BỐN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi ở ba đêm trong bệnh viện, đêm đầu tiên ở khoa Chăm sóc đặc biệt nơi tôi phải truyền một đống thuốc với nhiều dây dợ lằng ngoằng trong khi Milly nằm bên cạnh tôi trong cái nôi nhựa, với áo khoác và mũ trắng, chân tay nó vẫy như những bông hoa bạt phong. Trên cổ tay có đeo một cái thẻ nhỏ viết "Bé Temple".

"Amelia Lucy Mary Temple," tôi thì thầm khi ôm nó trong vòng tay mình." Amelia và Lucy là tên bà ngoại và bà nội của mẹ, Mary là tên của mẹ mẹ, còn Temple là họ của mẹ. Vậy con là Cô Milly Temple." Tôi hôn lên đỉnh đầu nó. "Chào mừng con đến với thế giới này."

Những đêm ở bệnh viện thật là khủng khiếp,tiếng khóc của hơn hai mươi đứa trẻ sơ sinh làm tôi không thể ngủ được. Một vài đứa khóc như mèo con; một vài đứa khác kể cả Milly thì ré lên như chim công; có một đứa còn khóc như một chú voi nhỏ với tiếng kèn troompet,đứa bé ở giường bên cạnh thì kêu be be suốt ngày như một chú bê nhỏ.

Tôi cảm thấy thật rầu rĩ khi ban ngày cứ phải chứng kiến những bà mẹ khác có chồng đến thăm, những nụ hôn chúc phúc và rồi được đưa về nhà với sự nâng niu dành cho những vị thần chiến thắng. Tôi cũng được ba tôi đến đón nhưng cảm giác chẳng giống chút nào. Đáng lẽ Xan phải làm điều đó, tôi nghĩ thế khi cũng ba tôi và Milly ngồi trong cái xe đẩy đi qua cánh cửa xoay.

Tôi email cho Xan ba tấm ảnh của Milly. Nét mặt của nó trông đã có vẻ giống anh ta, một bản sao nhỏ với đường nét nữ tính, đến mức tôi hy vọng anh ta sẽ mủi lòng nhưng Xan chẳng hề hồi âm. Và như là để đền bù cho sự lạnh lẽo từ Xan, tôi nhận được vô số quà và hoa từ gia đình và bạn bè. Cứ mỗi ngày lại có một gói quà được gửi đến, khi thì một chú gấu teddy hay một thứ đồ chơi, khi thì một cái váy hồng nhỏ xíu.

Nhưng món quà lớn nhất đến từ ba tôi. Ba muốn con thuê một người chăm sóc bà đẻ - một vú em," ba tôi nói, lúc đó vào đầu tháng Năm. Ông lên Luân Đôn và ghé xem tôi thế nào.

"Tại sao ba lại nghĩ thế?" tôi hỏi và ngước lên nhìn ông từ bàn vẽ.

"Cassie bảo thế - cỏ vẻ như hội đan lát của nó có một cơ sở chuyên cung cấp dịch vụ vú em. Ba nghĩ đó là một ý kiến hay."

"Đúng thế. Nhưng tận bảy trăm bảng một tuần. Con không kham nổi."

"Ba sẽ trả thay con."

Tôi đặt cây cọ xuống. "Không, ba à, thực ra như thế là quá nhiều - và con tin con sẽ xoay xở..."

"Nhưng con cần ai đó chăm sóc bản thân con. Anna, hãy để ba làm điều này giúp con. Đó không phải là sự hoang phí mà là sự cần thiết, vì con chẳng có ai bên cạnh cũng như chẳng có mẹ."

"Không có, nhưng mà..."

"Nếu bà ấy vẫn còn sống, bà ấy sẽ ở đây và giúp con, chỉ cho con biết những gì phải làm, phải không nào?"

"Vâng, đúng thế ạ," tôi buồn bã đáp.

"Vì vậy ba sẽ làm điều tốt nhất trong trường hợp này. Một vú em - trong sáu tuần."

