Chương 179: Quà tết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phùng Kiến Vũ không thể nhất thời dừng ngay được dòng nước kia, ngón tay ở phía dưới đó của Vương Thanh lại vẫn cứ không ngừng kích thích cậu, thật ra triệu chứng này cũng rất là bình thường mà thôi, khi xuất ra xong cái thứ đó liền sẽ có cảm giác muốn tiểu, là tại Vương Thanh xấu xa trêu ghẹo cậu cho nên cậu mới không kiềm chế được mà tiểu ra. Phùng Kiến Vũ bây giờ thật sự rất muốn khóc, chính là bị Vương Thanh làm cho xấu hổ cùng tức giận đến muốn khóc, Vương Thanh đây là đang ức hiếp cậu. Khi Phùng Kiến Vũ đã xong rồi, Vương Thanh vẫn không chịu thu tay lại, lại cứ đứng nguyên tư thế như vậy mà buông lời xấu xa:


"Tiểu Vũ có muốn nữa không? Anh buông tay ra đã được chưa? Tiểu Vũ vẫn còn muốn đi sao?"


Phùng Kiến Vũ xấu hổ hai mặt đỏ bừng, chẳng biết ở hoàn cảnh này nên nói cái gì là hợp lý nhất nữa:


"Anh... anh... không muốn nhìn thấy anh nữa..."


Vương Thanh cười tà, dùng đầu ngón tay miết nhẹ lên cánh môi giống như một thứ quả chín mọng của Phùng Kiến Vũ:


"Tiểu Vũ của anh rất đẹp"


Sau đó Phùng Kiến Vũ liền nghiêng đầu không muốn đối diện với bãi chiến trường ở dưới chân mà mình vừa mới gây ra. Vương Thanh cúi người nhấc bổng Phùng Kiến Vũ lên chân tay, gương mặt của hắn bây giờ cực kỳ đáng ghét, đáng ghét hơn nữa là lời nói kia của hắn:


"Tiểu Vũ của anh khắp người đều là bảo, ngay cả những thứ này nọ bắn ra cũng đều là bảo, anh đều yêu thích cả"


Phùng Kiến Vũ nhíu mày gấp gáp chặn lại lời kia của Vương Thanh:


"Đừng nói... đừng nói mà...cần phải lau đi chỗ ấy"


Đương nhiên thì người phụ trách lau dọn chỗ kia chính là đầu sỏ gây ra sự việc đó, Vương tổng giám đốc lớn của chúng ta phải đích thân xắn tay áo mà tẩy uế. Làm xong xuôi mọi việc Vương Thanh liền đưa Phùng Kiến Vũ vào trong phòng tắm, nước nóng trong phòng tắm phải đợi một lúc mới có thể tắm, lúc này đây Phùng Kiến Vũ lại bị hắn đẩy ngồi ở trên thành bồn đợi nước tắm, Vương Thanh cảm thấy nếu để Phùng Kiến Vũ ngồi sẽ không thể nào quan sát hết được thân thể xinh đẹp của người ta, hắn lại bắt Phùng Kiến Vũ phải đứng lên, bắt cậu quay người về phía sau, mặt đối diện với bức tường, Phùng Kiến Vũ đương nhiên là không chịu làm nhưng bằng một cách nào đó Vương Thanh vẫn có thể áp chế được Phùng Kiến Vũ đi vào khuôn khổ.


"Vương Thanh, anh không cảm thấy mình rất biến thái sao?"


