Chương 153: Con người thứ hai của Trình Kiệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phùng Kiến Vũ cảm thấy yết hầu của mình giống như là bị bóp đến nhỏ đi, cơn ho khan không ngừng đánh tới tới, cần cổ đột nhiên truyền tới một hồi mơn trớn nhẹ nhàng, Vương Thanh giống như một con chó nhỏ quấn chủ kiên quyết không chịu tách ra khiến cho khuôn ngực của cậu càng thêm phập phồng khó khăn hít thở. Phùng Kiến Vũ không muốn đẩy Vương Thanh ra bởi vì cậu biết chỉ một hành động nhỏ của cậu cũng sẽ khiến cho Vương Thanh mất đi khống chế, thế cho nên cậu chỉ còn biết ngồi im như vậy kịch liệt ho khan:


"Vương Thanh... em không sao..."


Giọng nói của Phùng Kiến Vũ khàn khàn khác thường, Vương Thanh cảm nhận được ý vị lừa gạt trong lời nói đó của cậu, giây phút hắn nhìn thấy dấu vết khả nghi kia ở trên môi cậu hắn liền bắt đầu có một câu hỏi to đùng rằng tại sao lại có dấu vết đó, hắn không thể nào chịu đựng được việc người khác cũng sẽ có được những đặc quyền mà đáng lý ra chỉ một mình hắn có thể. Vương Thanh trong đầu một mực nghĩ rằng Phùng Kiến Vũ sẽ lại rời khỏi mình, bàn tay của hắn từ ôn nhu đặt ở trước ngực cậu liền mạnh bạo di chuyển xuống phía dưới quần muốn cởi khóa quần cậu ra.


Bãi đỗ xe ở dưới tầm hầm rất trống, cơ hồ chỉ có khoảng hai ba chiếc xe đang dựng ở chỗ này, Phùng Kiến Vũ biết Vương Thanh chuẩn bị làm cái gì, nếu như hai người bọn họ còn muốn ở trong xe phát sinh sự tình có thể sẽ bị người ngoài bắt gặp được, cậu nghĩ thế liền nhanh tay nắm lấy cổ tay của Vương Thanh lại:


"Vương Thanh đừng..."


Vương Thanh ngẩng đầu nhìn Phùng Kiến Vũ, trong đôi mắt hẹp dài của hắn lại bắt đầu biến đổi, giống như một đợt sóng lớn cuồn cuộn cuốn trôi từng hồi hoàng mang đến sợ hãi, do dự rồi quyết liệt, kết quả liền dừng lại ở xúc cảm tức giận. Vương Thanh không nói bất cứ một câu nói nào, hắn cũng không cho phép Phùng Kiến Vũ có cơ hội để mở miệng nói, hắn cúi đầu hướng phía môi dưới bị rách của cậu ngậm lấy mút mạnh, hàm rằng như có như không khi thì cạ cạ khi lại cắn lấy. Tiếng áo sơ mi bị rách làm cho tâm trạng của Phùng Kiến Vũ càng thêm hoảng loạn, quần mặc trên người bị Vương Thanh cưỡng ép tụt xuống đến ngang bắp đùi, Phùng Kiến Vũ dùng hết sức lực chống cự lại Vương Thanh, không phải là cậu không muốn Vương Thanh gần gũi mình mà là cậu muốn giải thích khuyên nhủ hắn, từ khi biết Vương Thanh bị mắc căn bệnh dễ kích động kia cậu đã lên mạng xem qua rất nhiều những lưu ý, trong đó có nói không nên để cho người mắc căn bệnh này hiểu nhầm cái gì cả, càng không được để cho họ tùy ý mà phát bệnh.


Sự chống cự của Phùng Kiến Vũ càng giống như một chất xúc tác khiến cho sự quyết liệt của Vương Thanh càng ngày càng lớn mạnh, Vương Thanh khóa chặt hai tay của Phùng Kiến Vũ ở trên đỉnh đầu, xương ở cổ tay cậu bắt đầu truyền tới một hồi vụn vỡ đau đến mức suy yếu mềm nhũn.


Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ hôn môi, hôn rất lâu, một nụ hôn cuồng bạo giống như bão tố dai dẳng không chịu rời đi. Phùng Kiến Vũ cảm nhận được đôi môi của mình nóng lên, vị mặn lại một lần nữa lan tràn trong khoang miệng, lúc trước cùng Vương Thanh trao đổi một nụ hôn dài bên khóe miệng của hai người sẽ như có như không chậm rãi chảy ra một dòng nước trong suốt, bây giờ bên khóe miệng của Phùng Kiến Vũ lại có một vệt máu đỏ, nếu như để người ngoài bắt gặp được cảnh tượng này bọn họ khẳng định sẽ nghĩ Vương Thanh giống như một ma cà rồng đang hút lấy máu của Phùng Kiến Vũ vậy.


