Chương 69: Mẹ Phùng tới rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ khi trở về từ quán bar cho đến hiện tại đã là ba ngày sau đó, bên phía Vương Thanh vẫn không hề có động tĩnh gì cả nhưng mà Phùng Kiến Vũ ở bên này đã nóng vội giống như ngồi trên đống lửa rồi. Lý do Phùng Kiến Vũ nóng vội không ngoài chuyện Vương Thanh chưa chịu chủ động nói chuyện với cậu mà còn là vì Bạch Dịch mỗi buổi tối đến đều nằm ở bên cạnh cậu tâm tình về chuyện của Vương Thanh. Bạch Dịch hỏi Phùng Kiến Vũ có cách nào để Vương Thanh để ý đến cậu ta hay không, vấn đề này đến ngay cả chính bản thân của Phùng Kiến Vũ còn không biết bởi vì cậu đang lâm vào tình trạng bị chính hắn lạnh nhạt.
Một ngày nọ Phùng Kiến Vũ nhìn thấy Bối Ni ở dưới sảnh của công ty, cậu để ý từ sau khi cậu và Vương Thanh không nói chuyện thì Bối Ni lại có mặt ở công ty nhiều hơn, chuyện này rất có thể chứng minh cho việc Vương Thanh và Bối Ni đã nối lại tình xưa rồi. Phùng Kiến Vũ lòng nóng như lửa đốt nhưng cậu lại không muốn chủ động làm lành với Vương Thanh, thế cho nên chỉ còn biết ngày ngày ôm bực tức ở trong lòng làm khó bản thân.
Cho đến một ngày Phùng Kiến Vũ nhìn thấy Vương Thanh đi vào bãi đỗ xe, vốn định sắp xếp cho mình và hắn một cuộc ngẫu nhiên gặp mặt cho nên mới lén lút đi ở phía sau. Khi Vương Thanh ngồi vào trong xe rồi, Phùng Kiến Vũ định đứng thẳng người dậy giả bộ bước đi đường hoàng thì liền nhìn thấy một cái gái bước ra từ xe kế bên đi tới gõ cửa kính xe của Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ theo phản xạ lại cúi người xuống muốn nhìn xem hai người bọn họ tính làm gì.
Phùng Kiến Vũ nhìn thấy Vương Thanh bước xuống xe, hắn vẫn một thân tây trang giày da lịch lãm như thường ngày, vẫn luôn là sắc mặt lạnh không biểu hiện quá nhiều cảm xúc đó. Bởi vì Phùng Kiến Vũ đứng quá xa cho nên không thể nghe thấy được bọn họ nói cái gì, chỉ có thể nhìn ra được sắc mặt của cô gái kia không được tốt cho lắm. Ngẫm lại một chút Phùng Kiến Vũ liền giật mình nhận ra cô gái này nhìn rất quen mắt, chính là người ở trên du thuyền Tam Á lần đó, khi Phùng Kiến Vũ bước lên chiếc du thuyền kia cũng thấy cô ta từ đó bước xuống hơn nữa còn nhìn cậu giống như là rất tức giận, chiếc du thuyền lần đó chỉ có mỗi Vương Thanh ở trên hiện tại cô ta lại xuất hiện ở chỗ này, như vậy thì cô gái này và Vương Thanh nhất định có quen biết. Phùng Kiến Vũ còn đang mông lung suy nghĩ xem xét lại vấn đề từ đầu thì cậu chợt kích động khi thấy cô ta đột nhiên hôn Vương Thanh. Lần đó ở trên du thuyền người này cũng không quen không biết mà hôn cậu đến hiện tại lại hôn Vương sói lớn, hình như Vương Thanh không có ý định đẩy cô gái kia ra đến cuối cùng người kết thúc nụ hôn đó lại là chính cô gái kia, Phùng Kiến Vũ hai tay nắm chặt lại với nhau trong lòng vô cùng khó chịu xoay người rời đi.