"Nhưng chừng ấy sẽ ngốn mất của ba gần bốn ngàn năm trăm bảng."

"Con không nhớ là ba giúp Cassie suốt à. Ba luôn nuông chiều nó," ba tôi nói và nhìn ra ngoài cửa sổ. "Như thế là bất công với con." Ba tôi quay lại. "Nên ba muốn làm một điều gì đó giúp con. Con hãy xem đó là quà ba mừng cháu, Anna. Điều đó sẽ làm ba rất hạnh phúc."

"Vâng, thế thì được ạ, con cám ơn ba." Tôi nói khe khẽ.

Và thế là một ngày sau khi tôi xuất viện, Elaine đến.

Tôi đã gặp Elaine hai tuần trước khi bà ta đến phỏng vấn. Bà người Úc, tầm gần sáu mươi, dáng người gầy và gọn gàng, mái tóc màu vàng tro được búi cao với một cọng kính đồi mồi nhỏ treo trên cổ. Ở bà ta toát lên một vẻ điềm đạm khiến bạn không thể lớn tiếng được. Chỉ sau mười phút gặp gỡ, tôi thấy bà có vẻ ổn.

Bà ổn thật. Không thân quen nhưng rất thân thiện. Bà làm việc không một lời cằn nhằn, cho Milly ăn và ngủ vào giờ giấc quy củ. Bà đi lại trong ngồi nhà lặng lẽ như một con mèo.

Tôi nằm lì trên giường trong suốt ba ngày để phục hồi sau ca mổ. Nhưng ngay khi tôi bắt đầu đi lại Elaine đã chỉ cho tôi cách dùng thuốc sát trùng, cách cho bú tốt, cách nựng Milly và tắm cho bé - việc tắm cho cái cơ thể bé nhỏ này làm tôi luôn thấy sợ - rồi thì làm sao để dỗ dành Milly cho con bé không giật mình. Bà dạy tôi cách hát ru con ngủ và cách gập xe nôi. Elaine nấu nướng và giặt giũ cho mẹ con tôi; bà để tôi nghỉ ngơi và đi mua đồ trong khi Milly đang ngủ.

"Bà vú em có giúp ích được cho con không?" Ba tôi gọi điện hỏi thăm một tuần sau khi bà Elaine đến.

"Tuyệt vời," tôi thốt lên. "Bà ấy như thiên thần Gabriel và y tá Florence Nightingale kết hợp là một."

Chúng tôi chuyện trò khi đã quen nhau. Elaine đến từ Melbourne nơi trước đó bà là một y tá. Bà đã ly thân với chồng được gần một năm.

"Tháng Tư năm ngoái tôi nhìn thấy một mẩu giấy Don để lại trên cái bàn trong bếp," bà kể khi chúng tôi ngồi dưới bóng một cái ô đặt trong mảnh vườn nhỏ, vào một buổi sáng nắng đẹp cuối tháng Sáu. Milly nằm hiền lành trong vòng tay Elaine, được bọc trong một cái chăn mềm màu hồng, đôi mắt hơi nheo nheo trong giấc ngủ. "Mẩu giấy viết rằng ông ta sẽ không về ăn tối vì ông ta đã bỏ tôi để đi với Julie - một người bạn thân của tôi." Ít nhất Xan chỉ bỏ tôi vì công việc, tôi nghĩ thầm. Như thế đỡ xấu hổ hơn. "Ban đầu tôi chẳng tin," Elaine nói, "vì cũng thật là trùng hợp hôm đấy là ngày Cá tháng Tư. Rồi tôi gọi điện cho ông ta và nhận ra đó là sự thật. Sau đó tôi mới hay rằng họ đã chung chạ sáu tháng nay. Tôi chẳng hay biết gì."

"Thật là kinh khủng."

