Phiên ngoại: Nhật Bản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mãi cho đến một năm sau đó Vương Thanh mới có thể mang Phùng Kiến Vũ đến Nhật Bản nghỉ dưỡng một tuần, đó là vào một ngày mùa đông cuối tháng 11, dĩ nhiên thì Phùng Kỷ Mặc thản nhiên bị bỏ ở nhà của bà nội Vương, Phùng Kiến Vũ lúc đó cũng không yên tâm cho lắm nhưng cuối cùng vẫn bị Vương Thanh cưỡng chế áp lên xe ô tô đến sân bay.


Nói đến hơn một năm từ sau khi kết hôn tới giờ, Phùng Kiến Vũ và Vương Thanh hòa hợp đến mức không còn cái gì để nói cả, cho dù nhiều lúc Phùng Kiến Vũ có đột nhiên nổi nóng tức giận lung tung nhưng Vương Thanh vẫn như lời nói năm đó đứng ở bên ngoài cửa phòng cậu nói với mấy cô gái kia: Nếu như em ấy tức giận, không cần biết lý do tại vì sao vẫn là nhận lỗi với em ấy, xin lỗi vì đã làm cho em ấy không vui. Người đàn ông cưng chiều bản thân mình như vậy, thử hỏi đi hết một vòng trái đất này có mấy ai có thể tìm được chứ.


Dĩ nhiên thì cũng không tránh khỏi lúc giận dỗi nhau, nhưng người châm ngòi nổ luôn là Phùng Kiến Vũ trước tiên, ví như chuyện Vương Thanh phải đi dự tiệc, khi trở về nhà Phùng Kiến Vũ liền mò được trong túi áo của hắn có rất nhiều danh thiếp, mà đa phần toàn là danh thiếp của nữ giới mà thôi, sau đó thì cậu liền phát ghen lên, sau đó chỉ trong một đêm lại bị đối phương đè xuống dưới giường hôn hôn, liên tục nghe thấy những câu nói ngọt ngào đại loại như kiểu anh yêu em nhất, cứ như thế thử hỏi làm sao Phùng Kiến Vũ có thể giận được lâu đây, lúc nào cũng đều bị Vương Thanh triệt để làm cho đến mức mê man điên loạn trên giường.


Còn có mấy ngày gần đây Phùng Kiến Vũ đột nhiên nói muốn tập yoga, tập yoga thì tập yoga đi, Vương Thanh không có quan tâm nhiều cho lắm, nhưng cho đến một hôm hắn đến lớp yoga của cậu nhìn thấy cậu bị thầy giáo yoga kia cái gì mà giúp giãn cơ chân, giúp thẳng lưng, cứ nhìn thấy cảnh đó là Vương Thanh sôi máu rồi, hắn một lời không nói liền xông thẳng tới đấm thẳng vào mặt thầy giáo ngoại quốc kia rồi vác Phùng Kiến Vũ trở về nhà, từ đó về sau không có yoga gì nữa, có học cũng là do hắn đích thân dạy cậu học, dĩ nhiên thì hắn có phương pháp khác hay hơn nhiều, ngày ngày thi triển ba mươi sáu tư thế yêu yêu với cậu.


Sau vài giờ bay, Phùng Kiến Vũ và Vương Thanh cuối cùng cũng tới được Nhật Bản, hôm nay Phùng Kiến Vũ và Vương Thanh cùng nhau mặc áo đôi, là một chiếc áo phao dài cổ lông, Phùng Kiến Vũ mặc màu trắng, Vương Thanh mặc màu đen, hai người đàn ông nổi bật như vậy dĩ nhiên không thể tránh được ánh mắt tò mò của người đi đường.


Địa điểm mà hai người đến là đảo Enoshima nối liền với tỉnh Kanagawa, đây là địa điểm cho Phùng Kiến Vũ lựa chọn, lý do mà cậu chọn nữa địa điểm này là vì lần đó đọc ở trên mạng nhìn thấy ở chỗ này có đồi tình yêu cùng chuông Ryuren, Phùng Kiến Vũ rất thích đến những nơi linh thiêng như vậy, lúc nào cũng sẽ cầu mong cho tất cả người thân của cậu bình an, đương nhiên còn có tình yêu của cậu và Vương Thanh cũng sẽ được hoàn hảo mãi như thế này.


