2. Hồi ức trong quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cách đây ba năm

"Bạch Hiền, tôi muốn đến nhà cậu ăn cơm cơ!" Hàn Quý ôm lấy tay Biện Bạch Hiền nài nỉ.

Biện Bạch Hiền nhún vai: "Cũng được, mà cậu lại gây sự với cha cậu nữa sao?" Cứ năm ngày thì hết ba ngày cha con nhà họ Hàn lục đục với nhau, nhưng nguyên cơ chính do cậu thiếu gia này quá mức ngang bướng.

"Haizz, ông ta lại bắt mình đi xem mắt, mình cực kì không thích."

Hết lý do này đến lý luận kia, Biện Bạch Hiền không thèm quan tâm nữa, "Vậy trưa nay ghé nhà tôi, tôi dặn cha nấu thêm cơm cho cậu."

Hàn Quý làm nũng ôm ngang eo Biện Bạch Hiền, ngọt ngào y hệt đứa em hàng xóm: "Biện ca ca là tốt nhất, ba Biện là tốt nhất!"

Biện Bạch Hiền bị cậu thiếu gia này chọc cho cười dở khóc dở.

.
.
.

"Bạch Hiền hứa rồi nhé! Cuối tuần này cùng tôi đi mua sắm." Hàn Quý khoác vai Biện Bạch Hiền bước vào cổng trường đại học.

Biện Bạch Hiền: "Được, sẽ đi cùng cậu."

Buổi sáng ngày chủ nhật, nắng ấm, gió nhẹ, trời trong. Một chiếc BMW đỗ trước cửa tiệm mì Gia Phúc, Hàn Quý nhanh nhạy bước xuống xe, quen thuộc đẩy cửa bước vào.

"Chào bác Biện, chúc bá một ngày bán đắt ạ." Hàn Quý lễ phép chào.

"A, cháu kiếm tiểu Hiền phải không? Thằng bé đang lựa mì giúp bác, cháu tự kiếm nó nhé." Cha Biện Bạch Hiền chỉ tay vào một gian phòng.

Biện Bạch Hiền còn nhớ có hẹn với Hàn Quý, cậu không dám chậm trễ liền tranh thủ làm vì vặt giúp cha rồi đi cùng Hàn Quý.

Biện Bạch Hiền ăn mặc đơn giản, chiếc quần bò rách gối cùng áo phông màu lam nhạt đã phai màu. Mái tóc phất phơ bị cơn gió buổi sớm đánh rối, dáng người mảnh khảnh cùng nụ cười thanh khiết của tuổi niên thiếu.

"Chào cậu." Người đàn ông đứng dựa vào chiếc BMW anh tuấn nở nụ cười với cậu. Biện Bạch Hiền ngơ ngác chưa rõ chuyện thì Hàn Quý đã giới thiệu: "Đây là anh Phác Xán Liệt, còn đây là bạn của em - Biện Bạch Hiền."

Biện Bạch Hiền lễ phép cúi đầu: "Vâng ạ, chào anh Phác."

Phác Xán Liệt một thân vest đen thanh lịch, bộ âu phục may cắt tinh tế làm tôn lên đường nét cường tráng của cơ thể, vai rộng eo nhỏ, đôi chân dài cùng giày da đen bóng. Tóc vuốt keo khiến vầng trán cao lộ rõ, đôi mắt trong ánh dương đậm nét ôn tình, gần gũi.

Phác Xán Liệt đưa tay ra với cậu: "Cứ gọi anh là anh Xán Liệt như tiểu Quý cũng được, còn em? Anh phải gọi thế nào đây?"

"Cha em gọi là Tiểu Hiền, tiền bối... nếu anh không ngại cũng có thể gọi như vậy." Biện Bạch Hiền đưa tay bắt tay người ta, khi bàn tay còn lơ đễnh ngoài không trung nắm tay đã bị xiết chặt, hắn nắm tay cậu, cái bắt tay đầy thân thiết.

"Được, gọi em là Tiểu Hiền." Khi bàn tay thu lại, Phác Xán Liệt phát hiện chất bột mịn dính dính trên các đầu ngón tay, không khỏi lắc đầu cười khổ, nhóc con này sao tay lạo dính bột thế kia! Nếu để ý, trên mặt cậu ấy, chỗ phía dưới gò má một chút, gần dái tai, cũng loang loáng chút bột mịn.

"Hai người rề rà quá, mau đi thôi." Hàn Quý ngáp dài nói.