"Trong suốt hai tháng trời, tôi chỉ ăn và ngủ. Tôi không ra khỏi nhà vì không thể gặp người quen. Tôi yêu Don - chúng tôi cưới nhau được ba mươi mốt năm. Và rồi một ngày tôi thức dậy và nói, 'Chấm dứt nỗi khổ sở này đi.' Tôi chỉ mới năm mươi sáu tuổi và còn sống mấy chục năm nữa - Đó là ý Chúa rồi." - bà gõ gõ lên cái bàn - " và tôi chấp nhận thực tế để tiếp tục sống. Hai đứa con trai tôi đã khôn lớn nên tôi quyết định sang đây."

"Bác có quen ai không?"

"Một người bạn học cũ sống ở thành phố Bath và cháu trai tôi, Jamie. Nó đã ở đâu được ba năm."

Tôi ngắm nhìn mấy con ong đang vo ve quanh cây oải hương. "Bác thật dũng cảm khi đến đây."

"Cũng có thể như thế - mặc dù cô có thể nói tôi đang chạy trốn. Nhưng tôi biết phải thay đổi hoàn toàn môi trường sống thì tôi mới sống được." Bà vuốt ve bàn tay duỗi ra của Milly. "Nhưng mà tôi hợp với nghề làm vú em. Tôi yêu quý những đứa trẻ sơ sinh - tôi không phiền khi phải thức đêm vì tôi ngủ rất ít - Nghề này làm cho tôi được đi nhiều nơi và gặp nhiều người tốt. Tất nhiên là tôi nhớ Don nhưng mà ít ra thì bây giờ tôi đang chọn cho mình một cuộc sống không đến nỗi nào."

"Bác quả là một người lạc quan," tôi nói. "Cháu phải cố thành người như bác và không cảm thấy hối hận về những gì mình đã làm nữa."

"Vậy... còn về chồng cô?" Bà hỏi. Tất cả những gì tôi đã kể với bà là tôi và Xan đã chia tay. "Đáng lẽ tôi không nên xía vào," bà nói thêm, "cô bỏ qua cho tôi đã hỏi thẳng và không cần phải trả lời đâu."

Tôi cười. "Không sao đâu ạ. Thực ra thì cháu muốn kể cho bác nghe..."

"Giờ cô cảm thấy thế nào về anh ta?" bà ta hỏi khẽ khi tôi nói xong.

"À... nhìn chung là cháu cảm thấy tiếc cho anh ấy. Sự thật là anh ấy quen cháu chưa đủ lâu. Với lại đánglẽ cháu phải cẩn thận hơn để ko có thai - cháu biết là cháu đã rất phiêu lưu đêm đó. Nhưng có một điều gì đó... rất lạ xâm chiếm lấy cháu và cháu không còn là chính mình nữa."

"Những người bị mất người thân thường như thế," Elaine nói.

"Cháu không trách việc Xan cảm thấy tức giận. Thế nhưng lúc đó anh ta đã ba mươi bảy rồi chứ còn trẻ nữa đâu, và anh ra cũng chẳng nghèo khó gì, vì thế cháu nghĩ anh ta phải cư xử người lớn hơn nhiều chứ. Giờ đây Milly đã được ba tuần tuổi mà anh ta vẫn chưa thừa nhận sự tồn tại của nó. Như thế có vẻ thật nhẫn tâm." Tôi nói trong thất vọng.

"Có lẽ anh ta sợ," bà nói.

"Milly có thể khiến ai sợ được chứ?" tôi thốt lên, xoa đầu con bé. Nó mềm như lông vũ.

"Anh ta sợ thứ mà nó mang lại. Bởi vì khi anh ta thừa nhận sự tồn tại của nó anh ta cũng đồng thời phải thừa nhận thực tế anh ta là một người cha và sự tự do của anh ta sẽ chấm dứt. Thêm nữa có thể anh ta muốn trừng phạt cô."

"Có lẽ đúng. Anh ta nói sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho cháu."

"Nhưng anh ta sẽ cảm thấy khác đi. Mọi thứ sẽ thay đổi. Luôn như vậy."

Có thể những lời này không hẳn là của riêng Elaine nhưng cách suy nghĩ của bà luôn chính xác. Và bà có một biệt tài về sự đồng cảm - khả năng hiểu và chia sẻ tình cảm của người khác một cách sâu sắc và sáng tạo.

