5. Bản năng của loài thú hoang dã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kết hôn với Phác Xán Liệt cũng không phải việc gì quá rườm rà, Biện Bạch Hiền chỉ cần kí tên vào một tờ giấy đã được chuẩn bị sẵn, từ đó chính thức trở thành vợ hắn. Làm vợ người này cũng không vất vả gì cả, hắn đưa cậu đến một căn biệt thự trên núi, ngày ngày cậu sống ở đó, không cần người khác hầu hạ, chỉ đơn độc một mình Biện Bạch Hiền trong căn nhà lớn.

Buổi tối, Phác Xán Liệt hắn sẽ trở về. Khi đó cậu sẽ bày biện tất cả món ăn mà cậu đã chuẩn bị từ sớm lên bàn, cả hai cùng dùng bữa, sau đó... thỉnh thoảng hắn sẽ cùng cậu lên giường.

Xung quanh biệt thự hoàn toàn là rừng cây lá kim, cậu không được phép bước ra khỏi nhà. Thì ra trước kia, điều kiện hắn muốn kết hôn với cậu chính là nghi thức chân chính để có cớ giam lỏng cậu lại một góc. Để lẩn quẩn trong cuộc sống của Biện Bạch Hiền chỉ có mỗi hắn, chỉ được phép nhìn thấy hắn, cha cậu được hắn đưa đi nước ngoài điều trị, mẹ cũng bị hắn tìm mọi thủ đoạn che mắt cậu rồi đưa đi. Nói trắng ra Biện Bạch Hiền không còn bất cứ người thân nào mà cậu có cơ hội được gặp gỡ, mọi thứ đều tách biệt cậu.

Nơi này dù ngày hay đêm vẫn hiu quạnh đến đáng sợ. 

Tiếng động cơ ô tô vang lên từ đằng xa, Biện Bạch Hiền đã vội vàng chạy ra mở cửa. Phác Xán Liệt một thân Tây trang sau ngày làm việc vất vả cuối cùng đã trở về. 

"Anh về rồi!" Biện Bạch Hiền giúp hắn xách cặp.

Phác Xán Liệt cởi giày đi ngoài xếp lên kệ: "Sao vậy, hôm nay không vui sao?"

 Chất giọng Biện Bạch Hiền hơi nhỏ, quả thật cuộc sống thế này khiến cậu không hề vui vẻ. 

"Không sao, hôm nay em ngủ hơi nhiều có chút mệt mỏi thôi." Biện Bạch Hiền đã chuẩn bị cơm tối, chờ hắn dùng cơm.

Phác Xán Liệt dùng cơm chung với cậu, khi ăn xong hắn sẽ giúp cậu úp bát đũa, mỗi ngày luôn làm như thế.

Khi trở về phòng, hầu hạ hắn tắm rửa. Trước khi đóng cửa phòng tắm Phác Xán Liệt hôn lên trán Biện Bạch Hiền, nụ hôn dịu dàng ôn nhu. "Lên giường đợi anh."

Biện Bạch Hiền nhu thuận gật gầu, trở về giường, đợi hắn.

Trong mắt Biện Bạch Hiền luôn phảng phất nỗi u uất mà Phác Xán Liệt không bao giờ hiểu thấu, cậu dùng vỏ bọc bên ngoài là sự nhu thuận mà đối phó với hắn. Tất cả đều là giả dối.

Mọi vật dụng tư trang trên người Biện Bạch Hiền đều do Phác Xán Liệt sai người chuẩn bị, ngay cả áo quần cũng vậy. Biện Bạch Hiền thích tông màu nhã nhặn tươi sáng, nhưng hắn chỉ thích sự u tối tịch mịch. Áo ngủ của cả hai đều là màu đen tuyền, chất vải mịn màng mặc lên người sẽ rất thoải mái. 

Biện Bạch Hiền im lặng lắng nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, đôi mắt khép hờ, đầu óc từ bao giờ đã miên man chìm vào mộng đẹp. Khi Phác Xán Liệt bước ra, người đã ngủ say. Khuôn mặt thanh tú tựa như đúc tượng mà tạo thành, đường nét tinh tế xán lạn. Lông mi dài cong khép chặt lấy đôi mắt phượng buồn, bước tới gần, tựa sát vào cậu sẽ nghe thấy nhịp thở đều đều của người đang ngủ say.

