Chương 72. Mộng Đẹp Thường Không Kéo Dài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thợ trang điểm dừng lại nét bút cuối cùng trên chân mày Lâm Yên Yên, hài lòng chiêm ngưỡng thành quả nửa tiếng đồng hồ của mình

- Xinh đẹp!

Vui vẻ bật ra một lời khen, nhưng đến cùng chính cô cũng không biết rốt cuộc là khen ngợi tài năng trang điểm của bản thân hay là dung mạo thanh tú sẵn có của nữ nhân trước mặt.

Lâm Yên Yên chăm chú nhìn vào gương, không phát hiện được cô từ lúc nào đã trở nên kiều diễm như vậy, tựa hồ đặc biệt vì lễ đính hôn mà sắm vai công chúa.
Khóe môi anh đào hạnh phúc nở nụ cười, ở trong mắt thợ trang điểm bên cạnh càng thêm tuyệt sắc, bất giác khiến cô nảy sinh mong muốn giơ điện thoại chụp lại mấy tấm.

- Cô dâu, cười.

Lâm Yên Yên giống như bị điều khiển một dạng, đối với cô gái kia thật sự làm theo, vì vậy rất thành công lưu được khoảnh khắc xinh đẹp vừa rồi.
Nữ nhân viên phục vụ nhìn thấy bước trang điểm đã xong xuôi ổn định, lập tức góp vào cuộc nói chuyện một ít kiến nghị, để cho Lâm Yên Yên thuận lợi đi thay lễ phục.

Mặc dù chưa phải kết hôn, nhưng mà Vương Nhất Hàn đối với từng chi tiết trong buổi lễ hôm nay của bọn họ đều tỉ mỉ sắp xếp, váy áo của cô cũng là từ tay nhà thiết kế hàng đầu cả nước lên ý tưởng, sau đó lại thêm sáu mươi tiếng cho công đoạn đính kết những đóa cát tường lên phần đuôi váy.
Thật lòng mà nói, tận tâm đến mức dạy cô muốn khóc một trận.

Làn váy bằng lụa nhẹ nhàng đáp xuống mũi giày cao gót, đem Lâm Yên Yên triệt để biến hóa, chính thức trở thành cô dâu xinh đẹp hoàn mỹ.
Chiếc màn màu trắng cẩn thận kéo sang một bên, giữa không gian rộng lớn đưa thân ảnh cô đi vào trung tâm, trong một khắc chiếm trọn đầu óc của người xung quanh.

Bao gồm, nam nhân đang lặng lẽ đứng ở một góc, đem mắt mình dán chặt trên cô gái đằng xa kia, tận lực dùng phương pháp này giữ lại dung mạo của cô trong kí ức.

- Hôm nay em rất đẹp. Cho nên... anh có thể ích kỉ một lần, dùng nửa tiếng còn lại để ngắm em không?

Môi bạc bất lực mím chặt, khổ sở buông ra những lời độc thoại chẳng có hồi đáp.

Vừa rồi nghe được chuyến bay đột ngột đổi giờ cất cánh trễ hơn chín mươi phút, Hình Phong đã bỏ lại hành lý cho Diệp Tiểu Nhu quản, tức tốc quay đầu xe đến nơi tổ chức đính hôn của bọn họ, gấp gáp nắm lấy một chút thời gian ít ỏi.

Nhưng mà đến cùng, khi bóng dáng của cô hiện hữu ngay tầm mắt, anh lại không kiềm chế được mà lẩn trốn, ở một góc âm thầm quan sát. Lời chúc mừng, e là vẫn chẳng thể nói được ra miệng...
Hình Phong lưu luyến nhìn biểu cảm hạnh phúc đợi chờ của Lâm Yên Yên, đem nước mắt của chính mình kiên quyết ngăn cản, một mực giữ cho ngày vui của cô thật sự trọn vẹn.

Kim giây lệch thêm một lần, chuyển thời gian về cột mốc chín giờ kém mười, cũng là lúc cô rời khỏi phòng chờ, tiến đến lễ đường chuẩn bị bắt đầu, cùng với Vương Nhất Hàn chính thức hoàn thành bước ngoặc hôn nhân.
Thân ảnh xinh đẹp giống như một giấc mộng lướt qua mắt anh, chỉ lưu lại một mảng váy trắng tinh, dần dầm làm đoạn tâm tư ngập tràn tiếc nuối kia lắng xuống, nhường chỗ cho nụ cười chúc phúc đầy chân thành.

