Chương 81: Bồ công anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi đẩy Vương Thanh đi tắm Phùng Kiến Vũ sớm đã lấy được điện thoại của Vương Thanh rồi, một động tác nhỏ kia của Phùng Kiến Vũ làm sao có thể qua được mắt của Vương Thanh hơn nữa ngay cả chính Phùng Kiến Vũ cũng biết mình đã bị phát hiện thế cho nên liền nhìn hắn cười cười, Vương Thanh không biết nên vui hay là buồn bởi vì hồ ly nhỏ nhà hắn quản hắn rất chặt tuy rằng điều đó biểu hiện cho việc cậu quan tâm hắn nhưng mà đôi khi cũng khiến cho hắn gặp một chút phiền phức.
Mắt thấy Vương Thanh đi vào trong phòng tắm rồi Phùng Kiến Vũ mới cúi người nhìn xuống điện thoại đang cầm trên tay, cậu muốn xem xem Hà Vân Du buổi trưa có liên lạc với Vương Thanh hay không, quả nhiên cô gái này gọi cho Vương Thanh những ba cuộc gọi xem lịch sử cuộc gọi thì đều là cuộc gọi nhỡ cả cho nên Phùng Kiến Vũ vẫn là yên tâm một chút. Lúc Phùng Kiến Vũ mở sang phần tin nhắn liền thấy được rất nhiều tin của Hà Vân Du nhưng đều trong trạng thái chưa đọc, Phùng Kiến Vũ đọc qua một hồi đại loại là hiểu được nội dung trong đó chỉ là muốn hẹn gặp mặt Vương Thanh một chút mà thôi. Khi Phùng Kiến Vũ đang định để điện thoại xuống bàn đi nấu cơm thì điện thoại nhanh chóng truyền đến tiếng nhạc chuông mặc định đơn điệu, Phùng Kiến Vũ liếc nhìn liền phát hiện ra lại là Hà Vân Du nữa thế cho nên cậu mặc kệ để điện thoại ở đó đi rửa rau.
Hà Vân Du có vẻ rất cố chấp bởi vì điện thoại của Vương Thanh liên tục truyền đến tiếng chuông dai dằng, không phải Phùng Kiến Vũ không nghĩ đến chuyện nói Vương Thanh đổi số điện thoại mới nhưng dù sao thì hắn đường đường là một tổng giám đốc lớn không phải nói đổi số điện thoại là có thể đổi ngay được. Phùng Kiến Vũ rửa rau xong thì chuông điện thoại mới chịu dừng lại, rất nhanh sau đó liền truyền tới âm thanh tin nhắn, Phùng Kiến Vũ bước ra ngoài cầm điện thoại lên đọc.
[Thanh, anh đang bận sao? Nếu như anh bận không thể ra ngoài được vậy thì lát nữa em sẽ đến nhà gặp anh]
Phùng Kiến Vũ đặt mạnh điện thoại xuống bàn mím mím môi, Hà Vân Du này như thế nào lại biết luôn được địa chỉ nhà của Vương Thanh rồi. Phùng Kiến Vũ nghĩ nghĩ một hồi liền quyết định để lại điện thoại ở chỗ đó đi vào trong bếp nấu cơm. Tâm trạng của Phùng Kiến Vũ không được tốt, nhưng mà cậu vẫn không để lộ ra ngoài mặt, cả một quá trình đều rất tập trung làm bữa cơm này. Tuy rằng tay nghề nấu ăn của Phùng Kiến Vũ không được cao, nhưng mà xem như vẫn có thể chấp nhận được, món nào món đấy đều có thể coi như vừa miệng. Vương Thanh tắm xong đi ra liền thấy bóng dáng nhỏ bận rộn loay hoay ở trong bếp, trước đây hắn chưa từng nấu ăn ở nhà, khu vực phòng bếp kia tuy rằng có đầy đủ mọi thứ nhưng đều không có cơ hội được dùng đến, hiện tại Phùng Kiến Vũ đến rồi liền mang phòng bếp nhà hắn có tầng khói mỏng vô cùng ấm áp. Vương Thanh chậm rãi bước tới phía sau Phùng Kiến Vũ, hắn cố tình bước đi thật nhẹ nhàng không để cho Phùng Kiến Vũ phát hiện ra nhưng mà hồ ly nhỏ nhà hắn rất tinh lúc hắn chỉ vừa mới tới gần liền quay lại mỉm cười nói:
"Anh tắm xong rồi sao?"
Vương Thanh vòng tay ôm lấy eo nhỏ của Phùng Kiến Vũ:
"Đang nấu món gì?"
