Chương 191: U ám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phùng Kiến Vũ nghĩ muốn cầu cứu người xung quanh, dù sao đối với tình trạng của cậu hiện tại bị còng tay thế này nhất định sẽ rất gây chú ý, vốn định đợi Thẩm Đào dừng xe lập tức la lớn cầu cứu nhưng mà người đàn ông kia cả một đường đều vô cùng cảnh giác, không khi nào dừng xe lại ngoại trừ đèn đỏ.



"Thẩm Đào, tôi muốn đi vệ sinh"


Thẩm Đào vẫn bình ổn lái xe, hắn không có bất cứ hành động nào gọi là đồng ý Phùng Kiến Vũ cả:


"Không phải buổi sáng đã đi rồi hay sao?"


Phùng Kiến Vũ đã đi được gần một tiếng đồng hồ rồi, trời cũng bắt đầu sáng tỏ, cậu để ý hai người đang đi trên một khu phố tấp nập, tuy rằng hiện tại vẫn còn sớm chưa có nhiều người qua lại nhưng hàng quán ven đường căn bản đã có người mở:


"Tôi chưa đi"


Thẩm Đào thản nhiên đáp:


"Đợi đến nơi rồi đi, không phải em rất muốn nhanh gặp Vương Thanh hay sao?"


Phùng Kiến Vũ để ý thấy nơi này có rất nhiều người bán hàng rong, trong lòng cậu chợt nghĩ đến một kế hoạch:


"Nếu không thì mua cho tôi một cái bắp ngô có được không?"


Thẩm Đào làm sao mà không biết suy nghĩ nhỏ nhoi kia trong đầu Phùng Kiến Vũ, hắn hơi nghiêng đầu đưa mắt nhìn về phía cậu khẽ mỉm cười:


"Không được, đợi đến nơi rồi ăn"


Phùng Kiến Vũ bắt gặp ánh mắt trào phúng nhìn rõ tâm tư kia của Thẩm Đào liền chột dạ quay người nhìn về phía khác, Thẩm Đào là một người thông minh như vậy thật sự sẽ không có khả năng là hắn nhìn không ra, chỉ là hắn muốn để cho cậu làm hay là không mà thôi.


"Tôi có thể nói chuyện với Vương Thanh được không?"


Đã nhiều ngày rồi Phùng Kiến Vũ không được nghe thấy giọng nói của Vương Thanh, cũng thật muốn biết tình hình hiện tại của hắn như thế nào, nếu được cậu còn muốn an ủi hắn một chút, nói hắn không được phép kích động. Thẩm Đào lắc đầu đáp:


"Không nên, hắn hiện tại hẳn là đang lái xe rồi, nghe thấy giọng của em không biết chừng còn kích động đâm vào đâu đó"


Phùng Kiến Vũ khẽ thở dài, thật sự cậu biết mọi mong muốn của mình đều vô ích mà thôi, nhưng mà cậu chẳng qua vẫn muốn thử một lần. Phùng Kiến Vũ nhắm mắt dưỡng thần, im lặng không lên tiếng nữa, trong lòng của cậu vô cùng hỗn loạn, cảm giác bất lực giống như là biết Vương Thanh sẽ gặp nguy hiểm nhưng cậu lại chỉ có thể đứng nhìn hắn tự lao vào nguy hiểm mà thôi.


Phùng Kiến Vũ bất giác ngủ một giấc ở trên xe, khi tỉnh lại liền phát hiện ra đây là một trường đua rất lớn, xung quanh đều trống không không có một bóng người. Phùng Kiến Vũ chưa bao giờ tìm hiểu về các trường đua trong nước cả cho nên cũng mơ hồ không thể đoán ra được đây là nơi nào. Thẩm Đào xuống xe nói chuyện điện thoại với ai đó, Phùng Kiến Vũ nhìn xung quanh xe cũng không thấy có cái gì có thể giúp ích được cho mình, kết quả đang lúc hoảng loạn thì đối phương lại một lần nữa mở cửa xe, còn mở luôn cả khóa còng tay ra cho cậu. Phùng Kiến Vũ vốn định sẽ nhân cơ hội chạy trốn, lúc bước khỏi xe mới phát hiện ra một nhóm người toàn là đàn ông thân hình cao lớn không biết từ đầu đang tiến về phía bọn họ, Phùng Kiến Vũ nghĩ mình có lẽ chạy cũng không thoát được. Đám người kia gọi Thẩm Đào một tiếng đại ca, Thẩm Đào cũng chỉ ừ một tiếng qua loa rồi kéo tay Phùng Kiến Vũ bước về phía trước:


"Em có muốn đi tham quan chỗ này một chút hay không?"


