Chương 50. Danh Hiệu Phu Nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày liên tiếp sau đó, Vương Nhất Hàn phải chạy qua chạy lại giữa công ty và bệnh viện, bận đến tối cả mặt mày.

Ngoại trừ xử lí công việc ra, bây giờ anh còn phải gấp rút sắp xếp cho Lạc Chi Hạ tiến hành điều trị và sử dụng thuốc.
Nhưng điều đáng nói, chính là cô một tấc cũng không chịu lay chuyển, nhất mực trì hoãn quá trình chữa bệnh.

Vương Nhất Hàn đối với tình huống này chỉ tập trung làm theo lời bác sĩ, cũng không có hạ mình nói thêm mấy lời năn nỉ biết trước vô ích gì đó.
Tính tình anh vốn luôn lãnh đạm như thế, không phải Lạc Chi Hạ không hiểu, mà cô cố ý muốn dùng sự chăm sóc lần này kéo lại khoảng cách đã bị đẩy xa của bọn họ. Cho nên thái độ từ đầu đến cuối chỉ có hai dạng, im lặng và chống đối điều trị!

Cả một tuần đối phó hai đầu rắc rối như vậy, Vương Nhất Hàn bị thừa lại rất nhiều văn kiện, thư kí Phó lại sợ chậm trễ tiến độ của các dự án, vì vậy sáng sớm chủ nhật đành gọi tới hỏi anh có đến công ty tăng ca hay không.

Trước đây cuối tuần của Vương Nhất Hàn cũng giống hệt mấy ngày bình thường, hai mươi bốn tiếng đều ở bên cạnh công việc.
Bất quá từ một tháng trước anh đã có vài lần vắng mặt vào chủ nhật, nguyên nhân thì đến cả thư kí thân cận như cô cũng chẳng biết nỗi. Vì vậy mới lo lắng anh có tới công ty hay không.

- Hai mươi phút nữa!

Vương Nhất Hàn nghe xong liền dứt khoát trả lời, sau đó đem cuộc gọi nhanh chóng cắt đứt.
Anh mặc tây trang màu xanh đậm, từ trên tầng hai bước xuống phòng ăn, nhìn một bàn ba người trước mặt chỉ kịp báo lại một câu

- Mọi người cứ dùng bữa, con đến công ty.

Sau đó lập tức xoay người biến mất.

Mạc Ninh Từ buông xuống đôi đũa trên tay, cả gương mặt hàm chứa bất mãn nhìn theo bóng lưng vừa khuất của thằng cháu trai, nhịn không được trách mắng một phen

- Mấy tuần trước thấy nó đưa Yên Yên ra ngoài chơi thật sự rất hài lòng. Bây giờ nhìn đi, vẫn không có chút tiến bộ nào!

- Bà đừng giận, công việc quan trọng mà.

Lâm Yên Yên ở bên cạnh cong môi mỉm cười, tận lực góp vào mấy chữ giúp anh hòa giải.
Sau đó Mạc Ninh Từ cũng chỉ thở hắt một tiếng, lập tức chú tâm dùng bữa rồi.

Trái lại Vương Trùng Dị vẫn lén lút đưa mắt liếc tới Lâm Yên Yên, dường như mang theo nửa phần lo ngại. Chẳng qua nguyên nhân của ánh nhìn này là gì, có lẽ ngoài bản thân ông chẳng ai hiểu được.

Lâm Yên Yên dựa vào trực giác dĩ nhiên cảm nhận được sự quan sát vừa rồi, áp lực trong lòng theo đó dâng lên dữ dội, ở vị trí lồng ngực liên tục gây phiền não cho cô.

Ông như vậy, có phải không vừa mắt quan hệ yêu đương của bọn họ không?
Câu hỏi này, xem ra vẫn nên tìm cách xác nhận càng sớm càng tốt.

Bữa sáng nặng nề trôi qua xong, mỗi người đều có việc riêng để bận rộn cuối tuần.
Vậy mà nhìn qua một lượt, chỉ có Lâm Yên Yên rảnh rỗi ngồi trên giường, để cho đầu óc không ngừng suy diễn mấy tình huống ác liệt xoay quanh Vương lão gia.

Tự hù dọa mình đến giữa trưa, cảm giác đói bụng ập đến mới giúp cô thoát khỏi những suy nghĩ vớ vẩn.
Lâm Yên Yên dự định vào nhà bếp tự nấu qua loa gói mì, thêm một cái trứng nữa là xong cơm trưa.

Vậy mà vừa ra tới hành lang, hình ảnh căn phòng của Vương Nhất Hàn đập vào mắt liền khiến cô mất đi cử động.

Đột nhiên nhớ ra, anh đến bữa sáng cũng chưa kịp ăn!

Ở cạnh nhau một khoảng thời gian, Lâm Yên Yên biết được Vương Nhất Hàn ghét mùi vị của thức ăn nhanh, cho nên luôn dùng bữa ở nhà. Một khi ra khỏi cửa liền từ chối nạp thêm bất kì thứ gì khác vào miệng. Cho nên khẳng định từ sáng đến giờ anh đều là tự bỏ đói bản thân.

Lâm Yên Yên cắn môi, càng nghĩ càng thấy không ổn. Cuối cùng quyết định nhanh chóng xuống bếp, từ trong tủ lạnh lôi ra đủ thứ thịt cá rau cải.

Cô nhìn một chút, quyết định làm món thanh đạm vừa phải, sau đó chú trọng vào dinh dưỡng.

Đem một con cá hấp chín, lại rưới lên một lớp nước sốt chua ngọt, cứ như vậy hoàn thành món mặn.
Tiếp đến dùng cà chua, bạc hà, rau muống và tôm tươi nấu thành canh, cho thêm chút ớt tăng khẩu vị, thuận lợi hoàn thành bữa trưa trong hai mươi phút.

