Chương 121: Đại Nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu hỏi của Vương Thanh tính đến thời điểm hiện tại Phùng Kiến Vũ không thể nào cho hắn được một đáp án, thật ra chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu thôi thì rất dễ dàng nhưng mà cậu chính là muốn trả lời chính xác cho Vương Thanh, thế cho nên lúc đó cậu chỉ im lặng mà thôi.



Vương Thanh ra ngoài nói chuyện với người trong công ty, Phùng Kiến Vũ lên phòng ngủ ở tầng hai đứng trong bóng tối nhìn xuống phía dưới, ánh mắt quan sát nhất cử nhất động của hắn, người đàn ông này cực kỳ ưu tú, sự ưu tú cường đại đến mức không thể dùng cách nào che giấu hết được, ưu tú như thế nhưng lại nói trên đời này chỉ cần một mình cậu, khiến cho cậu cũng không nỡ có thể rời xa hắn được.


Hôm nay trời rất nhiều sao, Phùng Kiến Vũ rất thích nhìn một bầu trời có nhiều sao như vậy, còn nhớ lần ấy có một lần cậu nhìn thấy sao băng rất nhanh vụt qua đã kinh ngạc đến mức đứng hình vài giây, mãi cho đến khi sao băng vụt qua một lúc rồi cậu mới giật mình nhắm hai mắt lại tự ước ở trong lòng rằng sau này muốn vào Trình thị, không ngờ đến bây giờ cũng xem như là linh nghiệm rồi.


Bữa tiệc ngoài trời rất nhanh kết thúc, Phùng Kiến Vũ đứng ở trên tầng thấy người phía dưới đã về hết rồi liền xoay người đi xuống, cậu chậm rãi bước tới phía sau lưng của Vương Thanh, vòng tay ôm lấy eo hắn, đầu nhỏ cũng tự động tựa vào tấm lưng rộng lớn kia:


"Chúng ta bây giờ có thể hẹn hò được hay chưa?"


Vương Thanh quay lại phía sau khoác lấy vai của Phùng Kiến Vũ:


"Được rồi, anh có cái này muốn để em nhìn thấy"


Vương Thanh đưa Phùng Kiến Vũ vào trong chiếc lều kia, khi hai người đã ngồi vào bên trong rồi Vương Thanh liền nghiêng người nhấn vào một công tắc ở phía dưới, ánh sáng trong lều lập tức được mở lên. Bên trong là vô số những ngôi sao nhỏ phát sáng, hơn nữa ở khắp mọi nơi đều là hình ảnh của cậu, có những tấm hình nhìn qua giống như là bị lén chụp bởi vì đến chính bản thân cậu cũng không biết mình rốt cuộc có tấm hình này lúc nào. Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ bất ngờ như vậy thì khẽ mỉm cười:


"Đợi anh một chút"


Vương Thanh rời khỏi lều, Phùng Kiến Vũ ngồi ở bên trong nhìn những bức ảnh của mình khóe mắt bất giác cũng có một chút nóng bừng lên, rất cảm động, thật sự rất cảm động, những bức ảnh này đều là chụp lại gương mặt của cậu lúc đang nhìn về phía khác, biểu hiện cho việc Vương Thanh dường như lúc nào cũng để ý tới cậu, hắn để ý đến cậu nhiều đến mức ngay cả chính bản thân cậu cũng không thể phát hiện ra được. Vương Thanh trở lại với một con poodle màu nâu vàng rất nhỏ ở trên tay, Phùng Kiến Vũ rất thích giống chó nhỏ này còn nhớ lần trước cũng từng vô tình nói với Vương Thanh rằng mình thích, không nghĩ tới hắn hiện tại mua cho cậu một con thật. Vương Thanh vừa đưa poodle tới trước Phùng Kiến Vũ, chú chó nhỏ kia liền lập tức quấn lấy cậu, mang đầu lưỡi nhỏ kia liếm tới ở trên mặt cậu, Phùng Kiến Vũ cười híp mắt né tránh rồi trêu đùa cùng với nó:


"Chó nhỏ này anh để ở đâu thế, nó vừa rồi nhất định rất sợ hãi đi"


Vương Thanh cười cười:


"Vốn định đưa cho em luôn nhưng người trong công ty lại đột nhiên kéo tới cho nên bây giờ mới đưa cho em được"


Phùng Kiến Vũ xoa xoa đầu poolde nhỏ, ánh mắt chăm chú nhìn vào con chó lông xoăn vàng nâu này:


"Như vậy khẳng định rất sợ hãi, ở một chỗ lâu như vậy rồi..."