Phùng Kiến Vũ nhìn xung quanh khoảng đất rộng lớn này một hồi liền biết được đây giống như là khu vực ngoài trung tâm thành phố, còn dường như cách rất xa nhà của Vương Thanh. Phùng Kiến Vũ nhớ Thẩm Đào và cậu đi từ lúc trời còn chưa sáng tỏ, hiện tại hẳn cũng gần trưa rồi, nơi này nhất định rất xa, có khi hai người họ đã rời khỏi Bắc Kinh rồi.


Thẩm Đào kéo Phùng Kiến Vũ đi vào trong một tòa nhà duy nhất ở chỗ này, đây chính là nơi cao nhất, chỗ này hẳn là đài quan sát cho nên thật sự rất cao, Phùng Kiến Vũ cũng chẳng biết nơi này phải cao đến bao nhiêu tầng lầu, chỉ biết hai người bọn cậu cứ đi, bước từng bậc thang chậm rãi đến khi cậu cảm thấy đầu gối cũng muốn chùn xuống thì hai người cũng tới nơi. Phía trước mặt là một tấm kính lớn có thể nhìn ra được quang cảnh cả trường đua, Thẩm Đào đứng ở phía sau lưng của Phùng Kiến Vũ, hắn đặt tay lên vai cậu, cố tình cúi đầu xuống thật thấp ghé sát tai cậu khẽ hỏi:


"Có nhìn thấy chiếc xe kia không?"


Phùng Kiến Vũ theo phản xạ tự động né tránh, mắt của Phùng Kiến Vũ không được tốt, cậu bị cận thị vì thế chỉ có thể xác định được có một chấm đen ở phía tít đằng xa, có lẽ đó là chiếc xe mà Thẩm Đào muốn nói với cậu. Thẩm Đào lại kéo Phùng Kiến Vũ sang bên cạnh, ở đó có một bệ để ống nhòm cao ngang tầm mắt cậu, Thẩm Đào nói:


"Lát nữa em sẽ được nhìn thấy Vương Thanh từ chỗ này"


Phùng Kiến Vũ nheo mắt nhìn về phía chỗ ô tô ở phía xa, cậu thấy ở dưới đó có chấm đen di chuyển, hẳn là người, có khoảng ba bốn người gì đó đang tiến về phía chiếc xe đó, Phùng Kiến Vũ có dự cảm không lành ngay lập tức tiến đưa mắt nhìn vào trong ống nhòm, ống nhòm này quả thật là nhìn rất rõ, xa như vậy vẫn có thể nhìn thấy được quang cảnh phóng đại phía trước. Phùng Kiến Vũ giật mình nhìn thấy trên tay một người đàn ông cầm theo một cái hộp gì đó tiến vào bên trong xe, lại có một người đàn ông đang nằm ở dưới gầm xe giống như đang sửa chữa cái gì đó:


"Bọn họ đang làm cái gì?"


Thẩm Đào cười nhẹ giống như gió xuân:


"Đương nhiên là kiểm tra lại mọi thứ trước giờ đua"


Phùng Kiến Vũ nhìn thế nào cũng chỉ thấy có một chiếc xe, cậu vốn tưởng nếu như Thẩm Đào muốn đua xe cùng Vương Thanh thì phải có hai chiếc, nhưng mà ở đây lại chỉ có một chiếc, nếu như chỉ có một chiếc thì đám người kia sẽ không đơn giản đi tới đơn thuần kiểm tra thôi như vậy, Thẩm Đào cũng sẽ không dễ dàng đối với Vương Thanh như thế, trừ khi đám người ở dưới kia động tay động chân vào chiếc xe. Phùng Kiến Vũ đang định lớn tiếng hỏi Thẩm Đào thì điện thoại của hắn đột nhiên reo lên tiếng chuông đơn điệu, Thẩm Đào cố tình để mở loa ngoài cho Phùng Kiến Vũ nghe thấy:


"Mọi thứ đã xong hay chưa?"