Vương Thanh rời khỏi đôi môi của Phùng Kiến Vũ, sự đau đớn như những mũi kim nhỏ đâm tới đôi môi của cậu, bởi vì hai tay của Phùng Kiến Vũ đã bị Vương Thanh giữ chặt cho nên cậu theo phản xạ liền dùng đầu lưỡi quét qua cánh môi một chút để làm giảm bớt sự đau đớn tê dại kia. Vương Thanh cả người khô nóng, máu huyết cũng vì hành động nhỏ kia của Phùng Kiến Vũ mà sục sôi giống như dung nham trong lòng núi lửa vậy, hắn nhanh chóng kéo quần lót của Phùng Kiến Vũ xuống, Phùng Kiến Vũ lúc này mới lấy lại ý thức lên tiếng ngăn cản hắn:


"Đừng..."


Nhưng miệng mới chỉ phát ra một chữ đừng kia, Phùng Kiến Vũ liền phát hiện ra ánh mắt của Vương Thanh lạnh đi rất nhiều, trong đó phảng phất sự đau đớn cùng tức giận giống như một con sư tử đầu đàn bị sập bẫy đang vùng vẫy gầm thét khiến cho cậu hoảng sợ im bặt. Phùng Kiến Vũ đưa mắt nhìn sang bên cạnh, ánh mắt lo lắng xem xét xem có người nào đi tới đây hay không nhưng trong mắt của Vương Thanh lại hiểu thành cậu không muốn nhìn thấy hắn, Vương Thanh dùng sức kéo mạnh lấy Phùng Kiến Vũ lật úp lại phía sau, Phùng Kiến Vũ không kịp phản kháng gì cả trán bị va mạnh vào kính xe vang lên một tiếng cậu trong nhất thời choáng váng, nhưng sự choáng váng đó không là gì so với đau đớn phía dưới khi Vương Thanh cứ như vậy bất ngờ mang vật nóng cực đại kia đâm tới sau mông cậu:


"A... hức"


Chiếc xe đắt tiền rung chuyển theo từng cử động điên cuồng của Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ đau đến mức nức nở rên rỉ không nói thành câu. Vương Thanh giống như là đánh mất hết lý trí, hắn mặc kệ người phía dưới có bao nhiêu đau đớn cũng muốn kịch liệt chiếm lấy cậu, chỉ hận không thể mang cậu hòa vào thành một với hắn, hận không thể làm cho thần trí của cậu mông mị để cho cậu sau này chỉ có thể nghĩ đến một mình hắn mà thôi.


Phùng Kiến Vũ cảm nhận được nơi sâu thẳm phía dưới của mình bị Vương Thanh chạm vào, mỗi lần nơi đó của Vương Thanh chạm tới chỗ ấy liền làm cho cậu có khoái cảm mãnh liệt phi thường sung sướng, đau đớn cùng khoái cảm hòa thành làm một khiến cho cậu không tự kiềm chế được bật ra tiếng rên rỉ đứt quãng không rõ là vì đau đớn hay vì sung sướng nữa.


"Vương Thanh... làm ơn... làm ơn dừng lại có được không?"


Phùng Kiến Vũ giọng nói yếu ớt dần, ngay cả tiếng da thịt va chạm cũng có thể che lấp đi được giọng nói cầu xin này của cậu. Vương Thanh mạnh tay nắm lấy eo của Phùng Kiến Vũ đặt cậu ngồi lên đùi mình, hai người mặt đối mặt, mắt đối mắt, Vương Thanh lúc này mới lạnh giọng hỏi:


"Tiểu Vũ rất thích tiền của anh sao?"


Vương Thanh vẫn đặt thứ đó trong cơ thể cậu nhưng hắn không có cử động di chuyển, Phùng Kiến Vũ nghe thấy câu hỏi kia của hắn cậu liền giật mình hoảng sợ, đôi mắt ngấn lệ rưng rưng nhìn hắn:


"Không phải đâu Vương Thanh"


Vương Thanh vẫn như thế nhìn chằm chằm Phùng Kiến Vũ, có vẻ như con người thứ hai đáng sợ trong hắn đã hoàn toàn chiếm hết thể xác này, vì thế cho nên Phùng Kiến Vũ khóc hắn cũng không có bất cứ hành động gì muốn dỗ dành cả, ngược lại hắn còn muốn dày vò cho cậu cảm nhận được đau đớn tác động trên cơ thể, hắn đưa tay bóp mạnh lấy cánh mông của Phùng Kiến Vũ xoay nghiến đến mức cậu cũng phải hô hấp không thông:


"Thế Tiểu Vũ rất thích anh làm tình sao?"