Một tuần bà làm việc sáu ngày, còn ngày Chủ nhật nghỉ. Vào những ngày đó bà đón tàu sớm lên Bath và ở chơi với bạn rồi quay về hai mươi tư giờ sau đó. Hai ngày Chủ nhật đầu tiên, ba tôi lên thăm tôi. Ngày Chủ nhật tiếp theo, Cassie đến với một đống đồ đan lát. "Em xin lỗi vì chúng có vẻ luộm thuộm." Nó giải thích. Chúng có rất nhiều chỗ đan bị lỗi. "Tại vì bọn em buôn dưa lê với nhau suốt ở câu lạc bộ nên em không chú ý đến chúng. Đến khi phát hiện ra thì đã muộn và em ghét phải tháo ra đan lại."

"Không sao cả," tôi nói. "Chúng rất... xinh xắn."Tôi ước gì Cassie có thể dệt cuộc đời mình thành một thứ gì đó có ý nghĩa hơn.

"Còn cái này là của chị." Tôi mở một túi quà nhỏ. Bên trong là một lọ kem chăm sóc da Crème de la Mer.

"Hay thế, cám ơn em, Cassie."

"À, em nghĩ là chị sẽ cần một ít mỹ phẩm sau khi sinh em bé. Dù sao thì" - nó chìa một ngón tay ra cho Milly nắm - "Cháu thật dễ thương. Phải không nào,cháu yêu? Đúng quá đi, cháu thật đáng yêu. Nó giống mẹ, chị nhỉ?" nó nói nhỏ. Điều này khiến tôi ngạc nhiên vì rất ít khi Cassie nhắc đến mẹ - giống như kiểu nó không thể chịu nổi việc đó.

"Cũng hơi giống. Cái miệng và cái cằm."

"Nó khỏe chứ chị?"

"Rất khỏe."

"Thế còn chị?"

"Hơi đau ở đầu ngực."

"Anh ta có liên lạc không ạ?" Cassie hỏi thẳng thừng theo đúng kiểu của nó.

"Không. Anh ta chẳng hề liên lạc và quả thực là chị chẳng muốn nhắc đến anh ta." Tôi lẩm bẩm.

Cassie buông mình xuống một cái ghế. "Em nghĩ là em biết vì sao hai người không đi đến đâu cả."

"Làm sao em có thể biết?" Tôi hỏi với giọng uể oải. "Em mới chỉ gặp anh ta có năm phút."

"Đúng thế - nhưng em có thể nói rằng anh ta... không ở yên một chỗ được. Có vẻ như anh ta sinh ra chỉ để bay."

"Chị chẳng rõ vì sao em biết điều đó khi ngay cả chị cũng không." Tôi phản đối. "Cái chính là chị chưa kể cho em nghe bất cứ điều gì về anh ấy."

"Là bởi vì đôi giày anh ta đi," Cassie đáp.

"Cái gì cơ?"

"Em nhận thấy là anh ấy đi giày vải. Chúng thường bị mòn vì người ta phải đi nhiều quá."

Tôi chằm chằm nhìn Cassie. "Thêm nữa tên của hai người hoàn toàn chẳng hợp nhau tý nào. Làm sao mà chị có thể đi cùng một người tên Xan trong khi tên chị là Anna?" Nó nói tiếp. "'Xan và Anna,' nghe chẳng lọt tai, chị thấy đúng không? Ngược lại cũng thế - mặc dù em cứ cho là hai người có thế gọi bằng một cái tên chung là 'Xanna'". Nó buộc mái tóc dài lại thành một búi và ghim nó bằng một cây bút chì trong khi hỏi tôi điều đó.

"Chuyến đi nghỉ mát ở suối nước nóng bên Áo của em thế nào?" Tôi hỏi lại nó nhằm thay đổi chủ đề.

"Cũng vui chị ạ," giọng nó không hào hứng lắm, "nếu như đồ ăn không tệ thế. Tất cả những gì bọn em được ăn là vài khẩu phần ít ỏi bao gồm sữa chua trắng và bánh mì chua, thế mà phải nhai đi nhai lại mãi mới nuốt trôi được."