Vương Thanh trầm giọng:


"Tiểu Vũ, nếu như em đột nhiên rời đi rồi anh cũng sẽ rất sợ hãi đấy"


Phùng Kiến Vũ giật mình một chút, sau đó rất nhanh mang tầm chú ý đặt ở trên poolde nhỏ trong lòng mình kia:


"Vậy đặt tên cho nó là gì đây?"


Vương Thanh nhìn chằm chằm Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ cũng nhận ra được hắn đang nhìn mình nhưng mà cậu từ đầu đến cuối cố gắng mang mọi sự tập trung đặt ở trên người con chó nhỏ này:


"Nên đặt là gì đây..."


"Gọi là Đại Nhân đi" Vương Thanh nói


Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu khó hiểu:


"Gọi là Đại Nhân?"


Vương Thanh khoác lấy vai của Phùng Kiến Vũ:


"Thì chính là nhân lớn của hai chúng ta"


Phùng Kiến Vũ a một tiếng, thì ra là Vương Thanh có ý như vậy, cậu còn hiểu theo nghĩa đại nhân trong quan phủ nữa:


"Gọi Đại Nhân có kỳ quái hay không?"


Vương Thanh cười xấu xa:


"Vậy em muốn gọi là cái gì, gọi là Cúc Hoa thì thế nào?"


Phùng Kiến Vũ đưa tay tát vào má Vương Thanh:


"Cúc bà nội anh"


Đại Nhân ở trong lòng của Phùng Kiến Vũ cũng sủa lớn một tiếng, Phùng Kiến Vũ thấy vậy liền cười khúc khích, hai mắt nheo lại vô cùng đáng yêu:


"Có phải anh vẫn chưa cho nó ăn hay không?"


Vương Thanh đáp:


"Lúc mới mua về có cho uống một chút sữa rồi"


Phùng Kiến Vũ đặt Đại Nhân nằm ngửa ở trên đùi mình, cậu đưa tay xoa xoa bụng nhỏ của nó một chút, Đại Nhân có vẻ rất thích được xoa bụng cho nên nằm im cho Phùng Kiến Vũ xoa:


"Nhà chúng ta còn có gì ăn không?"


Một câu nhà chúng ta này làm cho Vương Thanh bỗng chốc cảm thấy ấm áp trong lòng, không biết Phùng Kiến Vũ có để ý hay không nhưng mà Vương Thanh hắn lại vô cùng để ý:


"Được rồi, anh đi lấy cho em"


Vương Thanh rất nhanh mang vào một đĩa thịt nhỏ, Đại Nhân vốn đang nằm ngửa ở trên đùi của Phùng Kiến Vũ vừa ngửi thấy mùi thức ăn liền ngồi dậy, gấp gáp vẫy cái đuôi nhỏ nhìn theo Vương Thanh, Vương Thanh ngồi xuống ở bên cạnh Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ từ trong đĩa lấy ra một miếng thịt xé nhỏ đút vào trong miệng của Đại Nhân:


"Vương Thanh, Đại Nhân có vẻ như rất đói"


Phùng Kiến Vũ xé hết miếng này đến miếng kia, Đại Nhân ăn cực kỳ nhanh, nhanh đến mức Phùng Kiến Vũ cũng không kịp xé ra để bỏ vào trong miệng cho nó nữa:


"Vương Thanh, cám ơn anh"


Vương Thanh trêu chọc Phùng Kiến Vũ:


"Một lát nữa lên phòng liền dùng hành động để cám ơn anh đi"


Phùng Kiến Vũ không thèm liếc nhìn Vương Thanh, mọi tập trung đều đặt vào việc xé thịt cho Đại Nhân ăn. Đại Nhân ăn no rồi liền năn ra ngủ ngay ở bên cạnh Phùng Kiến Vũ, có lay nó thế nào nó cũng không chịu cử động mở mắt ra, Phùng Kiến Vũ vô cùng thích thú cứ cười mãi không thôi cuối cùng liền ôm nó vào trong lòng đứng dậy đi vào trong nhà. Vương Thanh bị bỏ rơi lại liền đen mặt, kết quả liền cảm thấy hối hận khi mua cho Phùng Kiến Vũ con chó nhỏ này.


