Chương 40. Náo Loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy lời tuyên bố đầy bá đạo của Vương Nhất Hàn khiến Lâm Yên Yên bất đắc dĩ không đùa thêm được nữa, ngoan ngoãn gật đầu một cái.

Dù chưa nói lời xác định nào, nhưng hành động mà cô đưa ra chính là đáp án tốt nhất cho lời tỏ tình của anh.
Mối quan hệ của họ thần tốc tiến lên, từ gỡ bỏ khoảng cách xưng hô đến lập thành tình cảm yêu đương, tất cả cứ như vậy diễn ra.

Lâm Yên Yên ở cái tuổi này nhận thấy cuộc sống rất kì diệu, cướp đi gia đình cô một khắc trước, khắc sau đã cho cô có được trái tim của người mình thích. Nói thẳng ra, đây cũng coi như bù đắp cho bất hạnh đi? 

Chỉ tiếc ba mẹ cô không nhìn thấy khoảnh khắc bây giờ, cứ ôm theo nỗi lo lắng về tương lai của cô mà ra đi.
Nghĩ đến, trong lòng không nhịn được buồn bã mấy phần.

- Em có tâm sự sao?

Vương Nhất Hàn thừa nhận mình từ sau khi thích cô tỉ mỉ hơn nhiều, nhất là trong việc quan sát biểu cảm.
Càng huống hồ nét u sầu in trong mắt Lâm Yên Yên rõ ràng như vậy, làm anh phải sốt ruột hỏi một tiếng.

Cô gái nhỏ nhắn ngẩn đầu lên, đối với vẻ mặt bình tĩnh mà ẩn nét lo lắng kia mỉm cười trấn an

- Em ổn mà. Chỉ đột nhiên nhớ ba mẹ em thôi.

Nhắc tới gia đình cô, tâm trạng Vương Nhất Hàn chẳng mấy chốc lặng đi rất nhiều. Suy cho cùng, trận hỏa hoạn đó anh cũng có phần trách nhiệm. Chính mình trước kia còn nhất mực giúp Lạc Chi Hạ báo thù, hại đến cô bây giờ mất mác lớn như vậy.

Đôi mắt nam nhân ôn nhu nhìn cô, trong miệng vô thức đẩy ra câu xin lỗi.
Lâm Yên Yên nghĩ anh an ủi vì thấy mình buồn, giơ tay xua xua ý nói cô không sao.

Có điều càng như thế, đau lòng của anh càng nâng lên nhanh chóng.
Cuối cùng bản thân không chịu được nữa, tiến một bước đem thân ảnh nhỏ kia ôm vào trong lòng!

Lâm Yên Yên cao gần 1m7, đứng cạnh anh vẫn thấp hơn một đoạn, bị ôm vừa vặn trong ngực, căn bản cũng không thấy nét mặt anh có bao nhiêu thống khổ.

- Được rồi, anh đừng lo nữa.
Em chỉ đa cảm quá thôi.

Cô vụng về choàng tay qua eo Vương Nhất Hàn, dùng khả năng nói chuyện của mình giúp anh bình ổn trở lại.

Nhưng mà phải hơn ba phút sau, người đàn ông mới chậm chạp buông cô ra.
Gương mặt anh khôi phục dáng vẻ lãnh đạm, chỉ có đôi mắt thật thà phản ánh sự yêu thương nồng đậm, ở trên người cô ấm áp ngắm nhìn.

- Sau này anh sẽ thường xuyên cùng em đi thăm họ.

"Và anh sẽ xin họ tha thứ cho anh, để anh có thể bảo vệ em". Lời này, ngoài độc thoại nội tâm, anh chẳng còn cách nào nói ra. 

Lâm Yên Yên chỉ nghe thấy vế câu đầu, biết anh đang tiếp tục chủ đề khi nãy của họ. Không ngờ cô nói một tiếng đã làm anh bận tâm đến vậy, thật sự khiến người ta cảm động vô cùng.

Môi đào nhẹ nhàng hé mở, kết hợp với động tác mỉm cười mà cất giọng

- Được!

Buổi hẹn hò của hai người sau đó diễn ra như bao cặp đôi khác, chỉ là thời gian nửa ngày bị rút ngắn lại. Bởi vì Lâm Yên Yên sợ cứ chiếm nơi công cộng vào cuối tuần thật không hay, cho nên người nào đó đành chiều ý đưa cô về nhà.