"Thế tất cả chi phí cho chuyến du hí này là bao nhiêu?"

"Trọn gói là hai ngàn."

"Chỉ cho một ngày cuối tuần? Ôi Chúa ơi. Thế chắc công việc của em đang tiến triển tốt lắm. Em đang làm gì thế?"

"Chắc chị chẳng nghe nổi đâu," nó vui vẻ trả lời.

"Vẫn tạm thời tôi à?"

"À thì...cơ quan chẳng có nhiều việc lắm vào lúc này nên em tranh thủ kiếm việc thêm ban đêm."

"Việc gì?" Tôi hơi nghi hoặc.

"À, chỉ là trò chuyện qua điện thoại thôi mà..."

"Với ai?"

"Phái mạnh," nó trả lời. Nó rút cây bút chì cài đầu ra và mái tóc xõa xuống với một tiếng động nhỏ..." Đàn ông."

"Em nói chuyện với đàn ông qua điện thoại? Về chuyện gì? Có giống như là nghiên cứu thị trường hay đại loại vậy không?"

"Không phải." Nó thở dài. "Chỉ vì họ khá cô đơn và hơi... buồn một chút, thật ra là..."

Tôi lăn đùng ngã ngửa ra. "Ôi Chúa ơi - em chat sex. Làm ơn đừng nói với chị là em đang chat sex qua điện thoại," tôi nói và tự dằn vặt mình như mọi lần với câu hỏi tại sao tôi và Cassie cùng chung máu mủ mà lại khác nhau thế. Khác nhau một trời một vực - trong bất cứ chuyện gì tôi luôn nghĩ rằng như thế vẫn chưa đủ để miêu ta sự khác biệt giữa chị em tôi. Không, tôi với Cassie  đối lập nhau như nước với lửa mới đúng.

"Ừm... em thích gọi nó là 'dịch vụ giải trí người lớn qua điện thoại'."

"Em có thể gọi bằng gì em thích nhưng nó vẫn thật là... dơ dáy, Cassie à."

"Không hẳn như thế," nó nói với giọng nhã nhặn. "Tất cả những gì em làm chỉ là nói chuyện với đàn ông thôi mà - Em tự gọi mình là 'Jade' - và cũng chẳng mất nhiều thời gian. Trung bình mỗi cuộc gọi chỉ khoáng sáu phút, chị biết không em có thể vừa đan áo khi đang nói chuyện - mặc dù có một vài người muốn nói những chuyện rất là bất bình thường và..."

"Thôi đừng kể thêm nữa. Chị chẳng hiểu sao em có thể làm công việc đó!" tôi cắt ngang lời nó.

"À," Cassie vẫn tiếp tục - Nó ít khi nổi nóng - "Em có thể vì em chẳng tỏ ra đoan trang, và vì em có trí tưởng tượng phong phú: đối với em, nó là một phần của cuộc sống vốn đa dạng và phong phú," nó ung dung nói. "Quan trọng nhất là em có thể kiếm được một trăm năm mươi bảng một giờ." 

Một ngày cuối tháng Sáu, Jenny gọi điện và mời tôi sang nhà uống trà vào Chủ nhật. Bé gái của chị đã sinh được mười ngày - muộn hai tuần - vì thế đây là dịp đầu tiên chúng tôi gặp nhau với những đứa con của mình.

Tôi cho Milly ăn rồi đặt nó vào cái địu trước ngực với cái mũ che nắng màu hồng rồi đi bộ dọc vỉa hè của đường Goldhawk để đến Công viên Hesketh. Chỉ sau vài phút nhịp chân đều đều của tôi khiến Milly thiu thiu ngủ và cái đầu nó rủ về phía trước như bông hồng héo dưới ánh mặt trời. Sợ con không thở được, tôi cố nâng đầu nó về phía sau nhưng nó lại chúi về phía trước như cũ, vậy là tôi nhẹ nhàng đặt đầu nó gối lên tay trái của mình. Giải Wimbledon đang diễn ra nên khi đi ngang qua tôi nghe thấy tiếng những quả bóng tennis bay qua những ô cửa sổ đang mở, rồi tiếng vỗ tay lộp độp như tiếng mưa bất chợt.

