Chương 147: Vương phu nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng ngày hôm sau khi Phùng Kiến Vũ thức dậy đã là quá trưa, Phùng Kỷ Mặc sớm đã được Vương Thanh đưa đi học, Phùng Kiến Vũ cả người đau ê ẩm bước xuống giường đi vào trong phòng tắm nhìn đến trên thân thể ngập tràn vết hoan ái trong lòng Phùng Kiến Vũ lại tràn lên một xúc cảm vui vẻ, cậu đưa đầu ngón tay chạm nhẹ vào từng vết ửng đỏ kia, mỗi ấn ký này chính là tình yêu sâu đậm mà Vương Thanh dành cho cậu. Phùng Kiến Vũ coi mỗi dấu vết kia là một niềm kiêu ngạo, dấu vết càng đậm càng lớn thì niềm kiêu ngạo của cậu càng cao. Khi Phùng Kiến Vũ tắm rửa xong đi ra bên ngoài phòng khách liền phát hiện ra được trên bàn để một chiếc hộp nhỏ, cậu ngồi xuống ghế sô pha mở ra chiếc hộp kia thấy được đó là một chiếc điện thoại, nhìn qua liền biết đây là dòng điện thoại đời mới nhất trên thị trường. Phùng Kiến Vũ cầm điện thoại trong tay xem xét một vài chức năng trong đó, về cơ bản thiết bị này cũng giống như thiết bị lúc trước cậu sử dụng, khi Phùng Kiến Vũ mở danh bạ lên liền phát hiện ra trong đó có duy nhất một số điện thoại đã được lưu lại, hơn nữa còn đặt trong trạng thái quay số nhanh chỉ cần nhấn phím 1 sẽ tự động kết nối, điều đáng nói hơn cả chính là tên hiển thị rõ ràng hai chữ "Chồng em".


Phùng Kiến Vũ bật cười khi nhìn thấy hai chữ kia, không cần suy nghĩ nhiều là có thể dễ dàng đoán ra được ai là người lưu giúp cậu, ngón tay trỏ thon dài nhấn vào nút kết nối với người đó, đầu dây bên kia giống như lúc nào cũng chờ điện thoại của cậu cho nên rất nhanh đã bắt máy:


"Tiểu Vũ dậy rồi sao?"


Vương Thanh cầm điện thoại đi vào trong bếp mở tủ lạnh ra xem ngày hôm nay có cái gì ăn hay không:


"Ừ, anh lưu số của em là gì?"


Vương Thanh tựa người vào ghế tổng giám đốc thoải mái cùng vị kia nhà mình nói chuyện phiếm:

"Em đoán xem"


Phùng Kiến Vũ nhẹ giọng đáp lời, trong giọng nói ngập tràn hạnh phúc:


"Vợ anh"


Vương Thanh bật cười ha ha tán thưởng:


"Phùng Kiến Vũ không những dễ thương còn rất thông minh nữa"


Thật ra thì những câu nói tương tự thế này Phùng Kiến Vũ rất hay nói với Phùng Kỷ Mặc, không nghĩ tới bây giờ Vương Thanh lại nói với mình, tâm trạng quả là vừa xấu hổ vừa không biết nói gì:


"Vương Thanh, anh muốn ăn cái gì em nấu cơm mang tới công ty cho anh ăn"


Vương Thanh từ chối:


"Không cần, tay của em cử động không thuận tiện, đợi anh nghỉ trưa sẽ trở về đón em cùng đi ăn"


Phùng Kiến Vũ khẽ mỉm cười kiên quyết không đồng ý:


"Được rồi Vương Thanh, một lát nữa em tự mình tới".


...


Buổi trưa hôm ấy Phùng Kiến Vũ khoan thai đi tới Vương thị, ngày hôm nay cậu mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng đơn giản, quần jean xanh hơi rách, chân đi đôi giày thể thao màu trắng, tuy rằng đã gần ba mươi tuổi nhưng bề ngoài của cậu hiện giờ quả thật trẻ hơn tuổi rất nhiều, có lẽ đây là một trong những điều khiến cho Vương Thanh không có cách nào rời khỏi cậu.