- Yên Yên, tạm biệt em!

Tạm biệt hôn lễ, cũng là tạm biệt tình yêu quá đỗi bế tắc này...

Hình Phong xoay gót rời đi, ở trên dòng xe cộ chọn một lối rẽ, hoàn toàn bỏ lại những thứ không thuộc về mình, tiêu soái dùng sự ra đi để yêu cô một lần cuối cùng.

Động cơ vang lên âm thanh máy móc quen thuộc, ở giữa khoảng trời hòa vào giọng nói hân hoan của nữ MC trẻ

- Bây giờ, xin mời mọi người dành một tràng pháo tay chào đón cô dâu của chúng ta bước vào lễ đường!

Lâm Yên Yên cả bàn tay ướt đẫm mồ hôi, trống ngực lại theo tâm trạng hồi hộp của cô ầm ầm gây loạn, thật sự khiến bước chân bên dưới tà váy run sợ một hồi, chậm chạp nâng giày cao gót tiến lên nửa bước.
Xác định bản thân không vô dụng đến mức muốn ngã, cô mới an tâm sải rộng thêm một chút, ở vị trí cánh cửa đang dần mở rộng hít thở thật sâu.

Tiềm thức Lâm Yên Yên phô diễn hàng nghìn cảnh tượng chồng chéo lên nhau, bày ra không gian náo nhiệt lung linh. Ở trung tâm nơi đó, người cô yêu đã đứng chờ sẵn, hướng đến cô ôn nhu mỉm cười.

Bất quá mong đợi lớn như vậy, Lâm Yên Yên ngàn vạn lần cũng không ngờ được, loại hạnh phúc cô những tưởng đã nắm chặt trong tay lại bị đánh vỡ trong phút chốc.
Bởi vì thời khắc cô bước vào lễ đường, xung quanh căn bản chẳng có nỗi một bóng người, thậm chí, Vương Nhất Hàn cũng không hề có mặt.

Điều duy nhất hiện hữu trong thị giác của cô, chỉ có nụ cười kiêu ngạo vướn đầy châm biếm của một cô gái sớm đã quen biết

- Cô Lạc Chi Hạ?

Khóe môi Lâm Yên Yên ấp úng gọi tên của người đối diện, từ trong lòng hoang mang tới độ sắp mất hết thăng bằng, chỉ sợ đẩy nhẹ một cái cũng có thể ngã xuống.

Lại không hiểu được, Lạc Chi Hạ ở phía kia rốt cuộc vì cái gì, đột nhiên vui vẻ bước đến cạnh cô, áp đôi môi đỏ rực sát vào tai Lâm Yên Yên, ma mị nói ra một lời thương tiếc

- Cảm giác bị bỏ rơi thế nào, có phải rất đáng sợ không?

Lâm Yên Yên trừng mắt, giận dữ gạt tay người phụ nữ nồng nặc mùi nước hoa ra khỏi mình. Vốn chính là từng vì lễ nghĩa giữ phép lịch sự với Lạc Chi Hạ, nhưng hôm nay là lễ đính hôn của cô và Vương Nhất Hàn, nữ nhân này lại ngang nhiên đứng ở đây nói nhảm ra oai.
Xem chừng thì, thái độ tốt đến mấy cũng không có ích.

Đồng ý cô tính cách nhẹ nhàng, nhưng đối với dạng người năm lần bảy lượt gây sự này, Lâm Yên Yên không còn kiên nhẫn đón tiếp

- Cô lại giở trò gì, Nhất Hàn đang ở đâu?

- Ô, hung dữ như vậy?

Lạc Chi Hạ có vẻ không mấy để tâm đến biểu cảm lạnh nhạt của đối phương, chỉ yểu điệu cười cười mấy cái, sau đó mới bày ra dáng vẻ hết sức miễn cưỡng trả lời vấn đề vừa nghe

- Còn về Hàn, anh ấy vốn chưa từng có ý định kết hôn với cô, tại sao phải đến chứ?
Dù sao...