Jenny có một căn hộ ở tầng trệt của tòa nhà cuối phố. Tôi đặt chân lên những bậc thang cửa bằng sắt. Một cái đèn chuông báo động đang nhấp nháy, những ô cửa sổ được cài thêm những thanh chắn ngang và trên cửa sổ có dán tờ giấy cảnh báo để xua những người bán hàng rong và phát tờ rơi quảng cáo. Ngoài ra còn có một cái logo của hội "Neighbourhood Watch."

Tôi bấm chuông và sau một lúc có tiếng then cài cửa được rút ra, rồi tiếng ổ khóa lách cách và cuối cùng là tiếng một sợi xích được tháo ra. 

"An ninh chặt thế," tôi nói khi Jenny mở cánh cửa. "Trông như pháo đài Knox ở đây vậy!"

"À... khu vực này cũng hơi phức tạp. Với lại chị ở một mình với cháu, ngay tầng trệt nên..."

"Tất nhiên rồi - cẩn thận không thừa mà."

"Đúng thế thật," chị cười. "Vào đi. Cho chị xem cháu nào..." Tôi cởi chiếc mũ của Milly ra. "Bé dễ thương quá."

"Cám ơn chị," tôi dâng trào niềm tự hào của người mẹ.

Tôi đi theo Jenny dọc hành lang hẹp vào một phòng khách nhỏ, ở đó có một chiếc giỏ nôi đang được đặt giữa cái ghế sofa. Tôi nhìn vào bên trong. Em bé của Jenny đang nằm ngửa hai tay giơ lên như là tù binh đầu hàng. Nó có mái tóc lơ thơ màu vàng nhạt; đôi môi tròn trịa như một cánh cung; đôi mắt to với hàng mi rậm đang hấp háy mơ màng. Đôi gò má ửng hồng như quả đào.

"Cháu bé xinh thật," tôi nói. "Nó có khuôn mặt của một thiên thần."

"Khuôn mặt của một thiên thần," Jenny lặp lại, không giấu được vẻ buồn bã, tôi nghĩ vậy. Trông một thoáng im lặng sau đó tôi băn khoăn không biết có phải chị ấy đang nghĩ về cha đứa bé và có phải chị ấy đang ngóng anh ta không, như tôi vẫn đang ngóng trong Xan vậy.

"Bé trông giống chị đấy," tôi nói tiếp.

"Em nghĩ thế à?" Jenny sung sướng hỏi lại, như thể tôi vừa thốt lên điều gì đó hơn cả sự mong đợi.

"Em nghĩ thế. Và Grace là một cái tên đẹp." Tôi cởi cái dây địu ngực ra. "Có phải chị đặt tên đó vì nó được sinh vào ngày thứ Ba?"

Jenny lắc đầu. "Chị quyết định lấy tên đó rất lâu trước khi nó ra đời - ngay khi biết mình mang thai bé gái."

"Làm sao chị biết? Chẳng thấy chị nói gì bao giờ."

"Chị chẳng nói với ai - chị muốn giữ điều đó cho riêng mình."

"Điều đó cũng dễ hiểu mà - nhưng mà sao chị lại muốn biết?"

"Bởi vì... Chị nghĩ điều đó sẽ giúp chị gắn bó với con hơn. Chị muốn điều đó xảy ra càng sớm càng tốt."

"Thế chị thích con trai hay con gái hơn?"

"Không," Jenny trả lời một cách cẩn trọng. "Nhưng khi bác sĩ siêu âm bảo là con gái thì chị cảm thấy dễ chịu."

"Em cũng cảm thấy thế," tôi đồng ý với chị khi bế Milly đặt lên vai mình. "Nhưng chỉ vì em nghĩ việc không có cha đối với con gái không nặng nề bằng con trai."