Vương Thanh có đặt phòng trong một khách sạn cách Enoshima Island Sapa hơn 3km, lúc hai người đến nơi cũng là về chiều rồi, ở bên dưới làm thủ tục nhập phòng một chút rồi cùng lên trên tắm rửa. Đây là một khách sạn chuẩn Nhật Bản không có giường mà nằm dưới đất, nhưng mà bên trong có hệ thống sưởi nên rất ấm. Người Nhật Bản không được cao cho lắm vì thế xây phòng có điểm thấp, Vương Thanh đứng ở trong phòng tắm vòi hoa sen còn thấp hơn cả hắn nữa, Phùng Kiến Vũ nhìn thấy vậy thì cười khúc khích nói:


"Anh cao như vậy để làm gì chứ"


Vương Thanh nhanh tay kéo Phùng Kiến Vũ vào trong rồi cởi quần áo của cậu ném ra ngoài, thực hiện cưỡng bức ép buộc đè người ta vào bức tường bắt đầu giở trò đồi bại. Phùng Kiến Vũ bị Vương Thanh sờ soạng khắp người thì nhột vô cùng vội vàng né tránh:


"Ưm... đừng như thế mà, mau tắm rồi xuống ăn cơm thôi"


Vương Thanh không có nhiều lời nhấc bổng Phùng Kiến Vũ lên, hai tay đỡ lấy mông cậu, vừa vặn làm cho đầu Phùng Kiến Vũ chạm vào vòi sen trên cao khiến cho nó bị rơi xuống sàn, Phùng Kiến Vũ chống đỡ hai tay trên vai của Vương Thanh nhíu mày:


"Vương Thanh...ưm"


Giây tiếp theo Vương Thanh liền hạ tay xuống, Tiểu Thanh Thanh theo đó cũng chuẩn xác tiến vào bên trong động nhỏ của Phùng Kiến Vũ:


"Ưm... xấu xa mà"


Kế đó Vương Thanh liền động tay dùng lực làm cho cả người Phùng Kiến Vũ cũng phải nâng lên hạ xuống, Phùng Kiến Vũ ôm chặt lấy cổ của Vương Thanh khẽ ngâm nga:


"Còn phải gọi điện cho khỉ con nữa a"


Vương Thanh húc mạnh hơn một chút:


"Vẫn còn có tâm trí để ý tới việc khác sao?"


Phùng Kiến Vũ nhướn mày a lên một tiếng:


"Đau a..."


Vương Thanh đột nhiên chậm rãi buông hai tay ra không thèm chống đỡ Phùng Kiến Vũ nữa, Phùng Kiến Vũ theo phản xạ quặp chặt hai chân vào eo của hắn:


"Ưm"


Vương Thanh cười tà đưa tay nhào nặn hai bên mông của Phùng Kiến Vũ, vừa thỏa mãn ăn đậu hũ của người ta lại vừa có thể làm chuyện xấu kia:


"Tiểu Vũ, em càng ngày càng... anh biết phải làm sao đây?"


Phùng Kiến Vũ ưm a:


"Cái gì chứ?"


Vương Thanh cắn một ngụm vào vai của Phùng Kiến Vũ:


"Chính là càng ngày càng yêu nghiệt khó cưỡng thế này"


Phùng Kiến Vũ hừ hừ không thèm để ý, Vương Thanh để cậu đứng xuống sàn, một tay nhấc một chân của cậu lên cao tiếp tục động thân:


"Bên trong lúc nào cũng chặt như thế"


Phùng Kiến Vũ hé miệng thở dốc, một bộ dạng vô cùng kiều mị, Vương Thanh thở mạnh một hơi trực tiếp xoay người người ta lại chọn cách từ phía sau tiến vào, Phùng Kiến Vũ hai chân run rẩy, hai tay chống vào bức tường phía trước mặt:


"A, Vương Thanh a..."