Phùng Kiến Vũ một tay cầm đũa gỗ một tay cầm thìa nhỏ trả lời:
"Chỉ có thể nấu vài món đơn giản thôi, sẽ không được đặc sắc như ở nhà hàng"
Vương Thanh nghiêng đầu nhìn tới thức ăn còn đang nấu dở ở trên bếp gật gật đầu:
"Đúng là không được đặc sắc"
Phùng Kiến Vũ trong lòng có chút thất vọng, Trình sói lớn này bình thường không phải rất biết cách lấy lòng cậu sao tại sao hôm nay lại thẳng thắn như thế. Vương Thanh ghé đầu hôn vào bên cần cổ của Phùng Kiến Vũ một cái rồi trầm giọng đáp:
"Anh có cách làm cho thật đặc sắc"
Phùng Kiến Vũ có chút hờn dỗi hỏi:
"Cách gì?"
Vương Thanh ngay lập tức buông Phùng Kiến Vũ ra đi ra phía bên ngoài tìm thứ gì đó, rất nhanh Trình sói lớn bước chân gấp gáp mang theo đuôi trắng giả vừa mới mua ở siêu thị mang vào cho Phùng Kiến Vũ. Phùng Kiến Vũ nhìn thấy thứ trong tay mà Vương Thanh cầm rồi nhưng vẫn giả vờ như không thấy quay đi, Vương Thanh trở về trạng thái cũ từ phía sau ôm lấy eo của Phùng Kiến Vũ, một tay ôm eo cậu, một tay cầm cái đuôi giả kia cạ cạ vào má cậu nói:
"Là cái này"
Phùng Kiến Vũ hiểu ý Vương Thanh rồi nhưng ngoài miệng vẫn làm như không biết:
"Để làm gì?"
Vương Thanh cười xấu xa:
"Cái này thì còn có thể làm gì?"
Phùng Kiến Vũ im lặng không nói gì cả chỉ chuyên tâm nấu đồ ăn còn đang ở trên bếp. Vương Thanh vòng tay về phía trước mang lửa trên bếp tắt đi, hắn còn muốn xem một màn nấu ăn tình thú nếu như bây giờ nấu xong rồi thì chẳng phải sẽ không còn cái gì để mà xem nữa sao. Phùng Kiến Vũ nhíu mày khiển trách Vương Thanh:
"Anh làm gì thế, còn chưa chín kỹ đâu"
Vương Thanh thu tay lại đưa xuống phía dưới muốn cởi cúc quần của Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ không có phản ứng gì cả không phối hợp cũng không né tránh chỉ đứng im lặng như thế. Vương Thanh nhếch môi khẽ mỉm cười cắn nhẹ vào tai của Phùng Kiến Vũ:
"Anh giúp em mang vào thử, xem xem sẽ đặc sắc như thế nào"
Lúc quần dài được cởi xuống rồi, Vương Thanh còn cố tình ở bên ngoài quần lót của Phùng Kiến Vũ sờ nhẹ vật ngủ đông kia của cậu. Phùng Kiến Vũ rất là nhạy cảm, ngón tay của Vương Thanh vừa chạm vào đó liền ngay lập tức thở mạnh một hơi rồi đặt đũa xuống dưới thành bếp. Vương Thanh nhanh chóng cởi đi quần lót kia của Phùng Kiến Vũ ra, động tác dần trở nên gấp gáp hơn rất nhiều, đến khi hai chiếc quần lớn nhỏ đã được vứt ở một bên dưới sàn rồi hắn liền hơi đẩy người Phùng Kiến Vũ xuống thấp một chút, tiếp theo sau đó hắn liền mang gel bôi trơn lấy ra tay bôi vào trong động nhỏ của Phùng Kiến Vũ, khi ngón tay tiến vào trong liền cảm nhận được cảm giác nóng ấm chật chội rất nhanh truyền tới.
