Chương 94. Đòn Cảnh Cáo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Yên Yên theo đúng địa chỉ Hình Phong gửi cho cô mà di chuyển, mất khoảng 15 phút liền đến nơi. Hình Phong lúc này đã gọi cho cô một ly hồng trà, còn bản thân anh vẫn như bao lần lựa chọn latte đậm màu, phút chốc khiến cho bọn họ có chút đối lập.
Anh vừa trở về từ Pháp, trên người vẫn còn mặc một chiếc áo len cổ cao màu đen, phối chung với áo khoác nâu nhạt dài đến gối, so với hình tượng ấm áp dịu dàng trước giờ không mấy khác biệt.

Lâm Yên Yên nâng cốc thức uống lên nhấp một ngụm, thư thả tựa lưng vào ghế cùng anh trò chuyện mấy câu, cũng đại khái nói đến tình trạng hiện giờ của Vương Nhất Hàn, giọng điệu có chút không thoải mái

- Em nghĩ, đây là ám sát...

Thật lòng mà nói Hình Phong cũng có suy nghĩ như cô, bởi vì căn bản sự việc này sắp xếp quá tỉ mỉ, đến cả góc chết của camera cũng tính toán hết thảy, không còn lời giải thích nào hợp lý hơn nữa. Nhưng bây giờ bọn họ ở ngoài sáng, mà danh tính của hung thủ lại chưa hề có một chút thông tin nào, để nắm được thế chủ động, e rằng khó càng thêm khó rồi.

Lâm Yên Yên thật sự phiền não, đến loại hồng trà yêu thích cũng chỉ uống một ngụm, sau đó liền để yên ở trên góc bàn. Cô xoay xoay điện thoại, bất giác mở messeger tìm tên của Vương Nhất Hàn, soạn lấy ba chữ gửi sang cho anh

« Vẫn ổn chứ? »

Chưa đầy mười giây, phía bên kia đã nhanh chóng hồi đáp, vô cùng kiên định nói không sao.

Có điều phản ứng quá đỗi mau lẹ của anh ngay lập tức khiến hai mắt Lâm Yên Yên tối đi mấy phần, cả gương mặt hiện hữu rõ ràng tia không vừa ý.
Trả lời tin nhắn thần tốc như vậy, nghĩa là đang cầm điện thoại, mà với sự hiểu biết của cô về anh, Vương Nhất Hàn tuyệt không phải dạng thích nằm yên lướt web để giải trí. Cũng có nghĩa là, anh đang lén lút làm việc?

Lâm Yên Yên nhịn không được thở hắt một tiếng, vươn tay kéo chiếc túi xách đang đặt bên hông đeo lên vai, dáng vẻ thể hiện ý định muốn rời đi. Cô hướng tới Hình Phong, có chút bực dọc nói ra lời giải thích

- Tên cuồng công việc đó lại lên cơn rồi, em quay về xem một chút...

Dĩ nhiên anh đủ thông minh để hiểu cô đang ám chỉ ai, cho nên cũng không miễn cưỡng thêm nữa, vui vẻ nhìn cô gật đầu đồng ý.
Bất quá Lâm Yên Yên không có thói quen lãng phí, trước lúc đứng dậy vẫn cố gắng đem hồng trà trong tách uống hết toàn bộ. Mà cũng bởi vì có chút gấp, cho nên khóe miệng liền vươn lại một chút nước.
Hình Phong hé môi bật cười, khom người dùng khăn giấy lau xuống giúp cô, kèm theo một bài giáo huấn mà anh đã huyên thuyên suốt mấy năm trời.

Lâm Yên Yên chào tạm biệt anh, ghé sang cửa hàng bánh ngọt đối diện mua một ít mức dâu đem về, đại khái muốn làm quà cho Mạc Ninh Từ và người trên kẻ dưới trong nhà.
Sau đó cô một tay cầm theo hai chiếc túi lớn đi xuống bãi đỗ xe, lập tức hướng thẳng phía Vương gia mà di chuyển, chưa đầy hai mươi phút đã có mặt trước cổng lớn.

Đưa lại túi bánh cho quản gia Phùng, Lâm Yên Yên không nhanh không chậm bước từng bước lên lầu, đến cả giày cao gót cũng chưa thay ra, cho nên âm thanh va chạm trên sàn đặc biệt tiếp cho cô mấy phần khí thế.
Gương mặt phủ nhẹ một lớp trang điểm tưởng chừng dịu dàng thanh tao giờ phút này lại hiện lên vài tia nghiêm khắc, cùng với thần thái lạnh lùng của cô hoàn mỹ tạo thành dáng vẻ chuẩn bị đi đối chất người đàn ông còn đang thong thả ngồi trên giường ngủ.