Lúc Phùng Kiến Vũ xuống khỏi xe taxi định bước vào trong Vương thị thì bắt gặp Lâm Chí Huyền cùng một đám người có lẽ là thực tập sinh bước ra khỏi Vương thị, bọn họ hẳn là đi ăn cơm trưa. Phùng Kiến Vũ và Lâm Chí Huyền cùng nhau chạm tới ánh mắt của đối phương, sau đó Phùng Kiến Vũ cảm thấy mình và cậu ta căn bản chỉ là người qua đường cho nên không cần thiết phải chào hỏi nhau, khi Phùng Kiến Vũ bước lên bậc thang định đi lướt qua Lâm Chí Huyền thì cậu ta liền gọi cậu lại:


"Khoan đã, chúng ta nói chuyện một chút được hay không?"


Phùng Kiến Vũ có một chút bất ngờ, cậu không nghĩ tới Lâm Chí Huyền sẽ mở miệng gọi cậu lại, Phùng Kiến Vũ dừng bước nghĩ một lát liền gật đầu đồng ý cùng cậu ta đi tới quán cà phê đối diện Vương thị trò chuyện, quán cà phê này 5 năm về trước do Lý Hoa làm chủ hiện tại không rõ cô ấy đã đi đâu rồi, Phùng Kiến Vũ cùng Lâm Chí Huyền tùy tiện ngồi xuống một chiếc bàn cạnh cửa ra vào, Lâm Chí Huyền trước vẫn là nhìn qua Phùng Kiến Vũ một lượt có điều trong ánh mắt của cậu ta không còn có sự kiêu ngạo như lúc trước nữa:


"Tay của anh sao thế?"


Phùng Kiến Vũ không nóng không lạnh đáp:


"Không sao, không cẩn thận bị ngã"


Lâm Chí Huyền thở dài một hơi cậu không biết phải bắt đầu nói từ đâu mới được:


"Tôi..."


Lâm Chí Huyền còn chưa kịp nói xong thì điện thoại trong túi quần Phùng Kiến Vũ liền vang lên, Phùng Kiến Vũ cúi đầu đưa tay vào trong lấy điện thoại ra mắt thấy trên màn hình hiển thị người gọi tới là ai liền do dự một chút cuối cùng cũng bắt máy:


"Vương Thanh"


Lâm Chí Huyền nghe được hai tiếng Vương Thanh phát ra từ trong miệng của Phùng Kiến Vũ liền giật mình, cậu ta im lặng muốn nghe ngóng, bàn tay để ở dưới gầm bàn cũng tự động siết chặt lấy giống như là kìm nén sự khó chịu.


"Vương Thanh em gặp lại một người bạn, hai bọn em đang nói chuyện một chút, một lát nữa em sẽ tới... không cần đâu Vương Thanh, nơi này rất gần công ty anh không cần tới đón... được... được... được rồi một lát nữa gặp"


Phùng Kiến Vũ không cố ý khoe mẽ cái gì trước mặt Lâm Chí Huyền cả, nhưng mà cậu càng không cần phải giấu giếm cái gì cả, cậu và Vương Thanh chính là quang minh chính đại, cậu sẽ không giống như trước đây luôn che giấu mối quan hệ giữa mình và hắn nữa. Lâm Chí Huyền nở một nụ cười lạnh, cậu ta cầm lấy ly cà phê nhấp một ngụm rồi đặt xuống:


"Tôi rất thích uống cà phê nhưng từ khi gặp Vương Thanh tôi đã không uống nữa, bởi vì anh ấy nói anh ấy không thích nhìn thấy tôi uống cà phê"


Phùng Kiến Vũ im lặng, Lâm Chí Huyền lại tiếp tục:


"Nhưng mà Vương Thanh chưa bao giờ nhắc đến anh ở trước mặt tôi cả"