Đôi mày thanh tú trên trán Lâm Yên Yên khẽ cau một chút, ám chỉ cho người phụ nữ kia không cần dài dòng, có điều gì cứ thẳng thắng mà nói.
Tất nhiên Lạc Chi Hạ thừa sức hiểu, cho nên cũng chẳng tiếp tục đùa giỡn bên lề nữa. Khóe môi đỏ sậm mỉa mai nhếch lên, đem bí mật động trời của tiền thế từ từ hé lộ

- Dù sao, ông nội cô cũng là kẻ hại gia đình anh ấy khổ sở mười mấy năm trời.

- Cô nói cái gì?

Lâm Yên Yên đứng giữa ranh giới kinh ngạc và nghi hoặc, cơ bản không biết phải làm thế nào ổn định suy nghĩ, men theo lý luận giải quyết tình huống trước mặt.

Nhưng thật lòng mà nói, cô quá nửa phần đều cho rằng người phụ nữ này cáo buộc linh tinh, chủ yếu là muốn chia rẽ tình cảm.
Chẳng qua ánh mắt tự tin kia vô cùng rõ ràng, tựa hồ loại khí thế vô hình nào đó, đột nhiên triệt để áp đặt cô vào khuôn khổ bị động, hoàn toàn chẳng có chút cơ hội trở mình.

Lạc Chi Hạ không muốn cho Lâm Yên Yên dẫn dẫn câu chuyện này, vì thế nhân lúc cô định nâng môi hỏi ngược đã nhanh chóng ra hiệu dừng lại, còn bản thân thì lập tức mổ xẻ vấn đề

- Ông nội cô hai mươi bảy năm trước lợi dụng lúc tang lễ Vương Tiểu Hoa ăn cắp tài liệu của Cố Nam, sau đó bán cho đối thủ cạnh tranh rồi giả vờ từ chức để lập nghiệp. Bỏ lại cho Vương gia một đống hỗn loạn, hại Vương Trùng Dị bệnh tim nguy kịch. Còn có rất nhiều thứ hậu quả đáng sợ khác.

Lạc Chi Hạ đắc ý cười một tiếng, đưa tay vuốt ve mái tóc dài của mình, bộ dạng ung dung thoải mái đặt ra một loạt câu hỏi

- Vậy cô xem, Hàn có thể yêu cô sao? Có thể mong muốn kết hôn với cô sao?
Anh ấy biết rõ những chuyện của quá khứ, còn có thể tha thứ cho đứa con gái dơ bẩn như cô sao?

Âm điệu đi từ nhàn nhã thành tức giận, cả con ngươi của cô phút chốc đều chứa đựng oán khí dày đặc.

Chất vấn nặng nề vừa rồi cũng đã từng chút một đánh sập bình tĩnh của Lâm Yên Yên, đẩy cô vào trung tâm sự đối kháng, chênh vênh ở bờ vực tin và không tin, tội lỗi và phủ nhận.

Câu chuyện phá sản của nhà họ Vương cô từng nghe bà nội Từ kể một lần, đối với lời Lạc Chi Hạ vừa nói hoàn toàn trùng khớp. Hơn nữa, thái độ của ông nội Vương từ khi biết tên tổ tiên của cô cũng rất kì lạ, một nửa đề phòng, một nửa khó xử và thương tiếc.
Ráp nối một chút, liền đem mấy câu của Lạc Chi Hạ nâng lên mấy phần đáng tin.

Ông nội cô, thật sự đã gây ra chuyện như thế?
Hơn nữa, anh sớm đã biết rồi sao?

"- Ông nội, vậy Rừng Cây lại là người thế nào?

- Hắn là kẻ đã bán đứng công ty trong chuyện ý tưởng sản phẩm mới, sau đó xúi dục cổ đông quay lưng bỏ đi

.....

- Phải, là ông nội của Lâm Yên Yên, Lâm Mộc!"

Đoạn ghi âm ngày đó bật lên từ điện thoại Lạc Chi Hạ, rành mạch, ngắn gọn, sắc bén, cứ như vậy đâm thẳng vào tim cô gái còn đang mặc váy cưới trắng tinh.
Mi mắt vốn sạch sẽ, trong một giây liền bị nước mắt làm cho vẩn đục.

Thì ra kết quả, mãi mãi tồi tệ đến mức này...





P/s: lịch học nhiều quá nên truyện sẽ khá lâu mới có chap, mong mọi người thông cảm.
À, sẵn tiện các bạn hãy đoán thử xem Vương Nhất Hàn sao lại không xuất hiện ở lễ đường nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net