"10 tỉ nè, bán người yêu không?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạo mấy ngày gần đây, facebook nổi lên một trào lưu mới từ các clip nhỏ phỏng vấn giới trẻ:" Nếu tôi cho bạn 10 tỉ, bạn có bán người yêu không?". Có người cười bảo có, có người nhìn kiên định nói không.

Thầy giáo từ sự kiện ấy, nói với lớp tôi:" Trào lưu đó gây sốt bởi nó nhanh chóng trở thành một cách thức để người ta thử lòng người yêu của mình. Mà cũng nhờ vậy, bao chuyện bi hài diễn ra: Có đôi tình nhân trẻ đang sống hạnh phúc bên nhau, bỗng một ngày nọ người con trai phải đi công tác; cô gái ở nhà vì mong ngày gặp lại, hẹn mỗi đêm sẽ gọi điện nếu em nhớ anh. Sau ba ngày, những cuộc gọi đêm khuya tưởng như kéo dài mãi mãi vắng bóng dần. Còn anh vẫn hăng say làm việc, lòng đôi chút buồn mỗi lúc thấy nỗi nhớ nôn nao, nhưng phần nhiều lại vui vì nghĩ có lẽ cô đã đỡ sợ hơn khi ở nhà một mình, đã an tâm ngủ ngon rồi. Anh cũng an lòng. Trước ngày về, bỗng cậu bạn thân của anh nhắn tin: chia tay đi. Anh ngạc nhiên hỏi nguyên do, người kia cười đáp:" Suốt khoảng thời gian mày đi, tao đã thay mày ở bên, chăm sóc cô ấy nhưng giấu thân phận là bạn thân của mày, và khi tao nói: Anh mới kiếm được 10 tỉ, anh sẽ tặng em nếu em theo anh, được không? Người mày thương cười rồi khẽ gật đầu. Thậm chí, tao còn đoán cô ấy đang suy nghĩ cách giải thích sao cho mày không quá tiêu cực nữa cơ" Và gửi kèm một đoạn clip ghi lại hết tất cả. Cô đã gật đầu đồng ý. Anh tất tả chạy về, đón "món quà" sau chừng ấy tháng ngày xa nhau là lời từ biệt, là khoảnh khắc chia ly với người con gái anh tin, anh dành trọn tình yêu để thương. Anh kể hết sự thật. Cô khóc. Nước mắt hòa trong lời Xin lỗi. Anh ôm cô vào lòng, tha thứ. Cậu bạn kia sau hai ngày bỗng thú nhận mình có tình cảm với người yêu của bạn nên tìm cách tấn công trực diện, không còn là cái cớ: thử lòng "gấu" của bạn giúp bạn. Cái giá không còn dừng ở mức 10 tỉ nữa, mà là 30 tỉ. Và kết quả vẫn không đổi. Vậy là chàng trai bị "cắm sừng" hai lần, trong câu chuyện ba người anh luôn là người cuối cùng biết được diễn biến cốt truyện mình đang đóng... Sau 1 năm, người thương hôm nào của anh lại quay về khóc, nói câu xin lỗi bởi bây giờ người con trai có 30 tỉ kia đã không cần cô làm ấm giường nữa rồi!". Đoạn thầy mỉm cười, hỏi :" Nếu đặt mình trong vị trí đó, em có tha thứ không, hay thậm chí là người em yêu "bán đứng" em thêm ba bốn lần nữa, em còn dám nói hai từ " tha thứ" không?"

Tôi biết bạn đang nghĩ gì...

