Chương 99: Tặng vợ của anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho dù Phùng Kiến Vũ có xù lông trợn mắt cảnh cáo Vương Thanh như thế nào đi chăng nữa thì Vương Thanh hắn cũng không để tâm đến, cả một quá trình giống như là muốn chọc tức Phùng Kiến Vũ cố tình mang điện thoại đến trước mặt chăm chú nhìn vào màn hình nhỏ kia hại người nào đó tức giận không thôi:


"Vương Thanh, anh muốn gì đây?"


Vương Thanh cười cười bỏ điện thoại xuống bàn, tùy tiện cầm lấy một đĩa thịt bò ở trên băng chuyền để xuống bàn:


"Được rồi Tiểu Vũ, anh lấy thịt bò em thích ăn đây"


Phùng Kiến Vũ khoanh hai tay trước ngực thở phì phò không thèm cầm đũa lên, Vương Thanh thấy bộ dạng đáng yêu này của hồ ly nhỏ nhà mình thì buồn cười, hắn cầm lấy thịt bò đặt lên trên khay nướng, lại mang thịt bò khác bỏ vào trong nồi lẩu:


"Tiểu Vũ, em muốn ăn thịt nướng hay là thịt bò trong nồi lẩu này?"


Phùng Kiến Vũ liếc mắt nhìn Vương Thanh một lúc, không biết trong cái đầu nhỏ kia của cậu đang nghĩ cái gì cuối cùng liền xuống giọng nói thế này:


"Vương Thanh anh hứa với em đi, sau này đừng xem mấy thứ đó nữa"


Vương Thanh cố gắng nhịn cười mang thịt bò đã nhúng chín thả vào trong bát của Phùng Kiến Vũ:


"Cũng đâu phải là thứ gì nguy hiểm, em không cần phải quá lo lắng đâu"


Phùng Kiến Vũ chăm chú nhìn Vương Thanh lắc đầu:


"Không được, xem nhiều sẽ có vấn đề đấy"


Vương Thanh đặt đũa xuống bàn:


"Tiểu Vũ anh cũng không phải là xem phim đen, em rốt cuộc gấp gáp cái gì đây?"


Phùng Kiến Vũ nghe thấy Vương Thanh nói ra hai cái từ kia liền đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, may mắn không có ai để ý tới chỗ này nếu không cần nhất định sẽ không tha thứ cho hắn:


"Không nói nữa, chuyện này để về nhà mới đề cập tới đi"


Đúng lúc này điện thoại của Vương Thanh bất chợt truyền đến tiếng nhạc chuông, hắn nhìn tới dãy số lạ kia một chút mới nhíu mày đưa lên nghe, đầu dây bên kia là một giọng nữ dễ nghe giống như là nhân viên tư vấn bán hàng vậy:


"Xin chào tiên sinh, anh có phải vừa mới rồi đặt hàng trên mạng bộ đồ chơi tình thú chín trong một hay không?"


Vương Thanh đưa điện thoại ra nhìn lại một chút rồi mới áp lên tai nghe, hắn vừa mới rồi không có đặt hàng như thế nào người ta lại gọi điện thoại tới cho hắn, nhưng mà nhân viên tư vấn nhiệt tình như vậy hắn cũng không nên từ chối, huống chi là hắn cũng muốn mua về cho hồ ly nhỏ nhà mình chơi:


"Đúng thế"


Nữ nhân viên tiếp thị bên kia vẫn dùng lời nói thân thiện:


"Tiên sinh vừa mới đặt hàng là bộ đồ chơi cấp hai, bên chúng tôi đang có khuyến mại nếu như dùng bộ cao cấp sẽ được tặng miễn phí một bộ đồ tình thú, không biết tiên sinh có hứng thú muốn đặt hàng hay không?"


Vương Thanh đối với số tiền nhỏ này đương nhiên sẽ không tiếc, thế cho nên hắn rất sảng khoái mà đồng ý:


"Được!"


Nữ nhân viên bên kia lại hỏi tiếp:


"Hiện tại cửa hàng chúng tôi có ba bộ đồ là hầu gái, hải quan và bác sĩ không biết tiên sinh muốn bộ nào?"


Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ chằm chằm đánh giá một lượt cuối cùng liền đáp:


"Em ấy rất kiêu ngạo như vậy liền lấy hải quan đi"


Nữ nhân viên mỉm cười hỏi tiếp:


"Như vậy phiền tiên sinh có thể đưa ra chiều cao cân nặng để chúng tôi lấy bộ đồ tương thích được hay không?"


