Chương 189: Động lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ bản thân Thẩm Đào cũng có một phần yêu thích Phùng Kiến Vũ, giống như trong thế giới của hắn đột nhiên xuất hiện một người khác biệt làm cho hắn nhịn không được phải đưa mắt để ý tới cậu nhiều hơn. Không rõ là bởi vì Thẩm Đào muốn phá hủy tất cả mọi thứ của Vương Thanh hay là trong lòng hắn không thoải mái khi Phùng Kiến Vũ kích động vì Vương Thanh nhiều đến như thế. Thẩm Đào dùng sức kéo lấy Phùng Kiến Vũ ép cậu vào cửa kính sát đất phía sau lưng, giây tiếp theo hắn liền cúi đầu hôn xuống miệng của Phùng Kiến Vũ. Phùng Kiến Vũ hốt hoảng, trong suy nghĩ không muốn Thẩm Đào đến gần mình, thế cho nên cậu không cần phải bất ngờ thất thần đã ngay lập tức đẩy mạnh Thẩm Đào ra rồi.



Thẩm Đào lần đầu tiên bị mất khống chế như vậy, vốn định buông tha cho Phùng Kiến Vũ nhưng khi bắt gặp thấy ánh mắt phẫn nộ cùng căm thù kia của cậu, trong lòng hắn liền không thoải mái lại tiếp tục muốn cúi đầu há miệng ngậm lấy đôi môi muốn mím chặt kia. Hai tay của Phùng Kiến Vũ bị Thẩm Đào khóa chặt không có cách di chuyển, ngay cả đôi chân cũng bị hắn dùng tư thế khó cử động, kế đó ngoài mím chặt môi đến chảy máu cũng cương quyết không chịu mở miệng của mình ra thì Phùng Kiến Vũ căn bản là chẳng biết làm cái gì cả. Nhưng mà Thẩm Đào cũng không chịu nhượng bộ, hắn đưa một tay bóp mạnh lấy má của Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ cảm thấy quai hàm của mình giống như bị bóp vụn, nhịn không được mà phải hé miệng ra, đầu lưỡi của Thẩm Đào thành công luồn vào bên trong khoang miệng của Phùng Kiến Vũ, bàn tay hắn vẫn dùng sức bóp lấy hai má của cậu không cho cậu có cơ hội cắn bị thương cả hai. Phùng Kiến Vũ sau một hồi chật vật cũng thoát được khỏi tay của Thẩm Đào, cậu nhanh chóng dùng hết sức lực của mình đẩy mạnh hắn ra:


"Anh điên rồi"


Thẩm Đào hơi ngẩn người, cho dù nụ hôn này là nụ hôn cưỡng chế nhưng vẫn có thể cảm giác được sự mềm mại ngọt ngào từ khuôn miệng của đối phương, hắn nở một nụ cười thỏa mãn, sau đó không biết hắn nghĩ đến cái gì đột nhiên thâm trầm lại, chậm rãi từng bước một tiến về phía Phùng Kiến Vũ. Phùng Kiến Vũ hoảng sợ lùi lại phía sau, lùi đến giường lớn liền không cẩn thận ngã ngửa lên giường, Thẩm Đào thuận thế nằm đè lên người cậu, bàn tay nhanh chóng muốn mở khóa áo khoác trên người cậu, Phùng Kiến Vũ cảm giác được nguy hiểm ngập tràn, ngoài việc dùng tay chân đạp loạn ra thì cũng chỉ còn biết cố sức hét lớn vào mặt của Thẩm Đào:


"Anh muốn làm cái gì, muốn làm cái gì hả... mau tránh ra..."


