Chương 56: Thật là phóng đãng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Thanh ôm Phùng Kiến Vũ lại vào lòng, để cho cậu ngồi ở trên đùi mình, có điều Phùng Kiến Vũ hiện tại lại không muốn mông của mình tiếp xúc với bất cứ thứ nào bởi vì khi cậu vừa ngồi liền sẽ chạm tới thứ đồ chơi kia. Phùng Kiến Vũ hít một ngụm khí lạnh, hai tay nắm chặt thành nắm đấm nhỏ nặng nề nói:
"Vương Thanh... ưm"
Miệng của Phùng Kiến Vũ chỉ vừa mới phát ra hai tiếng đã ngay lập tức bị Vương Thanh dùng môi chặn lại rồi. Vương Thanh luồn tay vào trong áo của Phùng Kiến Vũ, vừa hôn vừa mang áo của Phùng Kiến Vũ vén lên thật cao khiến cho Phùng Kiến Vũ bắt đầu cảm thấy sợ hãi, nếu như trên người còn mặc đồ thì vẫn còn an toàn, nhưng nếu như không mặc cái gì cả nhất định sẽ rơi vào nguy hiểm, thế cho nên khi Vương Thanh càng cố gắng vén áo của Phùng Kiến Vũ lên thì Phùng Kiến Vũ càng cố chấp muốn kéo áo của mình xuống, có điều sức lực của Phùng Kiến Vũ sớm đã không còn khỏe như lúc đầu nữa cho nên Vương Thanh rất nhanh đã có thể mang áo của Phùng Kiến Vũ cởi ra rồi. Phùng Kiến Vũ bắt đầu rơi vào trạng thái bị động, Vương Thanh không có cởi hẳn áo của cậu ra mà chỉ cởi ra khỏi đầu cậu, hai cánh tay bị chiếc áo kia cố định ra phía sau khiến cho rất khó cử động. Vương Thanh rời khỏi môi Phùng Kiến Vũ, ở phía sau đưa tay lên cố tình nhéo lấy hai điểm nhỏ nhạy cảm nhất của cậu.
"A..." Phùng Kiến Vũ khe khẽ kêu.
Vương Thanh cúi đầu hôn vào vành tai mềm mỏng kia, một tay xoa nắn khuôn ngực cậu, một tay nhẹ nhàng cầm lấy điều khiển để ở trong hộp bắt đầu nhấn xuống. Phùng Kiến Vũ đột nhiên cảm thấy phía dưới mông mình có cái gì đó rung chuyển, đau đớn dồn dập truyền tới, Phùng Kiến Vũ bám vào vai của Vương Thanh nói ngắt quãng không hoàn chỉnh:
"Vương Thanh... mau dừng... lại đi..."
Vương Thanh ở bên này không ngừng kích thích ham muốn của Phùng Kiến Vũ, một tay hắn đặt ở trên ngực cậu dùng lực kéo mạnh, một tay kia lại đặt ở trên Tiểu Vũ Vũ khẽ chạm thật nhẹ giống như cố ý trêu chọc. Phùng Kiến Vũ giãy giụa muốn mang thứ đồ chơi đáng sợ kia lấy ra, nhưng mà Phùng Kiến Vũ chỉ cần dùng một tay ôm ngang lấy vòng ngực kia của cậu đã khiến cho cậu không có cách nào đưa tay xuống tháo bỏ được:
"Vương Thanh... Vương Thanh..."
Phùng Kiến Vũ cả người vừa đau đớn vừa khó chịu, bởi vì bàn tay ma quái kia của Vương Thanh không có ý định nắm lấy Tiểu Vũ Vũ, cả một quá Vươnggiống như một tên ác ma không ngừng gãi lấy vật mẫn cảm đó. Phùng Kiến Vũ hơi đẩy người lên để cho Vương Thanh chạm vào nơi đó, nhưng mà hễ vừa dịch chuyển một chút thì động nhỏ phía dưới lại chịu không được đau đớn mà run rẩy. Vương Thanh nói khẽ vào tai của Phùng Kiến Vũ, giống như một nhà thôi miên khiến cho đầu óc cậu cũng quay cuồng:
"Muốn lắm sao?"