Vương Thanh nhanh chóng đáp:


"Sáu mươi hai ki lô gam, một mét tám mươi hai. Chuyển hàng cho tôi vào lúc một giờ trưa đến khách sạn X số phòng 609, tên của tôi là Vương Thanh"


Phùng Kiến Vũ đang ngồi ăn nghe thấy Vương Thanh hình như nhắc đến chiều cao cân nặng của mình liền nghi ngờ, sau khi Vương Thanh cúp máy cậu liền hỏi:


"Anh đặt cái gì thế?"


Vương Thanh làm ra bộ dạng bất ngờ:


"Anh đâu có đặt, là em đặt mà"


Phùng Kiến Vũ nhíu mày để đũa xuống bàn:


"Em đặt cái gì?"


Vương Thanh giả bộ khó hiểu:


"Em không phải vừa mới lấy điện thoại của anh đặt cái đó sao?"


Phùng Kiến Vũ vội vã lấy điện thoại của Vương Thanh về xem thử, nhất định là vừa mới rồi lúc đưa tay giật lấy điện thoại của hắn cậu đã không để ý mà nhấn vào nút đặt hàng mất rồi:


"Em không đặt, anh tại sao lại không hỏi ý kiến em đã mua rồi?"


Vương Thanh nhấp một ngụm bia:


"Anh lại cứ nghĩ em đặt cho nên anh mới không có hỏi đã đồng ý để họ giao hàng tới rồi"


Phùng Kiến Vũ bất an ăn cũng không được ngon:


"Anh vừa rồi nói chiều cao cân nặng của em làm cái gì chứ?"


Vương Thanh thành thật trả lời:


"Bọn họ nói sẽ tặng thêm bộ đồ gì đó, yêu cầu anh nói chiều cao cân nặng để chọn đúng kích cỡ"


Phùng Kiến Vũ khóc không ra nước mắt:


"Vương Thanh anh cố tình có đúng hay không?"


Vương Thanh gắp thịt nướng bỏ vào trong bát của Phùng Kiến Vũ:


"Được rồi ăn đi, không phải em nói thích ăn thịt hay sao"


Phùng Kiến Vũ không muốn ăn nữa, cậu chỉ muốn ngay bây giờ lên máy bay trở về Bắc Kinh mà thôi, ai mà biết được lát nữa nhân viên giao hàng mang thứ đồ kia đến Vương Thanh có ngay lập tức ép cậu chơi thử hay không. Vương Thanh nhìn ra được phiền não trong lòng Phùng Kiến Vũ liền ở bên dịu giọng dỗ dành:


"Tiểu Vũ em không cần phải lo lắng, anh làm sao có thể làm chuyện em không thích được cơ chứ"


Phùng Kiến Vũ liếc mắt nhìn Vương Thanh:


"Anh nói có thật không?"


Vương Thanh gật đầu nhàn nhạt đáp một chữ:


"Thật"


Phùng Kiến Vũ đương nhiên không tin tưởng quá nhiều vào lời nói này của Vương Thanh, nhưng bây giờ có tin hay không tin thì cũng chẳng làm gì được gì nữa rồi, món đồ kia đã đặt một lát nữa sẽ chuyển tới khách sạn chính vì vậy Phùng Kiến Vũ nghĩ chi bằng mình cứ ăn thật no lát nữa còn có sức đối kháng với con sói lớn này.


Khi hai người đang ngồi ăn thì ở bàn đối diện bất chợt có một tiếng gọi của phụ nữ:


"Xin lỗi, thật ngại quá..."


Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn thấy bàn ăn phía trước vừa rồi rõ ràng có một đôi trai gái bây giờ liền không thấy chàng trai kia đâu, cô gái nọ đang đưa tay vỗ nhẹ vào vai của Vương Thanh gọi hắn. Vương Thanh chậm rãi quay lại phía sau hỏi:


"Có chuyện gì sao?"