Vương Thanh ngồi ở trên thành bồn tắm đưa tay xoa xoa cánh mông cong vểnh, lại thỏa thích nhào nặn chúng trong lòng bàn tay:


"Đây chính là đang trừng phạt em, dám ở phía sau lưng anh lén lút gặp gỡ người khác"


Phùng Kiến Vũ tức giận:


"Em mới không có làm ra mấy cái chuyện như vậy đâu"


Vương Thanh đưa tay vạch hai cánh mông của Phùng Kiến Vũ ra, bên trong hồng hào xinh đẹp còn có dịch trắng hắn vừa mới để lại:


"Đứng im nào, bên trong còn rất nhiều chưa chịu thoát ra đây"


Phùng Kiến Vũ xấu hổ mím môi không lên tiếng, sau đó Vương Thanh liền thu tay lại nghiêm túc nói chuyện với cậu:


"Tiểu Vũ, tặng anh một món quà tết có được không?"


Phùng Kiến Vũ thấy Vương Thanh tự nhiên trầm mặc như vậy liền cũng có chút giật mình, có phải là Vương Thanh trước này đều trải qua tết một mình cho nên hiện tại hắn mới đột nhiên nghiêm túc như thế. Phùng Kiến Vũ nghĩ nghĩ một hồi, cậu biết Vương Thanh sẽ chẳng đòi cái gì cao sang đâu, hơn nữa cả người cũng đều đã cho hắn ăn hết rồi, cậu bây giờ làm gì có cái nuối tiếc nữa, ngẫm nghĩ một hồi Phùng Kiến Vũ quả thật còn có chút đau lòng thương cảm cho Vương Thanh:


"Được, anh muốn cái gì?"


Vương Thanh dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Phùng Kiến Vũ:


"Em thật tốt, đã lâu lắm rồi anh chưa được ai tặng quà tết cả"


Phùng Kiến Vũ nghe vậy càng mềm lòng hơn:


"Không sao, em sẽ tặng anh, anh muốn cái gì em cũng sẽ tặng cho anh"


Phùng Kiến Vũ còn đi về phía Vương Thanh đưa tay sờ vào mái tóc của hắn, Vương Thanh hiện tại vẫn mặc quần áo chỉnh tề, trong phòng này cũng chỉ có Phùng Kiến Vũ là không mặc đồ mà thôi, hắn đứng dậy nhìn phòng tắm một lượt sau đó phát hiện ra chiếc áo choàng tắm liền lấy ra khoác vào người cho cậu, Phùng Kiến Vũ thấy thế thì càng cảm động. Kế đó Phùng Kiến Vũ liền thật sự hối hận rồi, cậu đáng lẽ ra không nên tin lời nói của con sói đuôi lớn kia, bởi vì lúc này đây hắn liền lấy ra điện thoại di động trong túi áo:


"Tiểu Vũ, anh hỏi em trả lời thôi, rất là dễ, anh chỉ muốn sau này những lúc không có em liền mang đoạn ghi hình này ra xem, chứ không cần phải lái xe một chặng đường thế này để đến tìm em, có được không?"


Phùng Kiến Vũ bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, cậu biết Vương Thanh có sở thích ghi lại mấy hình ảnh không được nghiêm túc của cậu, còn biết luôn trong máy tính của hắn có một thư mục riêng chỉ để lưu những đoạn ghi hình đó của cậu, không phải Phùng Kiến Vũ không muốn xóa bỏ mấy cái thứ xấu xa kia đi mà là thư mục đó của Vương Thanh lại được cài mã số bảo vệ rất nghiêm ngặt:


"Nói cái gì?"


Vương Thanh bình thản đáp:


"Đơn giản lắm, anh hỏi em cái gì thì em liền thành thật trả lời mà thôi, anh rất muốn lưu lại hình ảnh Tiểu Vũ của anh"


Phùng Kiến Vũ nhíu mày định từ chối, có điều Vương Thanh đã đưa di động của hắn lên trước mặt cậu rồi:


"Tên là gì?"


Phùng Kiến Vũ hơi mất tự nhiên né tránh máy điện thoại kia, nhưng mà Vương Thanh ngay sau đó liền di chuyện điện thoại tới trước mặt cậu, căn bản là không cho cậu nhìn đi hướng khác:


"Phùng Kiến Vũ"


Vương Thanh lại khàn giọng hỏi:


"Ngày sinh nhật?"


