Chương 89. Cảm Giác Đố Kị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Yên Yên lườm anh một cái, không tiếp tục chủ đề này nữa.
Cô lướt mắt trên những bộ vest, tập trung hoàn thành mục tiêu hôm nay của bản thân. Thái độ tỉ tỉ lựa chọn như thế, dạy cho Vương Nhất Hàn một phen tò mò

- Em muốn mua vest nam?

Lâm Yên Yên theo phản xạ khẽ gật đầu một cái, cũng không có giải thích thêm chữ nào.
Trái lại Vương Nhất Hàn tâm tư bận rộn cả một hồi, suy nghĩ xem cô vì sao lại đi chọn tây trang cẩn thận như vậy.

- Em muốn tặng đối tác?

- Không, sắp tới Hình Phong đi Paris tham dự tuần lễ thời trang...

Lâm Yên Yên là mãi mê lựa chọn, cho nên lời nói ra thuộc kiểu vô thức một dạng, đến cùng lại chẳng ngờ vào đến tai Vương Nhất Hàn liền sinh động biến hóa, trở thành kiểu chu đáo bất thường.
Trong đầu anh không thoải mái, chủ yếu chính là ghen tỵ rồi!

Hình Phong đi dự tuần lễ thời trang cùng cô rất có liên hệ sao, còn đặc biệt đi chọn vest giúp như thế. Lại nói, loại quyền lợi này đến anh cũng chưa từng được hưởng qua.
Cùng lắm suy xét, tuy bọn họ là tình tay ba nhưng ở trong mối quan hệ gần gũi nhiều năm này, đều sớm thân thiết cả rồi, cũng không thể so sánh kiểu trẻ con như thế được.

- Anh giúp em!

- Anh hôm nay không bận?

Lâm Yên Yên ngoái đầu nhìn anh một hồi, không nhịn được bày tỏ thắc mắc. Đường đường là chủ tịch không ngày nghỉ phép, từ khi nào đã rãnh rỗi đến mức tiêu thời gian cho mấy việc dạo phố mua sắm.
Bất quá Vương Nhất Hàn nói đã hoàn thành lịch trình trước dự kiến, thời gian buổi chiều đều có thể lãng phí một chút. Hơn nữa dạo phố là một kiểu quan sát thị trường rất tốt, cũng đâu thể tính là phí công mất sức.

Lâm Yên Yên nghe anh nói xong chỉ gật đầu hai cái tỏ ý đã hiểu, lập tức xoay người nhìn sang dãy quần áo treo trên giá, bàn tay nhẹ nhàng lướt một đoạn. Tuy chất vải đều rất tốt nhưng màu sắc cô lại không thật sự vừa ý, cho nên đi cả đoạn vẫn chưa tìm được cái nào để mua.

- Yên Yên!

- Làm sao?

Vương Nhất Hàn gọi cô một tiếng, đợi đến khi Lâm Yên Yên nhìn về phía anh, một bộ tây trang màu tím đậm đã vừa vặn nhét vào tay cô.
Lâm Yên Yên cẩn thận quan sát một lượt, kết quả bị tia bất ngờ trong lòng kéo chân mày lên cao một đoạn, có chút khó tin nhìn anh. Vương Nhất Hàn hiểu được cô là đang nghi vấn cái gì, cho nên liền chủ động đưa ra câu trả lời

- Anh tìm bên dãy phía trong, những màu ngoài này không xanh thì xám, tẻ nhạt như vậy em thể vừa mắt sao?

Lâm Yên Yên không bình luận nửa lời, căn bản là vì anh nói một cũng cũng chẳng sai, màu tím đậm này kết hợp với chất vải nhung vừa ấm áp vừa sang trọng, thật sự khiến cô ấn tượng không ít. Lâm Yên Yên đi đến quầy thu ngân định nhanh chóng thanh toán bộ vest trên tay, cũng không chú ý Vương Nhất Hàn từ khi nào đã đưa về phía nhân viên một tấm thẻ, trước mặt cô chủ động trả tiền.

Lâm Yên Yên chưa từng có thói quen mập mờ tiền bạc, cho nên lập tức mở miệng nhắc nhở anh

- Tự tôi trả được rồi.

- Làm bạn nhiều năm như vậy, anh cũng muốn tặng cậu ấy một món quà. thể giúp anh toại nguyện không?