Phùng Kiến Vũ gật đầu:
"A... Vương Thanh..."
Vương Thanh dùng ánh mắt thâm trầm nhìn người trong lòng, hắn cũng thật sự là muốn người này lắm rồi:
"Nhưng mà miệng nhỏ của em ồn ào quá, sẽ làm cho anh mất tập trung"
Phùng Kiến Vũ cả người khó chịu vô cùng, hai tay bị ép buộc đưa lên sau đầu cho nên không thể nào hạ xuống tự an ủi bản thân được. Thứ đồ chơi đáng sợ phía dưới lại không ngừng rung lắc giống như muốn xoáy sâu vào trong:
"Vương Thanh... ưm"
Vương Thanh khàn giọng: "Thật ồn ào, mở miệng ra..." nói rồi Vương Thanh liền dùng sức thật là mạnh tay bóp lấy điểm nhỏ ửng đỏ của Phùng Kiến Vũ.
Phùng Kiến Vũ bất ngờ bị đau hét lên một tiếng, miệng nhỏ còn chưa mở lớn hết cỡ đã bị Vương Thanh mang điều khiển nhỏ màu hồng kia cho vào miệng:
"Ngậm lấy cái này anh sẽ giúp em"
Phải nói dáng vẻ của Phùng Kiến Vũ hiện tại đặc biệt lẳng lơ, Vương Thanh hai mắt híp lại nhìn cái miệng nhỏ ngậm hơn nửa chiếc điều khiển màu hồng kia ở trong miệng, trong đầu hắn chợt có một suy nghĩ nếu như để Phùng Kiến Vũ dùng cái miệng nhỏ kia ngậm lấy Tiểu Thanh Thanh trướng đau của mình không biết sẽ có cảm giác sung sướng đến thế nào. Vương Thanh chỉ vừa nghĩ đến đây thôi liền dùng sức bóp mạnh lấy Tiểu Vũ Vũ, Phùng Kiến Vũ bị đau theo phản xạ ngậm chặt lấy chiếc điều khiển nhỏ kia, sau đó không biết trời xui đất khiến thế nào liền khéo đến mức chạm đúng vào nút tăng độ rung, Phùng Kiến Vũ cảm thấy phía dưới rung lắc kịch liệt liền há miệng kêu a một tiếng khiến cho điều khiển nhỏ theo đó cũng rơi xuống dưới sàn.
"Vương Thanh... Vương Thanh... không thể được"
Vương Thanh một tay sờ soạng xoa nắn trêu chọc điểm nhỏ trước ngực Phùng Kiến Vũ, thỉnh thoảng còn dùng hai đầu ngón tay kẹp chặt kéo mạnh ra, tay còn lại ở dưới Tiểu Vũ Vũ kích thích nó phát hỏa. Vương Thanh giọng nói trầm khàn ghé sát miệng vào tai Phùng Kiến Vũ hỏi:
"Cái gì không được?"
Phùng Kiến Vũ gấp lắm rồi, bản thân cậu cũng không biết là chỗ nào không được, chính là khắp mọi nơi trên thân thể đều không được:
"Vương Thanh... Vương Thanh... ha... ưm... mau mau... không thể được"
Vương Thanh hôn tới cần cổ của Phùng Kiến Vũ, mỗi lần hôn lại đặc biệt nhẹ nhàng lướt qua, không dừng lại hôn sâu như trước:
"Là cái gì không được?"