Phác Xán Liệt chủ động mở cửa xe cho Hàn Quý nhưng cậu ta đã nhanh tay mở trước, hắn bèn bối rối mở cửa xe phía sau cho Biện Bạch Hiền khiến Biện Bạch Hiền có phần rất khó xử.

Cậu biết Phác Xán Liệt, đó là hôn phu của Hàn Quý, nghe bạn kể lại, cậu ta không thích Phác Xán Liệt, chỉ là mối quan hệ của hai bên gia đình đưa đẩy, Hàn Quý muốn hủy hôn ước nhưng bị gia đình kịch liệt phản đối.

.
.
.

"Bạch Hiền, cậu thấy bộ này thế nào? Trông soái chứ?" Hàn Quý ướm thử mấy mẫu âu phục, miệng ríu rít hỏi Biện Bạch Hiền.

Biện Bạch Hiền nhiệt tình giúp bạn lựa đồ: "Cái này màu tối quá, không hợp đâu. Cậu thử cái này xem, mình thấy hợp hơn."

"Cái quần này thì sao? Có sáng quá không?" Hàn Quý hỏi.

"Cậu chọn kiểu khác đi, cái này thì sao?" Biện Bạch Hiền hiển nhiên có mắt lựa đồ hơn cậu bạn thiếu gia nhiều.

Hàn Quý ôm hết mấy mẫu Biện Bạch Hiền lựa giúp vào phòng thay, trước khi đi không quên tán thưởng cậu: "Ai da, Bạch Hiền quả là tinh tường, mắt thẩm mĩ của cậu cao thật đấy!"

Biện Bạch Hiền trên tay ôm một mớ quần áo Hàn Quý chưa thử xong đừng ngoài phòng thay đợi.

Bảo cậu có mắt thẩm mĩ, đúng thật là Biện Bạch Hiền rất giỏi trong việc lựa đồ, nhưng cho cậu cái khiếu này để làm gì chứ? Nhà cậu không khá giả, không có tiền để mà trưng diện những thứ xa xỉ này, xem xem, một cái áo trong này bèo lắm cũng đáng gía vài chục ngàn, bằng cả hai tháng bán mì mà cha cậu dành dụm được. Mẹ cậu hơn một năm trước đã nằm viện vì tông xe. Trong một lần giao đồ ăn nhanh, chiếc xe cũ kĩ của bà thắng không ăn đâm phải chiếc xe tải rẽ ra từ trong ngõ hẻm. Bà trở thành người thực vật, kinh tế gia đình ngày càng giảm sút, một mình cha cậu gồng gánh nuôi cậu con trai học đại học, chăm vợ là người thực vật.

Thấy Biện Bạch Hiền ôm một đống đồ đứng trước gian phòng thay, nhiều nhân viên đi ngang qua tưởng ậu không biết liền ân cần chỉ dẫn "nơi đây có thể thay thử đồ." Biện Bạch Hiền xấu hổ lác đầu, cậu bảo đợi bạn thử đồ, những thứ này đều cho cậu ta, mình chỉ cầm hộ thôi.

Có nhân viên trước mắt nhiệt tình hướng dẫn, sau lưng lại chỉ trích bàn tán với đồng nghiệp: "Xem cậu ta kìa, trông mặt đã biết dân nghèo, đã nghèo lại còn ham sân si đồ thượng đẳng. Ôm cả đống đồ thế kia ôi chỉ là đứng canh cho bạn thay đồ, nghèo mạt như thế là cùng, xem chẳng khác nào con chó trực chủ, khi chủ tới thì ve vẩy cái đuôi, cơ may ra chủ còn thương mà ném cho khúc xương ấy chứ."

Một cô lươn lẹo nói, mấy cô bên cạnh xúm lại chỉ trỏ tán tụng: "Đúng đó đúng đó, cậu thiếu gia kia không ai khác ngoài Hàn thiếu gia, thì ra đây là chó nhà họ Hàn nuôi à? Ngoan ngoãn thật."

"Hahahaa."

Phác Xán Liệt ngồi ở salong chờ gần đó đương nhiên nghe lọt tai tất cả. Những lời châm chọc ác mồm thế này vốn dĩ hắn nghe rất nhiều lần rồi, không ngờ lần này nghe thấy khá thú vị. Chàng trai bị một đám phụ nữ kia nói xấu sớm đã cúi gằm mặt xuống đất, nhìn trân trân những thừ xa xỉ trong tay, ánh mắt u buồn che giấu tỉ mĩ dưới lớp tóc mai. Phác Xán Liệt nhìn cậu, ánh mắt hắn chũng lại một mảng, dừng trên hai bàn tay của ai kia đang cố xiết chặt khiến các khớp xương mảnh mai lộ rõ, trắng rã.

