Chương 123: Phùng Kiến Vũ gặp sự cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian cứ như vậy vui vẻ trôi qua, cho đến một tuần sau đó khi Phùng Kiến Vũ tham dự cuộc họp báo chính thức của Đỗ thị liền xảy một sự cố, khi Phùng Kiến Vũ đang đứng ở trên bục trả lời phỏng vấn thì cột đèn chiếu sáng bên cạnh bất chợt đổ xuống, Phùng Kiến Vũ lúc phát giác ra ngẩng đầu lên là bị cột đèn kia làm cho bất tỉnh ngất ngay tại chỗ rồi.


Khi Phùng Kiến Vũ tỉnh dậy ở trong bệnh viện liền thấy Vương Thanh mặt mũi thâm tím giống như vừa mới xô xát với ai đó liền giật mình hốt hoảng:


"Anh làm sao thế?"


Vương Thanh nhíu mày:


"Câu này anh phải hỏi em mới đúng"


Cậu rõ ràng nhớ ở hiện trường lúc đó chỉ có một mình cậu bị cột đèn kia rơi trúng người, hơn nữa Vương Thanh cũng không có mặt ở đó như thế nào hắn lại mang một bộ dạng thế này. Phùng Kiến Vũ nghe thấy có tiếng gõ cửa liền nhìn qua, cửa phòng bệnh viện có một tấm kính có thể nhìn thấy được người ở phía bên ngoài, Phùng Kiến Vũ nhìn thấy Đỗ Thư Cách đứng ở bên ngoài đó liền khó hiểu không rõ người này còn gõ cửa làm cái gì, tại sao không trực tiếp tiến vào luôn đi. Phùng Kiến Vũ đẩy tay của Vương Thanh mệt mỏi nói:


"Anh ra mở cửa đi"


Vương Thanh cả một quá trình chỉ giúp Phùng Kiến Vũ xem vết thương trên trán không có để ý tới người khác:


"Đừng quan tâm, em mau nghỉ ngơi đi"


Phùng Kiến Vũ nghe thấy tiếng gõ cửa gấp gáp kia liền thúc giục Vương Thanh


"Anh mau ra mở cửa đi"


Lúc Vương Thanh ra mở cửa, Đỗ Thư Cách bước vào trong phòng rồi cậu mới nhìn rõ gương mặt của Đỗ Thư Cách, hắn ta hiện tại cũng không khác Vương Thanh là mấy cả, một bên khóe miệng bị rách ra. Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh rồi lại nhìn Đỗ Thư Cách nhíu mày hỏi:


"Hai người sao thế? Gương mặt vì sao lại thành ra thế này?"


Vương Thanh và Đỗ Thư Cách đồng dạng im lặng không nói, Đỗ Thư Cách bước gần về phía Phùng Kiến Vũ đau lòng hỏi:


"Tiểu Vũ, em cảm thấy trong người thế nào?"


Phùng Kiến Vũ cảm thấy đầu óc vẫn còn hơi choáng, nhìn xuống tay phải của mình còn đang bị bó bột liền thở dài một hơi:


"Cách ca, em như vậy hẳn là không thể tiếp tục như theo kế hoạch rồi, thật là xin lỗi anh"


Phùng Kiến Vũ là đang lo lắng sự cố lần này sẽ khiến cho Đỗ thị bị chịu tổn thất, nhưng mà Đỗ Thư Cách ngay cả nửa khắc nhớ tới cũng chưa từng có, từ đầu đến cuối chỉ quan tâm tới sức khỏe của Phùng Kiến Vũ mà thôi:


"Tiểu Vũ bác sĩ nói em bị gãy tay rồi, phải bó bột một khoảng thời gian mới có thể bình thường trở lại, khoảng thời gian này em cứ nghỉ ngơi cho thật tốt những chuyện khác cứ để anh giải quyết được rồi"


Vương Thanh đứng nghe nãy giờ cũng không thể nhịn thêm được nữa, hắn lạnh giọng lên tiếng:


"Như vậy anh còn không mau trở về giải quyết đi"


