Chương 28. Không Có Chuyện Nảy Sinh Tình Cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Hàn sau khi giải thích rõ ràng liền xin phép cùng Lạc Chi Hạ lên phòng nói chuyện riêng.
Mạc Ninh Từ dĩ nhiên lập tức xua xua tay, biểu hiện như bảo anh cứ việc tùy ý, sau đó vui vẻ lên lầu tìm Lâm Yên Yên tâm sự một chút.

Trên hành lang lầu hai, cánh cửa phòng một và phòng bốn đồng thời đóng lại, đem cả biệt thự rộng lớn phân thành hai không gian riêng biệt.

Vương Nhất Hàn đưa tay lên nới lỏng cà vạt, nhưng đến cùng vẫn không tháo bỏ hoàn toàn, hờ hững để nó rộng đến giữa ngực.
Đôi chân mạnh mẽ bước thẳng tới cửa kính, tầm mắt phóng đến những khóm hoa xinh đẹp hiện rõ qua ánh đèn ngoài vườn, cảm giác hỗn độn ầm ập trong ngực, khiến giọng anh tựa hồ pha chút phức tạp

- Cậu có thể giải thích rồi chứ?

- Hàn... tớ...

Lạc Chi Hạ đối với thái độ nghiêm nghị của anh vô cùng lúng túng, quả thật nguồn gốc việc này không phải vô tình dùng sai từ, mà chính là do cô cố ý nói ra như vậy.

Mục đích thật sự, có lẽ là muốn trước mặt Lâm Yên Yên tạo thành hiểu lầm, như là lời cảnh báo rằng cô tránh xa Vương Nhất Hàn.

Đáng tiếc, tình yêu suốt bao nhiêu năm nay cất giấu vẫn không dám để lộ. Cho nên Lạc Chi Hạ bất đắc dĩ nói dối đến cùng

- Tớ nói vậy chỉ là muốn thử cô ta một chút, xem xem cô ta đã thật sự để cậu trong lòng hay chưa thôi.

Giọng điệu được áp chế về mức bình thường, lời lẽ nói ra càng ổn thỏa tự nhiên, vì vậy dù có chút nghi hoặc, Vương Nhất Hàn cũng không muốn cùng cô đôi co thêm nữa.

- Ừ.

Lạnh lùng buông một tiếng, anh lúc này mới xoay người đối mặt với cô, chậm rãi tháo hẳn chiếc cà vạt đang ở trên cổ, thái độ thập phần ưu nhã

- Vậy hôm nay cậu đến đây làm gì?

- Tớ đã nói rồi. Tớ muốn đến thử cô ta.

- Chỉ như vậy?

Đối thoại không ngừng vang lên, đẩy không khí giữa hai người càng lúc càng căng thẳng.

Vương Nhất Hàn hiểu rõ con người Lạc Chi Hạ, cô sẽ không vì chuyện cỏn con này mà đích thân xuất hiện.
Suốt bao nhiêu năm qua đều ở trong căn biệt thự ngoại ô kia, căn bản xảy ra cái gì cũng chưa từng lộ diện, lại còn đến thẳng nhà anh náo loạn như thế.

Khẳng định là có vấn đề!
Chẳng qua, anh vẫn muốn tự cô nói ra sự thật mình đang che giấu.

- Được rồi, tớ nói...

Lạc Chi Hạ đến cùng vẫn đầu hàng, đem một nửa nguyên nhân thật sự ra mà đáp lời

- Tớ muốn biết khi nào cậu mới bắt đầu kế hoạch đó, đã hơn một tháng rồi.

Vương Nhất Hàn có chút thả lỏng chân mày, đối với câu hỏi vừa phát ra trầm ngâm một lúc.
Anh bình tĩnh phả từng hơi thở vào không gian, rất mông lung ấn định hai chữ

- Sắp rồi!

- Sắp rồi?

Ngược lại, Lạc Chi Hạ cảm thấy từ sắp này quá mức xa vời.
Từ khi nào lại như vậy?
Từ khi nào con người dứt khoát tỉ mỉ như anh lại lựa chọn một thời điểm mơ mơ hồ hồ để trả lời cô?

Lạc Chi Hạ như thấy mũi mình chua xót lạ thường. Sự bất an nơi đáy lòng cuồn cuộn dâng lên phá vỡ mọi kiềm nén, khiến khóe mi bất chợt đọng nước, giọng nói theo đó mang âm điệu khàn đục run rẩy

- Hàn, cậu thật lòng nói tớ biết. Cậu có phải thích cô ta rồi không?

Đôi mắt sắc bén thoáng thẫn thờ, thứ xúc cảm vừa mất tích vài ngày trước lần nữa ùa về.
Anh nghi ngờ nhìn Lạc Chi Hạ đứng đó rơi một giọt nước mắt, môi bạc nâng lên hỏi lại lần nữa

- Cậu là có ý gì?

