Chương 74. Rời Xa Là Đáp Án Cuối Cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hình Phong nhìn chằm chằm trang phục của Diệp Tiểu Nhu, đem nghi ngờ khóa chặt lá gan của cô, từng giây từng giây đè nặng áp lực.
Cuối cùng ý chí mỏng manh vẫn đối kháng thất bại, Diệp Tiểu Nhu liền hoảng sợ cúi đầu, tự mình thừa nhận lỗi lầm đáng chết

- Hình tổng, hôm nay ăn mặc giống hệt Yên Yên đúng là tôi cố tình. Nhưng mà lí do thì... thì....

Loại lý do không trong sạch như nhận tiền hãm hại người khác này, cho dù là kẻ xấu cũng chẳng muốn nói ra miệng, giống như đang tự nhục mạ chính mình vậy.
Cảm giác bản thân cực kì ghê tởm!

Diệp Tiểu Nhu ấp úng một hồi cũng không nói được nửa câu còn lại. Kết quả Hình Phong kiên nhẫn tiêu biến, trực tiếp nâng môi chen vào, dứt khoát đánh gãy lời biện minh dư thừa nhảm nhí

- Cô đã làm chuyện gì, tự mà biết trả giá. Tôi không hy vọng Yên Yên phải nhìn thấy cô thêm một lần nào nữa, có hiểu không?

Cả câu nói rõ ràng nhàn hạ như thế, đến một tiếng mắng chửi cũng không hề có, vậy mà vào đến màng nhĩ của Diệp Tiểu Nhu lại đa dạng biến hóa, trở thành mệnh lệnh không đường chối bỏ.

Hình Phong nghiêm khắc lườm một cái, sau đó liền gấp gáp rời đi. Vạn nhất không ngờ, cô gái phía sau vậy mà đuổi theo anh cả một đoạn dài, khóe mi cũng chẳng biết từ khi nào bắt đầu đọng nước, đem lời nói mang nửa phần run rẩy nửa phần hối thúc đưa ra khỏi miệng

- Tôi chỉ nghe được Lạc Chi Hạ cấu kết với một bác sĩ ở bệnh viện trung tâm, Yên Yên nhất định đang ở đó. Mau lên, cứu cô ấy!

Hình Phong có chút nghi ngờ quan sát Diệp Tiểu Nhu, cho rằng cô lại tiếp tục nói dối để tiến hành âm mưu khác. Nhưng kì lạ thay, khi đôi mắt chứa đầy ân hận của cô lọt vào tầm nhìn của anh, tia nghi ngờ vừa thoáng qua lập tức tan biến, để cho Hình Phong vô thức gật đầu một cái.

Mà dường như, cơ thể anh cũng đồng bộ phối hợp, một khắc liền hướng mục tiêu sang bệnh viện trung tâm.
Cứ chạy như thế, điên cuồng chạy, đến khoảnh khắc lần nữa nhìn thấy Lâm Yên Yên, cô đã bị đưa vào phòng phẫu thuật.

Đại khái được biết, cô hiến tim!

Giấy cam kết rành mạch rõ ràng, hại Hình Phong tức giận phát điên, bỏ mặc tất cả những thứ qui định y tế gì đó, trực tiếp xông thẳng vào phòng phẫu thuật, đem mũi thuốc gây mê vừa tiêm vào người Lâm Yên Yên mạnh mẽ quăng xuống

- Cô ấy không hiến tim, các người dừng lại ngay cho tôi!

Vị bác sĩ lớn tuổi đứng ở giữa bàn phẫu thuật khó chịu cau mày, cực kì không hài lòng về loại tình huống ồn ào lộn xộn như thế.
Giấy trắng mực đen kí tên đầy đủ ở sảnh ông xem ghi rất cụ thể, cô gái Lâm Yên Yên đồng ý hiến tim, đối tượng được nhận là Vương Nhất Hàn. Bây giờ lại có người chạy tới ngăn cản la ó, đây là chuyện nhảm nhí thế nào chứ?

- Cậu trai trẻ, náo loạn sao?

Hình Phong bỏ mặc mọi can thiệp, nhanh như chớp bước đến vị trí Lâm Yên Yên đang nằm, theo phương thức bồng công chúa bế cô lên tay, rốt cuộc mới có thể nhờ cảm giác chân thật hiện tại làm cho an tâm.
Anh xoay sang vị bác sĩ vừa chất vấn kia cúi đầu một góc, đại biểu cho lời xin lỗi

- Cô ấy hiến tim không qua bàn bạc với người thân, chúng tôi đều phản đối chuyện này, mong bệnh viện thông cảm cho!

Bác sĩ phẫu thuật khinh thường cười một tiếng, vừa làm động tác cởi găng tay vừa lắc đầu. Tựa hồ ông vẫn chưa chấp nhận lý do Hình Phong đưa ra, còn đặc biệt sắp xếp một chút từ ngữ, dùng ý kiến phê bình đại khái mà dạy dỗ anh

- Thanh niên có nhiều thời gian, đến y học mạng người quý giá như vậy cũng đem ra làm trò đùa giỡn.

Ông giáo huấn xong liền bỏ lại đội ngũ bác sĩ phía sau mà đi mất, khó tránh cả nhóm người trẻ tuổi bọn họ mơ hồ lo ngại.
Đây, rốt cuộc có phẫu thuật nữa hay không?