Phùng Kiến Vũ sớm đã không còn cảm giác sợ hãi như lúc đầu nữa, tuy rằng hiện tại phía dưới vẫn còn có điểm khó thích nghi một chút nhưng khoái cảm rất nhanh đã lấn át tất cả mọi thứ. Vương Thanh một tay cầm đuôi giả màu trắng, một tay ra vào ở trong động nhỏ của Phùng Kiến Vũ đến khi xác định nơi đó đã thả lỏng mở rộng được một chút rồi liền chậm rãi mang cái đuôi giả kia cắm vào bên trong động nhỏ của cậu. Phùng Kiến Vũ giật mình nảy người lên một cái, bởi vì phần đế kia làm bằng inox rất là cứng hơn nữa còn lạnh lạnh cho nên Phùng Kiến Vũ mới có điểm lo lắng quay người lại phía sau muốn nhìn thử. Phùng Kiến Vũ ở siêu thị chọn một cái đuôi ngắn, nói đúng hơn nó chỉ có một cục bông nhỏ tròn tròn mà thôi, bởi vì lúc ấy cậu sợ người khác sẽ nhìn thấy món đồ này cho nên mới cố tình chọn cái vừa ngắn vừa nhỏ, ai ngờ vừa nhìn tới món đồ mình chọn kia liền tràn lên một trận xấu hổ, cái này thật sự chẳng khác nào một bông bồ canh anh mọc ra từ chỗ đó vậy.
Phùng Kiến Vũ đứng thẳng người dậy, cảm giác phía sau có chút không được tự nhiên cho lắm. Vương Thanh nhìn chằm chằm người trước mặt, nói đúng hơn chính là nhìn chằm chằm cục bông trắng nhỏ kia. Phùng Kiến Vũ cảm thấy có một sức nóng vô hình ở phía sau lưng mình truyền đến liền mất tự nhiên đưa tay kéo vạt áo sơ mi của mình xuống thấp một chút:
"Vương Thanh, anh ra ngoài ngồi đi"
Vương Thanh cười ha ha bước tới bên cạnh Phùng Kiến Vũ:
"Anh giúp em"
Phùng Kiến Vũ đưa tay nhấn vào bếp từ, Vương Thanh ở một bên không có giúp Phùng Kiến Vũ mà chỉ làm cản trở chân tay của cậu mà thôi. Vương Thanh muốn cởi áo sơ mi của Phùng Kiến Vũ ra nhưng mà bị cậu từ chối:
"Vương Thanh"
Vương Thanh kéo tay Phùng Kiến Vũ về phía mình cúi đầu hôn xuống đôi môi mọng của người ta, Phùng Kiến Vũ nhanh chóng muốn né tránh nhíu mày khẽ quát:
"Đừng như vậy, anh làm hỏng món ăn của em mất"
Vương Thanh thở dài một hơi:
"Tiểu Vũ cởi áo ra đi"
Phùng Kiến Vũ trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm Vương Thanh:
"Anh đừng có mà không biết xấu hổ đi"
Vương Thanh cố chấp muốn cởi ra cho bằng được áo sơ mi của Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ dù có kháng cự bao nhiêu thì cuối cùng áo sơ mi của cậu cũng bị Vương Thanh xé ra, chính xác là từ xé vì cậu còn nghe thấy rõ ràng tiếng rách kéo dài kia:
"Vương Thanh, anh làm cái gì vậy?"
Vương Thanh vứt áo sơ mi sang một bên rồi lấy cho Phùng Kiến Vũ một cái tạp dề mang lên người cậu. Phùng Kiến Vũ bị cưỡng chế mang tạp dề vào người liền có chút giật mình, Vương Thanh không biết lấy ở đâu ra cái tạp dề màu hồng này nữa:
"Vương Thanh, tạp dề ở đâu thế?"
Vương Thanh vừa mới rồi lúc đứng tính tiền có nhìn thấy gian hàng khuyến mại treo vài cái tạp dề, đó là hàng tặng không bán nhưng mà hắn đột nhiên muốn Phùng Kiến Vũ mang cái này thế cho nên đã trả cho nhân viên thu ngân một khoản tiền rồi bí mật cầm theo cái tạp dề này về nhà không nghĩ tới nhanh như vậy được dùng đến rồi:
"Anh mua"
Phùng Kiến Vũ khó hiểu:
"Anh mua? Màu sắc vì sao kỳ quái như vậy?"