Phùng Kiến Vũ khó hiểu không biết Vương Thanh muốn làm cái gì, nhưng mấy vấn đề hắn hỏi cũng coi như không có gì xấu đi, hơn nữa bây giờ cậu cũng đang mặc áo choàng tắm rồi:


"Ngày 27 tháng 8"


Vương Thanh:


"Năm sinh? Hiện tại bao nhiêu tuổi?"


Phùng Kiến Vũ nhìn vào máy điện thoại đáp:


"Sinh năm 1992, đã 27 tuổi"


Vương Thanh lại đưa máy điện thoại tiến sát gần gương mặt của Phùng Kiến Vũ hơn:


"Số đo ba vòng"


Phùng Kiến Vũ mất tự nhiên lảng tránh:


"Chưa từng đo qua"


Vương Thanh đưa máy điện thoại quét dọc từ trên xuống dưới của Phùng Kiến Vũ:


"Đặc điểm nhận dạng"


Phùng Kiến Vũ ngưng một lúc mới đáp:


"Là nốt ruồi lệ bên dưới khóe mắt trái đi"


Vương Thanh quay gần về phía nốt ruồi trên gương mặt của Phùng Kiến Vũ, hắn cũng chính là rất thích nốt ruồi này, cảm thấy phi thường không được đứng đắn đâu:


"Thời gian rảnh thích làm gì?"


Phùng Kiến Vũ bắt đầu cảm thấy càng mờ ám rồi:


"Xem phim, chơi game, lên mạng"


Vương Thanh nhìn chằm chằm Phùng Kiến Vũ hỏi:


"Đã có mấy người bạn gái?"


Phùng Kiến Vũ lại chột dạ liếc mắt sang phía khác, máy điện thoại của Vương Thanh cũng liền di chuyển theo:


"Ba hay bốn gì đó"


Vương Thanh đưa sát máy điện thoại vào gương mặt Phùng Kiến Vũ:


"Là ba hay bốn?"


Phùng Kiến Vũ lùi lại phía sau một bước:


"Là bốn"


Vương Thanh âm trầm:


"Có mấy người bạn trai?"


Phùng Kiến Vũ đáp:


"Chỉ có một"


Vương Thanh:


"Tên là gì?"


Phùng Kiến Vũ nhìn về phía Vương Thanh:


"Vương Thanh"


Vương Thanh hài lòng:


"Nói số lần quan hệ trong một tuần cùng bạn trai"


Phùng Kiến Vũ đỏ mặt:


"Không có tính qua"


Máy điện thoại ngay lập tức lại đưa sát đến phía gương mặt đang ửng đỏ của Phùng Kiến Vũ:


"Trung bình sẽ là năm đến sáu lần một tuần"


Vương Thanh tà ác:


"Có hài lòng hay không?"


Phùng Kiến Vũ cắn cắn cánh môi mỏng:


"Có"


Vương Thanh:


"Lấy thang điểm 10 tính mức độ hài lòng"


Phùng Kiến Vũ lại né tránh máy điện thoại nhỏ giọng:


"10 điểm"


Vương Thanh cười xấu xa:


"Lần quan hệ với bạn trai gần đây nhất?"


Phùng Kiến Vũ lại bước sang bên trái muốn né tránh máy điện thoại nhưng không được:


"Vừa mới xong"


Vương Thanh khàn giọng:


"Dùng vài từ để diễn tả đi'


Phùng Kiến Vũ liếc nhìn Vương Thanh:


"Rất cuồng nhiệt, mạnh mẽ, còn có... sung sướng"


Vương Thanh cố tình hỏi thêm:


"Sung sướng đến mức tiểu ra hay không?"


Phùng Kiến Vũ chỉ muốn độn thổ ngay lúc này thôi:


"Có..."


Vương Thanh vẫn còn chưa chịu buông tha:


"Có nhiều không?"