Vương Thanh nắm chặt eo nhỏ của Phùng Kiến Vũ tiếp tục đâm vào thật sâu, Phùng Kiến Vũ điên cuồng rên rỉ, phải nói cảm giác này vẫn như vậy sung sướng khiến cho cậu muốn phát điên lên được. Sau một hồi nóng bỏng trong phòng tắm, Vương Thanh mới chịu buông tha cho Phùng Kiến Vũ, hắn cúi người nhặt lên vòi sen tắm rửa cho cậu, trên người cậu ngập tràn dấu vết hoan ái cùng dịch trắng lóa mắt kia, mấy cái dấu hiệu này chính là biểu hiện cho việc người nào đó vừa làm chuyện xấu với cậu. Vương Thanh phun vòi sen vào trong kẽ mông của Phùng Kiến Vũ, không biết là do hắn cẩn thận hay là cố ý ăn đậu hũ của cậu mà còn muốn luồn ngón tay vào trong đó chọc ngoáy mãi không chịu buông ra, Phùng Kiến Vũ khinh bỉ nhỏ giọng nói:


"Hừ, không biết xấu hổ mà"


Phùng Kiến Vũ vừa nói xong câu kia thì nghe thấy cách một tiếng, vòi sen lại bị đáp xuống dưới sàn nhà, giây tiếp theo cậu liền cảm thấy hai kẽ mông của cậu bị tách ra, đầu lưỡi mềm mại nhanh chóng tiến vào bên trong nơi đó của cậu. Thân thể này của Phùng Kiến Vũ là do Vương Thanh mà trở nên mẫn cảm như vậy, vừa cảm nhận được có vật thể mềm mại như vậy tiến vào liền không tự chủ được mà run rẩy kêu rên, Vương Thanh nhếch môi cười, một tay bóp mạnh mông của Phùng Kiến Vũ, một tay xoa xoa bắp đùi non của cậu, đầu lưỡi kia như có ma thuật liếm láp nơi đó. Sau khi Vương Thanh đứng dậy liền tiếp nhận lấy thân thể mềm mại xụi lơ vào trong lồng ngực mình:


"Em cũng thích mà"


Phùng Kiến Vũ liếc mắt nhìn Vương Thanh, trong lòng thầm mắng hắn ngàn vạn lần vì đã nói đúng suy nghĩ trong lòng cậu mất rồi, cậu đúng là thật thích như vậy, nhiều khi cũng cảm thấy thân thể này của mình tại sao không thể nào tránh được một kích của Vương Thanh nữa, mỗi lần bị hắn động chạm liền sẽ bủn rủn hết cả tay chân mà quấn lấy hắn không thôi.


Vương Thanh vẫn không bỏ qua cho Phùng Kiến Vũ, hắn cúi người ngậm lấy điểm nhỏ mẫn cảm trên ngực cậu, lúc thì cắn lúc lại mơn trớn, kết quả liền cứ như thế làm cho toàn thân trên dưới người cậu nóng ran hết cả lên.


"Nói đi, có thích hay là không?"


Phùng Kiến Vũ luồn tay vào trong tóc của Vương Thanh tận lực cảm nhận sự kích thích này:


"Thích, ưm..."


Vương Thanh đến lúc này mới chịu buông tha cho Phùng Kiến Vũ, mang cả người cậu tắm rửa thật là sạch sẽ rồi ôm lấy cậu ra ngoài phòng ngủ đặt cậu nằm lên chiếu.


"Tại sao không mặc quần áo chứ?" Phùng Kiến Vũ ngây thơ hỏi


Vương Thanh tiếp theo liền đè lên người của Phùng Kiến Vũ:


"Không cần thiết mà..."


Phùng Kiến Vũ đẩy đẩy người Vương Thanh ra:


"Nhưng mà em đói rồi"


Vương Thanh cười xấu xa:


"Trước em phải lấp đầy bụng của anh đã, sau đó mới thả em đi ăn"


Phùng Kiến Vũ nhíu mày cầu xin:


"Người ta không muốn đâu"


Vương Thanh cuối cùng vẫn là mềm lòng tha cho Phùng Kiến Vũ một kiếp nạn, ở trên người cầu sờ qua vuốt lại một chút mới chịu thả cho cậu đi. Lúc Phùng Kiến Vũ đang lấy áo mặc vào người liền bị Vương Thanh cúi đầu xuống hôn môi, đầu lưỡi của hắn giảo hoạt luồn vào trong khoang miệng cậu liếm mút hút lấy toàn bộ thứ ngọt ngào kia, Phùng Kiến Vũ khổ sở không thể thoát khỏi con sói đói háo sắc này chỉ có thể vừa để cho hắn hôn vừa lấy quần áo mặc vào người:


"Ưm, cứ như vậy hoài là sao chứ... em muốn đi ăn cơm"


Vương Thanh cười cười giúp Phùng Kiến Vũ mặc quần vào, rồi lại mặc quần áo cho bản thân mình, cuối cùng hai người cũng rời khỏi phòng khách sạn đi ra bên ngoài tìm một nhà hàng để ăn. Ăn uống no say rồi hai người liền nắm tay nhau đi dạo phố, dạo hết phố lớn ngõ nhỏ liền quay trở về suối nước nóng ngâm mình. Bây giờ là hơn mười một giờ rồi, cho nên suối nước nóng căn bản cũng chẳng còn có ai, lúc này địa điểm nơi đây vừa hay chính là thích hợp cho Vương Thanh giở trò đồi bại với người ta, Phùng Kiến Vũ cũng đã nghi hắn có ý đồ xấu rồi, vội vàng viện cớ nói hôm nay rất mệt chỉ muốn quay trở về phòng ngủ thôi, có điều đến cuối cùng cậu vẫn bị người ta đẩy đẩy đến khu suối nước nóng, còn bị người ta ép cởi quần áo, lấy khăn lông quấn quanh hông tiến vào suối nước nóng nữa.


Nước nóng khiến cho cả người Phùng Kiến Vũ thư giãn vô cùng, cậu hơi hơi nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra liền thấy được gương mặt của Vương Thanh phóng đại trước mắt đang nhìn chằm chằm mình:


"Vương Thanh, đừng làm bậy đó"


Cả ngày hôm nay Phùng Kiến Vũ bị Vương Thanh đè rồi, vừa mới rồi lúc đi ăn vào trong phòng vệ sinh cũng bị hắn ăn một lần, sau đó lúc vào trong ngõ nhỏ vắng người cũng suýt chút nữa bị hắn ăn, bây giờ xem ánh mắt xấu xa kia của hắn liền biết được hắn nhất định muốn làm cái gì. Vương Thanh kéo khăn ở bên hông của Phùng Kiến Vũ vứt ra, Phùng Kiến Vũ nhíu mày muốn phản kháng thì bị Vương Thanh kéo vào trong lòng ngồi lên đùi của hắn:


"Anh muốn ăn em"


Phùng Kiến Vũ đưa mắt nhìn xung quanh:


"Đừng mà, nếu như có người thấy thì làm sao?"


Vương Thanh khàn giọng:


"Anh đã thuê chỗ này rồi, đảm bảo từ giờ đến sáng không có người tới đâu"


Phùng Kiến Vũ vẫn còn kiêng kỵ lắm, nếu như có người đột nhiên tiến vào thì sẽ không hay đâu:


"Không được, đừng làm ở đây, không tốt đâu"


Vương Thanh cứng đầu nhấc lấy eo của Phùng Kiến Vũ lên rồi hạ xuống, giây tiếp theo đó Tiểu Thanh Thanh của hắn đã nằm ở trong thân thể của Phùng Kiến Vũ rồi:


"Anh muốn ở đây"


Làn nước nóng bao quanh thân thể của Phùng Kiến Vũ khiến cho cậu cũng khó cưỡng lại sự quyến rũ này, Phùng Kiến Vũ ánh mắt thâm tình nhìn vào ánh mắt của Vương Thanh, giây tiếp theo Vương Thanh liền vuốt ve sống lưng của cậu nói:


"Tiểu Vũ động đi"


Phùng Kiến Vũ đỏ mặt nhìn sang chỗ khác:


"Không"


Vương Thanh nắm lấy cằm của Phùng Kiến Vũ nhìn về phía mình:


"Bao nhiêu năm rồi vẫn còn ngại ngùng như vậy là sao chứ"


Phùng Kiến Vũ đưa tay lên che mắt Vương Thanh lại, kết quả liền vẫn là tự mình nhấc mông đưa đẩy ham muốn, Vương Thanh nhếch môi cười, được một lúc hắn liền kéo cánh tay của Phùng Kiến Vũ trên mắt mình ra:


"Tiểu Vũ, em rất đẹp"


Phùng Kiến Vũ cố gắng nhẫn nhịn dừng lại động tác, đỏ mặt hừ hừ làm ra vẻ không quan tâm. Vương Thanh cũng không làm khó Phùng Kiến Vũ nữa đành phải tự mình xuất kích, tiếng nước rào rào chứng minh cho tất cả sự cuồng hoan đêm nay ở nơi này, Phùng Kiến Vũ cả người mềm dẻo thuận theo sự va chạm điên cuồng của Vương Thanh, Vương Thanh ngược lại giống như một con mãnh thú đến tuổi sung mãn không có khả năng dịu dàng trở lại, cứ một lòng mạnh mẽ muốn chiếm đoạt lấy Phùng Kiến Vũ.