Bởi hầu hết, tôi dám chắc, sẽ chọn "KHÔNG". Như kết quả mà thầy thu được khi đếm số cánh tay học sinh đưa lên- đồng tình với việc không tha thứ: 80%. Có người cười lớn: "Không cần đến lần thứ hai, chỉ xảy ra lần đầu là em đã say bye rồi". Trong số 80% ấy hoặc là chưa bao giờ yêu- dân tập đoàn F.A hoặc là từng rơi vào trường hợp tương tự, hẳn nàng/ chàng còn đang ấm ức lắm, và một phần nhỏ là đang tay trong tay với người yêu nhưng chưa từng gặp/nghĩ đến trường hợp này .
Chọn phương án: Không, cũng dễ hiểu thôi. Trong thế giới "Không",nếu rơi vào trường hợp 1, có thể bạn chưa biết sức mạnh thực sự của tình yêu rồi, bạn chẳng hiểu yêu là gì cả bởi dù sao bạn vẫn chưa đủ can đảm chạm đến chữ Tình: Tình yêu không đơn giản như tình bạn; tuy là bạn thân nhưng nếu bạn phản bội tôi, tôi cũng sẽ quay lưng, hai ta là người lạ. Vậy mà nếu anh yêu quay lưng, em không dám chắc sẽ quên được anh, sẽ thôi đau lòng khi thoáng nghĩ về anh, em sẽ tập sống như thể đã quên anh nhưng đó chỉ là vờ vịt mà thôi! Em thừa nhận: Con tim thông minh hơn lý trí và em cũng thừa nhận luôn là em thua khi đối đầu với đối thủ nặng kí này. Tình yêu khác biệt theo một cách riêng, người F.A khó có thể nắm bắt được phép màu ấy, nên khoan vội chọn không tha thứ, khoan vội mất niềm tin vào yêu đương.

Còn rơi vào trường hợp 2, 3 điều ấy chứng minh rằng bạn đã và đang yêu theo đúng cái lý thuyết mà sách ghi ra, chúc mừng! Khi yêu, người ta phải làm thế này, thế kia và anh yêu em cũng hãy quan tâm những điều y chang như vậy nhé, dù chúng vô cùng nhỏ nhặt. Người ta nói, hạnh phúc vốn bắt đầu từ những việc nhỏ tí, mọi thứ đều được dựng từ mấy điều bé xíu, và tình yêu trên trang sách vẽ cũng phát triển nảy nở từ mảnh đất "bé" nhưng từ "bé nhỏ" kia chỉ có giá trị thực sự khi hai con người sống trên mảnh đất ấy từng vượt qua giông tố, bão xoáy cuộc đời; còn chúng ta chân chưa chạm đời, ta đâu hiểu hết khoảng bình yên vô giá trong sự quan tâm đôi điều thường nhật, bởi chính bản thân cũng chưa từng quý trọng những việc cỏn con, nên chúng ta nghĩ không cần một cái đuôi suốt ngày nhắc nhở từng li từng tí, ta nghĩ điều ấy thừa. Chúng ta chưa từng hy sinh, chúng ta không thể tỏ tường thế nào là hy sinh nên ta không biết yêu từ đâu mà đến, thương mến thực là ra sao? Vậy là ta sẵn sàng vứt bỏ nó khi ngửi nhẹ thấy mùi phản bội. Ta không chấp nhận hai từ "tha thứ". Sách vốn dĩ ghi rằng: Tình yêu là thứ thiêng liêng trong sáng cao quý nhất, trong từ điển tình yêu không chứa người phản bội, mà không có phản bội nên hành động thứ tha cũng chẳng nằm trong mục quan trọng, đáng lưu tâm. Áp dụng lý thuyết vào đời thực, người ta ngày càng xem nhẹ hai từ "tha thứ" ấy. Em sẽ tha thứ nếu anh đến trễ hẹn một tí, nếu anh quên mua trà sữa cho em một ngày, nếu anh bận việc quên mất giờ đón em tan làm (Vì em biết anh muốn tương lai chúng ta đủ đầy hơn), nhưng nếu anh phản bội em dù chỉ một lần, câu trả lời luôn là KHÔNG!( Trong chuyện này, em không có lợi hơn nữa em cảm thấy rất đau), Hãy nhớ nhé anh yêu! Ta dễ dàng gán ghép hành động cao thượng "tha thứ" cho mấy việc chẳng vào đâu mà đến lúc cần- chạm mặt chuyện lớn lại quên bén, lại cho tha thứ là thừa! Đừng nhìn "tha thứ" bằng một nửa con mắt như thế!