Phùng Kiến Vũ quay mặt không muốn trả lời, Vương Thanh vẫn là quay đến cùng tới khi cậu chịu trả lời mới thôi:


"Nhiều"


Vương Thanh lúc này mới chịu đưa máy điện thoại cách xa Phùng Kiến Vũ hơn một chút:


"Kể ra những bộ phận mẫn cảm trên người đi"


Phùng Kiến Vũ:


"Tai..."


Điện thoại của Vương Thanh liền quay sát cái tai hồng hồng của Phùng Kiến Vũ.


"Hết rồi"


Vương Thanh một tay cầm điện thoại, một tay kéo vạt áo choàng tắm của Phùng Kiến Vũ ra thật rộng, xấu xa đến mức mang điện thoại quay gần chỗ đó hơn:


"Điểm nhỏ trước ngực có hay không?"


Phùng Kiến Vũ xấu hổ nhưng không có đẩy Vương Thanh ra, dù sao cũng hứa sẽ tặng quà cho hắn rồi, cũng là quay được một nửa rồi:


"Ưm... có"


Vương Thanh gãi gãi điểm nhỏ trước ngực của Phùng Kiến Vũ, ngay lập tức nơi đó liền cương lên ửng hồng:


"Thích niết, gãi hay là dùng miệng ngậm lấy hơn?"


Phùng Kiến Vũ đỏ bừng cả mặt:


"Đều thích"


Vương Thanh cười hắc hắc:


"Cảm thấy bản thân có dâm đãng hay không?"


Phùng Kiến Vũ khẽ đáp:


"Không"


Vương Thanh lại chuyển hướng quay tới phía bụng dưới của Phùng Kiến Vũ, còn là cầm lấy Tiểu Vũ Dật đặt ở trước máy điện thoại nữa:


"Chiều dài nơi này?"


Phùng Kiến Vũ thật là muốn đẩy Vương Thanh ra luôn mà, cậu chưa có bao giờ quay mấy cái thứ kỳ quái như vậy cả:


"Chưa từng đo qua"


Vương Thanh:


"Cảm thấy kích thước lớn hay nhỏ?"


Phùng Kiến Vũ khản giọng:


"Vừa đủ"


Vương Thanh nâng điện thoại lên ghi lại gương mặt xấu hổ của Phùng Kiến Vũ:


"Là lớn hay nhỏ?"


Phùng Kiến Vũ đỏ mặt quay đi:


"Lớn"


Vương Thanh cười tà:


"Bạn trai em cảm thấy nhỏ nhỏ xinh xinh đặc biệt hài lòng"


"Thích chơi tư thế nào nhất?"


Phùng Kiến Vũ mím môi:


"Truyền thống"


Vương Thanh lại đưa máy điện thoại tiến gần về phía Phùng Kiến Vũ, mỗi lần cậu nói dối thì Vương Thanh sẽ lại tự động làm như thế khiến cho cậu phải nói ra sự thật mới thôi:


"Thích đối phương ôm vào lòng, đặt ở trên đùi... ngồi làm như vậy không có tốn sức"


Vương Thanh lại đáp:


"Bạn trai em lại cảm thấy rất tốn sức, mỗi lần đều bị em hại đến đau thắt lưng"


"Dùng vài từ để miêu tả phía sau đi"


Phùng Kiến Vũ nóng hết cả mặt thật sự không biết bao giờ Vương Thanh mới chịu kết thúc đây:


"Không biết"


Vương Thanh lần này lập tức vòng về phía sau Phùng Kiến Vũ, nâng áo choàng tắm của cậu lên rồi tách hai cánh mông cong vểnh kỉa ra: "Rất hồng, chặt, để xem bên trong..." nói rồi Vương Thanh liền đút ngón tay vào trêu đùa một chút: "bên trong còn chặt hơn nữa, rất ấm nóng, đây là cái gì đây?"