Quay trở lại với vài tiếng đồng hồ trước đó, hiện trường của buổi họp báo vô cùng hỗn loạn, Phùng Kiến Vũ ngất xỉu trên mặt đất, người xung quanh nhốn nháo xô đẩy. Đỗ Thư Cách ngày hôm nay đương nhiên không thể vắng mặt, hắn chỉ đứng cách xa Phùng Kiến Vũ có vài bước chân mà thôi nhưng lúc đó lại không thể kéo cậu thoát khỏi sự cố nghiêm trọng kia, sau khi cột đèn kia đổ xuống người của Phùng Kiến Vũ, Đỗ Thư Cách mới hoảng hồn chạy tới bế cậu tới bệnh viện, dọc đường đi hắn không ngừng gọi tên của cậu nhưng từ đầu đến cuối người nọ vẫn cứ như vậy nhắm nghiền hai mắt.


Tin Phùng Kiến Vũ xảy ra sự cố rất nhanh được Phó Thiến thông báo đến Vương Thanh, Vương Thanh vừa nhận được tin tức này ngay lập tức buông bỏ toàn bộ công việc chạy tới bệnh viện, lúc hắn tìm được phòng bệnh của hồ ly nhỏ nhà mình thì liền thấy Đỗ Thư Cách đang chuẩn bị cúi đầu hôn cậu, Vương Thanh khi ấy không cần xác định rằng mình có nhầm lẫn gì hay không đã ngay lập tức lao tới túm lấy cổ áo của Đỗ Thư Cách rồi vung nắm đấm đấm vào mặt đối phương. Đỗ Thư Cách loạng choạng vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một cú đấm như trời giáng nữa đã tiếp tục hạ xuống, Đỗ Thư Cách phát hiện ra người trước mặt chính là Vương Thanh thế cho nên cũng không buồn dừng lại nói lý lẽ rõ ràng đã đánh lại rồi, hai người cứ đánh qua đánh lại như vậy trong phòng bệnh của Phùng Kiến Vũ khiến cho y tá cũng phải vội vàng chạy tới xem xem có chuyện gì xảy ra, y tá cùng bác sĩ lao vào tách hai người ra quát:


"Hai người làm cái gì thế? Đây là bệnh viện chứ không phải là nơi để đánh nhau, muốn đánh nhau thì đi ra ngoài mà đánh"


Ánh mắt tức giận của hai người đàn ông cũng khiến cho bác sĩ nọ vừa mới lên tiếng nói cũng phải im bặt một lúc, khi y tá cùng nhau kéo Vương Thanh và Đỗ Thư Cách rời khỏi phòng bệnh thì Vương Thanh liền vung tay ra, nhân lúc Đỗ Thư Cách bị đẩy ra khỏi cửa cùng với đám y tá kia rồi hắn liền đóng cửa lại khóa trái ở bên trong, thế cho nên mới có tình trạng khi Phùng Kiến Vũ tỉnh dậy liền thấy Đỗ Thư Cách đang gấp gáp gõ cửa, còn có gương mặt hai người đều biến dạng.


Phùng Kiến Vũ luôn cảm thấy nhất định đã xảy ra chuyện gì đó cho nên mới im lặng suy nghĩ một lúc, kết quả liền nhẹ giọng nói một tiếng cám ơn với Đỗ Thư Cách:


"Cách ca cám ơn anh đã quan tâm, nhưng mà cuộc họp báo xảy ra sự cố như vậy nhất định sẽ rất loạn, anh vẫn là nên trở về giải quyết một chút thì hơn"


Đỗ Thư Cách không muốn rời khỏi chỗ này, nhất là khi Vương Thanh vẫn còn ở đây:


"Không sao, chuyện đó anh đã thu xếp ổn thỏa rồi"


Đỗ Thư Cách vừa nói xong thì điện thoại của bản thân liền vang lên, Phùng Kiến Vũ ở bên nghe thấy cuộc nói chuyện kia liền đoán ra được nhất định có liên quan đến cuộc họp báo lần này cho nên cậu kiên quyết nói Đỗ Thư Cách trở về:


"Cách ca, anh không cần lo cho em, anh cứ trở về trước đi"


Đỗ Thư Cách nhận được cuộc gọi của thư ký nói hiện trường rất phức tạp cần hắn trở về giải quyết gấp, Đỗ Thư Cách tuy rằng không muốn rời khỏi đây nhưng cũng chẳng còn cách nào khác cả, hắn chỉ có thể quay trở về.