Vương Thanh kiên quyết để cho Đại Nhân ngủ ở ngoài phòng khách, hắn đã mua cho nó một cái nệm nhỏ đặt ở một góc rồi, nhưng mà Phùng Kiến Vũ cứ ngồi xổm mãi ở bên cạnh cái ổ nhỏ kia nhìn chằm chằm Đại Nhân không chịu vào phòng đi ngủ với hắn, Vương Thanh bực bội thúc giục:


"Tiểu Vũ, để nó ở đấy chúng ta đi ngủ thôi"


Phùng Kiến Vũ chống hai tay lên cằm:


"Hay là để nó vào trong phòng ngủ có được không?"


Vương Thanh hết cách trực tiếp bế hồ ly nhỏ nhà mình vào trong phòng ngủ:


"Không được, chúng ta còn có chuyện phải làm nữa đó"


Vương Thanh đặt Phùng Kiến Vũ lên giường xong liền tức tốc mang quần áo trên người mình cởi ra toàn bộ, kế đó hắn liền đè lên người Phùng Kiến Vũ, bàn tay không biết xấu hổ kia dùng sức kéo quần cậu xuống:


"Chúng ta có nhiều chuyện phải giải quyết lắm"


Phùng Kiến Vũ bị Vương Thanh hôn vào cần cổ liền hơi ngẩng đầu lên;


"Vương Thanh, anh rốt cuộc có bệnh rối loạn ham muốn hay là đại loại như thế hay không?"


Vương Thanh gặm cắn khắp người của Phùng Kiến Vũ, bây giờ đã muộn rồi, trong nhà cũng không có ai, không có bất cứ ai phá hỏng được thời gian riêng của hắn và Phùng Kiến Vũ được, hắn phải tận tình chăm sóc thật tốt cho hồ ly nhỏ này:


"Có... vừa nhìn thấy em liền không thể khống chế được ham muốn rồi"


Phùng Kiến Vũ vừa buồn cười vừa tức giận:


"Đừng có lúc nào cũng chỉ nghĩ đến mấy cái chuyện đó...ưm... anh không thể đứng đắn một chút hay sao... hừ"


Vương Thanh tách hai chân của Phùng Kiến Vũ ra, hắn mang đầu ngón tay tiến vào bên trong động nhỏ của cậu, cẩn thận hết mức nới lỏng nơi đó rộng ra, Phùng Kiến Vũ bật ra tiếng ngâm nga nho nhỏ, Vương Thanh hôn tới bắp đùi của cậu, nụ hôn mang theo sự kiểm soát ham muốn. Không gian yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng của nụ hôn mút mát kia, Phùng Kiến Vũ cong người khó lòng kiểm soát khoái cảm, đầu ngón tay cậu luồn vào trong mái tóc của Vương Thanh nắm chặt lấy:


"Ưm..."


Vương Thanh hơi dừng lại một chút:


"Tiểu Vũ, thích anh hôn ở chỗ đó sao?"


Phùng Kiến Vũ chỉ khẽ ngâm nga, Vương Thanh kéo dài nụ hôn của mình theo đôi chân của Phùng Kiến Vũ, hắn hôn lên đầu gối cậu, bàn chân của cậu, ngay cả đến đầu ngón chân cũng hôn vô cùng nhẹ nhàng mang theo sự tôn sùng khao khát. Phùng Kiến Vũ bất chợt ngồi dậy lao về phía Vương Thanh, cậu hôn vào môi của hắn, đầu lưỡi thuẩn thục đưa vào trong khoang miệng của hắn, hai người triền miên dây dưa không muốn tách rời:


"Kiệt... yêu em"


Đây là lần đầu tiên Phùng Kiến Vũ gọi Vương Thanh thân mật như vậy, một tiếng Kiệt kia chẳng khác nào hồi trống cổ vũ tinh thần của hắn cả, Vương Thanh nhanh chóng đẩy Phùng Kiến Vũ nằm xuống giường, mang Tiểu Thanh Thanh tiến sâu vào bên trong động nhỏ của Phùng Kiến Vũ, xúc cảm sung sướng nhanh chóng chiếm lấy hai người, cảm giác muốn thật nhiều hơn nữa, muốn đối phương ôm chặt lấy mình.


Vương Thanh yêu Phùng Kiến Vũ nhiều đến mức coi trên thế giới này chỉ tồn tại duy nhất một mình cậu, coi cậu chính là thứ mà hắn nâng niu nhất, trân trọng nhất và muốn độc chiếm nhất, thế cho nên mới có chuyện một khoảng thời gian rất nhanh thôi khi Phùng Kiến Vũ rời đi, Vương Thanh phải mất một năm điều trị chấn động tâm lý trước mắt, thế cho nên mới có chuyện khi hắn gặp lại cậu liền muốn trừng phạt cậu, muốn cậu phải sợ hãi hắn, muốn mang thứ quan trọng nhất đối với cậu nắm lấy để cho cậu không có khả năng rời bỏ hắn nữa, dĩ nhiên chuyện này vẫn là để nói sau đi.