Buổi trưa ngày hôm đó Phùng Kiến Vũ không có tâm trạng để mà tham gia các hoạt động luyện tập nữa, chẳng hiểu sao trong lòng của cậu cảm thấy rất buồn bực, giống như là mình đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng rồi. Phùng Kiến Vũ tự nghĩ nếu như Vương Thanh cứ không để ý tới cậu như thế này cũng có cái tốt, cậu không cần phải lo lắng vấn đề mình sau này dây dưa với hắn không thoát ra được.
Kết quả đến buổi chiều Phùng Kiến Vũ lại nhịn không được nữa chạy lên phòng của Vương Thanh muốn gặp hắn hỏi cho rõ ràng chuyện về cô gái kia. Phùng Kiến Vũ nhìn thấy thư ký Tiểu Khiết ngồi ở chỗ làm việc liền gật đầu chào cô ấy rồi hỏi:
"Vương tổng có ở bên trong không?"
Bởi vì Vương Thanh đã nói với Tiểu Khiết để cho Phùng Kiến Vũ tùy tiện ra vào nơi này cho nên khi Phùng Kiến Vũ lên đây cô ấy cũng không có làm khó dễ gì cho cậu cả:
"Vương tổng đã đi ra ngoài rồi, cậu có việc gì hay không?"
Phùng Kiến Vũ nghĩ nghĩ một hồi liền thử hỏi thư ký Tiểu Khiết thế này:
"Tôi có việc quan trọng muốn gặp Vương tổng, cô có thể cho tôi vào phòng của anh ấy đợi được không?"
Thật ra thì Phùng Kiến Vũ sớm đã nghĩ là không được rồi nhưng mà cậu vẫn muốn thử hỏi xem không ngờ ngoài sức tưởng tượng, Tiểu Khiết thế nhưng lại cho cậu vào trong phòng của Vương Thanh ngồi đợi:
"Được, cậu vào đi"
Phùng Kiến Vũ được sự đồng ý của Tiểu Khiết liền có điểm bất ngờ, lúc cậu mở cánh cửa phòng kia ra liền dừng lại một chút hỏi Tiểu Khiết thế này:
"À đúng rồi, cô có biết Bối Ni không?"
Tiểu Khiết cũng đang lúc rảnh rỗi chưa có công việc để làm vì thế mà nhanh chóng trả lời Phùng Kiến Vũ:
"Tôi biết"
Phùng Kiến Vũ hai mắt xoay chuyển như là tìm cớ gì đó:
"Vừa mới rồi tôi gặp cô ấy ở dưới, cô ấy nói mấy ngày trước có đến đây rồi để quên hoa tai ở trong phòng Vương tổng, cô có nhìn thấy hoa tai nào hay không?"
Tiểu Khiết nhíu mày suy nghĩ:
"Mấy ngày trước? Không thể nào, đã rất lâu rồi tôi không thấy cô ta có lên đây gặp Vương tổng"
Phùng Kiến Vũ nghe vậy trong lòng giống như bỏ bớt được một gánh nặng, ngoài mặt giả bộ bất ngờ:
"A là thế sao, có lẽ cô ấy nhầm. Lần trước tôi thấy Vương tổng đi với một cô gái rất xinh đẹp, người đó là bạn gái mới của Vương tổng sao?"
Câu chuyện mà đám nhân viên thích bàn tán nhất chính là chuyện đời tư của cấp trên, Tiểu Khiết ở trên đây chỉ có một mình không có ai trò chuyện cho nên khi Phùng Kiến Vũ nói đến vấn đề này cô liền vô cùng sốt sắng mà trả lời:
"Người cậu nói Sử tổng sao?"