- Thành thật xin lỗi!

Hình Phong thu lại dáng vẻ hung hăng vừa rồi, ôm theo Lâm Yên Yên trên tay mà cúi người hành lễ, sau đó cũng khẩn trương rời khỏi bệnh viện.

Nhìn cô gái bị ngấm thuốc gây mê an tĩnh ngục ở bên cạnh, trái tim của anh mới thả lõng một ít.
Sự việc gấp rút như vậy, thật sự dọa anh hốt hoảng một phen, chỉ cần trễ mất vài phút, hậu quả sẽ trở thành thứ gì, bản thân Hình Phong còn chẳng dám nghĩ tiếp.

- Aizz, Nhất Hàn còn chưa biết tin...

Anh vỗ vỗ trán, đột ngột nhớ ra một điểm vô cùng quan trọng. Cho nên giây tiếp theo liền lôi điện thoại từ túi áo khoác đem đến ngang tầm mắt, ở trong dãy danh bạ chọn lấy số của Vương Nhất Hàn.

Có điều khoảnh khắc cuộc gọi kia sắp được khởi động, ngón tay Hình Phong lại bất ngờ đứng im tại chỗ.
Tia do dự trong đáy mắt càng lúc càng đậm, anh thừa nhận chính mình ngay bây giờ cực kì không tình nguyện.

Vương Nhất Hàn và Lâm Yên Yên hiện tại là loại tình huống gì, bản thân Hình Phong hiểu rõ hơn ai hết. Bọn họ yêu hận đan xen, còn bị phá hoại tới mức cô suýt mất mạng.
Anh thật sự không dám đem cô trả về cho Vương Nhất Hàn, sợ lại lần nữa đẩy cô vào những âm mưu của Lạc Chi Hạ.

Còn có... tình yêu ích kỉ đang gây loạn trong tim anh. Chỉ cần hôm nay đưa cô đi, xem như bản thân sẽ có thêm một cơ hội mới.

Hình Phong siết chặt nắm tay, cuối cùng lựa chọn tắt di động. Màn hình tối đen phản chiếu rành rành gương mặt bắt lực của chủ nhân, khiến cho anh càng thêm đau khổ.

- Nhất Hàn, xem như tớ có lỗi với cậu...

Bánh xe lăn vào dòng người, đem sợi dây số phận chính thức kéo ra xa!

Trong lúc tình hình ổn thỏa của Lâm Yên Yên vẫn chưa được truyền đi, Vương Nhất Hàn lại đang dằn co với Lạc Chi Hạ ở lễ đường. Vạn lần không ngờ, cô còn dám ở đây chờ anh đến.

- Yên Yên đang ở đâu?

Âm thanh vốn dĩ không quá lớn, chỉ có điều ở trong nét mặt giận dữ của anh liền nâng cao khí thế, vô cùng có tính sát thương dành cho người đối diện.
Mà Lạc Chi Hạ bị dọa nhiều năm, công bằng mà nói không còn sợ hãi bao nhiêu, chỉ tự mình run rẩy trong lòng.
- Không biết, có lẽ đã chết rồi đi.

Lạc Chi Hạ cực kì thoải mái đoán bừa một câu, hơn nửa ý tứ đều là khiêu khích nồng đậm.
Tất nhiên loại biểu cảm này rất thành công khơi dậy tuyệt tình của người đàn ông kia.

Anh nhếch mép một cái, nhanh như chớp tiến sát vào người Lạc Chi Hạ, mạnh bạo siết chặt cổ tay của cô.
Nữ nhân vốn dĩ có điểm yếu đuối, sức lực anh dùng lại lớn như vậy, tránh không khỏi làm cho cô đau đớn phản kháng.

Chẳng qua như muối bỏ biển một kiểu, ngay từ đầu đã chẳng thể xoay chuyển cái gì, còn khiến ánh mắt chán ghét của Vương Nhất Hàn tăng thêm vài bậc.

Anh vứt Lạc Chi Hạ xuống sàn, đạp lên trên tà váy lã lơi của cô, lạnh nhạt hừ một tiếng

- Chỉ cần Yên Yên bị chút trầy xước, cô nhất định sẽ hối hận đó.

Lạc Chi Hạ cả đời không cam tâm nhất chính là dáng vẻ tình thâm nghĩa trọng ân ái ngọt ngào này của Vương Nhất Hàn.
Bảo hộ Lâm Yên Yên tốt như vậy, dựa vào cái gì?

- Hàn, cậu thay đổi rồi! Cậu trước kia chỉ muốn giúp tớ báo thù...

- Đủ rồi!

Vương Nhất Hàn không có thời gian nghe Lạc Chi Hạ nói nhảm.
Anh lấy điện thoại thao tác một chút, rất nhanh chuyển một đoạn clip đến trước mặt người phụ nữ bên dưới, để cho cô từng giây cảm nhận cái giá của nói dối

- Thi thể Kim Ngôn hai ngày trước đã bị thợ lặn phát hiện, nghĩ xem tôi biết được đến đâu rồi?
Cái chết của cha cô, cùng với gia đình Yên Yên có liên quan hay không đây... Hửm?

Một lời mập mờ này của anh đã để cho Lạc Chi Hạ hoàn toàn sụp đổ.
Cơn ác mộng của cô, thì ra vẫn sẽ tàn nhẫn giáng xuống...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net