Phùng Kiến Vũ nắm lấy cổ tay của Vương Thanh ngăn cản hắn, cậu lắc đầu nức nở:


"Vương Thanh... em thật là yêu anh..."


Khóe môi của Vương Thanh nhếch lên một nụ cười lạnh tà tứ, nụ cười đó khiến cho Phùng Kiến Vũ nhìn thấy cũng phải run rẩy, cậu chậm rãi buông cánh tay đang có ý định gỡ cổ tay của hắn ra:


"Tiểu Vũ chính là thích nhất diễn kịch, cho nên mấy năm trước mới một lòng nói muốn vào Trình thị, muốn trở thành nghệ sĩ chính thức của Trình thị. Đáng tiếc em lại không thể trở thành nghệ sĩ nổi tiếng được, nếu như có cơ hội nổi tiếng em nhất định là một diễn viên có triển vọng đấy"


Phùng Kiến Vũ đau lòng, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, cậu đưa đôi tay bao lấy hai má của Vương Thanh khẽ khàng nỉ non:


"Không phải đâu Vương Thanh, em thật sự yêu anh mà"


Vương Thanh vẫn giữ nụ cười khinh bỉ trên môi, hắn cũng không hiểu tại vì sao hắn lại có thể bất chấp tất cả để yêu một người ngay cả nói ra lời nói yêu cũng rất tùy tiện như thế này, hắn nghĩ Phùng Kiến Vũ rõ ràng vừa mới rồi ở sau lưng hắn hôn người khác, dấu vết trên môi kia chính là bằng chứng rõ ràng nhất. Hắn không muốn nghe Phùng Kiến Vũ giải thích thêm bất cứ lời nói nào nữa bởi vì hắn cũng không biết cậu đang nói thật hay nói dối, dù sao thì Phùng Kiến Vũ cũng đã có quá nhiều bí mật che giấu hắn rồi, nói dối thêm một hai chuyện nữa cũng đâu là gì đối với cậu:


"Ừ, anh biết tất cả mà... anh biết Tiểu Vũ là thật sự yêu anh"


Phùng Kiến Vũ giật mình thu tay lại, cậu nhìn về phía Vương Thanh cho dù lời nói của hắn nói như vậy nhưng gương mặt, ánh mắt, nét cười của hắn lại muốn nói ra những điều ngược lại. Vương Thanh buông lỏng hai bên mông của Phùng Kiến Vũ, bàn tay ôn nhu khẽ vuốt ve cánh mông đó giống như là muốn xoa dịu giảm đau:


"Tiểu Vũ rất xinh đẹp, dáng người rất mê hoặc, mọi hành động đều có thể thu hút anh, cho nên em nói cái gì anh cũng đều tin tưởng..."


Phùng Kiến Vũ thấy Vương Thanh giống như một người khác vậy, ánh mắt của hắn không thể nào khiến cho cậu phát hiện ra bất cứ một tia ôn nhu yêu thương nào nữa, cậu hốt hoảng, cậu không muốn đánh mất đi Vương Thanh một lần nữa, nhưng cậu lại chẳng dám nói ra chuyện Thẩm Đào vừa mới rồi ép hôn cậu bởi vì cậu sợ Vương Thanh đang không được bình thường, mang chuyện này ra nói với hắn lại càng khiến cho hắn điên cuồng hơn, hơn nữa nếu như hắn không tin cậu mà nghĩ ra rằng cậu và Thẩm Đào thật sự có quan hệ bất chính sau lưng hắn thì mọi chuyện lúc đó cũng không biết phải giải thích ra sao:


"Vương Thanh anh đừng như vậy mà, em thật sự rất yêu anh"


Vương Thanh chạm vào giọt nước mắt chảy xuống cánh môi bị hắn cắn rách đang chảy máu của Phùng Kiến Vũ, đầu ngón tay còn cố tình hơi dùng sức ấn mạnh vào nơi đó khiến cho máu ở môi vốn đã sắp ngừng chảy rồi bây giờ lại chảy ra một chút nữa:


"Tiểu Vũ cũng không cần phải khóc, em không cần khóc anh cũng tin em mà... bởi vì Tiểu Vũ rất xinh đẹp, anh rất thích Tiểu Vũ nên lời của Tiểu Vũ nói anh đều tin"