Đỗ Thư Cách đi rồi, Phùng Kiến Vũ lúc này mới hỏi Vương Thanh:


"Vương Thanh, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì hả?"


Vương Thanh một bên rót nước cho Phùng Kiến Vũ, một bên lại nhíu mày bực bội:


"Anh nên hỏi em mới đúng, rốt cuộc em bị làm sao đây?"


Phùng Kiến Vũ nhìn chằm chằm Vương Thanh


"Vương Thanh, có phải anh đánh nhau với anh ấy hay không?"


Vương Thanh đặt ly nước xuống bàn rồi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường bệnh:


"Em rốt cuộc là lo lắng cho ai đây, em nhìn xem giữa anh và hắn ta ai có nhiều thương tích hơn hả?"


Phùng Kiến Vũ nhìn khóe mắt của Vương Thanh bị rách ra liền đau lòng, cậu dùng tay không bị thương kia của mình khẽ chạm vào vết thương của Vương Thanh rồi nhẹ giọng khiển trách:


"Nhưng mà anh sao lại tự nhiên đánh nhau chứ?"


Vương Thanh nghiêng đầu đưa tay lấy ly nước đưa cho Phùng Kiến Vũ:


"Được rồi Tiểu Vũ, em uống nhiều nước một chút, bác sĩ nói uống nhiều nước sẽ không bị mất nước, nhanh chóng khỏe lại"


Phùng Kiến Vũ nhìn chằm chằm Vương Thanh:


"Vương Thanh!"


Vương Thanh cũng nhìn Phùng Kiến Vũ lại rất lâu, không gian rơi vào một mảnh yên tĩnh, kết quả hắn vẫn là người phải xuống nước trước nói:


"Anh nói em cũng sẽ không tin, anh vừa mới tới liền thấy hắn ta suýt chút nữa nhân lúc em bất tỉnh mà định hôn em"


Phùng Kiến Vũ nhíu mày nhìn Vương Thanh không nói, Vương Thanh dùng ánh mắt nghiêm túc đối diện với Phùng Kiến Vũ:


"Nếu không phải việc liên quan đến em thì anh cũng sẽ không dễ kích động như thế"


Phùng Kiến Vũ im lặng, Vương Thanh vốn tưởng rằng Phùng Kiến Vũ sẽ tức giận la mắng hắn một trận nhưng mà ai đó từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm hắn như thế. Phùng Kiến Vũ chậm rãi đưa tay lên chạm nhẹ chỗ vết thương ở khóe mắt Vương Thanh rồi nhẹ giọng nói với hắn:


"Anh sau này đừng như vậy, nếu như để cho nhân viên ở công ty anh nhìn thấy bộ dạng của anh như thế, bọn họ nhất định sẽ lại ở sau lưng anh bàn tán đoán mò"


Vương Thanh nắm lấy cổ tay của Phùng Kiến Vũ đặt xuống dưới giường:


"Được rồi, em đừng nói nữa nghỉ ngơi đi, trên người có chỗ nào không khỏe hay không?"


Phùng Kiến Vũ lắc đầu cố gắng nói tiếp:


"Hơn nữa Cách ca và em sẽ không thể có gì được đâu, anh ấy từ lúc học đại học luôn đối xử với mọi người nhiệt tình như thế"


Vương Thanh nhíu mày cố gắng kìm nén tức giận trong lòng, hồ ly nhỏ nhà hắn rất ngốc, khẳng định phải đợi đến khi người đàn ông kia nói thẳng cho cậu biết thì cậu mới chịu tin tưởng:


"Cách ca? Xưng hô này cũng thật là thân thiết đấy, em trước giờ chỉ gọi anh là Vương Thanh, như thế có phải là anh so với bạn của em cũng không bằng hay không?"