Phùng Kiến Vũ xoay đầu hơi ngẩng lên trên nhìn Vương Thanh, ánh mắt mơ màng ngập nước, đầu lưỡi hồng hồng nhỏ nhắn ẩn hiện mỗi khi cậu mở miệng thở dốc:
"Vương Thanh... ưm... dừng cái đó lại... dừng cái đó lại... ưm"
Vương Thanh cố tình không hiểu ý của Phùng Kiến Vũ, lợi dụng lúc người ta lâm vào khó khăn mà sờ soạng khắp da thịt non mềm kia thỏa thích:
"Là cái gì?"
Phùng Kiến Vũ giọng nói khàn khàn nỉ non, bàn tay không thể đưa xuống dưới được chỉ còn biết vòng lấy ôm tới cần cổ phía sau của Vương Thanh:
"Vương Thanh... Vương Thanh... khó chịu... em đau... thật đau..."
Vương Thanh cũng thật đau, Tiểu Thanh Thanh phía dưới sớm đã trướng đau lâu lắm rồi:
"Là chỗ nào đau?"
Phùng Kiến Vũ gấp gáp, thứ đồ chơi kia khiến cho hai chân cậu mất đi sức lực đang dần nhũn ra, từng trận kích thích rung rung đến tê dại không thể nào có cách ngừng lại, không rõ là đau đớn hay khoái cảm không thể khỏa lấp, Phùng Kiến Vũ chỉ biết khắp người thật là khó chịu nhưng lại không có sức tự làm cho mình dễ chịu, thật chỉ muốn Vương Thanh giúp mình. Có lẽ Phùng Kiến Vũ quá mức kích động cho nên Tiểu Vũ Vũ rất nhanh lại bắn ra thứ chất dịch trắng sữa kia, lúc cả người cậu giật giật còn đặc biệt phối hợp ha ưm một tiếng vô cùng câu nhân, người này đích thị là một hồ ly nhỏ không hề sai.
Phùng Kiến Vũ không dám nhìn tới thứ bản thân mình tạo ra, chỉ còn biết xấu hổ xoay đầu vùi vào trong lồng ngực của Vương Thanh:
"Vương Thanh... Vương Thanh..."
Vương Thanh ừm một tiếng như là đáp lại tiếng gọi kia của Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ bị sự khó chịu làm cho nước mắt cũng sắp chảy ra:
"Vương Thanh, Vương Thanh... Vương Thanh... mang thứ đó lấy ra... lấy ra"
Vương Thanh thở mạnh một hơi ôm Phùng Kiến Vũ hơi cúi người xuống nhặt lấy điều khiển rơi ở dưới sàn, hắn nhanh chóng nhấn vào nút tắt chế độ rung kia đi, nút nhỏ vừa mới ấn xuống liền cảm nhận được người trong lòng run nhẹ một cái sau đó còn có tiếng thở nhẹ kéo theo:
"Vương Thanh..."
Vương Thanh lấy khăn giấy ở trên xe chậm rãi lau đi dịch trắng sữa còn lưu lại giữa hai bắp đùi, trên bụng của Phùng Kiến Vũ, còn có ở dưới quần của hắn cũng có một chút. Phùng Kiến Vũ mang gương mặt kia giấu ở trong lồng ngực của Vương Thanh, mỗi lần Vương Thanh chạm tới đùi của Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ sẽ giống như ngượng ngùng mà hơi khép chân lại một chút. Vương Thanh nhận ra được vấn đề này cho nên liền ở một bên trêu chọc:
"Dáng vẻ vừa mới rồi cũng thật không ngờ tới... thật là phóng đãng"
Phùng Kiến Vũ không nói gì cả, cũng không có cử động chỉ còn biết chơi trò giả chết với Vương Thanh. Vương Thanh giúp Phùng Kiến Vũ mặc lại áo thun, áo thun này đúng là hàng tốt bị kéo giãn một thời gian dài như thế cũng không có dấu hiệu dão ra. Vương Thanh hơi cúi người kéo quần lót ở bên bắp đùi của Phùng Kiến Vũ muốn mặc lên, Phùng Kiến Vũ nắm lấy cổ tay của Vương Thanh ngăn lại:
"Chưa được... mang thứ đó lấy ra"
Vương Thanh mỉm cười cúi đầu hôn Phùng Kiến Vũ một cái thật sâu, đầu lưỡi quấn quít lấy nhau dây dưa không ngớt, nước miếng ở bên khóe miệng của Phùng Kiến Vũ cũng chảy ra một chút tạo nên một cảnh dâm mĩ vô cùng:
"Chưa được, chưa thể mang thứ đó lấy ra!"