Lâm Yên Yên vừa mở cửa phòng, ánh mắt Vương Nhất Hàn liền mềm mại ấm áp, ở trên người cô quét qua một vòng

- Sao lại về sớm vậy, lo cho anh à?

Vương Nhất Hàn vì thân thể không khỏe nên bá khí suy giảm ít nhiều, từ đầu tới cuối pha lẫn một chút suy nhược, quả thật khiến Lâm Yên Yên nhìn không quen mắt. Lại nói, âm điệu của anh dễ nghe như vậy, nếu không phải tâm lý cô vững vàng, sớm đã bị xiêu lòng rồi.

Lâm Yên Yên điều chỉnh tâm trạng, nhếch môi cười một cái

- Trả lời tin nhắn nhanh như vậy, sợ rằng Vương tổng là đang làm việc trên điện thoại đúng chứ?

Lời cô vừa dứt, biểu cảm của Vương Nhất Hàn đã dẹp sạch tươi tắn, thay vào đó ngàn lần oan ức. Tuy anh thừa nhận mười phút đầu cô rời khỏi nhà anh có nói chuyện với Phó Tình Xuyên một chút, nhưng mà sau đó đã lập tức nghỉ ngơi, bao nhiêu công việc đều gác lại một bên. Cái này, cũng không thể tính là lén lút làm việc được.

- Anh nhàm chán nên xem tin tức, vừa hay em lại nhắn đến

Thái độ của Vương Nhất Hàn bình tĩnh tự nhiên, không có dấu hiệu đang che đậy cái gì, hơn nữa lý do cũng rất hợp tình lý. Lâm Yên Yên thở ra một tiếng, xem như chấp nhận lời giải thích này của anh.
Cô đi đến sofa ngồi xuống, đem giày cao gót trên chân mình tháo ra, vu vơ cất tiếng hỏi thăm một chút

- Tin tức gì khiến anh có nhã hứng như vậy?

- Vụ tai nạn tối qua...

Vương Nhất Hàn không có ý gì khác, chỉ muốn xem báo chí đã rầm rộ đến mức nào mà thôi. Có điều Lâm Yên Yên nghe thấy một câu này của anh,lập tức thay đổi cảm xúc, dường như có vài tia không an tâm.

- Rất có khả năng là mưu sát, cho nên anh sắp tới vẫn là nên ở nhà đi, sẽ an toàn hơn.

Giọng điệu Lâm Yên Yên pha lẫn nét buồn bực nhàn nhạt, tựa hồ vì sự việc hôm qua dấy lên rất nhiều đề phòng. Chính cô cũng không hiểu trực giác đang mách bảo chuyện gì, nhưng tuyệt nhiên nó không phải điều tốt lành.

Vương Nhất Hàn đau lòng nhìn cô, vốn định nói gì đó, nhưng mà đột nhiên điện thoại bên cạnh đổ chuông, xen ngang ý định của anh.
Vương Nhất Hàn cau mày nhìn ba chữ Phó Tình Xuyên hiện trên màn hình, bọn họ vừa liên lạc chưa đầy một tiếng, nếu không phải tình huống khẩn cấp, cô nhất định sẽ không gọi đến lúc này.

- Chuyện gì?

Phó Tình Xuyên nghe được giọng của anh, lập tức nói ra một loạt câu từ, chung qui là muốn anh lên mạng một phen. Vương Nhất Hàn chăm chú nghe cô nói suốt vài phút, sau cùng bỏ lại hai chữ ngắn gọn rồi tắt máy.

Lâm Yên Yên ở bên cạnh cảm thấy không đúng, gấp gáp hỏi anh xảy ra chuyện gì. Đổi lại, Vương Nhất Hàn chỉ thao tác một chút trên điện thoại, sau đó đưa nó cho cô.
Lâm Yên Yên cẩn thận đọc dòng tiêu đề của bài báo trước mặt, phút chốc bất ngờ đến mức bật cười thành tiếng

- "Nghi vấn nhà thiết kế Lâm Yên Yên đã bí mật kết hôn, lén lút ngoại tình cùng ông trùm ngành trang sức Hình Phong"?