Cô xới cơm vào khay đựng thức ăn, cùng với hai món vừa nấu đóng thành một hộp.
Loay hoay chuẩn bị lại quần áo tóc tai, đến lúc ra khỏi cửa thì chỉ cách giờ nghỉ mười lăm phút.

Chiếc xe ổn định dừng trước cổng Vương Thị, bóng dáng Lâm Yên Yên mới nhẹ nhàng xuất hiện.
Cô đi đến quầy tiếp tân, theo phép lịch sự gật đầu thể hiện ý muốn chào hỏi

- Tiểu thư, không biết tôi có thể giúp gì cho cô?

- Tôi đến tìm Vương tổng, phiền cô thông báo một tiếng.

- Đây...

Nữ nhân viên có chút khó xử, bởi vì chủ tịch vốn không dặn dò sẽ có khách hàng hay đối tác đến vào trưa nay.
Những trường hợp gặp riêng đột xuất là điều anh ghét nhất, mà đối tượng như vậy luôn là mấy tiểu thư muốn tới lấy lòng gì đó, sớm đã bị chủ tịch cấm không được vào.

Đối phó với loại phụ nữ này, đắc tội không được, nhẹ tay cũng chẳng xong.

Nhưng vì thái độ Lâm Yên Yên từ nãy giờ vẫn rất lịch sự, cô tiếp tân liền sinh ra hảo cảm, ngoại lệ hỏi khéo một câu

- Tiểu thư có hẹn trước không?

Lần này người khó xử lập tức chuyển thành cô, đành theo sự thật lắc đầu tiếc nuối.
Nữ nhân viên giống như thở phào nhẹ nhõm, dùng chính lý do này mở lời từ chối

- Vậy thật ngại quá, chủ tịch rất...

- Lâm tiểu thư?

Cuộc đối thoại bất ngờ bị chen ngang, mà chủ nhân của câu nói vừa vang lên kia cũng không hề xa lạ.

- Thư kí Phó!

Lâm Yên Yên lên tiếng đáp lại, âm thầm cám ơn cô đã xuất hiện kịp lúc để giải quyết tình hình.
Nữ nhân viên ở quầy nghe hai người xưng hô như đã quen biết, liền thuận miệng báo cáo sơ lược

- Thư kí Phó, vị tiểu thư này đến tìm chủ tịch.

- Được rồi. Giao cho tôi đi.

Phó Tình Xuyên phất tay, đi nhanh mấy bước tới trước mặt Lâm Yên Yên, thông qua một nụ cười mở đầu cuộc nói chuyện

- Lâm tiểu thư đột nhiên đến đây, có chuyện gì sao?

- À...

Cô lấy lại tinh thần, đem hộp cơm đưa cao ngang tầm mắt hai người, nhỏ giọng giải thích lý do

- Nhất Hàn sáng sớm đã không ăn gì, tôi mang cơm tới. Thư kí Phó, cô đưa anh ấy giúp tôi được không?

Phó Tình Xuyên nghe thấy xưng hô thân mật trong câu nói vừa rồi, lại xâu chuỗi mấy hành động tràn đầy vui vẻ cả tháng qua của tổng tài, rất nhanh rút ra được một kết luận siêu khả thi.

Bọn họ lửa gần rơm lâu ngày cũng bén rồi!

Nhận thấy đường tình duyên của anh có hy vọng, cô vô cùng vui vẻ nâng môi lên, nửa thật nửa đùa trêu ghẹo một phen

- Cơm trưa yêu thương như vậy, vẫn là Lâm tiểu thư tự mình đưa tới cho chủ tịch thì hơn.

Không cần bàn đến người xung quanh bị ăn cẩu lương ngầm, bản thân Lâm Yên Yên đã ngại sắp chết rồi.
Lỡ miệng, đáng lí nên gọi anh Vương mới đúng chứ.  Ở đây là công ty!

- Vậy...

- Chủ tịch ở phòng nghỉ tầng 34, cô đi thang máy bên đó là được.

Phó Tình Xuyên chỉ tay về phía bên trái, rất rành mạch hướng dẫn cho Lâm Yên Yên.
Cô mỉm cười nói xong tiếng cảm ơn, một mạch hướng tới đó chạy đi, dáng vẻ như gấp gáp trốn nợ.

Mà ở tình cảnh bây giờ, là đi tránh ngại thì đúng hơn.

Chờ bóng dáng Lâm Yên Yên cách một khoảng khá xa, cô nhân viên tiếp tân kia mới dám đứng dậy, mang cả một bộ mặt tò mò hóng chuyện gọi người phụ nữ đứng ở đằng trước

- Chị Tình Xuyên...

Phó Tình Xuyên còn đoán không được tình huống gì hay sao? Chẳng qua cô giả vờ như bình thường, nghiêm túc hé miệng

- Làm sao?

- Cô gái đó là ai vậy. Không hẹn trước cũng có thể gặp chủ tịch, còn gọi thẳng tên Nhất... à...

Nói đến chỗ này chính cô tiếp tân còn chẳng dám tiếp tục

- Chị lại bảo cô ấy dùng thang máy riêng của chủ tịch. Đây là kiểu quan hệ gì chứ?

Phó Tình Xuyên nhướng mày, đối với thái độ trợn mắt há miệng vô cùng đặc sắc của một cô gái trẻ thích tám chuyện này cũng có chút buồn cười.

Cô nhìn về phía trước, cẩn thận suy nghĩ một lát liền quay lại nhìn đối phương, cực kì nhỏ giọng buông ra mấy chữ đầy tính dọa người

- Biết đâu sắp tới chúng ta đều phải gọi cô ấy một tiếng phu nhân...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net