Phùng Kiến Vũ không muốn cứ để ở trong đó như vậy, thật sự là rất khó tiếp nhận, tuy rằng không còn đau đớn kịch liệt như lúc đầu bỏ vào nữa nhưng mà vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu:
"Không a..."
Phùng Kiến Vũ còn chưa kịp nói xong thì Vương Thanh đã đưa tay bóp mạnh lấy Tiểu Vũ Vũ khiến cho Phùng Kiến Vũ ngay lập tức xụi lơ a lên một tiếng:
"Để nó ở trong đấy chơi một chút, khi trở về sẽ tháo nó ra"
Nói rồi Vương Thanh cũng không để cho Phùng Kiến Vũ có đồng ý hay là không đã mạnh tay kéo quần lót của Phùng Kiến Vũ lên rồi, hơn nữa Vương Thanh còn cố ý kéo chiếc quần lót lên thật cao khiến cho nó như muốn bó chặt vào người cậu, Phùng Kiến Vũ biết là Vương Thanh cố ý cho nên mới tự đưa tay muốn kéo nó xuống thấp một chút cho thoải mái, động tác kia đặc biệt e dè, gương mặt đỏ ửng vì xấu hổ, giọng nói cũng nhỏ dần nếu không phải không gian trong xe yên tĩnh thì Vương Thanh cũng không chắc đã nghe được:
"Đừng như vậy"
Đôi khi chỉ một câu nói vô tình, một biểu hiện xấu hổ liền làm cho trong lòng người khác phải bốc hỏa, ví như Vương Thanh hiện giờ vậy Phùng Kiến Vũ vừa mới mang một dáng vẻ rụt rè kia liền khiến cho Vương Thanh nổi lên tà tâm mãnh liệt, hắn khẽ lắc đầu một cái rồi nhanh chóng kéo quần dài lên cho Phùng Kiến Vũ, tiếp theo sau đó liền ôm ngang eo cậu đặt sang ghế lái phụ bên cạnh, cuối cùng trực tiếp cởi quần của bản thân xuống, Phùng Kiến Vũ nhìn thấy Vương Thanh muốn cởi quần liền hoảng sợ:
"Làm gì thế?"
Vương Thanh mang Tiểu Thanh Thanh giải phóng, hắn không có rụt rè như Phùng Kiến Vũ cho nên lúc này liền nắm lấy cổ tay của Phùng Kiến Vũ kéo tới đặt ở trên Tiểu Thanh Thanh:
"Mau làm giúp anh"
Phùng Kiến Vũ lại đỏ mặt nữa, lần thứ hai làm vẫn không thể nào thôi ngại ngùng được, Phùng Kiến Vũ động tác có phần chậm chạp không dám làm mạnh tay, Vương Thanh ở bên cạnh quay sang nhìn Phùng Kiến Vũ khàn giọng:
"Làm kém như vậy chi bằng liền thay bằng phía dưới của em đi"
Phùng Kiến Vũ a lên một tiếng, nói đến phía dưới liền nghĩ đến thứ đồ chơi kia, thật sự là vô cùng kỳ cục lắm. Phùng Kiến Vũ tăng thêm một chút sức lực, cộng thêm một chút tốc độ giúp Vương Thanh an ủi cây gậy nóng bỏng tay kia. Vương Thanh nhắm mắt nặng nề thở ra một hơi, Phùng Kiến Vũ cảm thấy không gian im lặng đến mờ ám liền ở bên cạnh Vương Thanh thăm dò một chút:
"Vương Thanh, anh thích phụ nữ như thế nào?"