Phùng Kiến Vũ không muốn dành nhiều thời gian cho Lâm Chí Huyền, cậu không muốn dành thời gian của mình cho bất cứ người nào khác ngoại trừ Vương Thanh cả, Phùng Kiến Vũ không thể kiên nhẫn ngồi ở chỗ này cùng cùng Lâm Chí Huyền chơi trò đi đường vòng nữa, cậu biết được hai người bọn cậu căn bản đều không thích gặp mặt cùng nhau nói chuyện phiếm như thế này:


"Cậu muốn nói cái gì thì cứ nói thẳng đi"


Lâm Chí Huyền chán ghét Phùng Kiến Vũ, bởi vì vô cùng chán ghét cho nên cậu ta cũng không hề muốn cùng Phùng Kiến Vũ nói bất cứ điều gì cả, nhưng mà cậu ta lại có thể vì Vương Thanh mà xuống nước cầu xin giống như là việc cậu đã diễn thành một người mà mình chán ghét nhất trong suốt một khoảng thời gian dài, tất cả chỉ là vì một người mang tên Vương Thanh kia. Vì lý gì mà Phùng Kiến Vũ đã rời đi lâu như vậy khi trở về liền muốn cướp đi Vương Thanh của cậu, vì lý gì mà Vương Thanh ngay cả một cái liếc mắt cũng không dành cho cậu, vì lý gì mà Phùng Kiến Vũ có thể được Vương Thanh yêu thương đến như thế:


"Tôi yêu Vương Thanh, tôi yêu anh ấy rất nhiều, tôi không cần anh phải nhường anh ấy cho tôi, tôi chỉ cần anh cho tôi cơ hội gặp mặt anh ấy một chút, cho tôi có cơ hội cùng anh ấy nói chuyện, cho tôi có cơ hội để thể hiện tình yêu của mình trước mặt anh ấy mà thôi"


Phùng Kiến Vũ không vui vẻ gì cả, làm sao cậu có thể vui vẻ khi cùng tình địch của mình nói chuyện muốn chia sẻ người yêu như thế, Phùng Kiến Vũ lãnh đạm lạnh nhạt, không biểu hiện sự tức giận ra bên ngoài:


"Không thể, cho dù Vương Thanh có muốn cho cậu một cơ hội đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ ngăn cản đến cùng, sẽ không có chuyện cậu được thể hiện tình yêu của mình cho anh ấy biết chứ đừng nói đến chuyện Vương Thanh rồi sẽ yêu thương cậu, cho dù chỉ có một chút yêu thương thôi cũng tuyệt đối không có!"


Phùng Kiến Vũ giống như một người nắm giữ sinh mệnh, hiện tại tàn nhẫn bóp nát hy vọng của một kẻ hèn mọn. Đối với Lâm Chí Huyền tuy rằng cậu ta biết sự cầu xin này của mình sẽ khó được chấp nhận nhưng khi đối diện với dáng vẻ kiêu ngạo kia của Phùng Kiến Vũ, trong lòng cậu ta đột nhiên xuất hiện một xúc cảm căm ghét, có điều Lâm Chí Huyền vẫn cố gắng kìm nén mọi thứ thấp giọng cầu xin:


"Anh muốn tôi phải làm cái gì, anh muốn tôi làm cái gì tôi cũng sẽ làm chỉ cần anh chịu cho tôi một cơ hội, coi như anh thương hại tôi đi, thương hại tôi trong suốt khoảng thời gian này đã khổ sở diễn thành anh trước mặt Vương Thanh, bởi vì có tôi cho nên anh ấy mới có thể không quên anh được"


Phùng Kiến Vũ cảm thấy tình yêu của Lâm Chí Huyền so với mình thật khác, tình yêu của cậu ta là thứ tình yêu hèn mọn, cậu ta ngay cả đến phân biệt phải trái đúng sai cũng không biết, cái gì gọi là vì có cậu ta nên Vương Thanh mới không quên được cậu, cái gì gọi là khổ sở diễn xuất thành cậu, tất cả đều là do Lâm Chí Huyền ảo tưởng, tất cả đều là do cậu ta tự chuốc lấy khổ mà thôi, việc này không thể trách cậu được. Phùng Kiến Vũ không hề có bất cứ một áy náy nào với Lâm Chí Huyền cả, cậu và cậu ta căn bản không hề quen biết cũng không hề có ràng buộc, cậu chỉ áy náy với Vương Thanh mà thôi cho nên cậu không có trách nhiệm phải suy nghĩ đến Lâm Chí Huyền thậm chí là một chút thương hại cũng không cần cho cậu ta:


"Vương Thanh vốn dĩ yêu tôi, cho nên vấn đề cậu tự mình tốn ngần ấy thời gian diễn thành tôi căn bản là do tự cậu làm uổng phí thời gian của mình"


Lâm Chí Huyền bật cười ha ha giống như một người điên:


"Nực cười, Vương Thanh vốn dĩ không yêu anh, anh ấy chỉ là muốn có được anh mà thôi, anh ấy muốn có được anh để chứng minh một điều rằng trên thế giới này không có cái gì là anh ấy không thể chiếm được"


Phùng Kiến Vũ im lặng, đối phương cùng cậu bàn chuyện của Vương Thanh cũng chẳng tự suy xét lại xem cậu ta hiểu Vương Thanh được bao nhiêu phần. Vương Thanh nói yêu cậu, không thể rời xa cậu, Vương Thanh vì cậu mà ngay cả đến chính bản thân cũng không hề quan tâm, Vương Thanh làm tất cả vì cậu như vậy mà cho đến thời điểm hiện tại cậu vẫn không thể dõng dạc nói với người ngoài rằng cậu hiểu Vương Thanh, cậu đi guốc ở trong bụng hắn rồi:


"Cậu hiểu được Vương Thanh bao nhiêu?"


Câu hỏi của Phùng Kiến Vũ khiến cho Lâm Chí Huyền giật mình ngừng cười, đúng vậy cậu căn bản không hiểu nổi Vương Thanh, tâm tư trái tim của hắn cậu đều không thể nắm giữ. Phùng Kiến Vũ biết Lâm Chí Huyền sẽ không trả lời được câu hỏi này của cậu, cậu ta không trả lời được thì sẽ không có tư cách cùng cậu nói đến chuyện tình yêu của cậu ta dành cho Vương Thanh nhiều đến bao nhiêu, Vương Thanh còn đang đợi cậu cho nên cậu sẽ không Phùng tốn thời gian vô nghĩa ở đây nữa, cậu không muốn Vương Thanh lại phải chờ đợi mình cho dù chỉ vài phút, Vương Thanh đợi cậu 5 năm đã là quá đủ rồi.


Phùng Kiến Vũ đứng dậy rời khỏi quán cà phê, bỏ lại ánh mắt hận thù phía sau lưng của ai đó. Xe cộ bên đường tấp nập qua lại, ánh nắng mùa thu chiếu tới mái tóc đen nhánh của Phùng Kiến Vũ, trong nắng vàng càng khiến cho dáng vẻ cậu thêm phần bừng sáng nhưng trong đôi mắt kia lại có vài tia hỗn độn u sầu.


Phùng Kiến Vũ bước vào trong Vương thị không hề có bất cứ sự ngăn cản nào của tiếp tân dưới sảnh, có lẽ Vương Thanh đã dặn dò rất kỹ nhân viên của hắn rồi. Phùng Kiến Vũ đứng trước thang máy tổng giám đốc nhìn tới hộp số trên bức tường đang hiển thị dãy số từ 49 đếm ngược, có rất nhiều nhân viên từ trong thang máy bên cạnh đi ra, trong số họ có một người tốt bụng nhắc nhở cậu:


"Đó là thang máy dành cho tổng giám đốc, cậu nên dùng thang máy bên này"


Phùng Kiến Vũ quay đầu hướng nhân viên kia mỉm cười gật đầu:


"Tôi biết"


Người nhân viên đó đứng đợi một lúc không thấy Phùng Kiến Vũ có ý định xê dịch liền nhíu mày:


"Nếu như để Vương tổng phát hiện ra cậu dùng trộm thang máy của anh ấy thì cậu nhất định sẽ bị đuổi việc đó"


