc hẹn gặp mặt tại đây, nếu chỉ có vậy thì chắc chắn cô nàng tóc vàng sẽ chả bao giờ tới đây, chỉ có điều kèm theo cú gọi đó lại là hình ảnh của cô và Yuri đang tình tứ với nhau, dù bức ảnh đã là của 5 năm trước nhưng nó đến tay người khác thì hậu qủa quả thực không thể hình dung nổi nữa…

“Nói đi, phải làm gì để cậu xóa hết mấy tấm hình đó?”

“…”

“Kim Taeyeon, thôi cái điệu bộ màu mè ấy đi, ngưng nốc rượu và quăng cái điều kiện thối tha nào đó mà cậu muốn tôi làm ra đi…”

“Bình tĩnh nào, cậu lúc nào cũng nóng nảy cả. Thời gian còn dài mà, từ từ tôi cũng nói cho cậu biết thôi. Đêm nào cậu chả ở bên cậu ta, nhín 1 lần cho bạn bè không được sao?” nhếch mép, vẫn đang lờ đờ nhìn ly rượu

“Ai là bạn bè cậu? và dẹp cái vụ lôi cậu ấy ra mãi đi, muốn gì sao không nói phứt cho nhanh, sòng phẳng nhanh sẽ tốt hơn Taeyeon à…”

Jessica cáu kỉnh đốp lại, cô không vừa về khoản ăn nói nên chả có lý do gì kiêng dè người như Kim Taeyeon cả, cậu ta tuy không phải bạn thân thiết gì với cô nhưng ngày trước cũng từng chơi chung 1 nhóm…chỉ kể từ khi Yuri trở lại thì hàng loạt mấy chuyện cậu ta gây ra cho Yuri và cô làm cô điên tiết rất nhiều, nếu mà không phải Tiffany ngăn cản thì cô đã cho cậu ta bài học từ lâu rồi…

“Aigo, cậu nhàm chán quá đấy. Thôi, lằng nhằng với cậu chắc lát nữa cậu hành hung tôi quá…nên tôi nói luôn…cậu biết Fany ở đâu chứ?”

“Biết, rồi sao?”

“Thẳng thắn lắm, tôi cũng không giấu diếm nữa. Tôi muốn cậu giúp tạo cơ hội cho tôi thuyết phục cô ấy quay trở về…”

Lá bài hạ xuống chốt lại mục đích cuối cùng cần nhắc tới, đã 1 tuần hơn từ trận cãi vã lớn giữa cô và Fany, nếu như những lần trước thì chỉ cỡ vài ngày Fany sẽ quay về, nhưng lần này thì cả tuần rồi vẫn chưa quay lại, Taeyeon linh cảm mọi thứ trở nên nghiêm trọng hơn nên quyết định “hạ mình” thuyết phục vợ mình trở về…

…đừng lầm Taeyeon nhớ Fany hay gì gì nha, Taeyeon làm như thế này chỉ vì cô không muốn vợ mình ở lâu cạnh Jessica rồi tiếp xúc dần dà với Yuri trở lại sẽ nảy sinh những chuyện không nên mà thôi. Tiffany là vợ của Taeyeon, duy nhất mình cô nên cô ấy chỉ có thể ở bên cạnh cô mà thôi vì thế phải kéo Fany về trước khi xảy ra hậu họa….

“á à…rốt cuộc mục đích của cậu cũng có nhiêu đó thôi. Nhớ lắm rồi chứ gì? tôi biết mà…”

“đừng nói nhiều, rốt cuộc cậu có giúp tôi không?”

“không”

“cậu…”

“xin lỗi nha, tôi không có rỗi hơi mà giúp cho người như cậu với lại tôi cũng nói cho cậu biết luôn, Tiff không có muốn gặp cậu.”

“cậu…”

“Cậu nghi ngờ cậu ấy, cậu soi mói, hành hạ tâm lý cậu ấy…con người cậu đa nghi quá mức, rốt cuộc cậu còn muốn cậu ấy làm gì nữa cậu mới tin cậu ấy hả???” sừng sổ

“cậu biết quái gì mà nói Jessica? Cậu có biết cô ấy làm chuyện gì không mà cậu nói vậy? nếu biết, tôi cá là chính cậu sẽ bỏ đi ngay mà không thèm hỏi ấy chứ…”

“Tôi không bao giờ như cậu, Taeyeon, Tiff chơi với tôi từ nhỏ rồi và chúng tôi thân như chị em, chả có chuyện gì khiến tôi bỏ rơi cậu ấy được đâu. Đừng bao giờ đánh đồng tôi với cậu…”

“Cậu…”