Giọng nói của Vương Thanh nhẹ nhàng, ánh mắt lại đối lập hoàn toàn, trong đôi con ngươi kia phảng phất sự lạnh lẽo hơn cả nhiệt độ ở Bắc Cực, đôi mắt hắn hoàn toàn không tìm thấy sự yêu thương lúc trước nữa rồi. Tiếp đó Vương Thanh liền nhẹ nhàng dùng đôi môi mơn trớn trên xương quai xanh của Phùng Kiến Vũ, bàn tay đưa tới chỗ đùi non của cậu vuốt ve, mỗi hành động đều vô cùng chậm rãi nâng niu không gây ra bất cứ tổn thương nào nhưng mỗi lần hắn hôn đến đâu, di chuyển đến chỗ nào liền làm cho nơi đó của Phùng Kiến Vũ giống như rơi vào động băng lạnh lẽo, đau đớn đến thấu xương vậy, bởi vì cậu không còn cảm nhận được sự yêu thương lúc trước:


"Vương Thanh, em thật sự yêu anh..."


Phùng Kiến Vũ nói khẽ trong sự vô vọng, ngoài câu nói này ra cậu cũng không biết nên nói với hắn cái gì cả, nhưng đáp lại lời nói của cậu chỉ là một câu trả lời mang theo sự châm biếm của Vương Thanh mà thôi:


"Ừ, anh biết Tiểu Vũ thật sự yêu anh mà".


...


Mọi thứ đều đảo lộn sau chuyện hôm đó, từ việc thủ tục ly hôn của Phùng Kiến Vũ gặp một số vấn đề phải hoãn lại một thời gian, cho đến chuyện cậu nhận được tấm hình từ Thẩm Đào, cậu không thể tưởng tượng ra được nếu như một ngày nào đó Thẩm Đào gửi cho Vương Thanh tấm ảnh đó thì hắn sẽ ra sao. Phùng Kiến Vũ giống như bị hoàn toàn cô lập vậy, chỉ cần Vương Thanh quay lưng lại với cậu thì cả thế giới đối với cậu phía trước như là sụp đổ, không còn mỗi buổi tối được ngủ ở bên cạnh hắn nữa bởi vì cửa phòng của hắn lúc nào cũng sẽ khóa trái, không còn mỗi cuộc gọi thường xuyên của hắn, có lần Phùng Kiến Vũ hỏi Vương Thanh rằng tại vì sao không gọi điện thoại cho cậu, hỏi hắn không nhớ cậu sao, Vương Thanh lúc đó liền khẽ mỉm cười đi đến chỗ cậu vuốt ve gò má cậu, nhàn nhạt đáp:


"Không phải anh đang ở trước mặt Tiểu Vũ rồi hay sao"


Đúng là Vương Thanh đang ở trước mặt cậu, mỗi ngày cậu đều có thể nhìn thấy hắn, mỗi ngày đều có thể chạm vào hắn, nhưng có một thứ duy nhất Vương Thanh lại mang giấu đi không cho cậu chạm vào, hắn chính là đã giấu đi trái tim của hắn, cậu không biết hắn đã mang trái tim đó để ở nơi nào nhưng mà cậu đã tìm đủ mọi cách cũng không thể nào nhìn thấy được chứ đừng nói là chạm vào.


Phùng Kiến Vũ phát hiện ra Vương Thanh và Lâm Chí Huyền lại gặp gỡ nhau, ngày hôm ấy là buổi trưa cậu đến công ty tìm hắn, muốn cùng hắn đi ăn trưa thì Lâm Chí Huyền và Vương Thanh cũng vừa mới bước ra khỏi thang máy, cậu thất thần đứng nhìn hai người bọn họ, Vương Thanh khi ấy ngay cả một chút nhíu mày bất ngờ gì cũng không có, chỉ mỉm cười nhìn cậu hỏi:


"Tiểu Vũ đến tìm anh sao?"


Cậu nói cậu muốn đi ăn trưa cùng với hắn, Vương Thanh ồ một tiếng rồi quyết định cùng cậu đi ăn trưa, nhưng mà đi cùng hai người còn có thêm Lâm Chí Huyền nữa. Lâm Chí Huyền lúc nhìn thấy cậu cũng có bất ngờ một chút, nhưng sau đó cậu ta liền mỉm cười rất thân thiện, cậu biết cậu ta là đang làm trò ở trước mặt của Vương Thanh, cậu ta cũng rất khôn ngoan lúc ngồi vào xe liền chủ động chọn vị trí ở phía sau, Phùng Kiến Vũ ngồi ở ghế lái phụ phía trước, Vương Thanh ngồi bên cạnh cứ như vậy thản nhiên lái xe đi. Lúc đến nhà hàng, Lâm Chí Huyền cũng không ngồi cạnh Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ ngồi ở bên cạnh hắn trong lòng liền có một xúc cảm rất chán ghét, cậu rất mệt mỏi khi cùng hai người đang cố muốn diễn kịch này ngồi ăn cơm chung, nhưng mà cậu chỉ im lặng mà thôi bởi vì cậu không muốn rời xa Vương Thanh, cậu chỉ có thể từ từ để cho hắn hiểu được cậu là thật sự yêu hắn mà thôi.


