Chương 31. Tính Chiếm Hữu Tuyệt Đối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Yên Yên mang một bộ mặt không mấy phấn khởi đến công ty, cho dù ở đại sảnh cô vẫn kiên trì mỉm cười nhưng khi cửa phòng làm việc vừa khép lại, tiếng thở nặng nề tâm sự liền vang lên

- Hơiz...

- Em lại làm sao vậy hả?

Thu lấy biểu cảm chán chường của ai đó, Hình Phong lập tức nâng môi đầy bất lực.
Nếu như anh không nhớ nhầm, suốt thời gian gần đây ngoại trừ trong giờ làm việc thì cô đều có loại trạng thái kì lạ này.

Lâm Yên Yên vẫn như mọi lần phất tay một cái, miễn cưỡng nặn ra nụ cười chẳng mấy sức sống

- Em đâu có sao, đi bộ lên tới đây có chút mệt thôi.

Lời lý giải cô phát ra nghe cũng rất hợp tình hợp lí, có điều Hình Phong lại cảm giác có chỗ sai sai, khóe môi bạc vì lẽ đó bật ra mấy chữ nghi ngờ

- Ma mới tin em!

- Hì hì.

Cô bởi vì lời mắng không phải mắng, khen không phải khen này của anh mà tâm trạng tốt lên đôi chút, nụ cười cũng dần buông xuống sự cứng nhắt gượng gạo.

Bàn tay thon dài chống lên thành ghế, Lâm Yên Yên từ từ điều chỉnh cách ngồi của bản thân, hướng đến vị giám đốc anh tuấn trước mặt tập trung báo cáo

- Hôm nay lịch trình của anh rất thoáng, 11 giờ tham dự cuộc họp với phòng phát triển ý tưởng, 2 giờ chiều gặp mặt Hằng tổng để trao đổi về bản thiết kế cho sinh nhật của Hằng phu nhân.
Còn lại... anh đã dặn em để trống cho lịch trình cá nhân rồi.

Hình Phong nghe cô nói hết một lượt, hài lòng gật đầu vài cái, quả nhiên chỉ mới đó đã ra dáng một trợ lý chuyên nghiệp rồi.
Anh không kiềm được nhếch môi thầm khen thưởng cô, sau đó dùng chất giọng thoải mái nhanh chóng đáp lời

- Được rồi, vậy lát nữa em ra ngoài cùng anh một chuyến!

Lâm Yên Yên tưởng mình nghe nhầm, lật lại ghi chú gần đây, rõ ràng không có hoạt động gì cần cô đi theo cả.

Tâm lý người mới của cô vẫn còn rất sâu, chính vì vậy luôn luôn giữ tính cẩn thận, không dám làm hỏng việc gì của anh.
Cho nên đối với kế hoạch ra ngoài chưa được biết đến này, cô có chút không kịp định hình.

Bất quá sau đó Lâm Yên Yên cũng không tỏ ra phản đối hay khó hiểu, chỉ thuận tiện hỏi anh cho đúng phép tắc

- Chúng ta đi đâu vậy?

Người đàn ông đối diện không vội trả lời, chỉ nhàn nhã dùng ngón tay trỏ đánh nhịp trên mặt bàn. Qua một lúc sau, dưới cái nhìn chờ đợi của cô thong thả hồi đáp

- Đến Vương Thị!

_______

Trụ sở chính thức của công ty được Vương Nhất Hàn chọn lựa giữa trung tâm thành phố, chiếm hết cả tòa nhà ba mươi bốn tầng.

Lâm Yên Yên ngước nhìn cánh cửa vừa cao vừa lớn trước mặt, không khỏi cảm thấy choáng váng một phen. 
Cô đã xem ảnh của Vương Thị vài lần trên báo, cũng biết là sẽ rất lớn, chỉ không ngờ lớn đến mức độ này.

Đôi chân thon dài vô thức bước theo người đàn ông phía trước, vừa đi vừa chiêm ngưỡng vẻ đẹp hoa mỹ đầy cuốn hút ở nơi này.
Hình Phong đến chỗ cô tiếp tân thanh tú chào hỏi mấy câu liền nhanh chóng theo hướng thang máy dành riêng mà đi tới, ấn định nơi đến là tầng ba mươi hai cao ngất.

Lâm Yên Yên lúc này mới hoàn toàn hồi tỉnh, nhìn ô số đang sáng đèn mà sinh ra khó hiểu, vội vàng quay về phía Hình Phong hỏi rõ

- Không phải phòng chủ tịch sẽ ở tầng cao nhất sao?

Anh chậm rãi lắc đầu, đối với thắc mắc của cô rành mạch giải thích

- Văn phòng của Nhất Hàn ở tầng ba mươi hai, còn hai tầng trên cùng là chỗ nghỉ ngơi và luyện tập của cậu ấy.

- À... ra vậy...

Lâm Yên Yên giống như có chút vui mừng, chính là loại cảm giác biết thêm một điều nữa về anh.
Chẳng qua nụ cười hạnh phúc không duy trì quá ba giây đã tắt dần, thậm chí khóe môi còn có vẻ buồn rầu vẩn vơ.