Taeyeon tức giận đứng phắt dậy, cô xừng xỏ đối mặt với Jessica cũng đang bùng nổ. Jessica trong mắt cô nói thì hay lắm, bạn thân vì nhau cũng dữ lắm…chỉ có điều nếu không động chạm vào tình cảm mới được vậy thôi, nếu một khi Jessica mà biết ngày xưa Tiffany mê Yuri như thế nào thì chắc cô ta cũng chả to mồm mà hét lên với cô như vầy đâu. Con người cả mà, ai cũng ích kỷ trong tình yêu cả thôi…

“…Tôi không thèm nói thêm với cậu nữa, có những lý do đáng ghét mà tôi không muốn nhắc tới nên tôi không nói với cậu. Nhưng tôi cho cậu biết, nếu cậu mà không để Fany về với tôi sớm thì cậu phải hối hận đấy…”

Ngồi phịch xuống ghế, Taeyeon rất tức khi bị mều vàng hét vào mặt như thế nhưng nỗi căm ghét trong lòng cô còn lớn hơn mấy câu chọc tiết kia của cô gái tóc vàng, nên thay vì hét lên với Jessica chuyện đó thì cô thà giữ nó lại trong lòng để xử lý sau thì tốt hơn…

“Cãi không lại chứ gì? cậu thì làm gì có lý do tốt mà nói chứ…”

“cậu cứ nói những gì cậu thích Jessica, nhưng cậu nhất định phải giúp cô ấy quay trở lại với tôi bằng mọi giá…”

“Mơ đi, sao tôi phải làm vậy?”

“Tôi không nhờ nữa, giờ tôi chỉ yêu cầu thôi. Và nhắc cậu nhớ, những bức hình hồi sáng tôi cho cậu xem chỉ là số ít thôi…”

“Cậu đang uy hiếp tôi sao???”

“Cứ xem là vậy đi”

“Cậu nghĩ tôi sẽ giúp cậu sao?”

“vậy thì chắc tôi nên tới gặp trực tiếp Kwon Yuri mà ôn lại chuyện ngày xưa với cậu ta nhỉ?”

“Cậu…”

Biết mình đã thắng thế, Taeyeon tiếp tục ung dung nhấp nhẹ ly rượu trong sự bàng hoàng của Jessica. Cô nàng không sợ trời đất, cứng đầu ngang bướng như mều vàng thì chỉ có mỗi cách là đụng tới người yêu vàng ngọc của cô ta mà thôi, mõi khi chạm tới Yuri thì Jessica chỉ như 1 con mèo rừng trụi móng chỉ cần tay không cũng khống chế được…

“Hiểu rồi chứ? Cậu chỉ được đồng ý thôi Jessica…và tôi thiết nghĩ chuyện ngày xưa tôi giúp cậu lừa gạt cậu ta cũng không giấu được nếu cậu cứ từ chối tôi như vậy…”

“Đồ khốn kiếp…cậu…”

“xỉ vả đi, tôi rảnh nghe cậu mà”

Bất lực nhìn về phía người nhỏ nhắn ngồi nhấp rượu, Jessica bực tức trong lòng cũng đành phải ém lại mà ngối trở lại chiếc ghế, với tay giựt ly rượu trên tay Taeyeon, Jessica nuốt hết thứ chất lỏng cay xè xuống cổ họng rồi quay sang gắt gỏng…

“Được rồi, tôi giúp cậu…”

“Hay đấy…rốt cuộc cậu cũng hiểu chuyện hơn rồi đấy..”

“Nhưng, đây là lần cuối, nếu 1 còn 1 lần nào nữa thì có chết tôi cũng không giúp cậu, nhớ đấy, đừng cố khống chế tôi khi cậu không có tư cách đó…hừ…”

Cuộc trao đổi diễn ra gấp gáp và đầy căng thẳng rốt cuộc cũng kết thúc theo chiều hướng có lợi cho Kim Taeyeon. Ép được Jessica giúp đỡ mình, tuy có miễn cưỡng ít nhiều nhưng dù sao cũng là có lợi cho Tiffany nên mều vàng cũng đành cắn răng mà giúp…cô tin Taeyeon vẫn còn yêu vợ rất nhiều và tốt nhất cô ta nến thể hiện tốt điều đó, nếu không, chỉ cần 1 lần nữa cô ta dám làm Tiffany khóc thì Jessica thề sẽ xử lý cô ta mặc kệ cho bạn cô năn nỉ…

…nợ nần giữa Taengsic quả thực ngày càng chất nhiều như núi rồi…

…………

Phần in nghiêng là ký ức của Jessica

4 năm trước…

Thẫn thờ lê từng bước chân nặng nhọc, Jessica nghe từng cơn nhói siết chặt lấy trái tim mình…