Phùng Kiến Vũ có một cảm giác rằng mình giống như một khán giả đang ngồi xem lại thước phim 5 năm về trước, khi mà Vương Thanh không có cậu, hắn đã tìm người đóng giả cậu như thế nào, bởi vì Lâm Chí Huyền chọn món ăn đều thản nhiên có thể đọc ra được món yêu thích của cậu, khóe môi của Vương Thanh khi ấy lại nhếch lên khẽ mỉm cười, kế đó hắn lại quay sang hỏi cậu:


"Tiểu Vũ muốn ăn gì?"


Phùng Kiến Vũ hả một tiếng, nếu như lúc trước cậu sẽ là người chăm chú chọn món ăn, nhưng bây giờ cậu chẳng có tâm trạng gì nữa:


"Hả... gì cũng được"


Vương Thanh hướng phục vụ bàn đứng kế bên nói:


"Cho em ấy những món giống cậu ta, còn tôi vẫn như cũ"


Bữa ăn này rất nặng nề, Phùng Kiến Vũ cũng chẳng thể hiểu được tại vì sao Lâm Chí Huyền lại có thể vui vẻ như vậy, cho dù sự giả dối của Vương Thanh hiện rất rõ ở trên gương mặt hắn, nhưng mỗi lần hắn hỏi cậu ta, cậu ta liền rất vui vẻ mà cười rất tuơi.


Phùng Kiến Vũ nhìn xuống dưới bàn ăn thở một nhịp nặng nề, có lẽ Vương Thanh trong khoảng thời gian đầu khi cậu rời khỏi hắn hắn cũng sẽ có cảm giác nặng nề bức bách như cậu hiện tại, bởi vì làm gì có ai có thể suốt ngày diễn xuất giả dối trước mặt người khác như thế mãi.


Phùng Kiến Vũ đứng dậy đi vào trong phòng vệ sinh, lúc cậu đang rửa tay liền gặp một người quen, người quen kia vừa thấy cậu có vẻ như rất vui:


"Tiểu Vũ"


Phùng Kiến Vũ xoay người nhìn về phía Đỗ Thư Cách, cậu hơi bất ngờ một chút nhưng kế đó cũng mỉm cười gật đầu chào hỏi:


"Anh Thư Cách"


Đỗ Thư Cách có một chút hụt hẫng khi không nghe thấy xưng hô Cách ca trước đây nữa:


"Tiểu Vũ, em vẫn còn trách anh chuyện lúc trước sao?"


Phùng Kiến Vũ tắt vòi nước lắc đầu:


"Không có, anh cũng tới nơi này ăn trưa sao?"


Đỗ Thư Cách gật đầu ừ nhẹ:


"Tiểu Vũ, chuyện lúc trước nhờ em thay anh nói với Vương Thanh một câu xin lỗi"


Phùng Kiến Vũ nghe thấy tên của Vương Thanh, trong ánh mắt của cậu lại tràn ngập sự thương tâm, cậu nở một nụ cười khổ, chỉ sợ rằng những lời cậu nói bây giờ Vương Thanh cũng không để vào tai nữa rồi. Đỗ Thư Cách nhìn thấy môi dưới của Vương Thanh có vết rách liền có thể ngầm hiểu ra được lý do tại sao lại có vết thương đó, hắn nở một nụ cười rồi chào tạm biệt Phùng Kiến Vũ ra khỏi phòng trước. Phùng Kiến Vũ muốn đợi Đỗ Thư Cách rời đi một lúc rồi mới bước ra, cậu không muốn để cho Vương Thanh biết cậu vừa gặp hắn tránh để cho hắn hiểu lầm nữa.


Từ phòng vệ sinh phía sau mở ra, Phùng Kiến Vũ giật mình hốt hoảng quay lại phía sau nhìn, người đàn ông này giống như là âm hồn bất tan lúc nào cũng mang một nụ cười thản nhiên mà cậu vô cùng chán ghét.


"Tiểu Yếu Điểm chúng ta thật có duyên, lại gặp nhau nữa rồi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net