Đối phương bên kia là một người đàn ông:


"Đại ca, mọi chuyện đã ổn thỏa, bọn em đã làm nóng bộ chuyển đổi chất xúc tác, lắp đặt một số thiết bị Phùng tốn nhiều điện ở trên xe, phanh xe cũng bị cắt chỉ cần va chạm mạnh liền rất dễ gây nổ, đảm bảo cảnh sát có đến điều tra cũng không thể nào nhìn ra được một chút nghi ngờ nào, chỉ là nghĩ chiếc xe này rất lâu không đi bảo dưỡng cho nên mới như vậy"


Phùng Kiến Vũ nghe đến đây liền muốn như rụng rời cả chân tay, cậu quay lại phía sau liền bắt gặp nụ cười giống như ma quỷ trên khóe môi của Thẩm Đào, ánh mắt hai người vừa vặn chạm đến nhau, Thẩm Đào khẽ mỉm cười, Phùng Kiến Vũ không biết hắn đang cười với cậu hay là đang nở nụ cười hài lòng với người bên kia điện thoại nữa:


"Tốt lắm"


Phùng Kiến Vũ chỉ cho phép mình ba giây thất thần run sợ kế đến cậu liền nhanh chóng tiến về phía trước túm lấy cổ áo của Thẩm Đào hét thẳng vào mặt của hắn:


"Thẩm Đào anh muốn làm cái gì? Anh điên rồi..."


Nói rồi Phùng Kiến Vũ liền đẩy mạnh Thẩm Đào ra chạy tới phía cửa phòng muốn mở nhưng phát hiện ra cửa phòng đã bị khóa rồi, căn bản không thể mở được:


"Mau mở cửa, mau mở cửa cho tôi"


Thẩm Đào kéo lấy cổ tay của Phùng Kiến Vũ thật mạnh, hắn lại nhẹ giọng nói:


"Đến rồi..."


Phùng Kiến Vũ vội vã đẩy Thẩm Đào ra, cậu nhanh chóng đi tới phía ống nhòm cúi đầu nhìn vào trong đó, người đàn ông của cậu đúng thật đến rồi, mấy ngày này cậu luôn hy vọng hắn nhanh một chút đến đón cậu về nhưng ở ngay tại khắc này cậu chỉ muốn Vương Thanh quay trở về đi. Hôm nay Vương Thanh không mặc đồ giống như thường ngày mà lại mặc một bộ đồ bảo hiểm như một vận động viên đua xe chuyên nghiệp trong các giải đấu vậy, một bộ đồ màu đỏ trắng, ngay cả chiếc mũ bảo hiểm mà hắn cầm ở bên tay cũng cũng màu. Thẩm Đào muốn tạo một hiện trường giả, đây là trường đua cho nên hắn cũng muốn Vương Thanh phải mặc vào đồ bảo hộ chuyên dụng kia, chỉ là cho dù Vương Thanh có mặc hay không mặc thì đối với một vài động tác hắn đã làm ở trên xe kia cũng không thể tránh được kết cục thịt nát xương tan.


Phùng Kiến Vũ hoảng hốt chạy ra phía cửa dùng sức muốn vặn tay nắm cửa, có một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt lấy cổ tay của cậu kéo cậu quay lại, giây tiếp theo Phùng Kiến Vũ liền bị đẩy mạnh vào cánh cửa đó, lại là một cảm giác chán ghét khi đôi môi của mình bị đối phương ngậm lấy, Phùng Kiến Vũ điên cuồng dùng sức muốn đẩy Thẩm Đào ra, nhưng mà càng đẩy thì đối phương lại càng dùng sức, hắn mạnh mẽ kinh người giống như một lực sĩ có thể dễ dàng khóa trụ cậu được.