Lâm Yên Yên quả thật chẳng hiểu nỗi ai là tác giả của bài báo này, lại rãnh rỗi biên soạn một kịch bản đặc sắc như vậy. Bất quá suy nghĩ kĩ lại một chút, cảm giác kẻ đó là cố tình nhắm vào cô.
Nhưng Lâm Yên Yên về nước chưa lâu, trong một hai ngày cũng không thể đắc tội với nhân vật nào, đồng thời tin tức nổi bật cũng đã được phía công ty thu xếp giấu kín. Vậy thì tại sao lại lựa chọn lúc thế này bôi nhọ cô, còn cất công theo dõi buổi hẹn lúc nãy của bọn họ, chụp ra đủ loại ảnh lợi dụng góc máy như thế.

- Bài báo này rất khá, kẻ đứng sau hẳn không phải dạng tầm thường đi.

Lâm Yên Yên bình phẩm mấy chữ, cũng chưa có biểu hiện gì quá mức khó chịu, chỉ dừng lại ở tò mò thôi.
Mà Vương Nhất Hàn lướt mắt trên bài báo thêm một lần, càng lúc càng cảm thấy có điều kì lạ.
Nếu anh nhớ không nhầm, nữ hoàng giới giải trí Bạch Kiều Tử vừa công khai hẹn hò, rõ ràng báo chí nên tập trung ở chỗ cô ta, sao lại có thời gian để mắt đến Lâm Yên Yên và Hình Phong được.

Cách tốt nhất để lý giải chuyện này, chính là liên kết nó với sự cố tối qua. Hay là nói, kẻ đứng sau đã bắt đầu ra tay cảnh cáo bọn họ rồi.
Loại tuyên chiến này, đúng là dạng tình huống anh chưa đối mặt bao giờ. Quan trọng là chuyện đính hôn năm đó, vốn dĩ cũng chẳng mấy ai biết đến, vậy thì kẻ nào có thể nắm bắt tốt như thế?

- Trước mắt anh sẽ cho bộ phận quan hệ công chúng liên lạc với trụ sở công ty em ở Đức, cùng nhau đứng ra đính chính tin đồn hẹn hò. Còn về chuyện bí mật kết hôn...

Nói đến đây, bản thân Vương Nhất Hàn cũng do dự không ngừng, bởi vì câu chuyện này đối với bọn họ đều là vết thương cũ, hiển nhiên chẳng ai muốn nhắc lại lần nữa. Chỉ là không ngờ tới, phản ứng của Lâm Yên Yên so với suy đoán trong đầu anh hoàn toàn đối lập, cảm giác chính cô đã không còn để tâm sự đáng tiếc năm đó nữa, đến thái độ cũng thoải mái bình tĩnh

- Tùy cơ ứng biến đi, cần thiết thì nói thật thôi.

Vương Nhất Hàn thở phào một hơi, âm thầm vui mừng việc cô đã bước ra khỏi quá khứ.
Anh đem điện thoại thu về tay mình, lập tức sắp xếp cho Phó Tình Xuyên lo liệu phía truyền thông, đồng thời nhấn mạnh việc từ chối toàn bộ lời mời phỏng vấn, sau đó lại tranh thủ bàn giao chuyện công ty, mất đến mười mấy phút mới có thể yên tâm chấm dứt cuộc gọi.

Lâm Yên Yên im lặng ngồi một bên, đợi anh tắt điện thoại liền giục anh mau chóng thay băng vết thương. Chẳng qua đến lúc nhìn thấy hình dạng nghiêm trọng trên trán anh, khóe mắt cô đột nhiên lay động mạnh mẽ, rất lâu mới có thể bình tĩnh trở lại. Lâm Yên Yên tuy rằng từng học qua sơ cứu ở Đức, nhưng chưa từng nghĩ sẽ có ngày nhìn thấy anh bị thương đến mức độ như hiện tại, thoáng chốc nhịn không được phiền muộn.

- Đợi Hoa Dương giao ra danh tính của hắn, tôi lôi đến cho anh xử!

Lâm Yên Yên một bụng tức giận, vô thức bật thành tiếng một câu như thế, chọc cho cái người đang cố nén đau đớn là Vương Nhất Hàn cũng phải mỉm cười . Trong ánh mắt anh vẫn là ôn nhu, cứ như vậy yên tĩnh ngắm nhìn gương mặt lo lắng của cô, tự mình cảm thấy thật ra bị thương cũng không phải thứ gì quá tệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net