Vương Thanh hai mắt vẫn nhắm lại hửm một tiếng, Phùng Kiến Vũ chăm chú muốn nghe câu trả lời này của Vương Thanh cho nên liền hỏi lại:
"Anh thích phụ nữ như thế nào?"
Vương Thanh nhàn nhạt đáp:
"Không có hình mẫu cố định"
Phùng Kiến Vũ mím mím môi không vui cho lắm:
"Là thích tóc ngắn hay tóc dài?"
Vương Thanh trả lời:
"Đều được cả"
Phùng Kiến Vũ hỏi tiếp:
"Là thích tóc xoăn hay tóc thẳng?"
Vương Thanh cũng không cảm thấy phiền:
"Thế nào cũng được"
Phùng Kiến Vũ hơi dừng tay lại một chút:
"Là thích tóc đen hay tóc màu?"
Vương Thanh vẫn giữ một thái độ không mấy quan tâm:
"Không quan trọng vấn đề này"
Phùng Kiến Vũ nhíu mày trong ánh mắt bắt đầu có một chút không vui khi hỏi câu tiếp:
"Đã cùng mấy cô gái rồi?"
Vương Thanh mở mắt liếc nhìn sang Phùng Kiến Vũ im lặng một chút, cuối cùng hắn liền trả lời thế này:
"Hẳn là nhiều hơn em"
Phùng Kiến Vũ chưa có làm, Vương Thanh đường đường là một người đàn ông có nhu cầu sinh lý cao như vậy hơn nữa lại là một tổng giám đốc lớn giàu có, với độ tuổi cùng điều kiện tốt này của hắn chưa làm thì chính là có bệnh. Phùng Kiến Vũ mặc dù hiểu rõ điều này, cũng biết luôn được câu trả lời nhưng chẳng hiểu sao trong lòng bỗng trào lên một cảm xúc ghen tức mãnh liệt, cậu không nói gì cả chỉ tập trung làm thật nhanh giúp Vương Thanh giải phóng. Vương Thanh phát hiện ra hồ ly nhỏ của mình không vui, hắn cũng không muốn để cho người ta buồn bực cho nên mới mở miệng nói tiếp:
"Nhưng mà vẫn chưa cùng chàng trai nào..." Vương Thanh nói đến đây liền dừng lại, hắn kéo lấy tay của Phùng Kiến Vũ về phía mình khiến cho cả người cậu cũng phải gần sát về phía hắn: "Muốn hỏi em có muốn là chàng trai đầu tiên của anh không... ngay trong buổi tối ngày hôm nay"
Phùng Kiến Vũ lại bắt đầu hỗn độn, mỗi lần cậu cùng Vương Thanh tiếp xúc nhau ở một khoảng cách gần như thế này, mỗi lần hắn nhìn cậu với ánh mắt thâm trầm kia thì cậu lại bắt đầu muốn trốn tránh, cũng chẳng biết rốt cuộc vì cái gì lại muốn trốn tránh, chỉ biết rằng cậu không dám đối diện với hắn khi đó mà thôi. Phùng Kiến Vũ thu tay lại ngồi ngay ngắn ở một chỗ, gương mặt có chút mất tự nhiên quay sang nhìn tới cửa kính xe xem phong cảnh tĩnh mịch bên ngoài:
"Được rồi, có thể đi ăn chưa?"
Vương Thanh ở một bên tự động thủ giải quyết nốt lửa vụn mà hồ ly nhỏ kia châm lên, vừa làm vừa khàn giọng hỏi ngược lại Phùng Kiến Vũ:
"Đúng vậy, em cảm thấy có thể ăn được hay chưa?"