Phùng Kiến Vũ là đang muốn nhắc tới cô gái ở dưới bãi đỗ xe lần đó, muốn dò hỏi xem Vương Thanh có đưa cô ấy lên văn phòng hay không:
"Sử tổng tôi đã nhìn thấy qua rồi, nhưng mà cô gái kia tôi thấy lại không phải Sử tổng"
Tiểu Khiết nghĩ một hồi:
"Không phải Sử tổng sao, thế thì tôi cũng chưa nhìn thấy qua cô gái kia bao giờ"
Tiểu Khiết chưa thấy qua tức là Vương Thanh không có dẫn cô gái kia lên văn phòng, Phùng Kiến Vũ thở nhẹ một hơi rồi bước vào trong phòng làm việc của Vương Thanh:
"Như vậy không phiền cô làm việc nữa, tôi vào trong đợi Vương tổng"
Phùng Kiến Vũ đóng cửa phòng làm việc của Vương Thanh lại, nếu là trước đây cậu mỗi buổi trưa đều sẽ lên phòng làm việc của Vương Thanh nằm nghỉ một chút, nhưng mà mấy ngày này cậu đã không ghé qua nơi này rồi. Phùng Kiến Vũ đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng một lượt, trên chiếc ghế tổng giám đốc kia vẫn còn vắt chiếc áo vest ngoài của Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ bước tới phía đó chạm lên chiếc áo vest màu xám kia, mắt thấy trên bàn làm việc của Vương Thanh có điện thoại liền cầm lấy muốn xem thử. Phùng Kiến Vũ kéo ghế ngồi xuống, mã khóa lần trước của Vương Thanh cậu vẫn còn nhớ thế cho nên rất dễ dàng mở ra được, Phùng Kiến Vũ mở mục lưu trữ hình ảnh, kỳ quái mục hình ảnh này Vương Thanh lại cài khóa số, Phùng Kiến Vũ đã thử một vài dãy số cơ bản rồi vẫn không mở được cho nên liền đổi sang mục khác. Điện thoại của Vương Thanh đột nhiên reo lên khiến cho Phùng Kiến Vũ cũng phải giật mình một chút, nhìn tới là dãy số lạ cho nên Phùng Kiến Vũ không dám tắt máy cũng không dám tùy tiện nghe chỉ có thể đợi cho cuộc gọi đó kết thúc mới có thể tiếp tục xem xét, cuộc gọi kia kết thúc ngay lập tức có một tin nhắn truyền đến từ chính dãy số lạ đó.
[Anh tại sao lại không chịu nghe điện thoại của em chứ?]
Phùng Kiến Vũ nhìn chằm chằm tin nhắn kia im lặng, ngón tay bất giác lướt nhẹ ở trên từ phím cảm ứng.
[Cô là ai?]
[Vương Thanh anh đừng vô tình như thế có được không, chuyện năm đó là em sai, em bây giờ hối hận rồi, chúng ta làm lại có được không?]
Phùng Kiến Vũ bắt đầu cảm thấy nghẹn khuất, lồng ngực có tiếng trống ngực vô cùng khó chịu, cậu chỉ đơn giản muốn biết người này là ai mà thôi.
[Vương Thanh, anh năm đó không phải nói rất thích em hay sao, anh không phải nói em là người đầu tiên mà anh yêu hay sao, Vương Thanh chúng ta gặp mặt nhau nói rõ ràng đi]
Phùng Kiến Vũ không biết phải nên nhắn lại cái gì nữa, tin nhắn phía bên kia lại cứ dồn dập chuyển tới.
[Vương Thanh, lần đó ở Tam Á em đã thấy cậu ta rồi, cậu ta không phải là rất giống em cho nên anh mới chọn cậu ta hay sao, anh nhất định là vẫn còn tình cảm với em]
Phùng Kiến Vũ giật mình đọc đi đọc lại từng câu từng chữ mà đối phương chuyển tới, cậu ta kia là đang nói đến cậu hay sao. Cô gái này có phải là cô gái lần đó ở trên du thuyền nhìn cậu khinh miệt đó hay không, nếu đúng là cô ta thì cô ta khi ấy cùng Vương Thanh ở dưới bãi đỗ xe hôn môi, như vậy Vương Thanh rốt cuộc là... có phải là muốn quay lại với cô gái này hay không.