Cô gái lựa chọn không lập tức đáp lời, thay vào đó hít thật sâu bình ổn tâm trạng.
Lạc Chi Hạ muốn giữ tỉnh táo, cô không thể nói với anh mình cho người theo dõi.
Nếu điều đó bại lộ, e rằng cả hai sẽ càng xa cách hơn nữa

- Tuần trước, tớ định đến tìm cậu.
Nhưng mà lại vô tình thấy cậu và cô ta cùng làm vườn, còn rất thân mật ôm nhau trên bậc thang.
Nói tớ biết, cậu như vậy là thế nào hả?

Vương Nhất Hàn tựa hồ bị nói trúng tim đen, chẳng hiểu vì sao lại nhớ về hôm đó.
Quả thật cả ngày chủ nhật tuần trước anh luôn tâm tình hỗn loạn, không nhớ rõ bản thân có nhận ra sự hiện diện của cô hay không.
Nhưng mà cô đã nói như vậy, chứng tỏ đã tận mắt nhìn thấy rồi. Lúc này im lặng mặc kệ, có lẽ lại khiến sự tin tưởng của hai người biến mất.

Chẳng qua... cảm giác lỡ nhịp với Lâm Yên Yên lúc đó, giống như chỉ vừa xảy đến, rất rõ ràng hiện hữu trong đầu anh.

Vương Nhất Hàn bề ngoài vẫn duy trì thản nhiên, cố gắng hạ thấp sự bối rối mà cho cô câu trả lời đi trái con tim

- Tớ và cô ấy không có chuyện nảy sinh tình cảm!

Thời điểm anh phát ra câu nói này, vẫn chưa biết được tương lai sẽ vì nó chịu bao nhiêu hậu quả.

Một khắc đó có lẽ giúp Lạc Chi Hạ nhẹ nhõm thở phào, lại khiến Lâm Yên Yên vừa đi đến cửa phòng triệt để thất hồn.

Ngực trái dường như nghe được loại âm thanh vụn vỡ tàn nhẫn, hai mắt cô trống rỗng nhìn vào lớp gỗ dày trước mặt, không hiểu vì sao chẳng còn dũng khí gõ lên đánh động.

Bàn tay thon dài mất đi sức lực, buông lỏng hạ xuống, rồi lại vô thức nâng lên chạm vào gò má, cảm nhận rõ ràng dòng nước nóng hổi chảy dọc trên gương mặt.

Hóa ra tự mình đa tình lại đau đến vậy. Dù bà nội Từ nói với cô họ chỉ là bạn bè, nhưng mà anh cũng đã ở trước mặt cô ấy rành mạch khẳng định như vậy.
Có lẽ, quyết định còn đang lưỡng lự nên dứt khoát thật rồi.

Lâm Yên Yên gượng cười, lau nhanh dòng lệ mặn chát lan dần trong miệng, cuối cùng bày ra một vẻ bình thường nhất gõ cửa phòng

"Cộc cộc cộc"

- Là ai?

Cuộc trò chuyện bên trong chưa kịp tiếp nối đã dừng lại, may mắn không để cô nghe thấy quá nhiều điều.
Những lần nói chuyện bí mật anh đều sang thư phòng, nơi duy nhất có tường cách âm trong nhà. Hôm nay không thích hợp nữa, đành gác lại câu chuyện mà thôi

- Anh Vương, làm phiền một chút!

Giọng điệu cô mười phần khách sáo cẩn thận, sau ba giây cất tiếng đã thấy cửa phòng chuyển động, gương mặt đẹp trai hoàn mĩ kia cũng lộ rõ qua khoảng cách được mở.

Lạc Chi Hạ lúc này đã có ý tạm biệt, cô sợ ở lại quá lâu sẽ càng khiến anh nhìn ra sơ hở trong lời của mình.
Cho nên nhân cơ hội này cầm theo túi xách bước ra, nhẹ nhàng thông báo vài lời

- Hàn, tớ về trước đây. Hai người cứ tự nhiên.

- Ừ, đi cẩn thận

Xuất phát từ tình bạn lâu năm, Vương Nhất Hàn không quá kiệm lời dặn dò một chút.

Lạc Chi Hạ vui vẻ mỉm cười, sau khi vẫy tay với anh rồi gật đầu chào Lâm Yên Yên xong liền bước đi.

Nhìn thân ảnh cô đã biến mất, Vương Nhất Hàn mới chậm rãi mở miệng, tự nhiên đến mức không phát giác ra việc được bản thân đã vô cùng nhu hòa

- Có chuyện gì sao?

Lâm Yên Yên môi mím chặt, khó khăn bấu hai tay vào nhau.
Vốn tưởng đã chuẩn bị tinh thần tốt nhất, vậy mà khi đối diện với anh vẫn như ngậm phải keo dán, thật lâu cũng chưa nói nên lời.
Vương Nhất Hàn vẫn kiên nhẫn đợi cô, anh có dự cảm một điều không lành.

Quả nhiên...

- Anh Vương, tôi muốn chuyển đi!

Khó khăn bật ra sáu chữ, Lâm Yên Yên sau đó hoàn toàn nhịn thở, căng thẳng đợi chờ phản hồi từ phía anh.

_____________
Hôm nay là sinh nhật của mình, chap truyện này đại diện cho một món quà và lời cảm ơn gửi đến các bạn đọc giả. Chúc mọi người một ngày vui vẻ❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net