“Sao lại như thế chứ…”

Giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt lăn dài dọc đôi gò má trắng mịn, những lời nói lúc chiều vẫn cứ vang vọng trong trí não khiến mều vàng mệt mỏi cùng cực, nỗi đau dâng lên đầy trong tim khiến cô không thể bước tiếp, sao mọi việc lại trở nên tồi tệ như vậy chứ…

(Màu tím là lời của Jung SoHan nói với Sica)

Chia tay đi, chia tay với Kwon Yuri đi. Con không cần phải hiểu, con chỉ cần làm theo lời ta nói là được..

Còn hỏi sao? Chỉ cần mày chia tay nó thôi, tao đảm bảo sẽ tha nó 1 con đường sống, nhớ đấy con gái, con họ Jung…và suốt đời họ Jung này không bao giờ được phép đi cùng họ Kwon. Chỉ cần trái lại thì hậu quả…con nên tự biết đi…

Lắc lắc đầu, Jessica cố không bị cuốn vào những câu nói nhẫn tâm của cha mình, ông ta rốt cuộc đã làm gì Kwon gia cô không thể biết…nhưng cô biết nếu cô không rời xa Yuri thì cái giá mà cô phải trả chắc chắn là đứng nhìn cậu ấy bị hãm hại mà thôi…

…cô nên làm sao đây? Rời xa Yuri để giữ bình yên cho cậu ấy hay kiên trì bám trụ để nhìn cậu ấy bị hại???...

“Jessica…cậu không sao chứ?”

Ngẩng mặt lên, Sica bắt gặp gương mặt trắng sữa của Taeyeon, quệt nhanh dòng nước mắt trên má, cô cố gắng nở nụ cười gượng…

“Tớ không sao, Taeyeon…sao cậu ở đây…”

Không trả lời câu hỏi của Sica, Taeyeon ngồi xuống kế cô gái tóc vàng, cô gái nhỏ rút chiếc khăn giấy ra và đưa cho mều vàng, ánh nhìn xa xăm…

“Tớ nghe hết rồi…”

“Taeyeon…”

“Tớ vô tình thôi, hôm nay tớ đến nhà cậu có số việc và khi đến phòng bác Jung thì…tớ nghe giọng cậu và bác ấy…”

“…”

“Có những việc nhiều khi không thể nói cho ai biết, nhưng nếu nói ra được thì sẽ tốt hơn đấy. Tuy tớ và cậu không thân thiết gì lắm nhưng vẫn là bạn, nếu cậu không ngại thì để tớ chia sẻ bí mật này cùng cậu được không?”

Ánh nhìn chân thành của Taeyeon trong giờ phút này chỉ có tác dụng duy nhất là đánh sập chút kiềm nén cuối cùng trong Sica, cô bật khóc nức nở tuôn ra hết những đớn đau trong trái tim. Sau 1 hồi ngồi khóc, rốt cuộc mều vàng cũng lấy lại bình tĩnh, cô từ tốn kể rõ đầu đuôi với Taeyeon và nói cho cậu ta nghe những băn khoăn trong lòng mình, cô muốn có người tư vấn cho mình về điều nên làm, 1 mình cô cô sợ sẽ không thể mạnh dạn quyết định cho dù là lựa chọn nào cũng vậy…

…Jessica 18 tuổi cũng chỉ là cô bé mới lớn, không đủ mạnh mẽ và quyết đoán để kiên định cho tình yêu lớn nhất đời…

“Theo tớ…cậu nên buông tay cậu ấy đi, điều đó là tốt cho cả 2 cậu, ý tớ là cậu biết cha cậu như thế nào mà phải không?”

“Tớ biết chứ…nhưng…tớ không thể…tớ không nói chia tay cậu ấy…tớ yêu cậu ấy nhiều quá rồi…”

“Nhưng chả lẽ cậu cứ đi cùng cậu ấy? cả 2 sẽ khổ thêm thôi…”

“Tớ…”

“sáng suốt hơn đi Sica, bây giờ chia tay thì mai mốt mọi chuyện qua đi có thể làm lại mà”

“…”

“chứ nếu giờ cậu cứ khăng khăng thì cậu ta sẽ nhanh chóng bị…hãm hại mà thôi…”

“Tớ…nhất định phải buông tay sao?”

“Uhm”

Giọt nước mắt nhạt nhòa rơi xuống nền đất lạnh, nghe đâu đó tiếng trái tim bắt đầu tan vỡ…đau đớn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net