Vương Thanh cười xấu xa đưa tay vỗ nhẹ một cái vào mông của Phùng Kiến Vũ:
"Không kỳ quái, em mang trên người rất hợp"
Phùng Kiến Vũ hiểu ra vấn đề liền muốn bỏ cái tạp dề này vứt sang một bên, Vương Thanh ở bên cạnh ôm lấy ngăn cậu lại:
"Đừng bỏ ra, nếu như không cẩn thận để dầu bắn vào người anh sẽ đau lòng"
Phùng Kiến Vũ có chút ngượng ngùng, may mắn ở trong phòng bếp không có cái gì phản chiếu được hình ảnh của cậu hiện tại nếu không khẳng định là sẽ ngượng ngùng chết mất thôi:
"Anh lên nhà đi... đừng ở dưới chỗ này vướng tay vướng chân nữa"
Vương Thanh quả thật nghe lời Phùng Kiến Vũ rời khỏi phòng bếp, Phùng Kiến Vũ thấy Vương Thanh đi rồi mới thở phào một hơi, không khí thật là ngập tràn xấu hổ khiến cho gương mặt của cậu cũng cảm thấy đang nóng dần lên. Ở phía bên này Vương Thanh không có dễ dàng buông tha cho Phùng Kiến Vũ như vậy, hắn lên trên là để lấy điện thoại muốn ghi lại khoảnh khắc này. Vương Thanh đứng ở phía sau Phùng Kiến Vũ quay rất là lâu, quay trọn vẹn được đôi chân thon dài mê người cùng cặp mông vểnh có một cục bông trắng ở chính giữa, cái lưng dài thon thon loáng bóng màu lúa mạch nhìn vô cùng quyến rũ, dáng người của Phùng Kiến Vũ rất nhỏ nhắn nhưng lại săn chắc về cơ bản hắn vẫn cảm thấy hồ ly nhỏ nhà hắn có điểm gầy, eo nhỏ kia chỉ sợ là trong lúc kích tình hắn dùng sức nắm lấy một chút sẽ gãy mất. Vương Thanh yết hầu trơn trượt chuyển động lên xuống, cuối cùng khàn giọng gọi:
"Tiểu Vũ..."
Phùng Kiến Vũ theo phản xạ hả một tiếng rồi quay đầu lại, khi phát hiện ra Vương Thanh đang dùng điện thoại quay mình liền vội vã tắt bếp đặt đũa xuống bước nhanh về phía hắn:
"Vương Thanh anh làm cái gì thế, mau đưa điện thoại cho em"
Vương Thanh không có bỏ chạy mà đứng im tại chỗ nghênh đón, chỉ bằng chút sức lực cỏn con kia của Phùng Kiến Vũ nếu như hắn không có ý định để cho cậu lấy được điện thoại thì cậu cũng không có khả năng lấy được đâu. Phùng Kiến Vũ vừa bước tới gần Vương Thanh liền ngay lập tức bị hắn vòng tay qua eo cậu ôm siết lấy, giây tiếp theo Vương Thanh liền cúi đầu hôn xuống đôi môi của Phùng Kiến Vũ, đầu lưỡi uyển chuyển chu du khắp mọi nơi trong khoang miệng của cậu khiến cho cậu cũng phải mất vài giây đứng hình. Vương Thanh vẫn luôn thích nhất đôi môi này, vừa mềm mại lại vừa có điểm gì đó rất là ngọt ngào, hơn nữa đã hôn qua rất nhiều lần rồi nhưng Phùng Kiến Vũ vẫn cứ luôn lúng túng giống như là lần đầu vậy, khiến cho Vương Thanh hắn vô cùng thỏa mãn yêu thương.
Phùng Kiến Vũ đặt tay ở bên eo của Vương Thanh, phía sau gáy bị một bàn tay lớn chế trụ giữ chặt lấy làm cho cậu không thể nào tùy tiện mà xoay đầu sang một bên thế cho nên chỉ còn biết cách ngoan ngoãn đáp lại nụ hôn của Vương Thanh. Vương Thanh cảm thấy người trong lòng nghe lời như vậy liền ngay lập tức đưa một tay xuống nhào nặn cánh mông của Phùng Kiến Vũ, hồ ly nhỏ nhà hắn hầu như chỗ nào cũng đều nhỏ nhắn xinh xinh ngoại trừ đôi mắt linh động cũng cặp mông nhiều thịt này. Phùng Kiến Vũ ưm một tiếng, đưa tay chống lên trước ngực của Vương Thanh, khuôn ngực phập phồng khi cảm nhận được nơi đó của Vương Thanh đang bắt đầu nóng dần lên hơn nữa độ cứng cũng thật là ngang với một thanh sắt. Mãi cho đến khi hai người hít thở không thông thì Vương Thanh mới chậm rãi rời khỏi đôi môi của Phùng Kiến Vũ nhìn cậu một chút rồi nói:
"Nói muốn nấu cơm cho anh ăn cuối cùng lại đi quyến rũ anh như vậy"
Phùng Kiến Vũ hừ hừ liếc nhìn Vương Thanh rồi muốn đưa tay lấy điện thoại ở trên tay hắn:
"Mau đưa điện thoại cho em"
Đúng lúc này điện thoại của Vương Thanh chợt vang lên, Phùng Kiến Vũ ngó đầu sang muốn nhìn thử là ai gọi đến, trên màn hình hiển thị một dãy số lạ có điều đây không phải là số của Hà Vân Du thế cho nên cậu mới tạm bỏ qua cho Vương Thanh để cho hắn nghe điện thoại trước còn mình thì xoay người đi vào trong hoàn thành nốt món xào còn lại.