Thẩm Đào ép buộc Phùng Kiến Vũ há miệng, giây tiếp theo đầu lưỡi của hắn liền luồn vào trong khoang miệng cậu, một tư vị xa lạ không có cách nào có thể thích ứng được càng khiến cho sự phản kháng trong đầu Phùng Kiến Vũ thêm kích động muốn thoát ra. Phùng Kiến Vũ muốn cắn xuống nhưng khớp hàm đã bị Thẩm Đào bóp chặt căn bản không có cách nào có thể cắn xuống được, Phùng Kiến Vũ bị hôn đến khi hô hấp loạn nhịp phập phồng, hôn đến khi hai mắt cũng muốn mơ màng vì thiếu dưỡng khí, Thẩm Đào khi ấy mới chậm rãi buông cậu ra, đầu lưỡi của hắn trước khi rời đi còn lưu luyến liếm một vòng trên môi của cậu, Thẩm Đào nói một câu khiến cho Phùng Kiến Vũ vốn muốn xụi lơ liền bừng tỉnh, hắn nói:


"Vương Thanh nhìn thấy rồi"


Phùng Kiến Vũ mở lớn hai mắt không biết nên nói cái gì thì Thẩm Đào lại nói tiếp:


"Hắn đang ở phía dưới đó quan sát chúng ta"


Phùng Kiến Vũ theo hướng chỉ tay của Thẩm Đào liền phát hiện ở góc phía trên có gắn một chiếc camera nhỏ, cậu giật mình ngây ngốc nhìn thẳng vào camera, nếu như Vương Thanh nhìn thấy rồi hắn có hay không sẽ tức giận mà kích động, Phùng Kiến Vũ bần thần cả người, môi mỏng mấp máy nói một tiếng xin lỗi.


Thẩm Đào không có lừa gạt Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh quả đúng ngồi trong xe đã nhìn thấy tất cả, ánh mắt của hắn chưa đầy những tơ máu, sau khi đối diện với gương mặt nhỏ nhắn có khóe môi sưng đỏ kia của Phùng Kiến Vũ, lại đọc ra được khẩu hình miệng của cậu, Vương Thanh liền hít một hơi thật sâu âm thầm hạ quyết tâm nắm thật chặt vô lăng phía trước, hắn nhất định phải mang Phùng Kiến Vũ của hắn về nhà, hai người bọn họ vẫn còn chưa kết hôn, còn chưa đi du lịch Nhật Bản.


Nơi này rất rộng, Vương Thanh không biết Thẩm Đào để Phùng Kiến Vũ ở chỗ nào, hắn biết chắc chắn đây không chỉ là một lần đua xe bình thường, cũng ngầm hiểu được ý đồ của Thẩm Đào là muốn cái gì, Tống Ngộ Phàm đang bí mật cho người tìm kiếm xung quanh, Vương Thanh hắn bây giờ cũng chỉ còn cách kéo dài thời gian một chút. Điện thoại trong túi của Vương Thanh vang lên, hắn chậm rãi áp điện thoại lên tai nghe, đầu dây bên kia phát ra tiếng nói trầm khàn của Thẩm Đào:


"Chỉ được phép năm phút thôi, nếu như mày không đi thật nhanh sẽ không còn nhìn thấy được Phùng Kiến Vũ nữa đâu"


Vương Thanh không đáp lại mà trực tiếp tắt máy, chiếc xe rất nhanh nổ máy, giống như là đối phương trong xe không có một chút chần chừ gì cả mà tiến lên. Phùng Kiến Vũ trong giây phút đứng ở phía trên nhìn thấy chiếc xe kia chuyển bánh, hơn nữa còn với vận tốc khá này nhanh, trái tim của cậu liền ngay lập tức thắt lại, cậu điên cuồng chạy về phía cửa vặn nắm cửa kia ra, lại liên tục dùng vai húc vào cánh cửa đó. Chẳng biết Phùng Kiến Vũ đã điên cuồng như vậy trong bao lâu, Thẩm Đào cuối cùng cũng tới mang chìa khóa chậm rãi thả vào trong bàn tay của cậu, hắn nở một nụ cười khiến cho cõi lòng cậu lạnh lẽo:


"Lát nữa nhớ phải chạy thật là nhanh nhé"


Phùng Kiến Vũ không quan tâm lời cảnh báo này của Thẩm Đào, cậu vội vã chạy xuống từng bậc cầu thang, có một nhóm người cũng đang từ ở phía dưới chạy lên, Phùng Kiến Vũ còn tưởng là nguời của Thẩm Đào đang định rẽ sang hướng khác thì nhìn thấy Tống Ngộ Phàm ở trong đám người kia, cậu không nghĩ quá nhiều liền hét lớn:


"Tống Ngộ Phàm, mau mau đi cứu Vương Thanh, chiếc xe kia không có phanh!"