- Dù sao mục tiêu bắt em về bên mình đã hoàn thành, anh không sợ lỗ nữa!

Vương Nhất Hàn vô sỉ bổ sung thêm lí do, rồi trước sự bất lực của Lâm Yên Yên bật cười một hồi.

Những tưởng chuyện sốc ngày hôm nay tới đó là kết thúc, nào ngờ vừa vào đến nhà, cảnh tượng ở phòng khách còn khiến cô kinh diễm muốn ngất.

Mạc Ninh Từ hồ hởi nắm tay cô kéo lại bàn trà nhỏ giữa phòng, hướng tới ông cụ toàn thân cao quý đối diện giới thiệu cả tràn

- Đây là ông nội của Nhất Hàn, lão Vương Trùng Dị. Còn đây, cháu dâu tương lai của ông, Tiểu Yên Yên!

Được rồi, lần này hay rồi, cô còn chưa kịp chuẩn bị tâm lí đã phải tiếp nhận lễ ra mắt kì lạ nhất trên đời.
Không phải Vương lão gia đang ở Phú Quốc sao, lí do gì có thể xuất hiện ở đây chỉ trong ba tiếng đồng hồ cô rời đi?

Nhìn cô bị dọa cho ngốc tại chỗ, Vương Nhất Hàn không vui nhìn cặp vợ chồng cao tuổi nhà anh, nhàn nhạt góp ý vài điều

- Bà nội, người đừng khoa trương như vậy. Ông, sao người lại giả vờ nghiêm trang phụ họa cho bà rồi?

- Tiểu tử, con từ khi nào lắm lời như vậy?

Vương lão gia nhẹ nhõm hạ lưng xuống, bỏ qua cái tư thế ngồi thẳng băng vừa nãy, biểu cảm cũng vui vẻ ra nhiều.

Ông hướng mắt nhìn Lâm Yên Yên một lượt, da trắng mắt trong, thần thái thông minh hiền lành, rất hợp ý ông. Chỉ có điều...

- Con năm nay bao nhiêu tuổi?

Vương Trùng Dị tính vốn thẳng thắn, ngoài vợ ra không nhỏ nhẹ với ai khác. Cho nên chất giọng nghiêm túc của ông có phần làm cô khẩn trương đôi chút

- Dạ... tết năm nay con hai mươi mốt tuổi.

Vương lão gia trợn mắt, hết nhìn cô lại xoay sang ngó anh, vẻ mặt có chút khinh thường thằng cháu nhà mình

- Còn con ăn tết là hai mươi bảy rồi. Quá già! Còn sức gặm cỏ non không đây?

Vương Nhất Hàn bị nói cho cứng họng, tức đến muốn trào máu não.
Anh và cô cũng chỉ cách nhau sáu tuổi, làm cái gì xem như anh là một lão yêu râu xanh vậy chứ?

Ngược lại Lâm Yên Yên thích thú bật cười, vô ý ủng hộ ông  bốn chữ

- Ông nói đúng ạ!

Kết quả gian phòng khách ba người vui vẻ cười lớn, đẩy ai đó gương mặt đen thui vào một góc, không thèm để tâm nữa.

Lại nói, Vương Trùng Dị qua tình huống vừa rồi hớn hở lên rất nhiều, liên tục bảo cô ngồi xuống cùng ông trò chuyện.
Vương đại tổng tài từ đó chính thức bị tàn hình!

Anh hiếm khi biểu lộ cảm xúc ra mặt, thường chỉ mang một trạng thái lạnh lùng nhạt nhẽo. Nhưng mà lúc này vì bị cô bạn gái mới tỏ tình của mình bơ đẹp, khuôn miệng đã méo mó đến cùng cực rồi.

Chẳng qua anh chưa kịp xông tới đòi bình đẳng đã bị tiếng chuông điện thoại quấy nhiễu đột ngột.
Vương Nhất Hàn thuận tay mở ra xem, vừa thấy cái tên đã lập tức nhíu mày, nhanh chóng bỏ ra sân vườn bắt máy

- Alo.

- Hàn, cậu mau tới đây giải thích rõ ràng cho tớ! Nếu không đừng trách tớ náo loạn một trận!

Giọng nữ điên tiết hét lớn, cách lớp màn hình điện thoại vẫn nhận ra là giận dữ đến mức giới hạn.
Lần này, lại là chuyện gì đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net