Vương Thanh híp mắt nhìn theo bóng lưng người ta, hắn hẳn là nhặt được một món bảo bối phóng đãng rồi, nơi đó mang cục bông nhỏ mà cậu vẫn có thể bước đi thản nhiên như không có ảnh hưởng gì vậy. Vương Thanh nuốt một ngụm nước miếng, yết hầu theo đó trơn trượt chuyển động lên xuống cuối cùng liền miễn cưỡng nhấn vào nút tiếp nhận cuộc gọi xem là ai gọi tới đúng vào lúc này.
Quả đúng như Hà Vân Du dự đoán nếu như là số điện thoại của mình thì Vương Thanh sẽ không nghe thế cho nên cô mới đổi số điện thoại mới để gọi cho hắn. Khi đầu dây bên kia truyền tới giọng nam tính trầm thấp Hà Vân Du liền vui vẻ:
"Thanh, là em"
Vương Thanh nhíu mày nhìn về phía Phùng Kiến Vũ đang đứng ở phía trước sau đó liền nhanh chân mang điện thoại ra ngoài phòng khách. Thật ra thì Vương Thanh không có ý định giấu giếm Phùng Kiến Vũ cái gì cả nhưng mà hắn biết nếu như để cho Phùng Kiến Vũ biết người gọi tới là Hà Vân Du thì cậu khẳng định sẽ không vui, mà Phùng Kiến Vũ không vui đương nhiên sẽ ảnh hưởng tới bầu không khí tối ngày hôm nay đến cuối cùng người chịu thiệt thòi chỉ có thể là một mình hắn.
"Cô gọi cho tôi có chuyện gì sao?"
Hà Vân Du có chút buồn khi nghe thấy giọng nói lạnh lùng kia của Vương Thanh nhưng mà rất nhanh sau đó cô liền bỏ lại phía sau:
"Thanh, buổi sáng em đã gọi cho anh rất nhiều lần nhưng có vẻ anh bận phải không? Em tình cờ có việc ở gần khu anh ở, chúng ta có thể gặp mặt nhau một chút hay không?"
Vương Thanh nghiêng người nhìn vào bên trong phòng bếp thấy hồ ly nhỏ nhà mình đang chậm rãi mang thức ăn bỏ ra đĩa, hắn liền nhỏ giọng đáp lại:
"Cô biết nhà tôi ở đâu hay sao?"
Hà Vân Du dịu dàng trả lời:
"Lúc trưa em có hỏi Phàm ca"
Vương Thanh im lặng một chút giống như là suy nghĩ cái gì đó, hắn muốn một lần dứt khoát cùng với Hà Vân Du để tránh cho cô ta sau này lại làm phiền hắn nữa nhưng mà hồ ly nhỏ nhà hắn không rõ vì sao gần đây lại rất đề phòng, luôn luôn quấn lấy hắn khiến cho hắn căn bản không có cơ hội gặp mặt Hà Vân Du để làm cho ra lẽ. Cho dù hắn căn bản không có tình cảm gì với Hà Vân Du cả nhưng mà bây giờ hắn nói sẽ đi gặp mặt cô ta, Phùng Kiến Vũ khẳng định sẽ không tin, nhất định sẽ làm loạn một hồi, thế cho nên lát nữa hắn sẽ nói Phùng Kiến Vũ đi tắm, trong thời gian cậu đi tắm hắn sẽ đi gặp mặt Hà Vân Du làm cho ra lẽ mọi chuyện:
"Như vậy bây giờ cô đến quán cà phê ở gần nhà tôi đi"
Hà Vân Du nhanh chóng đáp một tiếng được, Vương Thanh tiếp sau đó liền tắt máy đi, đúng lúc này ở trong phòng bếp truyền tới tiếng cách một cái như là có vật gì rơi xuống vậy. Vương Thanh nhíu mày khó hiểu đi vào bên trong muốn nhìn thử thì thấy cái đuôi nhỏ kia vứt ở dưới sàn, lại nhìn thấy hồ ly nhỏ nhà mình khó chịu ra mặt:
"Tiểu Vũ sao thế?".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net