Một cú đấm thật mạnh giáng thẳng vào mũi của Thẩm Đào, quả nhiên trên gương mặt thì nơi đó vẫn là vị trí yếu đuối nhất. Thẩm Đào chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng mất vài giây, sống mũi cay xè như muốn hỏng. Phùng Kiến Vũ chuyển người dùng cả tay chân đạp mạnh Thẩm Đào xuống giường còn mình thì vội vã nhảy sang một bên đứng dậy kéo lại khóa áo lên thật cao:


"Thẩm Đào tôi nói cho anh biết..." Phùng Kiến Vũ vốn định nói rằng Vương Thanh nhất định sẽ không tha cho hắn nhưng mà cậu đột nhiên khựng lại, người đàn ông này đối với Vương Thanh căm thù có thừa, cậu bây giờ mà nhắc đến Vương Thanh khẳng định sẽ làm cho đối phương càng tức giận hơn: "Chúng ta có chuyện gì cứ từ từ nói"


Thẩm Đào từ trên mặt đất đứng dậy, hắn xoa xoa sống mũi thẳng tắp hoàn mỹ của mình. Mắt thấy con mèo nhỏ phía trước run rẩy, hai mắt mở lớn đến hoang mang, ngay cả đôi môi kia cũng bị hắn làm cho sưng đỏ, Thẩm Đào vẫn là nhẫn nhịn một chút không nỡ để cho người ta bị kinh sợ. Vừa mới rồi có một suy nghĩ kéo tới lấp kín ý thức của Thẩm Đào, hắn cảm thấy nơi tốt đẹp ngọt ngào kia không biết bị Vương Thanh hưởng dụng biết bao nhiêu lần rồi, cho nên hắn tức giận, hắn ghen tị đến muốn nổ tung. Thẩm Đào nhìn chằm chằm Phùng Kiến Vũ một lượt, ánh mắt có tia phức tạp mà Phùng Kiến Vũ không sao hiểu được, cuối cùng Phùng Kiến Vũ cũng thở dài một hơi khi thấy Thẩm Đào nhanh chóng bước ra khỏi căn phòng này.


Cửa phòng đóng lại, Phùng Kiến Vũ nhanh chóng ngồi mạnh xuống giường thở dốc một hơi, cậu vội vàng đi tìm phòng tắm muốn rửa lại miệng của mình, mắt thấy người trong gương mộ bộ dạng chật vật, ngay cả khóe miệng cũng hơi sưng, Phùng Kiến Vũ liền bất động hoảng sợ, Vương Thanh không biết bao giờ mới đến đón cậu về đây. Phùng Kiến Vũ ở trong phòng tắm rất lâu, cậu quả thật chỉ muốn ở trong này khóa trái cửa lại, đợi đến khi Vương Thanh tới thì cậu mới mở cửa ra, nhưng mà cậu biết việc này là không thể. Phùng Kiến Vũ vừa ra khỏi phòng liền nhìn thấy dưới sàn vẫn còn điện thoại của Thẩm Đào vừa mới rồi bị mình ném vỡ, cậu vội vã chạy tới ngồi xổm xuống muốn mở điện thoại lên xem thử, lúc nhấn vào nút nguồn thầm cậu mong điện thoại phát sáng, cậu có thể bí mật giữ lại chiếc điện thoại này để liên lạc với Vương Thanh, nhưng mà điện thoại hình như bị hỏng rồi, vừa mới rồi cậu thật sự đáp rất mạnh tay.


Cánh cửa phòng một lần nữa bị đẩy ra, Phùng Kiến Vũ hốt hoảng đứng bật dậy, theo bản năng cầm lấy điện thoại bị vỡ màn hình tan nát kia đưa về phía sau lưng muốn giấu đi. Một động tác nhỏ này của Phùng Kiến Vũ căn bản không thể nào thoát được khỏi ánh mắt tinh tường của Thẩm Đào, Thẩm Đào bước tới một bước, Phùng Kiến Vũ lùi lại phía sau một bước, bàn tay nắm chặt chiếc điện thoại kia cũng muốn run rẩy không dám làm cái gì.