Vương Thanh vòng về phía trước mặt Phùng Kiến Vũ, đưa đầu ngón tay của mình lên trước mặt cậu hỏi:


"Đây là cái gì, bên trong còn rất nhiều"


Phùng Kiến Vũ vội vã kéo tay Vương Thanh xuống, Vương Thanh lại đưa lên ý muốn cậu phải trả lời mới được:


"Là... của bạn trai vừa rồi để lại"


Vương Thanh tà ác:


"Rất thích sao? Cho nên mới không chịu lấy ra cứ muốn giữ mãi như vậy?"


Phùng Kiến Vũ im lặng không đáp, Vương Thanh lần này cũng không có truy hỏi đến cùng nữa:


"Cởi áo choàng tắm ra đi"


Phùng Kiến Vũ do dự một hồi, cậu biết bây giờ mình không cởi thì Vương Thanh cũng sẽ có cách để cậu phải cởi mà thôi. Sau khi Phùng Kiến Vũ cởi áo choàng tắm xong, Vương Thanh còn tiến tới quay thật kỹ từng nơi mẫn cảm trên người Phùng Kiến Vũ, từ đầu ngón tay đến ngón chân đều không bỏ sót:


"Làm một vài động tác quyến rũ bạn trai đi"


Phùng Kiến Vũ đưa tay che đậy trên dưới, còn muốn đứng nghiêng người đi một chút:


"Không biết làm"


Vương Thanh:


"Cái gì đang chảy ở dọc bắp đùi kia?"


Phùng Kiến Vũ cúi đầu nhìn xem, phát hiện ra thứ đó chính là từ bên trong kẽ mông cậu chảy xuống, nhưng mà cái đó không phải là của cậu, cái đó là của tên đại xấu xa nào đó kia:


"Không biết làm động tác quyến rũ thì nói vài lời mời gọi đi"


Phùng Kiến Vũ bực bội mím chặt môi:


"Không biết"


Vương Thanh đặt điện thoại xuống một chỗ thích hợp, sau đó liền đi về phía Phùng Kiến Vũ ôm lấy người ta khẽ cắn cắn vành tai mềm mỏng:


"Nói dối, em nếu như không biết quyến rũ mời gọi anh thì anh sẽ dính chặt em như thế này sao?"


Phùng Kiến Vũ xoay người, cậu quả thật là không có quen bị ghi hình trong hoàn cảnh này:


"Anh tắt điện thoại đi đi"


Vương Thanh ôm lấy eo của Phùng Kiến Vũ từ phía sau, ép buộc cậu đứng đối diện với máy điện thoại:


"Không tắt, đã nói hứa sẽ tặng quà tết cho anh, bây giờ sao có thể tắt chứ"


Vương Thanh nắm lấy cổ tay của Phùng Kiến Vũ, từ từ khóa chặt hai tay cậu về phía sau, khiến cho thân thể trần trụi lúc này lại một lần nữa lộ ra trước máy điện thoại để ở phía xa:


"Đừng Vương Thanh... em không quen như vậy"


Vương Thanh liếm vào vành tai của Phùng Kiến Vũ:


"Không sao, sẽ không có ai được nhìn thấy sự tuyệt vời này của em ngoại trừ anh"


Phùng Kiến Vũ biết Vương Thanh sẽ không mang thứ đó cho người khác xem, nhưng mà cậu vẫn là cảm thấy mất tự nhiên khi biết mình đang bị điện thoại ghi hình lại. Phùng Kiến Vũ xoay người muốn trốn tránh, cậu nhỏ giọng nói với Vương Thanh:


"Vương Thanh, em không muốn đâu..."