Phùng Kiến Vũ dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng về phía Vương Thanh, người đàn ông này giống như tồn tại hai nhân cách vậy, lúc thì cho cậu cảm giác an toàn muốn ỷ lại dựa vào, lúc thì lại giống như một đứa nhỏ so đo những chuyện vụn vặt:


"Vương Thanh, em cho dù có gọi anh như thế nào đi chăng nữa cũng đâu có thể thay đổi được tình cảm của em đâu"


Vương Thanh trong lòng vui vẻ hơn được một chút:


"Như vậy trong lòng em có phải anh vẫn hơn Đỗ Thư Cách kia hay không?"


Phùng Kiến Vũ đáp:


"Chuyện này anh còn phải hỏi nữa hay sao?"


Vương Thanh khàn giọng:


"Như vậy lời anh nói có phải cũng đáng tin hơn?"


Phùng Kiến Vũ cùng Vương Thanh đi một vòng cuối cùng vẫn trở lại vấn đề này:


"Được rồi, sau này ngoài giờ làm việc ra thì em sẽ không cùng anh ấy tiếp xúc quá nhiều"


Vương Thanh hài lòng, hắn đưa tay lên chỗ vết thương bị băng bó của Phùng Kiến Vũ ở trán, ngón tay thon dài cẩn thận chạm vào đó kiểm tra xem có gì bất ổn hay không:


"Tiểu Vũ, em sao lại không cẩn thận như vậy hả, lúc nhận được điện thoại báo em gặp sự cố, anh thật sự lo lắng đến phát điên lên được"


Phùng Kiến Vũ khẽ mỉm cười:


"Không sao cả, không có vấn đề gì"


Vương Thanh nghiêm giọng nói thế này:


"Tiểu Vũ, bác sĩ nói truyền hết chai nước biển này có thể trở về nhà, thời gian này em phải ở nhà của anh, anh sẽ chăm sóc cho em"


Phùng Kiến Vũ biết có từ chối cũng không thể được cho nên đành gật đầu đáp ứng. Buổi tối ngày hôm ấy khi Phùng Kiến Vũ vừa tắm xong thì điện thoại của cậu reo lên, là mẹ Phùng gọi điện tới.


"Tiểu Vũ, con có sao không hả?"


Phùng Kiến Vũ bất ngờ, mẹ Phùng đột nhiên gọi điện tới hỏi vấn đề này, cậu không thể đoán ra được là người nào nói cho mẹ mình biết:


"Hả? Con không sao!"


Mẹ Phùng ở bên này nâng giọng:


"Không sao là không sao thế nào, mẹ thấy trên ti vi người ta còn quay lại được cảnh con bị cột đèn lớn đè ngã bất tỉnh"


Thì ra là tin tức này bị đưa lên ti vi, Đỗ thị là công ty lớn việc họp báo xảy ra sự cố lớn như vậy cũng khó trách người ngoài không biết được:


"Con không sao"


Mẹ Phùng sớm đã thu xếp xong một số đồ đạc cần thiết để ngày mai lên Bắc Kinh xem Phùng Kiến Vũ, cho dù bà có giận con trai về việc cố chấp theo con đường nghệ thuật này đi đến đâu chăng nữa cũng chẳng thể nhẫn tâm không quan tâm đến con trai được:


"Ngày mai mẹ sẽ lên đó, một lát nữa nhắn tin gửi lại địa chỉ nhà của con cho mẹ"


Phùng Kiến Vũ nhíu mày:


"Không cần đâu mẹ, con thật sự không có gì nghiêm trọng"


Mẹ Phùng kiên quyết:


"Không nhưng nhị gì cả, ngày mai mẹ phải lên xem con thế nào"


Phùng Kiến Vũ khẽ thở nhẹ một hơi đồng ý:


"Được rồi mẹ, một lát nữa con sẽ nhắn địa chỉ cho mẹ"


Vương Thanh bước ra từ phòng tắm liền nhìn thấy Phùng Kiến Vũ ngồi thất thần ở trên giường, hắn chậm rãi bước đến phía cậu hỏi:


"Tiểu Vũ sao thế?"