[Vương Thanh, chúng ta gặp mặt đi, buổi tối 7 giờ em đợi anh ở quán X]
Phùng Kiến Vũ chẳng biết từ lúc nào khóe mắt mình lại rưng rưng chứa lệ nóng, mãi cho đến khi nước mắt rơi xuống màn hình điện thoại cậu đang cầm trên tay thì cậu mới phát hiện ra mình thế nhưng là đang khóc. Phùng Kiến Vũ cậu nghĩ lại rồi, cậu không muốn gặp Vương Thanh nữa, lúc này gặp hắn nói chuyện chẳng phải là làm trò cười trước mặt hắn rồi hay sao. Phùng Kiến Vũ vô cùng tức giận, chính là tức giận Vương Thanh vì sao lại xấu xa như thế, làm đủ mọi biện pháp cưỡng bức để có được cậu rồi bây giờ lại muốn vứt bỏ cậu luôn. Phùng Kiến Vũ trong lòng bị tổn thương ghê gớm, cậu nhanh chóng đặt lại điện thoại xuống bàn rồi mở cửa bước thật nhanh ra ngoài.
Thư ký Tiểu Khiết thấy Phùng Kiến Vũ bước ra liền định ngẩng đầu chào hỏi một chút thì đã thấy người phía trước mình vừa khóc vừa rời đi rồi, Tiểu Khiết khó hiểu gọi lớn hai tiếng:
"Này Phùng Kiến Vũ, cậu sao thế?"
Phùng Kiến Vũ nhìn thấy thang máy tổng giám đốc đang đi lên liền giật mình hoảng sợ, vội vã nhấn vào thang máy dành cho nhân viên bên cạnh liên tục. Thang máy nhân viên từ tầng thứ 10 chạy lên rất là chậm, Phùng Kiến Vũ mắt thấy thang máy tổng giám đốc đã lên đến tầng thứ 49 nghe thấy tiếng tinh một cái rồi thì không còn nghĩ được gì nữa vội vàng chạy vụt đi theo hướng cầu thang bộ. Vương Thanh bước ra khỏi thang máy vừa vặn nhìn thấy bóng dáng của người nào đó chạy đi rất nhanh liền khó hiểu, hắn đi ngang qua chỗ làm việc của thư ký Tiểu Khiết hỏi:
"Vừa mới rồi có ai lên đây sao?"
Tiểu Khiết thành thật trả lời:
"Là Phùng Kiến Vũ, cậu ta vừa mới rồi nói muốn đợi anh cho nên tôi để cậu ta vào trong phòng làm việc của anh đợi, nhưng mà không biết cậu ta bị làm sao một lúc sau liền khóc rời đi như vậy"
Vương Thanh giật mình nâng giọng hỏi:
"Khóc rời đi?"
Thư ký Tiểu Khiết ngơ ngác:
"Đúng vậy, vừa mới đi xong"
Bây giờ đã là giờ tan tầm của công ty, Phùng Kiến Vũ hiện tại hẳn cũng đã đi về rồi, Vương Thanh nhanh chân bước vào trong văn phòng lấy một số thứ rồi cũng vội vàng trở về. Hắn không biết lý do tại vì sao Phùng Kiến Vũ lại khóc lóc bỏ đi như vậy nhưng mà dù sao Phùng Kiến Vũ cũng chịu chủ động đi gặp hắn rồi cho nên Vương Thanh muốn đi gặp mặt cậu một chuyến.
Phùng Kiến Vũ sau khi kết thúc buổi tập luyện mới lên văn phòng tìm Vương Thanh cho nên nhóm người thực tập đã sớm về hết rồi, lúc này chỉ có một mình cậu đứng ở trước bến xe bus đợi xe trở về. Buổi chiều vẫn còn nắng, tuy rằng không chói gắt như buổi trưa nhưng mà độ oi bức của nó cũng không kém cạnh là bao, bóng dáng Phùng Kiến Vũ nhỏ bé in dài xuống mặt đất ngả về phía sau, gương mặt u sầu không vui dùng ánh mắt hơi ướt nhìn về quang cảnh xe cộ tấp nập phía trước, Phùng Kiến Vũ cảm thấy trên đời này có nhiều người như vậy nhưng lại chẳng có ai chịu dừng lại một chút nhìn cậu cả, khói bụi ở phía trước làm cho Phùng Kiến Vũ cảm thấy ngột ngạt bí bách, khiến cho tâm trạng của cậu càng trùng xuống tệ hại hơn. Đúng lúc này điện thoại trong túi quần cậu chợt reo lên, Phùng Kiến Vũ đưa tay vào đó lấy điện thoại ra, mắt thấy trên màn hình điện thoại hiển thị tên người gọi đến liền cảm thấy bất ngờ, cậu nhanh chóng hít một hơi thật sâu mang buồn rầu che giấu để nhấn nút tiếp nhận cuộc gọi:
"Mẹ à?"