Jenny gật đầu. Rồi chúng tôi cùng lướt qua những cái tên mà những bà mẹ khác trong lớp học đặt cho con của họ. Chúng tôi nhận được một số email thông báo những đứa bé chào đời với những cái tên như Louis, Jacob, Amelie, Lucas...

"Cả tên Lilac nữa này," Jenny trợn mắt kinh ngạc.

"Ít ra cũng không phải là Daffodil," tôi nhận xét.

"Hoặc là Mesembryanthemum!" Chị hóm hỉnh. "Cặp sinh đôi của chị Katie tên là Jonah và Geogre."

"Tiếp theo tất nhiên là Erasmus," tôi khịt mũi. "Ai ngoài bà Citronella có thể sẵn sàng đặt tên con là Erasmus Pratt-Barker-Jones?"

"Tội nghiệp thằng nhóc," Jenny nói. "Và cả đoạn miêu tả ca sinh nở nữa - em đọc chưa?

Tôi trợn tròn mắt. "Không sót một chi tiết nào - giống như thể là bản thân tất cả chúng ta chưa ai trải qua việc đó vậy."

"Thôi thì ít ra mình sẽ không phải gặp lại chị ta nữa," Jenny buông một câu nhẹ nhõm khi bước vào bếp. "Mình vào uống trà đi."

"Em có thể giúp gì không?"

"Có đấy - ngồi nghỉ đi."

Khi Jenny đang đổ đầy nước vào ấm, tôi đến bên cạnh mấy cái cửa sổ kiểu Pháp đang mở và nhìn ra mảnh vườn trong sân nhà. Nó hầu như chẳng có gì ngoài một vài cây phong lữ trắng nằm rải rác, mấy cây nữ lang màu hồng và một cây ngọc giá to bự trồng trong một cái chậu men.

"Chị biết là mảnh vườn trông lộn xộn lắm," Jenny phân trần.

"Em không nghĩ thế. Chỉ cần thêm một vài thứ nữa là được," tôi ngước mắt lên trời. "Nhưng nó hướng về phía tây, như vậy là được."

"Chị cũng muốn tô điểm cho nó nhưng ngại một nỗi là chị chẳng biết gì về vườn tược."

"Em có thể cho chị một vài loài cây."

"Thật chứ?"

Tôi chuyển sang nhìn quanh căn phòng. Giá sách trên tường xếp đầy những quyển tiểu thuyết kinh điển, và những quyển sách dày cộp về giáo dục và tâm lý học: :Lý thuyết Phái Yếu và Việc trao quyền cho phụ nữ; Chuyện về các nam sinh; Các vấn đề về nam giới ở trường học; Nữ quyền trong thế giới ảo; Vấn đề giới trong tranh luận. Phía trên lò suởi treo một bức tranh lục sặc sỡ, trên một bức tường khác treo một bức tranh khỏa thân màu tùng lam, nhưng tuyệt nhiên không có một tấm ảnh gia đình nào, chỉ có một hay hai tấm thiệp chúng mừng ca sinh nở như thể Jenny chẳng thông báo cho ai về chuyện đó. Cũng chẳng có một dấu hiệu nào về người đàn ông là cha của bé Grace cả.

Cho đếnnay, tôi quen Jenny đã được ba tháng. Tôi biết một chút về tuổi thơ của chị ở Bắc Ireland; tôi biết chị có một chị em sinh đôi giờ đã lập gia đình và sống ở Pháp; tôi biết ngôi trường nơi Jenny từng dạy và cả những hành vi khá bạo lực mà chị ấy phải chịu từ một vài đứa học sinh hư hỏng nhất. Riêng về đời sống riêng của mình thì chỉ chẳng hé nửa lời.

"Em cảm thấy việc làm mẹ thế nào?" chị bê ấm trà vào.

Tôi vuốt ve lưng Milly trong khi nó cọ mũi vào gáy tôi với tiếng rúc rích như chuột kêu. "Được làm mẹ thật là tuyệt - nhưng cũng vất vả không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#win