Phùng Kiến Vũ giật mình quay trở về thực tại, vừa thấy Vương Thanh liền nói cho hắn biết chuyện của mẹ Phùng:


"Vương Thanh, ngày mai mẹ em sẽ lên đây cho nên ngày mai em sẽ ở nhà"


Vương Thanh đương nhiên không muốn cho Phùng Kiến Vũ về nhà:


"Không cần về nhà, không phải lúc trước mẹ của em cũng ở nhà của anh hay sao?"


Phùng Kiến Vũ lắc đầu:


"Không được Vương Thanh, lúc đó là bất đắc dĩ mới như vậy, hiện tại đã có chỗ ở cho nên không muốn làm phiền anh nữa"


Vương Thanh ngồi xuống bên cạnh Phùng Kiến Vũ:


"Em nói cái gì thế? Anh không phiền, nếu như em rời đi rồi anh mới cảm thấy phiền đó"


Phùng Kiến Vũ vẫn kiên quyết muốn trở về nhà:


"Đợi mẹ trở về rồi, lúc đó em sẽ lại tới đây"


Dĩ nhiên thì trong một cuộc tranh luận Phùng Kiến Vũ luôn là người giành phần thắng, Vương Thanh không thể nào nói không với cậu được. Bởi vì Phùng Kiến Vũ bị thương ở tay phải cho nên việc cầm đũa ăn cơm đều rất khó khăn, Vương Thanh hiện tại ngồi sát ở bên cạnh cậu, giúp cậu đút cơm gắp thịt, cả một quá trình đều vô cùng vui vẻ mà làm.


"Vương Thanh, anh không định ăn cơm hả, đừng chỉ đút em ăn như vậy" Phùng Kiến Vũ thấy Vương Thanh không có ý định ăn cơm liền nhắc nhở hắn


Vương Thanh nửa đùa nửa thật đáp thế này:


"Em thành ra như thế này rồi ngay cả cơm anh cũng không thiết ăn nữa"


Phùng Kiến Vũ nghe thấy thế liền buồn cười:


"Anh cũng ăn đi"


Lúc Phùng Kiến Vũ và Vương Thanh đi ngủ, Vương Thanh muốn ôm Phùng Kiến Vũ ngủ nhưng lại sợ chạm vào chỗ tay đau của cậu, muốn đắp chăn cho cậu nhưng lại sợ chăn sẽ đè vào cánh tay kia. Phùng Kiến Vũ thấy Vương Thanh cứ loay hoay mãi không chịu nằm xuống liền nhíu mày hỏi:


"Anh lại sao nữa thế?"


Vương Thanh đáp:


"Tay của em có đau hay không? Nếu như đau thì nói với anh"


Phùng Kiến Vũ lắc đầu:


"Không sao cả"


Vương Thanh cẩn thận đắp chăn lên người cho Phùng Kiến Vũ, bởi vì sợ chăn sẽ đè vào cánh tay kia của cậu cho nên hắn căn bản chỉ đắp chăn đến bụng của cậu mà thôi. Lúc đèn trong phòng ngủ đã tắt rồi, Phùng Kiến Vũ cảm giác như là Vương Thanh đang nằm rất xa mình liền hỏi hắn:


"Anh sao thế? Tại vì sao nằm cách xa em như vậy?"


Vương Thanh thở dài:


"Anh sợ sẽ chạm vào vết thương của em"


Phùng Kiến Vũ hiểu ra liền buồn cười:


"Không sao cả, anh nằm gần vào đây đi, nếu không sẽ bị lăn xuống đất đó"


Vương Thanh quả thật nằm sát về phía Phùng Kiến Vũ, nhưng mà hắn không có vòng tay ôm lấy cậu như mọi khi nữa, Phùng Kiến Vũ nắm lấy bàn tay của Vương Thanh kéo lên đặt ở trên bụng mình, Vương Thanh thấy được hành động nhỏ kia của cậu liền khẽ mỉm cười, trong bóng tối khóe miệng cũng nhếch lên tạo ra một độ cong hoàn mỹ.


...