Ở bên của mẹ Phùng rất là ồn ào có lẽ chính vì thế mà bà không thể nhận ra được giọng nói của Phùng Kiến Vũ có điểm khác thường:
"Tiểu Vũ, con đã đi làm về chưa?"
Phùng Kiến Vũ không có tâm trạng gì để suy nghĩ nhiều cả:
"Con vừa mới tan tầm"
Mẹ Phùng nâng giọng:
"Thế thì tốt quá rồi, mẹ đang ở ngoài bến xe con mau ra đón mẹ đi"
Phùng Kiến Vũ giật mình:
"Mẹ nói cái gì?"
Mẹ Phùng cố tình không báo trước để cho Phùng Kiến Vũ không kịp chuẩn bị, bà muốn nhìn xem có phải con trai thật sự có công việc tốt như đã nói hay không:
"Mẹ đang ở ngoài bến xe X, con ra đón mẹ có được hay không đây, nếu không thì cứ đọc địa chỉ cho mẹ, mẹ từ đi tới chỗ con"
Phùng Kiến Vũ hiện tại không biết làm sao cho phải, mẹ Phùng chưa biết chuyện cậu đang làm nghệ sĩ thực tập cho Vương thị, nếu như để mẹ Phùng biết chuyện này cậu khẳng định sẽ bị bà kéo về nhà ngay lập tức. Bây giờ mẹ Phùng đến rồi, mà cậu lại đang ở trong ký túc xá của Vương thị, ký túc xá không cho dẫn người ngoài vào cho dù có là người thân, mà nếu như có được đi chăng nữa thì cậu cũng không thể để mẹ Phùng đến đó được. Phùng Kiến Vũ ở bên này luống cuống không thôi, ở bên kia mẹ Phùng liên tục thúc giục:
"Tiểu Vũ, Tiểu Vũ con có ở đó hay không?"
Phùng Kiến Vũ a lên một tiếng:
"Còn, được rồi mẹ cứ ở đó đợi đi một lát nữa con sẽ đến đón mẹ".
Phùng Kiến Vũ vẫn chưa biết nên xử lý tình huống như thế nào thì ở trước mặt cậu liền có một chiếc xe dừng lại, Range Rover quen thuộc từ từ hạ kính cửa xe xuống, Phùng Kiến Vũ không cần nhìn cũng biết người tới là ai thế cho nên cậu liền nhanh chóng xoay người muốn rời đi:
"Tiểu Vũ"
Phùng Kiến Vũ nghe thấy xưng hô quen thuộc này không hiểu sao khóe mắt lại cay cay muốn khóc, bước chân không thể nào nhấc lên được nữa mà đã bị chôn chặt ở chỗ này. Bởi vì đây là ở ngoài quốc lộ cho nên Vương Thanh không thể đỗ xe quá lâu được, chính vì thế mà hắn liền ở phía sau gọi lớn:
"Tiểu Vũ lên xe đi"
Phùng Kiến Vũ không có quay đầu lại nhìn, cậu hít một hơi thật sâu rồi quyết định bước về phía trước, Vương Thanh thấy hồ ly nhỏ kia cứng đầu như vậy cũng chẳng còn cách nào khác liền xuống xe nhanh chóng bắt người. Phùng Kiến Vũ đang đi liền bị một lực mạnh mẽ nhấc bổng lên đặt lên vai người ta, đầu bị dốc ngược xuống liền tức giận dùng lực đánh thật mạnh vào vai Vương Thanh:
"Anh là gì thế hả, mau bỏ em ra".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net