Chương 69. Im Lặng Của Em, Bắt Anh Làm Sao Hiểu?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Yên Yên tựa hồ bị đánh một cái, cũng chẳng nhớ được mình làm cách nào đạp chân thắng, để chiếc xe dừng lại bên mép đường.
Cô ngây ngốc nhìn dãy đèn vàng nhạt chiếu rọi ở đằng trước, cảm giác giống như nội tâm của mình một dạng, chạy dài đến vô tận, cũng đồng thời rối loạn từng điểm một.

Không gian tĩnh lặng kéo dài rất lâu, nam nhân vừa thổ lộ kia cũng đang mím chặt đôi môi, có lẽ sợ bản thân sẽ phát ra càng nhiều câu sai lầm, cuối cùng đem bọn họ đẩy vào mối quan hệ không còn cách rút lui.

Kích động trôi qua, anh liền hối hận rất nhiều, chỉ còn biết ngồi một chỗ cắt bỏ cử động, tránh để mình hồ đồ thêm nữa.

- Em... em đưa anh về nghỉ ngơi.

Lâm Yên Yên ngột ngạt khó chịu, cả tâm trí đều bay bổng trên trời, căn bản chỉ thuận miệng nói được một câu đó.
Nhưng không nghĩ đến, nam nhân kia lại đột ngột lên tiếng, lần nữa đem nhiệt độ hạ xuống một bậc

- Anh gọi người đến lái xe, em bắt taxi về đi!

So với âm điệu đau khổ vừa rồi, Hình Phong đã bình tĩnh hơn vài phần, tuy lời nói nhàn nhạt có thừa nhưng vẫn để cô nghe được bất lực cùng chua xót.

Thời điểm này bắt họ đối diện nhau, xem chừng quá mức gượng ép đi...

- Tạm biệt.

Lâm Yên Yên nhanh chóng mở cửa xe bước ra ngoài, đứng ở đó khẩn trương vẫy tay, bộ dạng chẳng khác chạy trốn bao nhiêu.
May là taxi trên đường không ít, chỉ mất một lát liền có chiếc dừng lại trước mặt cô, thuận lợi đưa thân ảnh nhỏ nhắn lập tức rời khỏi.

Đợi âm thanh động cơ hoàn toàn biến mất, chàng trai kia mới từ từ ngẩng đầu, để mặc dòng nước từ khóe mi đổ xuống, dồn dập chạy vào nơi khoang miệng.

Cảm giác mặn, từng chút một nắm giữ tâm can.
Còn đêm tối, sớm không còn lạnh lẽo bao nhiêu nữa...

Lâm Yên Yên mơ mơ hồ hồ trở về biệt thự, toàn thân đều giống như có ngoại lực vô hình chèn ép, đến nỗi trong đầu chẳng thể tiếp nhận thêm cái gì.

Cô cất giày cao gót vào chiếc tủ cạnh cửa lớn, mệt mỏi nhấc từng bước trở về phòng ngủ. Lớp son phấn cùng váy vóc này, sớm đã khiến cô buồn bực đến chết rồi.
Cho nên khẩn cấp tắm rửa một hồi, đi ra mới miễn cưỡng trở về thoải mái.

Mà khoảnh khắc này, không nghĩ tới chỉ ngắn ngủi tồn tại. Bởi lẽ cô vừa định nhắm mắt, phía bên ngoài đã truyền tới âm thanh gõ cửa, đem sắp xếp của cô phá cho rối loạn

- Em không khóa cửa.

Lâm Yên Yên cả một buổi tối đón tiếp nhiều chuyện như vậy, thật lòng đã thành bộ dạng thiếu hơi hụt sức, cũng chẳng thể nói năng dài dòng bao nhiêu, đành đơn giản đáp ra bốn chữ.

Cánh cửa đang yên vị từ từ mở rộng, kéo theo thân ảnh cao lớn cùng xuất hiện.
Vương Nhất Hàn trên tay cầm một cốc thủy tinh, nhẹ nhàng hướng về phía cô gái nhỏ kia mà di chuyển, gương mặt dường như còn đang nuôi giữ tia lo lắng nồng đậm.

Chẳng qua không biết được, là vì nguyên nhân nào mà lo lắng...

- Nước mật ong, em dự tiệc hẳn uống không ít rồi.

Hương thơm dễ chịu phảng phất trước mũi, mang một loại ấm áp lạ thường tiến vào lòng cô, làm cho tâm trí đang căng thẳng cư nhiên ổn định, thuận lợi đẩy cảm xúc lên một tầng lay động.

Nam nhân này, vẫn luôn để ý cô từng chút một.

- Mai anh phải đi làm, sao còn cố thức khuya đợi em?

Lâm Yên Yên biết rõ bản thân quay về nhà muộn bao nhiêu phần, những tưởng phải tự mình lo liệu nghỉ ngơi, ai ngờ được nửa đêm nửa hôm vẫn có người sẵn sàng chờ cô về, đơn giản chỉ vì muốn đưa cô nước uống giải rượu.

Nhận loại ân cần như thế, rốt cuộc có bao nhiêu hạnh phúc, e là chính cô cũng khái quát không nỗi.

Mà Vương Nhất Hàn xem chuyện này thuộc bổn phận vốn có, nên anh chẳng cảm thấy phiền phức cái gì. Hơn nữa, giấc ngủ đối với anh bây giờ mà nói, ngược lại trở thành thứ vô cùng đáng ghét.