"Phía sau giấu cái gì?" Thẩm Đào thản nhiên hỏi


Phùng Kiến Vũ im lặng không nói, cậu không nói thì Thẩm Đào cũng có thể biết được, hắn quay lại nơi này chính là muốn thu lại chiếc điện thoại kia, thuận tiện kiểm tra xem điện thoại có thể dùng được nữa hay không, nếu như còn dùng được mà lại rơi vào trong tay của Phùng Kiến Vũ thì không tốt. Phùng Kiến Vũ âm thầm tính toán, tính toán trong đầu một hồi cũng loạn cả lên, Thẩm Đào nhanh tay dùng sức kéo lấy tay của Phùng Kiến Vũ, ngay lập tức chiếc điện thoại hỏng kia cũng rơi xuống sàn, Thẩm Đào khẽ nhếch môi cười, Phùng Kiến Vũ dùng sức muốn thu tay lại nhưng không được ngược lại cổ tay cậu liên tục truyền tới cảm giác đau đớn, còn nhớ lần trước bị Thẩm Đào bẻ gãy cổ tay cũng là cổ tay bên này, bây giờ hắn có phải là muốn bẻ tay của cậu nữa hay không đây. Phùng Kiến Vũ chợt nghĩ tới Vương Thanh, nhớ tới sự dịu dàng ôn nhu của hắn, lại chẳng biết hắn hiện tại bây giờ thế nào rồi, thầm cầu mong bên cạnh hắn lúc này còn có người để ngăn cản hắn đừng kích động, nếu hắn có bị làm sao thì cậu cũng không biết phải làm cái gì nữa.


Thẩm Đào thấy Phùng Kiến Vũ thất thần liền mạnh tay kéo cậu về phía mình, hắn cúi đầu hôn xuống cổ tay của Phùng Kiến Vũ, sau đó cũng thật chậm rãi nới lỏng ra hơn một chút, giọng nói ôn nhu giả dối thật khiến cho cõi lòng cậu lạnh lẽo:


"Không nên có suy nghĩ trốn khỏi đây nếu không tôi sẽ có cách làm cho cả em và Vương Thanh cùng phải hối hận đó"


Buổi tối hôm ấy Phùng Kiến Vũ và Thẩm Đào cùng nhau ngủ trên chiếc giường lớn này, giường này cũng tương đối lớn thuộc dạng king size, hai người đàn ông to lớn nằm ở trên giường cũng sẽ không thể chạm vào nhau được, nhưng mà Thẩm Đào lại một mực ôm lấy cậu, khi cậu vừa mới kịch liệt muốn đẩy hắn ra thì hắn liền nói:


"Nếu như không muốn phải hối hận thì nằm im"


Phùng Kiến Vũ nhớ tới ánh mắt cùng hành động kỳ quái kia của Thẩm Đào, nếu như hắn dám chạm vào cậu cùng lắm thì cậu sẽ liều cái mạng này với hắn, nhưng mà cậu vẫn còn chưa muốn liều mạng, chưa đến phút chót cậu thật sự muốn đợi Vương Thanh tới đón mình về. Phùng Kiến Vũ vẫn không cởi áo khoác, nằm thẳng tưng căng thẳng ở giữa giường, Thẩm Đào vòng tay qua ôm lấy eo của cậu, còn đưa tay giữ đầu của cậu ép vào lồng ngực của hắn, mộ bộ dạng thoải mái thưởng thức, hắn không khỏi cảm thán:


"Vương Thanh đi ngủ cũng sẽ ôm em như vậy sao, chẳng trách hắn lại luyến tiếc như thế, hóa ra là một cái gối ôm rất kỳ diệu"


Phùng Kiến Vũ vẫn không buông lỏng cảnh giác, tuy rằng cả một ngày hôm nay cậu rất mệt mỏi, vừa mới rồi ăn cũng rất ít nhưng hiện tại vẫn không thể nào nhắm mắt ngủ được, có lẽ rằng Vương Thanh và Thẩm Đào có khác biệt thật lớn, một người có thể khiến cho cậu an ổn ngủ ngon còn một người thì lại khiến cho cậu giống như đang đi trên lan can của một tòa nhà cao tầng vậy:


"Tôi là Vương Thanh đã dùng qua rồi, anh còn muốn dùng lại của anh ấy sao?"


Phùng Kiến Vũ chính là muốn khích tướng Thẩm Đào, mong hắn cảm thấy bởi vì căm ghét Vương Thanh mà cũng cảm thấy căm ghét những gì mà hắn đã chạm vào, có điều Thẩm Đào ngược lại lại thật thoải mái, bàn tay đặt ở trên eo cậu cũng dùng sức cử động một chút:


"Dùng qua rồi nhưng hắn chẳng phải suốt năm năm vẫn muốn tìm về được hay sao, em ngược lại chính tiểu yếu điểm của hắn, có em ở trong tay rồi còn sợ hắn không làm theo lời tôi sao?"