Cô gái kia mỉm cười nhìn chằm chằm Vương Thanh:


"Tôi đã ăn xong được một lúc rồi muốn dùng hoa quả để tráng miệng, nhưng ngồi đợi mãi vẫn không thấy có đĩa chuối nào, anh có thể đổi cho tôi được không tôi cho anh đĩa bánh bao này"


Phùng Kiến Vũ nghe ra được trong lời nói kia của cô gái nọ rất có ẩn ý, cái gì mà chuối cái gì mà bánh bao chứ, còn không phải là có ý với Vương Thanh hay sao. Vương Thanh vẫn giữ thái độ không quá mức thân thiết đáp lời:


"Đĩa này chúng tôi đã dùng rồi, chi bằng cô gọi phục vụ mang tới thì hơn"


Cô gái kia vẫn cứ cố tình nói:


"Không sao, dù sao cũng có vỏ bọc ở ngoài, tôi cũng không ngại đâu"


Phùng Kiến Vũ vẫn im lặng ngồi ăn, Vương Thanh nhận thấy được bộ dạng cố gắng kiềm chế kia của ai đó thì buồn cười, trong lòng đột nhiên nảy ra ý định muốn trêu chọc cậu một chút. Vương Thanh cầm lấy quả chuối đưa cho cô gái kia rồi nhận đĩa bánh bao thu về. Cô gái kia nói một tiếng cám ơn rồi vốn định nói thêm nhưng mà Vương Thanh đã quay đi rồi, Phùng Kiến Vũ vừa thấy Vương Thanh trao đổi liền đặt mạnh đũa ăn xuống bàn, tay nhỏ cầm lấy ly nước bên cạnh đưa lên uống một ngụm thật lớn:


"Em ăn no rồi"


Vương Thanh vẫn tỏ vẻ không biết gì:


"Mới chỉ ăn có một chút thôi đã no rồi hay sao?"


Phùng Kiến Vũ bực bội, giọng nói cũng mang theo tia gắt gỏng:


"Ăn no rồi là ăn no rồi"


Vương Thanh gật đầu:


"Được được, như vậy chúng ta về khách sạn"


Phùng Kiến Vũ khoanh tay trước ngực nhìn về phía băng chuyền:


"Em còn muốn dùng đồ tráng miệng"


Vương Thanh lấy tới một phần bánh nhỏ trên băng chuyền đưa tới trước mặt Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ nhíu mày không vui:


"Em muốn ăn hoa quả tráng miệng, quả chuối vừa rồi ở trên bàn đâu rồi?"


Vương Thanh cố gắng nhịn cười:


"Không phải mới đổi cho cô gái vừa rồi hay sao"


Cô gái kia sớm đã đứng dậy ra về rồi cho nên Phùng Kiến Vũ mới dám hờn dỗi với Vương Thanh như vậy:


"Anh hay lắm, quả chuối đó là để em tráng miệng cơ mà"


Vương Thanh xấu xa hỏi một câu thế này:


"Chẳng lẽ em ăn vẫn còn chưa đủ sao?"


Phùng Kiến Vũ giận quá mất khôn cho nên không thể hiểu ra được ý tứ trong lời nói của Vương Thanh:


"Chưa đủ"


Cuối cùng Vương Thanh đành phải gọi phục vụ đến nói người ta mang lên một nải chuối chín thật lớn cho Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ có nải chuối lớn rồi vẫn còn không vui, cậu căn bản chính là chỉ thích quả chuối ở trên bàn của mình vừa rồi mà thôi. Vương Thanh buồn cười nói dối Phùng Kiến Vũ thế này:


"Tiểu Vũ quả chuối vừa rồi nhìn giống như là đã hỏng rồi, em không thấy vỏ ngoài có rất nhiều chấm đen hay sao, nếu như nó không có vấn đề gì anh sao có thể đổi cho cô gái kia được chứ, đương nhiên là phải để dành cho vợ của anh ăn"


Phùng Kiến Vũ vừa nghe đến từ vợ kia liền đỏ mặt liếc nhìn Vương Thanh khẽ quát:


"Nói linh tinh cái gì..."


Vương Thanh không biết lấy từ đâu ra một mảnh giấy nhỏ cùng chiếc bút đang cúi đầu viết cái gì đó trên giấy, sau đó rất nhanh liền mang tờ giấy kia đặt trên nải chuối chín vàng rồi đẩy tới trước mặt của Phùng Kiến Vũ:


"Được rồi, chúng ta về khách sạn thôi"


Phùng Kiến Vũ đưa tay cầm lấy mảnh giấy nhỏ kia đọc thử, trên đó vẻn vẹn viết bốn chữ đơn giản ngắn gọn nhưng lại vô cùng xúc tích, vừa đọc liền khiến cho khóe miệng của Phùng Kiến Vũ nhịn không được phải khẽ cong cong nhưng ngoài mặt vẫn làm ra dáng vẻ đang rất là không vui, tờ giấy đó viết thế này [Tặng vợ của anh]. Thế là người nào đó cứ như vậy ôm nải chuối lớn kia về tới khách sạn, căn bản không có thời gian mà nghĩ lại mọi chuyện để phát hiện ra được mình bị con sói lớn nào đó quay vòng vòng nãy giờ.