Điện thoại của Phùng Kiến Vũ nhấp nháy, cậu không có để chuông cho nên không gian lúc này vẫn một mảnh yên tĩnh. Phùng Kiến Vũ mặc kệ điện thoại kia là ai gọi tới, mọi tâm trí của cậu hiện tại đã đặt hết ở trên người của Vương Thanh rồi.


"Kiệt... anh thích em đến mức nào rồi?"


Vương Thanh nắm chặt lấy eo nhỏ của Phùng Kiến Vũ khàn giọng đáp:


"Nhiều đến mức chính bản thân em cũng không ngờ tới"


Phùng Kiến Vũ nắm lấy vai của Vương Thanh:


"Không có gì là em không ngờ tới cả"


Vương Thanh đáp:


"Thích đến mức không thể không có em được nữa rồi"


Phùng Kiến Vũ nhắm mắt:


"Không thể nào đâu... có thể không nhất thời thích nghi được... nhưng một thời gian sẽ tốt lại thôi"


Vương Thanh ôm chặt lấy Phùng Kiến Vũ:


"Tất cả những điều anh từng nói em có thể tin hay không tin cũng được, nhưng mà chuyện anh không thể không có em thì em nhất định phải tin tưởng"


Phùng Kiến Vũ do dự một chút rồi nói thế này:


"Như vậy em muốn thử, muốn thử một chút"


Đôi mắt của Vương Thanh lóe lên tia khác lạ, mọi tức giận của hắn đều thông qua hơi thở dồn dập hiện giờ mà biểu hiện ra. Vương Thanh nắm chặt lấy cổ tay của Phùng Kiến Vũ đưa lên trên đỉnh đầu cậu, kế đó cúi đầu cắn mạnh vào vai cậu khàn giọng:


"Em muốn thử? Em tốt nhất đừng nên mang chuyện này ra thử, nếu như em quả thật sẽ rời khỏi anh thì tốt nhất nên phải có một kế hoạch thật trọn vẹn, bởi vì tới khi anh tìm lại được em rồi, em nhất định sẽ không còn cảm thấy tự tại thoải mái như thế này nữa đâu"


Phùng Kiến Vũ đang cố gắng thử thăm dò Vương Thanh một chút, chuyện cậu rời khỏi hắn cho dù sớm hay muộn thì chắc chắn cũng diễn ra:


"Anh không phải nói em muốn cái gì đều có thể sao? Anh không phải nói đau lòng em sao?"


Vương Thanh rất nhanh đáp:


"Đúng vậy, nhưng nếu như em cố ý muốn thoát ly khỏi anh rồi... anh nhất định sẽ làm cho em phải cảm thấy sợ hãi anh đấy"


Phùng Kiến Vũ nghe ra được sự nghiêm túc trong lời nói của Vương Thanh, có lẽ hắn cũng đoán ra được rằng cậu đang cố ý thăm dò hắn, chính vì thế hắn mới muốn trực tiếp đánh gãy suy nghĩ của cậu như vậy.


"Vương Thanh... em nghĩ sau này mình sẽ lấy một người vợ, sau đó sẽ có một hoặc hai đứa con" Phùng Kiến Vũ nhỏ giọng


Vương Thanh lúc này muốn phát điên, trong đầu của hắn luôn ý thức một điều rằng Phùng Kiến Vũ chính là của hắn rồi, chuyện cậu cùng bất cứ người nào khác phát sinh quan hệ đều khiến cho hắn không thể bình tĩnh được:


"Anh sẽ khiến cho cô gái đó phải hối hận, cũng khiến cho em phải hối hận"


Phùng Kiến Vũ thở dài:


"Nhưng mà Vương Thanh... em thật sự... em còn có ba mẹ của em nữa... ba em đã không tán thành việc em theo đuổi con đường diễn xuất này... nếu như để cho ba biết em và anh như thế này... ba em là một người rất phong kiến, ba sẽ không thể chấp nhận được đâu"


Vương Thanh khàn giọng:


"Em chẳng phải cho dù ba em không đồng ý đến hiện tại vẫn kiên quyết theo con đường nghệ thuật này hay sao?"