Phùng Kiến Vũ cảm thấy khích tướng thất bại liền chuyển sang hướng khác:


"Anh muốn làm gì anh ấy, hai người đấu qua đấu lại nhiều năm như vậy không cảm thấy mệt mỏi hay sao?"


Thẩm Đào thở nhẹ một hơi sau đó liền đưa tay luồn vào trong mái tóc của Phùng Kiến Vũ, hắn nghĩ có lẽ người này được Vương Thanh chăm sóc thật tốt cho nên tóc cũng mềm mượt như thế. Phùng Kiến Vũ một hồi căng thẳng đến toát mồ hôi hột, không thấy đối phương có ý định vượt quá liền im lặng không cử động, cậu biết nếu như mình loạn cử động sẽ làm cho đối phương bị kích động, Thẩm Đào mà kích động rồi thì sẽ thật không tốt:


"Chúng tôi là đối thủ, sẽ đấu đến lúc người sống ta chết, nhưng mà nếu như hắn chết rồi tôi có thể sẽ giúp hắn hoàn thành được một tâm nguyện... sẽ là tiếp tục thay hắn chăm sóc tốt cho em"


Phùng Kiến Vũ cảm thấy da gà trên người cũng nổi hết cả lên, nhưng mà câu nói người sống ta chết kia khiến cậu quả thật cũng rất lo lắng, nếu như Vương Thanh chết cậu đương nhiên là không muốn, nhưng nếu như Thẩm Đào chết rồi nhất định sẽ liên quan đến Vương Thanh, cậu không muốn Vương Thanh phải vào tù:


"Không có cách nào hóa giải sao?"


Thẩm Đào gác một chân lên người của Phùng Kiến Vũ, tham luyến ngửi lấy hương thơm mới lạ từ thân thể của cậu:


"Em nói xem?"


Phùng Kiến Vũ im lặng một lúc lâu:


"Tôi không biết, nhưng nếu anh chịu thả tôi đi thì tôi sẽ nói với Vương Thanh không tiếp tục đấu với anh nữa, hơn nữa từ đó đến giờ đều là anh đơn phương tự đấu với anh ấy, anh ấy căn bản không muốn chấp nhất với anh. Sau đó tôi sẽ nói với Vương Thanh giúp anh trốn ra nước ngoài một thời gian..."


Phùng Kiến Vũ có suy nghĩ thật đơn giản, nếu như Thẩm Đào muốn trốn sang nước ngoài né tránh cảnh sát thì hắn đã trốn lâu rồi, nhưng mà một vố sự nghiệp bị hủy hoại trong tay của Vương Thanh này càng làm cho hắn thêm quyết tâm muốn giết chết Vương Thanh hơn, dù sao trên đời này cũng không có gì làm cho hắn còn phải luyến tiếc nữa cả:


"Em nghĩ rằng một mình tôi không thể trốn khỏi nơi này sao?"


Phùng Kiến Vũ thử đẩy chân của Thẩm Đào ra nhưng không được, cậu không muốn tiếp xúc quá thân mật với người này, ngoài Vương Thanh ra cậu không muốn ai chạm vào người cậu như vậy cả:


"Tôi nói cho em biết, tôi là định để một đám đàn ông vào cùng chơi với em, sau đó quay phim lại, sau đó lại gửi cho Vương Thanh xem..."


Phùng Kiến Vũ nghe Thẩm Đào nói vậy thì trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tuy rằng cậu không phải liệt nữ trung trinh gì cả, nhưng nếu cậu thật sự bị như vậy khẳng định cậu sẽ liều mạng với họ. Thẩm Đào đưa một ngón tay lên chạm vào môi của Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ theo đó liền nghiêng đầu né tránh:


"Nhưng mà tôi lại không nỡ làm như vậy, thật là hối tiếc, tôi có ý định để tôi tự mình làm, coi như để cho Vương Thanh được lợi một chút nhìn thấy thân thể tôi"