Phải chăng ta yêu chỉ vì bản thân, sự vị kỉ của riêng mình, yêu để đắp tạm bợ nỗi cô đơn, khoảng trống tâm hồn, để tự cảm thấy bản thân đủ đầy? Em không quan tâm lắm anh đã làm những gì, đã mất gì hay đang còn gì, nhiệm vụ của anh là che chở cho em, bằng mọi cách anh hãy làm sao để em cảm thấy điều ấm áp mà cô gái nào cũng mong ước! Em, ích kỉ như cách sách dạy em về tình yêu, như cách mẹ dạy em phải luôn là người trên cơ...

20% còn lại đã không giơ tay- họ chấp nhận tha thứ. Có cô bạn thậm chí cả 4 lần đều không giơ tay, bị cắm sừng 4 lần nhưng vẫn tha thứ? Cả lớp khúc khích đùa cợt, sao lụy tình quá vậy?Thầy ngạc nhiên nhìn, cô nhẹ nhàng:" Tại em còn yêu, mình còn yêu thì mình còn tha thứ được" Không còn tiếng ồn, không ai nói gì....

Vậy như thế là lụy tình không? Tha thứ thật ra là sao? Là chịu đau đớn tổn thương như cô gái kia, là giả điếc giả mù giả mất trí để xem như chưa từng có gì xảy ra?

Anh ơi, tha thứ là gì?
.
.
.
.
Tha thứ ở đây có hai hướng đi, hai cách hiểu.

Tha thứ nghĩa là em và anh bỏ hết mấy chuyện cũ, bước sang một trang đời mới, đôi ta lại về căn nhà nhỏ ấm áp khi xưa, lại sống, lại yêu, lại tiếp tục vì nhau mà xây nên hạnh phúc. Mình lại hy sinh vì nhau.
Tha thứ nghĩa là em níu kéo anh ở lại bên mình, em không cam tâm nhìn anh ra đi, hãy tin em: tiền không yêu anh nhiều như em yêu anh đâu.

Nhưng anh yêu dấu, có những vết thương lòng sao mà em chờ mãi thời gian chẳng chịu làm lành, em đợi mãi mà vẫn cứ đau, anh ạ!

Nên em tha thứ. Tha thứ nghĩa là em chọn cách quên anh.

Như vậy cô gái kia không lụy tình chút nào cả, cô đã nhận ra bản chất vấn đề, cô hiểu "tha thứ" cuối cùng nghĩa là sao.

Người lần mãi chẳng một dây tơ hồng, Kẻ ngông cuồng đi phụ lồng tình duyên.
Kẻ bạc tình phụ duyên số, làm sao đáng có người sánh vai cùng?

Thế mà, nếu ta lựa lá bài: không tha thứ; giữa 7 tỉ người xa lạ, lướt qua nhau lòng em vẫn thản nhiên không ưu phiền, riêng mỗi anh em quyết không tha thứ, bỗng thấy lòng mình sao chùng chình bao suy tư. Lúc nào não cũng nhớ, tim suốt ngày giày vò, anh là người phản bội, sao quên được em ơi? Cứ để lòng lại nặng tấm lòng với anh. Càng đâm đầu vào chữ Không, càng thấy hình như mình nhớ người "phụ tình" ấy nhiều hơn thì phải, càng thấy hoang mang chẳng biết mình còn thương hay không, càng mệt mỏi dằn vặt bao cảm xúc ngổn ngang. Kẻ F.A càng thấy sao thế giới này nhỏ bé hẹp hòi, chật chội quá, sao lòng người dễ đổi trắng thay đen nên ngại yêu, trước mắt sống cho bản thân là trên hết, vậy thì hơn; rồi đến cuối đời cũng chả hiểu nổi giây phút được hy sinh, sống trọn mình cho tình yêu, lủi thủi mình với mình- ta với ta mãi có thật sự ổn như em nghĩ? Cũng chính chữ Không ấy mà em nghi ngờ tình cảm anh dành cho em, em sợ tổn thương sợ phải ghét anh nên em chọn nhận ít trả ít, yêu ít thôi để đỡ trả đau nhiều!
Vì chọn Không nên em nguyện F.A mãi; Thấy rắc rối quá em tin thêm tình yêu là siêu thực; Rồi em chọn yêu tính toán lưng chừng để nỗi đau sẽ không sâu đậm. Cuối cùng, em vẫn là người chịu mất mát.