Hắn đứng dậy, thôi cái tư thế vắt chéo chân tao nhã thị sát dân tình mà bước về phía Biện Bạch Hiền. Vờ như không biết mà hỏi: "Tiểu Hiền cậu không lựa quần áo sao? Đồ Hàn Quý mặc được hẳn cậu nhất định sẽ mặc vừa, hai người bằng tuổi nhau mà."

"Không, em không mua." Biện Bạch Hiền thành thật lắc đầu.

"Ôi, kia không phải Phác tổng của tập đoàn Vạn Hạnh sao? Nghe nói anh ta và Hàn thiếu gia là thanh mai trúc mã đấy!"

"Vậy sao, nhìn cũng phải. Kẻ quyền quý sánh với nhau như thế là đúng rồi, chứ đâu như cái loại khố rách áo ôm chứ, xem cái áo tên nhóc đó mang kìa, kiểu như đã mang ba năm rồi ấy, cả cái quần kia nữa, cũng là mốt của năm trước rồi."

Biện Bạch Hiền chọt dạ cúi xuống nhìn chiếc quần rách gối của mình, đúng thật là đã lỗ thời, đây là chiếc quần mẹ cậu trước khi xảy ra tai nạn đã mua cho cậu, không thể tính là hàng xa xỉ gì, chỉ mua bừa ở chợ đen, bỏ ra hai ngàn là mua được một mớ.

"Đừng để ý những lời họ nói, những kẻ thích soi mói người khác không phải loại người đáng xem trọng, vì thế lời họ nói cậu cứ xem như không nghe thấy đi!" Phác Xán Liệt cầm lấy mấy mẫu giày lên tay, thỉnh thoảng liếc xuống chân Biện Bạch Hiền ướm thử.

Đôi giày thể thao của cậu cũng sờn rách rồi.

Biện Bạch Hiền thụt chân lại: "Em hiểu mà, nhưng anh nên đứng xa em một chút như vậy sẽ..." Sẽ không sợ bị dị nghị, không bị soi mói.

"Sẽ thế nào? Đứng nói chuyện với cậu cho cậu khuây khỏa vậy mà cậu đuổi tôi đi sao? Đầu óc cậu cũng cùng một lối suy nghĩ giống bọn họ?" Phác Xán Liệt ném mấy chiếc giày về vị trí, xoay người bỏ đi.

Biện Bạch Hiền biết mình lỡ lời, dù sao người ta là cò ý tốt, cậu như thế sẽ khiến Phác Xán Liệt khó chịu, sợ hãi níu lấy cánh tay hắn: "Anh Phác, anh đừng giận. Em không hề có ý nghĩ đó đâu."

Trên hai tay chất đầy một đống đồ, hành động của Biện Bạch Hiền hơi khó khăn, ngón tay vời với mãi mới túm được tay áo hắn, níu níu giữ giữ hệt như con cún nhỏ.

Phác Xán Liệt giữ nguyên bộ mặt nghiêm trọng: "Bồi thường thế nào đây?" Nói rồi cầm lấy mớ đồ trên tay cậu đưa cho phục vụ.

"Khi nào Hàn Quý ra bảo cậu ta thử hết mớ này." Giọng nhắc nhở.

"Vâng, thưa quý ngài."

Phác Xán Liệt kéo Biện Bạch Hiền lên tầng trên, phía trên tất cả dùng để bày biện giày. Hắn muốn mua tặng cậu một đôi, xem như là quà xin lỗi của Biện Bạch Hiền.

"Anh Phác không cần phải khách sáo với em, chúng ta nên đi xuống dưới thôi, Hàn Quý không thấy người sẽ lo lắng lắm." Biện Bạch Hiền tần ngần nhìn Phác Xán Liệt ôm đến hơn hai mươi đôi giày.

"Tôi không khách sáo, ban nãy cậu khiến tôi tổn thương, bây giờ phải bồi thường chứ?" Phác Xán Liệt quỳ một chân trước Biện Bạch Hiền, tay cầm lấy cổ chân cậu, ánh mắt hướng về phía cậu, mỉm cười.

"Sao nào? Là tự cởi giày hay muốn tôi làm giúp?" Tựa tiếu phi tiếu hỏi.

Biện Bạch Hiền thụt mông ngồi xịch lùi ra sau: "Để em, em tự cởi."

Phác Xán Liệt ướm lên chân Biện Bạch Hiền từng chiếc giày, hắn ngắm nghía rất tỉ mỉ như một người sõi giày.