Tống Ngộ Phàm thấy Phùng Kiến Vũ từ trên chạy xuống liền đỡ lấy cậu:


"Cậu không sao chứ?"


Phùng Kiến Vũ đẩy mạnh Tống Ngộ Phàm ra chạy xuống thật nhanh:


"Mau lên, mau đến cứu anh ấy"


Phùng Kiến Vũ giống như kẻ điên vậy, chạy nhanh đến mức lăn từ phía trên tầng lăn xuống cũng muốn chật vật đứng dậy chạy tiếp, trái tim của cậu giống như hàng vạn mũi tên đâm tới, mọi mạch máu dây thần kinh đều muốn tê liệt căng thẳng theo. Trên trán của Phùng Kiến Vũ bị chảy máu, vừa mới rồi chạy quá nhanh bị ngã xuống cũng mặc kệ, máu nóng vướng vào tầm mắt vừa vặn có cảm giác ẩm ướt nóng nóng khiến cho Phùng Kiến Vũ không phát hiện ra được sự yếu đuối của bản thân trong giây phút này, bởi vì cậu hiện tại đang khóc thật là nhiều. Trong đầu của Phùng Kiến Vũ bắt đầu hiện lên một loạt những hình ảnh của Vương Thanh, lại hiện lên hình ảnh chiếc xe kia vọt nhanh về phía trước, Phùng Kiến Vũ không muốn Vương Thanh sẽ lại một lần nữa rời xa mình, cậu cảm thấy tại sao mọi thứ lại khó đến như vậy chứ, cậu cũng chỉ cần hắn và cậu ở bên cạnh nhau mà thôi, tại sao hết lần này đến lần khác đều bị rất nhiều ngăn cản. Phùng Kiến Vũ tức giận, Phùng Kiến Vũ phẫn hận, nếu như ông trời đã để cho cậu gặp lại hắn, để cho cậu quyết tâm ở bên hắn, tại sao ông trời còn muốn cướp hắn khỏi cậu một lần nữa, đến tột cùng cậu đã làm gì sai, nếu như cậu thật sự đã làm sai thì xin ông trời chỉ cần trừng phạt một mình cậu, không cần trừng phạt Vương Thanh của cậu.


Phùng Kiến Vũ chạy xuống dưới, chiếc xe màu đen vẫn còn ở phía xa nhưng tốc độ di chuyển lại nhanh như một cơn gió, bỗng có một bàn tay phía sau kéo cậu lại không cho cậu chạy tiếp, ngẩng đầu liền phát hiện ra đó là một người hoàn toàn xa lạ, hắn ta mang biểu cảm lạnh lùng không một chút cảm xúc, khi cậu còn đang không biết đây là thế nào, khi tiếng bước chân hỗn loạn của nhóm người Tống Ngộ Phàm đang chạy xuống, khi âm thanh của chiếc xe kia càng ngày càng đến rất gần, Phùng Kiến Vũ liền bị người đàn ông xa lạ kia đẩy mạnh ngã về phía trước, Phùng Kiến Vũ vẫn còn chưa nhìn lên phía trước chỉ nghe thấy một tiếng rầm rất lớn, quay lại liền thấy chiếc xe kia đã đâm vào bức rào chắn kiên cố bên cạnh. Phùng Kiến Vũ giống như chết lặng đi, tứ chi hình như bị tê liệt rồi, ngay cả yết hầu cũng giống như có một bàn tay vô hình bóp chặt lấy, trong không khí chỉ còn một mùi xăng nồng đậm, có tiếng nói nhốn nháo của nhiều người, tầm mắt của Phùng Kiến Vũ mờ đi không rõ là vì nước mắt và máu hay là vì Phùng Kiến Vũ không muốn nhìn thấy quang cảnh phía trước mặt. Phùng Kiến Vũ cảm thấy thật nóng, rõ ràng trời hôm nay còn có tuyết nhưng cậu cảm thấy thật là nóng, nóng giống như là ở bên cạnh cậu có thứ gì đó đang bùng cháy mãnh liệt vậy, có phải hay không chiếc xe kia đã phát nổ rồi, một bầu trời u ám trước mặt cậu cũng dần tối sầm lại... Phùng Kiến Vũ không muốn tỉnh táo nữa, nếu được liền mong bản thân mình đừng tỉnh lại, cậu muốn chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net