Rốt cuộc, bản thân chữ Không lại là Có- có quan tâm, là tự hại tâm hồn bản thân, là em tự biến mình nhạt màu dần trong triền miên kí ức cũ.

Vậy sao không chọn tha thứ đi, trả hình bóng anh hòa vào dòng người tấp nập, vội vã, rồi anh cũng sẽ như 7 tỉ người kia, xa lạ đối với em. Chẳng có cảm xúc mới mẻ nào, chẳng sót lại vương vấn hay suy tư nào nữa. Em thoải mái nói về anh, về cảm xúc em dành cho anh: em còn yêu anh nhiều lắm và trong trí nhớ của em, những điều đã qua chưa từng thành chuyện cũ, hình bóng anh vẫn vẹn nguyên; vào phút ban đầu em tập quên. Em sẽ nói, sẽ kể về anh về em- về những câu chuyện dài bất tận của chúng ta cho đến khi em thật sự chán, ngán tận họng, khi đó em tự tin rằng đã quên anh thành công. Chẳng ai trách em đâu vì em đã tha thứ cho anh rồi, em cho phép mình nhớ lại vài mẩu chuyện xưa, em cho phép mình chân thành với cảm xúc...

Tha Thứ là chiếc chìa khóa đa năng: hoặc sẽ mở lối để người lỡ lạc quay về, hoặc sẽ mở liều thuốc chữa lành vết thương em- mở lối quên để em tự giải thoát chính tâm hồn mình, giải thoát cho cuộc tình từng rất đẹp của em, của anh. Và sau này, trên triền kí ức, ta còn điều tốt đẹp để nhớ, nơi bình yên cho lòng trú tạm giữa ngày mưa dầm của cuộc đời.

Thật kì lạ, người ta thường nói thấy lòng mình cuộn sóng, thấy thân mình bấp bênh chơi vơi khi quên một người thương( nay đã thương một người khác), cơ bản là vì bản thân không chịu tha thứ. Bản thân cố chấp quả quyết người ta nợ mình lời xin lỗi, hai ta nợ nhau lời tạm biệt, rồi tự chuốc khổ vào thân; tự mình không tha tự mình đau như cố chấp xách cần câu ra Bắc Cực chờ cá rồi u sầu cá đâu không thấy tới.

Dẫu phong ba bão táp, dẫu có ra sao, em vẫn chọn Tha Thứ. Tha thứ để anh được nhẹ nhàng ra đi, để em được thanh thản trở về làm chính mình, làm chủ cuộc sống của riêng em.

Thế nhé anh yêu, anh có thể quay về làm bạn với em, thôi, chuyện đã xa, mình nhận từ nhau câu xin lỗi rồi mình tha thứ cho người đối diện, tha thứ cho tuổi trẻ dại khờ mà đầy mạnh mẽ của đôi mình, nha anh!

::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::

Anh biết không...

Em không hận vì gặp phải anh
Em không oán cho những ngày đã cũ
Chỉ tiếc rằng sao lòng người mụ mị
Nghĩ tình yêu chẳng hơn một ván bài
Chẳng lẽ đời còn chưa đủ bi hài sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net