Không đúng, Phác Xán Liệt là hôn phu của Hàn Quý, Biện Bạch Hiền là bạn cậu ấy, để vị hôn phu của cậu ta giúp thử giày, đây là điều rất khó chấp nhận.

Biện Bạch Hiền hoảng hốt rụt chân lại: "Đừng."

Phác Xán Liệt cau mày nhìn bàn chân nhỏ nhắn đặt trên đùi mình bị chủ nhân của nó tàn nhẫn giấu đi: "Sao vậy, chút tâm ý của tôi cậu cũng muốn từ chối sao?"

"Em... em..." Lắp bắp.

Phác Xán Liệt nhìn lớp mồ hôi mỏng phủ trên cánh mũi cậu, hắn không miễn cưỡng: "Đành thôi, vậy em thích đôi nào tùy tiện lấy một đôi đi!"

Biện Bạch Hiền như được mệnh lệnh lập tức cúi đầu nhặt đại một chiếc dưới sàn, không cẩn thận khi cúi xuống va phải đầu Phác Xán Liệt vang cái "cốp", cả hai ôm trán nhăn nhó.

Vì dùng lực khá mạnh, đầu Phác Xán Liệt sưng lên một mảnh tím.

"Em... em xin lỗi." Biện Bạch Hiền một tay ôm trán mình, một tay rụt rè muốn xem xét tình hình của hắn.

Trán cậu ít ra còn có tóc che phủ, nhưng trán hắn thì hoàn toàn không...

"Không sao, không cần lo ngại." Phác Xán Liệt xua tay, cậu lập tức rút tay về giấu phía sau lưng.

Chuông điện thoại reo.

"Bạch Hiền, cậu đi đâu thế hả? Mau đến đây đi, nhanh thanh toán rồi ra về." Hàn Quý ngồi trên salong nhàn nhã uống nước.

"Ư, a mình biết rồi, sẽ về ngay." Biện Bạch Hiển cúp điện thoại.

"Cậu xuống trước đi, tôi đi nhà vệ sinh một lát." Phác Xán Liệt ôm đầu bỏ đi.

Cậu tức tốc chạy xuống tầng.

"Những size này mỗi thứ lấy mười bộ đi, giày thì mỗi thứ hai mươi đôi." Hàn Quý đứng bêm quầy thu ngân.

Biện Bạch Hiền kéo kéo áo Hàn Quý: "Có nhiều quá không vậy?" Hỏi vậy vỉ lo cậu thiếu gia này lại vung tiền như nước xong vài hôn nữa lại đến ăn cơm nhà cậu, khóc lóc ỉ ôi bảo cha cậu ta cấm lương.

"Không nhiều đâu, với cả tiền này do tên họ Phác trả, cậu lo cái gì?"

Biện Bạch Hiền im lặng không đáp.

Đúng thật mà! Nếu trên danh nghĩa là người yêu mua tặng thì tất nhiên sẽ không tốn tiền. Nhưng mỗi thứ mười bộ quả là rất tốn kém cho ví tiền của hắn.

"Cậu đừng xót ruột cho hắn làm gì, vời tài sản hai ngân hàng, bảy chi nhánh công ti trực thuộc lớn nhỏ, bốn khách sạn, hơn hai mươi chung cư và ba mươi phần trăm vốn đầu tư trong tập đoàn cha tôi, cậu nghĩ Tổng giám đốc công ti Vạn Hạnh nghèo đến mức xót mấy xu lẻ sao?"

"..."

Phác Xán Liệt tất nhiên không xót tiền với những mục tiêu hắn đề ra. Chỉ là... kẻ nào quá mức tự đại sẽ bị hắn một ngón tay hạ xuống thế hạ phong. Còn nữa, quan trọng là thời cơ.

Phác Xán Liệt bấm một dãy số điện thoại, khi đầu giây bên tiếp máy, hắn ung dung nói: "Xa thải tất cả các nhân viên làm việc trong tầng bốn sáng nay, một người cũng không chừa. Đóng gói tất cả các sản phẩm trang phục, giày dép, nước hoa, nội y, trang sức nam tầm tuổi thiếu niên cho tôi, mỗi sản phẩm lấy một thứ. Khi nào chuẩn bị xong liền liên lạc lại với tôi."

Đầu giây bên kia ú ớ thưa một hồi. Gì chứ? Chủ tịch lần đầu tiên gọi điện cho một giám đốc chi nhánh nhỏ bé, khiến vị giám đốc này tim đập chân run.

Mấy vị nhân viên phục vụ "thân thiện" kia cũng bị sa thải với lý do không đủ tư cách phục vụ. Quả nhiên ếch ngồi đáy giếng coi trời bằng vung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net