Người nhân viên nọ vốn tưởng Phùng Kiến Vũ là thực tập sinh bởi vì dáng vẻ của Phùng Kiến Vũ rất có khí chất đó, vừa đẹp trai lại vừa trẻ trung, có lẽ là thực tập sinh nên không hiểu chuyện muốn nhanh chóng dùng thang máy không có ai đợi kia nên mới thế. Phùng Kiến Vũ nhìn tới hộp số trên thang máy đã hiển thị số 2, nụ cười trên khóe môi cậu càng hiện ra rõ ràng, cậu chậm rãi đáp một câu thế này:


"Vương tổng đang xuống đón tôi"


Nhân viên nọ vẫn không hiểu được ý trong lời nói của Phùng Kiến Vũ mãi cho đến khi thang máy bên cạnh vang lên một tiếng "tinh" Vương Thanh một thân tây trang lịch lãm bước ra bên ngoài hướng thẳng tới chỗ Phùng Kiến Vũ nói một câu thì vị nhân viên kia mới tiếp thu được lời nói đó của Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh nói thế này:


"Tiểu Vũ, em đến rồi sao"


Nhớ lại 5 năm trước Phùng Kiến Vũ không dám cùng Vương Thanh sánh bước trong công ty bởi vì cậu sợ mọi người nhìn ra được mối quan hệ mờ ám của cậu và Vương Thanh, nhưng 5 năm sau đó Phùng Kiến Vũ phát hiện ra rằng giữa cậu và Vương Thanh chẳng có mối quan hệ nào gọi là mờ ám cả, chỉ có mối quan hệ gọi là quang minh chính đại mà thôi cho nên việc gì phải che che giấu giấu, việc gì sợ người khác phát hiện ra.


Phùng Kiến Vũ thấy cổ áo của Vương Thanh không được ngay ngắn cho nên rất bình thường mà đưa tay không bị thương của mình lên giúp hắn chỉnh lại:


"Cổ áo của anh không ngay ngắn này"


Có một số nhân viên bước ra khỏi thang máy đều chứng kiến hết được cảnh này, có một số nhân viên lâu năm nhận ra được Phùng Kiến Vũ chính là cậu thực tập sinh được bàn tán nhiều nhất năm đó, có một số cảm khái, có một số giật mình bất ngờ đến há hốc miệng, một số lại ghen tị, tuy rằng có vô vàn ánh mắt khác nhau đang nhìn về phía hai người bọn họ, nhưng trong đôi con ngươi kia chỉ vĩnh viễn tồn tại hình bóng của đối phương mà thôi căn bản không có thời gian mà để ý đến người khác.


Ngày hôm ấy trên dưới Vương thị đều bàn ra tán vào rất sôi nổi, có người còn chụp lại được hình ảnh của Phùng Kiến Vũ, trên nhóm bát quái của công ty đều đăng tải tấm hình đó ở dưới còn có rất nhiều dòng bình luận đoán già đoán non, đoán rằng Phùng Kiến Vũ chính là em trai họ của Vương Thanh, lại đoán rằng cậu là người yêu của hắn, Tiểu Khiết lướt qua một hồi cuối cùng bình luận một câu rằng: "Đó là Vương phu nhân"


Lễ tân ở dưới sảnh chăm chú đọc bình luận khi lướt đến dòng bình luận của Tiểu Khiết liền dừng lại cắm cúi gõ chữ định trả lời: "Nói Vương phu nhân thì có hơi quá không?" Khi dòng chữ đó được viết ra còn chưa kịp gửi đi thì phía trên đỉnh đầu của cô đã có một giọng nam trầm thấp phát ra:


"Không quá đâu"


Lễ tân nọ ngẩng đầu phát hiện ra người đó là Vương tổng giám đốc lớn của mình liền hốt hoảng vội vã tắt trang bát quái kia đi, vốn tưởng rằng Vương tổng sẽ tức giận trừ lương vì trong giờ làm việc lại lên mạng nhưng không ngờ hắn ta lại có vẻ rất cao hứng nhún vai bỏ lại một câu kinh thiên động địa rồi rời đi:


"Lần sau Vương phu nhân tới không cần phải ngăn cản, trực tiếp để em ấy vào".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net