Phùng Kiến Vũ lạnh giọng, trong lòng sớm đã âm thầm hạ quyết tâm:


"Anh nếu như dám làm tôi thì tôi sẽ giết chết anh"


Thẩm Đào bật cười ha ha, trong phòng sớm đã tắt điện rồi đột nhiên có một tiếng cười lớn của hắn khiến cho không gian cũng phải rơi vào một mảnh kỳ quái:


"Hay là chúng ta thử đi"


Phùng Kiến Vũ giật mình khi cảm nhận được bàn tay của Thẩm Đào đang luồn vào trong áo khoác của mình, cậu vội vã nắm chặt lấy tay của hắn. Thẩm Đào cũng chỉ là muốn dọa nạt Phùng Kiến Vũ một chút mà thôi, hắn cảm thấy ôm vật nhỏ mềm mại này trong lòng cũng thật tốt, còn có thể cùng cậu thủ thỉ tâm tình:


"Được rồi, tôi vẫn còn chưa muốn chết sớm như vậy, ít nhất cũng phải để Vương Thanh chết trước tôi"


Không gian im lặng tĩnh mịch, Phùng Kiến Vũ mở lớn hai mắt nhìn vô định vào khoảng không, cảm thấy mình hiện tại cùng người đàn ông khác ôm ấp nằm ở trên giường thế này thật là có lỗi với Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ khẽ đưa tay nhấc lấy tay của Thẩm Đào ra, lại cẩn thận đẩy chân hắn xuống, kế đó liền lấy gối trên đầu đề ra giữa còn bản thân mình thì nằm sát ra mép giường, ngay cả chăn cũng không muốn đắp chung với Thẩm Đào. Thẩm Đào ngủ rất tỉnh, cảm nhận được động tác kia của Phùng Kiến Vũ cũng không có hành động gì chỉ coi như là mình đã ngủ say, tuy rằng có một chút luyến tiếc khi bị tách khỏi thân thể mềm nhũn kia nhưng hắn vẫn là không muốn để cho Phùng Kiến Vũ thức trắng đêm này.


Lại nói đến Vương Thanh, hắn một đêm không thể nào ngủ nổi, ngay cả nằm ngả lưng cũng không nằm, một bộ dạng đáng sợ ngồi ở trên ghế sô pha ngoài phòng khách, xung quanh là mọi đồ vật đổ nát bừa bộn, ánh mắt của hắn có tơ máu một phần vì tức giận, một phần vì không ngủ. Vincent đã trở về nhà, lúc này cũng chỉ có Tống Ngộ Phàm ở lại mà thôi, mắt thấy bạn thân của mình một bộ dạng như vậy trong lòng không khỏi một hồi lo lắng. Nếu như Vương Thanh là một người bình thường giống người ta thì không sao, đằng này hắn lại là kẻ bị bệnh tâm thần phân liệt, một khi kích động liền trở nên đáng sợ giống kẻ điên, Tống Ngộ Phàm e dè khẽ thở dài một hơi:


"A Thanh, nếu không thì chợp mắt một chút đi, Tiểu Vũ..."


Tống Ngộ Phàm còn chưa kịp nói hết câu thì Vương Thanh đột nhiên đứng dậy bước nhanh vào bên trong, Tống Ngộ Phàm thấy thế vội vã theo sau Vương Thanh:


"A Thanh..."


Bên trong phòng ngủ dành cho khách là Lâm Chí Huyền đang hoảng sợ, bộ dạng chật vật ngay cả bên mắt cũng bị đấm đến sưng tím, Lâm Chí Huyền vừa thấy động liền đưa tay che đầu trốn tránh, Vương Thanh đá mạnh cánh cửa đến bốp một tiếng rồi lao đến kéo lấy áo của Lâm Chí Huyền:


"Còn không mau nói, nói cho tôi biết Thẩm Đào hắn ta rốt cuộc ở chỗ nào?"


Tống Ngộ Phàm kéo Vương Thanh ra nhưng vẫn không thể nào làm lay chuyển được sức lực của hắn, cũng chỉ làm cho hắn tạm thời không thể ra tay được với Lâm Chí Huyền mà thôi:


"A Thanh, cậu bình tĩnh lại có được không!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net