Lúc Phùng Kiến Vũ và Vương Thanh về tới khách sạn cũng là lúc Tống Ngộ Phàm trở về, ba người bước vào thang máy cùng lúc, Tống Ngộ Phàm quay sang nhìn nải chuối trên tay Phùng Kiến Vũ hỏi thế này:


"Đặc sản Thượng Hải là chuối sao, như thế nào lại mua một nải chuối lớn như thế này, cậu ăn vẫn còn chưa ngán hả?"


Phùng Kiến Vũ hả một tiếng đáp qua loa:


"Không có, vừa rồi thấy ở bên đường nhìn tươi ngon liền mua thôi"


Câu trả lời này khiến cho cả Tống Ngộ Phàm lẫn Vương Thanh cũng phải cười ra tiếng, Phùng Kiến Vũ nhíu mày cảm thấy không khí rất kỳ lạ liền nghi ngờ hỏi:


"Có gì sao?"


Tống Ngộ Phàm ho nhẹ một tiếng chỉ tay vào nải chuối:


"Cho tôi một quả được không?"


Phùng Kiến Vũ bẻ một quả chuối đưa cho Tống Ngộ Phàm, Tống Ngộ Phàm nhìn quả chuối lớn trong tay kia của Phùng Kiến Vũ liền cảm thán một câu mới đưa tay nhận lấy:


"Cũng thật khéo biết chọn nải chuối quả nào quả nấy vừa tay như vậy"


Phùng Kiến Vũ và Vương Thanh bước ra khỏi thang máy, khi Phùng Kiến Vũ xác định Tống Ngộ Phàm đã đi xa rồi cậu mới kéo góc áo của Vương Thanh hỏi:


"Anh ta vì sao lại kỳ quái như vậy?"


Vương Thanh cố gắng nhịn cười vòng tay qua eo của Phùng Kiến Vũ bước về phía phòng của mình:


"Đừng để ý đến cậu ta, cậu ta vẫn luôn như thế đó"


Phùng Kiến Vũ về đến phòng liền hỏi Vương Thanh:


"Vương Thanh, ngày mai khi nào về Bắc Kinh?"


Vương Thanh đang cởi ca vát:


"Sáng ngày mai, anh họp xong liền về"


Phùng Kiến Vũ thản nhiên ngồi ăn chuối:


"Mấy giấy tờ của em anh mang đến hay chưa?'


Vương Thanh vừa quay sang liền nhìn thấy khung cảnh nóng bỏng kia, lửa nóng vốn rất dễ cháy lúc này càng muốn hừng hực bốc lên cao:


"Chúng ta đi máy bay riêng"


Đúng lúc này ngoài cửa liền có tiếng chuông truyền tới, Phùng Kiến Vũ đang ăn cũng phải ngừng lại một lúc nhíu mày:


"Anh mở cửa đi"


Vương Thanh bước ra ngoài mở cửa, bên ngoài là nhân viên giao hàng:


"Trình tiên sinh có phải không?"


Vương Thanh gật đầu, nam nhân viên giao hàng kia mang một chiếc hộp được bọc cẩn thận giao cho hắn:


"Anh có bưu phẩm phiền ký nhận"


Vương Thanh nhếch môi nhận lấy thùng hàng kia rồi nhanh chóng ký nhận, lúc hắn mang đồ vào bên trong liền phát hiện ra hồ ly nhỏ nhà mình đã biến mất:


"Tiểu Vũ, em không muốn nhìn xem một chút sao?"


Vương Thanh mang đồ vào trong phòng ngủ thấy ai đó đã nằm đắp chăn trên giường rồi:


"Em mệt lắm, em muốn ngủ"


Vương Thanh ngồi xuống bên cạnh Phùng Kiến Vũ, chậm rãi mang hộp đồ kia mở ra:


"Là nhân viên giao hàng đưa đồ tới, em có muốn nhìn xem một chút hay không?"