Phùng Kiến Vũ nhíu mày:


"Chuyện đó và chuyện kia là hai chuyện hoàn toàn khác nhau"


Vương Thanh cố gắng bình tĩnh lại một chút:


"Đừng lo lắng quá, anh sẽ giúp em giải quyết mọi vấn đề"


Phùng Kiến Vũ im lặng một lúc mới lên tiếng:


"Anh không nên thích em nhiều đến như vậy, lỡ như sau này... a..."


Phùng Kiến Vũ còn chưa nói xong thì khuôn ngực phía trước của cậu đã bị Vương Thanh mạnh tay nhéo chặt lấy giống như là đang trừng phạt cậu vậy, hắn nhân lúc cậu mở miệng liền cúi đầu mang đầu lưỡi luồn vào bên trong khoang miệng cậu kia, phẫn nộ mang cậu hôn thật mạnh mẽ, lực ở hai bàn tay cũng không ngừng ra tăng.


Không biết Vương Thanh ở trên người Phùng Kiến Vũ kịch liệt bao lâu, chỉ biết được cả người cậu hiện tại giống như bị tê liệt, cổ họng vì liên tục rên rỉ cũng có điểm khô khốc, Vương Thanh vẫn cứ như vậy không biết mệt đều đặn luật động ở trên người của cậu.


...


Buổi sáng ngày hôm sau Phùng Kiến Vũ tỉnh dậy rất sớm, lúc mở mắt ra vẫn thấy Vương Thanh đang nằm ở bên cậu ngủ, Phùng Kiến Vũ vòng tay qua ôm lấy Vương Thanh, đầu nhỏ tự động gối ở trên ngực hắn:


"Vương Thanh..."


Vương Thanh không có ý định mở mắt, Phùng Kiến Vũ liền nghịch ngợm trèo lên người hắn nằm:


"Vương Thanh trời sáng rồi, còn ngủ nữa sẽ không kịp đi làm đâu"


Vương Thanh đưa tay ôm lấy Phùng Kiến Vũ khàn giọng đáp:


"Không phải nói hôm nay em vẫn được nghỉ sao, tại sao lại thức dậy sớm như vây?"


Phùng Kiến Vũ cọ cọ vào người Vương Thanh:


"Em đi làm với anh"


Phùng Kiến Vũ cả người không mặc đồ, hiện tại còn cố tình nằm ở trên người Vương Thanh như thế này khiến cho hắn cho dù có buồn ngủ đến mấy cũng phải tỉnh ngủ, hơn nữa Tiểu Thanh Thanh cũng tỉnh ngủ theo rồi. Vương Thanh thản nhiên đưa tay đặt ở trên mông của Phùng Kiến Vũ tùy ý xoa nắn nó, Phùng Kiến Vũ không tức giận ngược lại còn làm như không mấy quan tâm nhiều gì, cậu nghiêng người từ trên người hắn lăn xuống. Đúng lúc này Đại Nhân không biết từ lúc nào đã ngồi ở dưới giường của bọn họ kêu lên vài tiếng, Phùng Kiến Vũ xoay người đưa tay nhấc nó lên giường, Đại Nhân mừng quýnh, đuôi nhỏ ở phía sau lắc qua lắc lại, nó không ngừng vươn đầu lưỡi kia liếm vào mặt của Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh sáng sớm không biết ăn phải thứ thuốc nổ gì đã mạnh tay đẩy Đại Nhân qua một bên, Phùng Kiến Vũ còn chưa kịp hỏi tội Vương Thanh thì Đại Nhân đã xù lông sủa inh ỏi gầm ghè với hắn rồi.


"Vương Thanh, sao lại mạnh tay như vậy chứ, Đại Nhân vẫn còn non anh lần sau chú ý một chút, nếu lỡ như gãy cái xương nào của nó thì tính làm sao đây?" Phùng Kiến Vũ nghiêm giọng nhắc nhở Vương Thanh.


Vương Thanh mặc kệ Đại Nhân kia, hắn đưa tay ôm lấy hồ ly nhỏ của mình lại vào trong lòng, chân còn gác lên người cậu, cố tình đẩy Đại Nhân cách xa hồ ly nhỏ nhà mình càng xa càng tốt. Đại Nhân vòng lên phía trước, cố gắng chui vào giữa khe hở mà hai người tạo ra, Vương Thanh tức giận quát một tiếng:


"Đi xuống ngay"


Phùng Kiến Vũ dùng sức đẩy Vương Thanh ra hừ hừ nói:


"Anh mau dậy đi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net