...


Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ đến đồi tình yêu, nơi này có một lan can treo đầy những móc khóa hình dáng khác nhau, trên mỗi chiếc khóa đó đều viết tên của hai người cùng với lời nguyện cầu ở trên đó. Phùng Kiến Vũ chọn một chiếc móc khóa màu xanh, trên khóa có một tấm gỗ, cậu dùng bút dạ viết vào tấm gỗ đó tên của Vương Thanh cùng một chữ yêu rồi lại đưa nó cho Vương Thanh viết, Vương Thanh mỉm cười viết vào đó chữ Phùng Kiến Vũ cùng ba chữ nhất trên đời. Thật ra thì cái trò trẻ con này vốn không phải là trò mà hai người đàn ông hơn ba mươi tuổi làm, nhưng mà ai biết được hồ ly nhỏ nhà hắn vẫn luôn trẻ con như vậy cho nên Vương Thanh cũng tình nguyện mà cùng người ta chơi thôi. Treo chìa khóa xong Phùng Kiến Vũ và Vương Thanh liền ra đánh chuông nhỏ Ryuren một cái, sau đó Phùng Kiến Vũ khẽ mỉm cười nắm lấy tay Vương Thanh nói:


"Chúng ta nhất định hạnh phúc"


Trên đảo có một ngôi chùa nhỏ rất linh, cũng là ngôi chùa để cầu tình duyên, Phùng Kiến Vũ kéo Vương Thanh đến đó, cậu xin một quả thẻ, đáng tiếc quả thẻ đó lại toàn là chữ viết Nhật Bản cho nên cậu không hiểu, Phùng Kiến Vũ đưa qua cho Vương Thanh hỏi hắn:


"Trên đây viết gì thế?"


Vương Thanh đảo mắt nhìn mấy chữ trên quẻ thẻ kia, hắn đọc hiểu được những chữ này, là một quẻ bình thường, trên đó đại ý viết tình duyên vẫn chưa tới còn phải chờ thời cơ, nếu chờ được ắt sẽ gặp được người có duyên. Vương Thanh vừa đọc liền biết là quẻ này không đúng cho nên hắn tự mình cấp cho Phùng Kiến Vũ một quẻ thẻ khác, hắn mặt không đổi sắc giả bộ nghiêm túc nhìn vào giấy đọc:


"Là một quẻ tình duyên vô cùng tốt, trên đây viết ở bên cạnh em lúc nào cũng có người yêu thương em, che chở cho em hết mình, còn có sau này dù có xảy ra biến cố gì đi chăng nữa thì em và người ấy cũng không thể tách rời nhau"


Phùng Kiến Vũ lấy lại tấm thẻ kia từ trong tay của Vương Thanh áp vào trong lòng ngực mình cười tủm tỉm:


"Là vậy sao"


Vương Thanh gật đầu khoác lấy vai của Phùng Kiến Vũ rời khỏi ngôi chùa nhỏ này:


"Đúng thế, lần sau cũng không cần phải đi rút mấy cái quẻ thẻ này làm gì, em còn cần phải dùng đến quẻ thẻ này hay sao chứ, chẳng phải là anh nói lần đó ở trong hôn lễ của chúng ta hứa hẹn rồi hay sao, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì anh cũng vĩnh viễn sẽ là người luôn đồng hành bên cạnh em"


Phùng Kiến Vũ ngước mắt lên nhìn Vương Thanh, dưới ánh nắng vàng yếu ớt này càng làm cho đôi mắt của Phùng Kiến Vũ giống như sáng bừng, cậu khẽ nở một nụ cười hạnh phúc rồi chậm rãi gật đầu một cái:


"Ừ, em biết rồi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net