Mọi sinh hoạt cá nhân của Phùng Kiến Vũ đều do Vương Thanh phụ trách, thật ra Phùng Kiến Vũ vẫn có thể làm được chỉ là có một chút bất tiện chậm chạp mà thôi, nhưng mà Vương Thanh từ đầu đến cuối đều không cho cậu làm gì cả. Lúc Phùng Kiến Vũ đứng để cho Vương Thanh đóng cúc áo sơ mi của mình liền dùng tay không bị thương đưa lên nghịch tóc của hắn:


"Vương Thanh, một lát nữa anh nhớ thoa thuốc vào vết thương có biết chưa?"


Vương Thanh ừ một tiếng, Phùng Kiến Vũ thu tay lại đứng nghiêm túc:


"Vương Thanh, một lát nữa đưa em qua nhà Phó Thiến đón Đại Nhân có được không? Em thấy nhớ nó!"


Vương Thanh nhíu mày:


"Tay như vậy còn muốn đón nó về, nếu như không cẩn thận sẽ ảnh hưởng đến tay của em đấy"


Phùng Kiến Vũ cười cười:


"Không sao đâu, em đã nói với Phó Thiến rằng lát nữa qua đón Đại Nhân rồi"


Vương Thanh mặc áo xong cho Phùng Kiến Vũ rồi liền không vui nhìn cậu:


"Em rốt cuộc là không chuyện nào chịu nghe theo anh cả"


Phùng Kiến Vũ nghiêng đầu hôn vào má Vương Thanh một cái:


"Đều là mấy chuyện nhỏ mà thôi, chuyện lớn không phải đều nghe theo anh hay sao"


Vương Thanh nào chịu nụ hôn kia của Phùng Kiến Vũ, hắn giữ lấy cần cổ của cậu cúi đầu hôn xuống đôi môi kia, đầu lưỡi tiến vào trong khoang miệng cậu mút mát trêu đùa, hôn đến mức Phùng Kiến Vũ nhịn không được phải khẽ đẩy hắn ra:


"Đi thôi, nếu không sẽ muộn giờ đến công ty của anh mất".


...


Mẹ Phùng xuống xe khách, từ trong túi áo lấy ra mảnh giấy ghi lại địa chỉ mà ngày hôm qua Phùng Kiến Vũ gửi tới xem một lượt, lúc đang mải tìm kiếm xe có chiếc taxi nào không thì đột nhiên có một chiếc ô tô bóng loáng nhìn qua vô cùng đắt tiền dừng ở phía trước mặt của mẹ Phùng. Từ bên cửa kính xe ô tô đó dần dần hạ xuống, ở bên trong là một người đàn ông nhìn qua cũng cỡ khoảng hai sáu hai bảy tuổi, thần thái trên gương mặt vô cùng thân thiện, vừa nhìn thấy mẹ Phùng liền mỉm cười hỏi:


"Bác Phùng có phải không ạ?"


Mẹ Phùng chẳng có ấn tượng gì về người đàn ông này cả, nhưng khi nghe cậu ta gọi tên của mình cũng gật đầu:


"Đúng thế, cậu là?"


Người đàn ông kia bình tĩnh đáp:


"Cháu là bạn của Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ nhờ cháu đến đón bác"


Mẹ Phùng cũng không nghi ngờ gì nữa cả, chỉ có điều vẫn là hơi bất ngờ một chút vì xem ra người này rất giàu có, lại nghĩ tới người bạn tên Vương Thanh của con trai mình cũng đồng dạng là người có tiền như vậy, trong lòng bà lại bắt đầu suy nghĩ không rõ con trai vì sao lại quen được nhiều người có tiền như thế.


Mẹ Phùng ngồi vào trong xe rồi liền hỏi:


"Cậu tên gì vậy?"


Người đàn ông kia khẽ nhếch khóe môi, trong nụ cười ẩn chứa một tia quỷ dị bình thản đáp:


"Cháu gọi là Thẩm Đào".

*Xong rồi, nay là 8 chương a~, thời gian tiếp sợ rằng mình sẽ lặn tiếp, vì sắp thi HSG rồi :<, nhưng nếu rảnh mình sẽ cố gắng hết sức nhaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net