Hiểu thêm thì sao chứ? Cũng chẳng thể thay đổi được gì...

Biểu cảm bất thường này của cô, rất trùng hợp rơi vào ánh nhìn của chàng trai bên cạnh.
Xem ra số người có tâm sự, không phải chỉ mình cô.

"Ting"

Cánh cửa kim loại nhẹ nhàng mở ra sau một tiếng âm thanh máy móc.
Lâm Yên Yên vẫn tiếp tục đi phía sau Hình Phong, cảm nhận nhịp tim mỗi lúc một nhanh của bản thân. Sắp gặp anh, quả nhiên bao nhiêu lần vẫn căng thẳng như vậy.

Hình Phong dừng lại trước một cách cửa gỗ cao cấp, ra hiệu cho thư kí riêng của Vương Nhất Hàn giữ im lặng.
Cô gái mặc bộ trang phục công sở tinh tế khẽ mỉm cười, lập tức lui về vị trí của mình.

Bàn tay mạnh mẽ vươn lên, tại mặt gỗ gõ gõ hai tiếng.

"Cốc cốc"

- Vào đi.

Giọng nói trầm trầm nghiêm nghị vang lên, hai người bên ngoài liền mở cửa bước vào.
Nhưng hiện tại Vương Nhất Hàn ngồi ở trong cũng chưa có dấu hiệu ngước mắt khỏi văn kiện trên tay, chỉ nhàn nhạt nâng môi cất giọng

- Có chuyện gì?

- Tớ không phải thư kí Phó!

Hình Phong nhìn thái độ ung dung của anh chẳng chút thuận mắt, dứt khoát kéo tay Lâm Yên Yên hướng tới sofa ngồi phịch xuống.

Vương Nhất Hàn phía đối diện lúc này mới nhìn lên, đúng lúc thu lấy cảnh tượng tay nắm tay kia, trong lòng lập tức dâng lên khó chịu.

Anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, đôi chân cao ráo đứng dậy khỏi ghế, tiện tay nhấn cái nút ở góc bàn

- Thư kí Phó, pha cho tôi ba tách trà.

Sau đó không đợi đối phương kịp trả lời đã ngắt kết nối, tiêu sái tiến tới chiếc bàn thủy tinh giữa phòng mà yên vị.
Ánh mắt sắc bén liếc qua đôi nam nữ trước mặt, không hài lòng nhíu mày một cái.

Ngồi thì ngồi, sát nhau như vậy làm gì?

Dĩ nhiên câu nói đầy giấm chua ấy chỉ ngoan ngoãn ủ trong lòng anh, bên ngoài vẫn là một vẻ ưu nhã nghiêm túc. Khóe môi bạc hé mở, không nhanh không chậm nói ra mấy chữ

- Nói đi, cậu hôm nay lại nổi cái hứng gì mà đến tìm tớ?

- Khó nghe quá đó, tớ không thể tới thăm cậu hả?

Hình Phong lườm anh đầy chán ghét, sau đó khoác tay lên vai Lâm Yên Yên, bộ dạng vô cùng thư thả đi vào chủ đề chính

- Tớ sắp có một dự án với chủ tịch Hằng Thâm, đưa Yên Yên qua đây để xin cậu chút tài liệu về ông ấy.

Vừa rồi anh mới nói là đến thăm, bây giờ lại khai ra việc mình cần hoàn toàn không liên quan gì tới tình cảm bạn bè. Màn tự vả này khiến cô gái bên cạnh có chút buồn cười, nhưng vì lịch sự mà mím môi kiềm chế.

Vương Nhất Hàn từ đầu đều duy trì im lặng, căn bản mấy lời của Hình Phong không lọt vào tai anh được chữ nào.
Đôi mắt đẹp đẽ luôn tập trung vào vị trí cánh tay của ai kia, một tia bài xích thoáng ẩn hiện.

- Ừ.

Vương Nhất Hàn không quá hào hứng, chỉ bình tĩnh đồng ý rồi thôi.

Hình Phong vì phản ứng của anh mà bật cười vui vẻ, sau đó xoay sang Lâm Yên Yên nhẹ giọng nhờ vả

- Anh sợ thư kí Phó pha trà không ngon bằng em, hay là...

Lâm Yên Yên gật đầu hiểu ý, lịch sự đứng lên rời khỏi căn phòng.
Cô biết, dường như Hình Phong muốn bàn chuyện quan trọng với Vương Nhất Hàn, cho nên dùng lí do này cho cô tạm thời tránh mặt.

Căn phòng bây giờ chỉ còn lại hai người đàn ông, im lặng theo đuổi suy nghĩ của chính mình.
Trong khi Vương Nhất Hàn lạnh lùng khó chịu, Hình Phong lại lo lắng bất an.

Anh cố tình tỏ ra thân thiết với Lâm Yên Yên những hai lần, chính là vì thử xem ai kia có nhíu mày hay không.
Bởi vì Hình Phong biết, Vương Nhất Hàn sẽ như vậy mỗi khi có người động tới quyền sở hữu của anh.

Hay là nói, điều suy đoán đã thành sự thật rồi...








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net