Lâm Yên Yên nhìn anh một cái, nhưng chỉ đơn thuần thở nhẹ rồi đồng ý. Chẳng qua tự cô biết được hành động này của Vương Nhất Hàn có ý nghĩa gì, còn không phải đang ghen tị sao? Tinh tế che giấu cũng vô ích, trên phương diện này cô thừa nhận bản thân vừa nhìn anh liền hiểu được tất thảy. Có điều, chút chuyện này cũng không đáng vạch trần làm gì, im lặng cho qua thì hơn, dù sao người tốn kém là anh, nghĩ đến chẳng phải cô lời rồi sao?

- Đi thôi!

Vương Nhất Hàn thanh toán xong liền quay đầu gọi cô một tiếng, sau đó chính mình một tay xách túi, tay còn lại đưa về phía Lâm Yên Yên thể hiện ý định muốn nắm tay cô.
Tất nhiên Lâm Yên Yên đâu có khả năng ngoan ngoãn thuận ý anh, cùng lắm cô không đưa ra thái độ bài xích hay phản đối, cứ im lặng để bọn họ gượng gạo một hồi như thế. Vương Nhất Hàn cuối cùng đành bỏ cuộc, chẳng thèm chờ cô đồng ý nữa, trực tiếp lấy tay mình bắt gọn tay Lâm Yên Yên dắt đi.

Nếu thoạt nhìn, thật sự bọn họ vẫn mang dáng vẻ của một đôi tình nhân hạnh phúc. Chẳng qua sự thật rằng trong lòng vướng mắc bao nhiêu thứ đau khổ, chỉ bản thân hai người mới tự mình cảm nhận được...

Vương Nhất Hàn dẫn Lâm Yên Yên đi một vòng trung tâm thương mại, loay hoay tới mức cô mất kiên nhẫn hỏi anh định tìm cái gì. Nhưng mà Vương Nhất Hàn hình như không muốn tiết lộ quá sớm, cho nên chỉ mỉm cười qua loa. Mãi đến lúc Lâm Yên Yên định rút tay khỏi anh thì Vương Nhất Hàn lại quay ra sau nhìn cô, nghiên người ám chỉ địa điểm cần thiết đã ở ngay trước mắt rồi.

- Anh muốn... mua đồ cho tôi?

Lâm Yên Yên vẫn còn giữ thói quen không vòng vo dư thừa mà trước đây học từ Vương Nhất Hàn, cho nên vừa nhìn thấy cửa hàng trước mặt là trang phục nữ liền biết anh có ý định gì. Cùng lắm cô chưa hiểu được lý do, bởi vì cô cảm thấy chính mình hiện tại không cần mua thêm quần áo dạ hội.

- Tuần sau em sẽ dự tiệc bên Hoa Dương, không muốn chuẩn bị một chút sao?

- Không muốn.

- Anh muốn!

Vương Nhất Hàn vẫn giữ tay cô, tự quyết định đi vào cửa hàng đã chọn. Sau đó Lâm Yên Yên mới biết được hóa ra nơi này thuộc quyền sở hữu của Vương Thị, cũng là dự án đánh dấu việc tập đoàn tham gia vào lĩnh vực thời trang.
Bất quá khung cảnh bên trong thật sự khiến cô không thể không nghĩ nhiều, bởi vì từ đầu tới cuối, bất kể ngõ ngách nhỏ nhất cũng tựa hồ in từ sở thích của cô mà ra. Hay chính xác mà nói, đây là cố tình sắp xếp?

Vương Nhất Hàn chưa phát hiện Lâm Yên Yên hiện tại đang suy nghĩ lung tung cái gì, chỉ chuyên tâm nắm tay cô đi vào khu vực đặc biệt bên trong cửa hàng. Mỗi nhân viên đều nhận ra anh, không quên theo quy tắc cúi người chào hỏi. Tuy rằng môi trường làm việc rất nghiêm khắc và yêu cầu sự chuyên nghiệp cao, nhưng nhất thời bọn họ cũng vì bản tính hiếu kì thông thường mà nhìn trộm một cái, đoán già đoán non về thân phận của người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh chủ tịch nhà mình. Cùng lắm chỉ cần thời gian mấy giây ngắn ngủi, liền có thể thông qua hành động dịu dàng của anh giải được tất thảy nghi ngờ.