Nhắm mắt một cái, liền nghe được hai chữ "cô Hình" vang vọng nơi màn nhĩ, bức sự điên cuồng trong tim anh dồn dập náo loạn. Tình trạng như vậy, còn nghỉ ngơi làm gì?

- Hôm nay thế nào, em và Hình Phong... thuận lợi chứ?

Vương Nhất Hàn ẩn ý hỏi một câu, đến cùng vẫn không hiểu anh vì sao phải chọn phương pháp tồi tệ này.

Nhưng mà ở hiện tại bắt anh thẳng thắng đề cập đến xưng hô đó của Lâm Yên Yên, anh thừa nhận mình làm không được.
Mà nguyên nhân, cùng lúc đan xen giữa lo lắng và sợ hãi.

Lo lắng cô sẽ khó xử, sợ hãi cô lựa chọn nói dối.

Cho nên ở cục diện bây giờ, Vương Nhất Hàn chỉ còn cách mượn gió nói trăng, hy vọng chính mình sẽ nhận được hồi đáp từ cô.
Chỉ cần một lời giải thích, dù ra sao anh vẫn nguyện ý tin tưởng.

Bất quá dò xét luôn không phải một điều tốt đẹp. Mà Lâm Yên Yên vốn đã rối loạn từ lâu, đột ngột nghe thấy tên Hình Phong như vậy, tránh không khỏi giật mình chột dạ.

Là tỏ tình giữa cơn say của anh, trực tiếp đẩy bọn họ vào mối quan hệ lúng túng ngượng ngập. Cho nên mặc dù cả hai đơn thuần là bạn tốt, vẫn làm nảy sinh trong cô loại phản ứng muốn tránh né, tận lực tránh né.

Vì điểm đó, Lâm Yên Yên đành che giấu ánh mắt, chậm rãi cất lên một lời bình phẩm

- Rất tốt, không có gì đặc biệt!

Tia hy vọng cuối cùng trong đầu Vương Nhất Hàn một giây biến mất, để cho anh căm giận đến run rẩy.

Cô nói tốt, lẽ nào bao gồm cả danh xưng chết tiệt kia?

Anh đã rất cố gắng phủ định mọi sự tiêu cực, đến mười giây trước vẫn nhất quyết duy trì tin tưởng dành cho cả hai người họ.
Nhưng hiện tại thì sao, cô cư nhiên lựa chọn che giấu!

Vấn đề vốn rất đơn giản, anh để tâm một tiếng "cô Hình", vậy thẳng thắng truy xét điều đó, đáp án tốt đẹp rồi sẽ đến. Nhưng Lâm Yên Yên trùng hợp có khúc mắc chưa giải đáp được, lại vô ý bỏ qua sự việc mấu chốt mà Hoa Dương nhờ cậy.

Hai việc trên đặt gần với nhau, liền cho ra tình trạng day dưa không dứt.

Hỏi rõ, sợ sẽ bi thương. Còn im lặng, lại khiến anh dâng lòng hoài nghi, liệu rằng, cô có phải hoàn toàn ủng hộ thân phận mới của mình hay không?

- Em nghỉ sớm một chút, mai còn đi làm...

Vương Nhất Hàn từ bỏ lựa chọn đối diện với cô, giống như nỗi bất an nơi tâm hồn thực sự quá lớn, đến mức che lấp phần dũng khí còn lại.

Thân ảnh cao lớn dứt khoát rời đi, để tia mờ mịt chuyển về phía cô gái trên giường, phút chốc đem chân mày thanh tú nhíu chặt khó hiểu.
Anh hôm nay, rốt cuộc có chuyện gì?

Vương Nhất Hàn sau khi trở về phòng cũng chưa từng nghĩ đến việc yên giấc cái gì, hoàn toàn để đầu óc dán vào chuỗi trầm tư kích động.

Lá thư hôm qua trong bưu kiện so với sự thật hôm nay ăn khớp một cách tuyệt đối.
Anh vốn tin đó lại là chiêu chia cắt của Lạc Chi Hạ, nhưng cẩn thận suy xét, dường như nhận định này không còn chút thích hợp nào nữa.

Địa chỉ người gửi của bưu kiện đó thuộc về khu đất trống gần một xưởng may đã phá sản, mà tính xa xôi hơn, nơi ấy lại chính là trụ sở của Cố Nam ngày xưa.

Lạc Chi Hạ không hề biết được thông tin đó, khả năng cô dàn dựng sự việc hôm nay rất thấp.
Càng nói, bút tích trên lá thư kia ở trong kí ức anh luôn luôn sâu đậm, nó... là nét chữ người cha quá cố của anh viết nên!

Loại quen thuộc này, từ trong lúc anh đợi Lâm Yên Yên trở về mà nhận ra, vô tình khiến suy nghĩ càng thêm tiêu cực.

Vương Nhất Hàn đau đầu khép mắt, cố gắng ép bản thân bình tĩnh một chút. Nhưng chưa kịp hồi phục mấy giây, màn hình điện thoại lại mãnh liệt bật sáng, thông báo cho anh hộp thư có chuyện.

Kết quả Vương Nhất Hàn nhận được một tấm ảnh chụp dòng chữ nghiêng ngã rối loạn, khó khăn ghép nên câu dự đoán ẩn đầy hàm ý

- Ngày đính hôn, cô dâu sẽ lên máy bay bỏ trốn. Cùng với ai? Là nhân tình!

Nội dung u ám phản bội, còn nét chữ... vẫn thuộc về Vương Cố Nam đã mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net