Giọng nói của Phùng Kiến Vũ cực kỳ dễ thương, bình thường nghe đã êm tai rồi bây giờ lại nhỏ giọng mềm nhũn như vậy thật khiến cho Vương Thanh không thể nào mà từ chối cậu được:


"Như vậy em qua đó tắt điện thoại đi"


Phùng Kiến Vũ nghe lời bước nhanh về phía trước, cậu nhanh chóng cầm điện thoại tắt đi rồi đặt xuống một chỗ, kế đó lại thật là ngoan ngoãn bước tới phía Vương Thanh nỉ non:


"Muộn rồi, ngày mai em phải trở về nhà sớm một chút"


Vương Thanh nghe thấy Phùng Kiến Vũ nói sẽ phải trở về nhà liền thở dài một hơi, hắn nhanh chóng cởi quần áo của mình rồi bế cậu vào trong bồn tắm, cẩn thận xả nước ấm đầy vào trong bồn. Vương Thanh ở phía sau ôm lấy Phùng Kiến Vũ, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa vuốt ve da thịt cậu:


"Ngày mai anh ở lại được không?"


Đây cũng là vấn đề mà Phùng Kiến Vũ đang phải đau đầu, cậu vừa muốn Vương Thanh ở lại lại vừa không muốn, nếu như Vương Thanh ở lại đây thì đêm mai lúc giao thừa cậu cũng không thể đi gặp hắn được, nếu muốn phải đợi qua giao thừa một thời gian thì mới có thể. Nếu như để cho Vương Thanh ở lại cũng thật sự là ủy khuất cho hắn, mà không để cho hắn ở lại thì lại càng ủy khuất hơn, Phùng Kiến Vũ tựa người vào lồng ngực Vương Thanh khẽ nói:


"Nhưng mà lúc giao thừa diễn ra em không thể ở cùng anh được..."


Vương Thanh đặt cằm ở trên vai Phùng Kiến Vũ:


"Anh biết, đều không sao cả"


Phùng Kiến Vũ quay lại phía sau ngẩng đầu hôn Vương Thanh, người đàn ông này điều kiện tốt như thế, hắn chỉ cần nói một tiếng liền sẽ có rất nhiều người tự động tới ở bên cạnh hắn, nhưng chẳng hiểu sao từ đầu đến cuối lại vì cậu chịu thiệt thòi thế này. Không phải là Phùng Kiến Vũ không muốn bù đắp cho Vương Thanh, mà là cậu không biết làm sao để bù đắp cho hắn cả, vốn đã tự ở trong đầu nói rằng sẽ mang mọi thứ tốt nhất để cho hắn, đến cuối cùng từ đó đến giờ vẫn chưa dành cho hắn được thứ tốt nào cả.


Đêm hôm ấy Vương Thanh cứ ôm Phùng Kiến Vũ ở trong lòng mãi không muốn buông, thật ra hắn cảm thấy đây chính là cái tết viên mãn nhất của hắn từ nhỏ đến giờ. Ba mẹ của Vương Thanh vì lợi ích của gia tộc mà kết hôn, tuy rằng có với nhau một đứa con trai là hắn cũng không thể nào kéo gần khoảng cách của hai người lại với nhau, Vương Thanh tuy rằng vật chất không bao giờ thiếu thốn, nhưng thứ hắn không có nhất chính là tình yêu, khi con nhỏ mỗi dịp tết đến hắn đều háo hức mong muốn ba mẹ mình có thể về nhà ăn tết, nhưng mỗi năm một trong hai người đều bận rộn, nếu như không phải vì đi công tác thì cũng là vì đi nghỉ dưỡng, căn bản là chỉ có duy nhất một người thay phiên nhau ở nhà đón tết cùng hắn mà thôi. Dần dần Vương Thanh coi ngày tết cũng giống như ngày bình thường, đối với dịp đoàn viên như vậy căn bản đã sớm lãnh đạm rồi, nhưng mà tết năm nay thì khác, cho dù hắn và Phùng Kiến Vũ còn phải lén lút nhưng hắn vẫn cảm thấy vui vẻ, vui vẻ vì được trải qua tết cùng với Phùng Kiến Vũ của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net