Phùng Kiến Vũ lại xấu hổ nữa, Vương Thanh rất giỏi lái vấn đề theo ý muốn của hắn, cậu rõ ràng nói đi ăn cơm nhưng người ta lại muốn ăn thịt, đã nói cậu vẫn cần có thời gian chuẩn bị rồi nhưng người này giống như là sợ cậu không nghĩ tới cho nên mới suốt ngày ở bên tai nhắc đi nhắc lại vấn đề đáng lẽ ra không nên nói thẳng đó.
"Vương Thanh, anh sau này đừng nhắc đến vấn đề đó nữa, em thật sự... thật sự sẽ mất tự nhiên" Phùng Kiến Vũ nhỏ giọng nói ra suy nghĩ của mình
Có điều Vương sói lớn của chúng ta đối với phương diện kia cực kỳ ham muốn, không những không mất tự nhiên mà còn tự nhiên thái quá đối với vấn đề đó, chỉ cần nhìn thấy hồ ly nhỏ kia có một chút đỏ mặt thôi liền sẽ ngay lập tức mang vấn đề ham muốn ăn thịt kia mà nói, nói nói nói, nói thật nhiều theo kiểu mưa dầm thấm lâu vậy:
"Em cũng đã đến tuổi trưởng thành rồi, vì sao mỗi lần nhắc đến vấn đề đó lại mất tự nhiên chứ. Không phải khi còn đi học giáo viên cũng đã từng có vài buổi để phổ biến qua vấn đề giáo dục giới tính này hay sao?"
Phùng Kiến Vũ liếc nhìn Vương Thanh, hắn không thấy xấu hổ nhưng mà cậu cảm thấy xấu hổ, da mặt của cậu cũng không có dày như hắn, cho dù đã trưởng thành rồi đi chăng nữa cũng không liên quan đến vấn đề da mặt mỏng hay dày đâu:
"Giáo viên đúng là có dạy giáo dục giới tính, nhưng mà người ta là giáo viên lời lẽ vô cùng tế nhị, anh không phải là giáo viên lời anh nói sẽ vô cùng khiến cho người khác phải mất tự nhiên đó"
Vương Thanh vừa điên cuồng vuốt Tiểu Thanh Thanh, vừa làm ra gương mặt thản nhiên nói thế này:
"Nam giới dậy thì từ độ tuổi 9 đến 14, dấu hiệu dậy thì là tăng kích thước tinh hoàn, vài tháng sau lông mu sẽ bắt đầu mọc, dương vật tiếp tục phát triển. Những thay đổi bao gồm giọng nói sẽ trầm hơn, có khả năng cương cứng và xuất tinh, hơn nữa sẽ thường xuất tinh vào ban đêm cái này gọi là mộng tinh, ở một số còn có khả năng ngực to ra. Phải mất 3 đến 4 năm sau đó thì tinh hoàn và dương vật mới có thể đạt được kích thước như người lớn, còn có..."
Phùng Kiến Vũ không thể ngờ được Vương Thanh có thể biến thái đến mức vừa làm chuyện đó vừa thao thao bất tuyệt nhắc đến vấn đề kia, hơn nữa còn dùng những từ ngữ khiến cho người ta không dám nghe:
"Vương Thanh!"
Vương Thanh quả thật ngừng lại một chút, Phùng Kiến Vũ đúng là có giọng nói uy lực vừa mới hét lớn một tiếng liền làm cho Tiểu Thanh Thanh của hắn sợ đến khóc, Vương Thanh thở nhẹ một hơi rồi lấy khăn giấy lau đi:
"Giáo viên không phải sẽ đều dùng lời lẽ này nói hay sao, em rốt cuộc cảm thấy là lời anh nói dễ nghe hơn hay là lời giáo viên nói tế nhị như vậy dễ nghe hơn đây?"
Phùng Kiến Vũ đưa tay lên bịt hai tai của mình lại:
"Anh đừng nói nữa".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net