Lâm Yên Yên ở cạnh người đàn ông xuất chúng này cũng đã quá quen với việc bị dòm ngó ít nhiều, cho nên thái độ chẳng mấy biến đổi, vẫn là kiểu mắt không thấy tai không nghe một dạng.
Lòng vòng một hồi, cuối cùng Vương Nhất Hàn mới chịu dừng lại, còn cố ý chắn trước mặt Lâm Yên Yên, cậy vào thân hình của bản thân che tầm nhìn của cô. Lâm Yên Yên phối hợp với anh, im lặng đứng ở một chỗ chờ đợi, một tiếng thúc giục hay phàn nàn cũng không có.
Vương Nhất Hàn một bụng vui vẻ, bàn tay đang nắm chặt tay cô dần dần thả lõng, đưa đến tóc mái người phụ nữ trước mắt vuốt ve một hồi

- Anh đã chuẩn bị rất lâu, cuối cùng cũng chờ được ngày đưa cho em...

Vương Nhất Hàn ôn nhu mỉm cười, nhanh chóng nép sang một bên, để cho Lâm Yên Yên hướng thẳng ánh mắt về phía trước, triệt để dùng thị giác thu vào hình ảnh chiếc váy xinh đẹp bội phần.

- Đây...

Lâm Yên Yên suýt nữa đem nước mắt của mình bật ra ngoài, bởi vì cảm động, cũng bởi vì thương tâm. Nhưng thời gian sáu năm ròng rã tôi luyện cô thành bộ dạng quá mạnh mẽ, cho dù thế nào cũng nhất quyết không để lộ bi đát trên gương mặt. Thoáng nhìn qua, chỉ có thể gọi biểu cảm của cô là kinh ngạc mà thôi.

Lâm Yên Yên tiến thêm hai bước, vươn tay chạm vào chiếc váy dạ hội trước mắt, rành mạch cảm nhận được chất lụa mềm mại vấn vít không ngừng, tựa hồ có thể bay lượn trên tay cô.

- Anh nhớ em rất thích lụa màu trắng, nhưng cũng thích hoa cát tường màu tím, cho nên anh mới tham gia vào lĩnh vực thời trang, mục đích... tạo ra chiếc váy này.

Vương Nhất Hàn trên môi nở nụ cười có chút luyến tiếc, mặc dù câu chuyện anh nhắc đến nghe ra rất nhiều tận tâm và hạnh phúc. Cùng lắm thời điểm bắt đầu thực hiện mong muốn của bản thân, chính anh biết rõ cơ hội Lâm Yên Yên mặc chiếc váy này lên người có bao nhiêu phần khả năng. Thẳng thắng mà nói, vốn dĩ mong manh đến đáng thương!

Lâm Yên Yên không dám nhìn đôi mắt thâm tình của Vương Nhất Hàn hiện tại, liền mượn cớ đến gần chiếc váy, tỉ mỉ quan sát từng chi tiết một. Thật ra thiết kế này về phần kiểu dáng cũng chỉ đơn thuần là rũ vai một chút, chiều dài ước chừng qua khỏi cổ chân khoảng hai gang tay, màu sắc chủ đạo là trắng, những yếu tố này tìm trên thị trường không khó. Nhưng điểm sáng nhất của nó là biểu tượng đóa hoa giữa ngực chạy dọc đến tận đầu gối, màu sắc nhàn nhạt, như thể sẽ vỡ tan bất kì lúc nào, cũng giống tình yêu của bọn họ, tuy tồn tại, nhưng trong mắt người khác mờ ảo đến vô định.

Hai người không nói thêm câu gì nữa, chỉ đứng ở trong cửa hàng rất lâu mới ra ngoài. Nhưng bởi vì đường đi trái ngược, Lâm Yên Yên liền từ chối ý định muốn hộ tống cô về khách sạn của anh. Mà Vương Nhất Hàn cũng chẳng ép buộc thêm, đợi cô lên xe an toàn thì chính mình cũng quay đầu rời đi.

Lâm Yên Yên về đến nơi, không quá ngạc nhiên khi thấy bộ trang phục đó đã được chuyển đến quầy lễ tân. Dù sao với tốc độ làm việc của anh, nếu nó chưa xuất hiện thì mới là có vấn đề. Cô lịch sự cảm ơn nhân viên phục vụ mang giúp chiếc váy lên phòng, định bụng sẽ vào trong yên tĩnh nhìn nó thêm một chút.

Ai ngờ được cửa phòng còn chưa kịp khóa đã bị mở toang nhanh chóng, kéo theo cả tiếng la hét phấn khích của Đóa đại tiểu thư

- Thiên địa thánh thần ơi, cậu mua cái váy xinh đẹp này ở chỗ nào thế hả?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net