Phùng Kiến Vũ chùm chăn kín đầu:


"Không xem, anh đi ra ngoài đi"


Vương Thanh thản nhiên mang mấy thứ đồ kia xếp trên giường:


"Đến xem đi, nhìn cũng không có gì đáng sợ cả"


Thật ra thì Phùng Kiến Vũ cũng rất là tò mò, mấy cái món đồ chơi người lớn này không tò mò mới là lạ đó, nhưng mà cậu sợ mình mềm lòng một chút thì con sói lớn nào đó sẽ chớp lấy thời cơ ngay thế cho nên vẫn kiên quyết cứng rắn nói không muốn xem. Vương Thanh cầm tờ giấy nhỏ hướng dẫn lên đọc qua một lượt:


"Tiểu Vũ, còn có cả hướng dẫn sử dụng, chỗ này ghi rất là an toàn sẽ không gây trầy xước da"


Phùng Kiến Vũ có điểm khẩn trương:


"Anh nói với em điều này làm cái gì, em không dùng, anh thích thì tự mình dùng đi


Vương Thanh kéo chăn của Phùng Kiến Vũ xuống:


"Đến nhìn qua một chút đi, dù sao đồ cũng đã mua rồi không thể trả lại được"


Phùng Kiến Vũ vừa mới bị kéo chăn khỏi người liền ngay lập tức nằm xoay lưng lại với Vương Thanh quát:


"Đã nói là buồn ngủ rồi mà"


Vương Thanh mang một món đồ đưa tới trước mặt của Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ nhìn thấy trước mắt mình là một món đồ dẹt nhỏ làm bằng da màu hồng phấn , cậu cũng không biết cái này để làm cái gì nữa, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể biết được đó là cái gì, cuối cùng liền bị sự tò mò trong lòng đánh bại lên tiếng hỏi Vương Thanh:


"Cái này là cái gì?"


Vương Thanh thấy hồ ly nhỏ nhà mình chịu lên tiếng hỏi thì hài lòng:


"Cái này để tô màu"


Phùng Kiến Vũ đưa tay cầm lấy thứ đó ở trên tay Vương Thanh đánh giá một hồi:


"Gì mà tô màu?"


Cái mà Vương Thanh đưa cho Phùng Kiến Vũ xem chính là cái dùng để đánh vào mông, thật ra Vương Thanh nói cái này để tô màu cũng không hoàn toàn sai, dù sao thì dùng cái này vẽ vẽ vài đường lên mông của Phùng Kiến Vũ liền không phải sẽ ra màu đỏ ửng hay sao:


"Tiểu Vũ hôm nay anh không phải họp, chúng ta chơi thử đi"


Phùng Kiến Vũ liếc nhìn Vương Thanh rồi đáp thứ trên tay sang một bên:


"Đến nghĩ cũng đừng nghĩ đến nữa đi"


Vương Thanh vẫn ở bên tai Phùng Kiến Vũ thổi gió:


"Không đau đâu mà... anh làm sao có thể làm em đau được chứ"


Phùng Kiến Vũ kéo chăn lên người đắp lại:


"Chơi cái này sẽ bị lệch lạc tình dục đấy, không tốt đâu"


Vương Thanh nhíu mày:


"Em lại nghe ai nói linh tinh nữa thế"


Phùng Kiến Vũ bỏ lại một câu rồi kéo chăn lên chùm kín mặt:


"Bác sĩ"


Vương Thanh lại kéo chăn ra nói:


"Anh bây giờ lên mạng tìm hiểu, nếu như nói không sao thì chúng ta chơi thử có được hay không?"


Phùng Kiến Vũ vẫn là sợ bị đau, ai mà biết được trong lúc hưng phấn Vương Thanh có quất ngất cậu hay không, dù sao thì lúc hai người làm không có mấy cái món đồ quái dị này thì Vương Thanh đã thừa sức làm cậu ngất xỉu rồi chứ nói gì đến mấy thứ này nữa:


"Không được, nếu muốn chơi thì anh đi mà mang mấy thứ đó đi"


Vương Thanh vẫn đặt tay lên vai của Phùng Kiến Vũ:


"Anh mang thì có gì mà thú vị chứ"


Phùng Kiến Vũ hừ hừ đẩy tay Vương Thanh ra:


"Anh mang mới là thú vị đấy"


Vương Thanh biết Phùng Kiến Vũ rất dễ mềm lòng, hồ ly nhỏ nhà hắn chỉ ưa mềm không ưa cứng, hắn ở bên tai cậu dỗ dành thêm vài câu khẳng định sẽ đạt được mục đích:


"Ít ra em cũng nên nhìn xem một chút rồi mới quyết định cũng không muộn mà".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net