Phác Xán Liệt đưa tay chỉnh lại gối nằm cho Biện Bạch Hiền khiến cậu trong mộng có chút rục rịch, ngọ nguậy tìm tư thế thoải mái rồi tiếp tục ngủ. Dường như sợ lạnh, hai tay hai chân co chặt lại vùi vào lòng Phác Xán Liệt, đầu cũng rúc vào bụng người ta.

Lắng nghe tiếng thở đều đều, không kiềm được mà vươn tay chạm vào cậu ấy, vuốt ve mái tóc đen mượt, sờ đến nước da trắng mịn, đến đôi môi mềm khép hờ. Hắn không cần gì nhiều ở cậu trai này, chỉ cần cậu ngày nào cũng ở bên cạnh mình, khi vươn tay ra có thể chạm tới, ngước mắt lên liền trông thấy, ngoan ngoãn nghe lời hắn, nhất định hắn sẽ đối đãi tốt với cậu, sẽ không để ai ức hiếp cậu, kể cả Hàn Quý đang điên cuồng lùng sục bắt người.

Hắn hủy hôn với Hàn Quý, nắm được điểm chí mạng của nhà họ Hàn. Hành động hủy bỏ hôn sự của hắn khiến nhà họ nổi giận, Hàn Quý căm hận người đã cướp trái tim hắn - chính là đứa bạn nối khố bao năm với cậu ta: Biện Bạch Hiền.

Biện Bạch Hiển luôn dằn vặt tự trách bản thân, cậu là kẻ đến sau, cậu đê hèn cướp đi người yêu của bạn mình. Nhưng cậu hoàn toàn không biết rằng, nếu cậu không xuất hiện trong thế gian này, Phác Xán Liệt kia cũng chẳng bao giờ kết hôn với Hàn Quý, hắn chỉ cố gắng chịu đựng, đợi đến thời cơ chín muồi sẽ giáng một đòn xuống nhà họ Hàn, mọi thứ hắn làm cho Hàn Quý không phải là tình yêu, mà chính là vụ lợi.

Nhưng chàng trai này chính nhờ Hàn Quý đã vừa vặn xuất hiện trong cuộc đời hắn. Cậu ta đơn sơ như một tờ giấy trắng, tâm tính thiện lương, cái loại tính cách trước nay chưa bao giờ hắn gặp được trong thương trường đầy bịp bợm dối gạt, bất giác lại muốn có một người đơn giản như thế ở bên mình, ban đầu chỉ là tình cờ gặp gỡ, không ngờ ấn tượng đầu tiên lại sâu đậm đến thế. Ánh mắt của chàng trai ấy, sự xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu cả khi nghe kẻ khác xì xào nói xấu mình. Hắn muốn dang tay chở che, muốn được bảo vệ cậu. Hoàn toàn tâm ý đều xuất phát từ trái tim.

Hắn yêu chàng trai này, muốn cả hai tan thành một, muốn mọi thứ của cậu ta, muốn tình yêu và dục vọng của mình đổ đầy cậu ta.

Muốn nhìn thấy cậu ta đau đớn dưới thân mình mà cắn răng chịu đựng, đau đớn đến môi bị cắn bật máu cũng không dám cầu hắn xin tha.

Biện Bạch Hiền bị cơn đau nơi hạ thân truyền đến làm cho tỉnh giấc, đôi mày nhíu cặt, môi toan nhím chặt đã bị kẻ bên trên hung bạo phủ môi xuống cuốn toàn thân vào lửa tình. Triền miên mãnh liệt, hoang dã như loài sói đói khát, tham lam không chừa cho cậu một tấc da tấc thịt lành lạnh. Từ cổ đến chân Biện Bạch Hiền chằng chịt dấu hôn đỏ hồng, phía bên đùi trong càng là sắc đỏ bắt mắt. Phác Xán Liệt cúi đầu nhìn, phần da thịt gần nơi tư mật khắc in hai chữ "Xán Liệt", màu chữ còn rất tươi. Tháng trước là hắn cưỡng ép cậu phải xăm tên mình vào nơi đó, toàn thân cậu, mọi thứ của cậu đều thuộc về hắn. Khi hai chữ kia chiễm chệ khắc sâu, Biện Bạch Hiền đau đớn nằm liệt trên giường hơn một tuần liền.

"Ưm..." Hai chân Biện Bạch Hiền chống trên giường, tấm ga giường sớm đã nhàu nhĩ bây giờ loang loáng máu cùng chất dịch màu đục. Phác Xán Liệt trên thương trường điềm đạm là thế nhưng đối với chuyện chăn gối chính là một con thú hoang. Thú hoang không ai dạy dỗ cả, hoạt động hoàn toàn do bản năng, nó lấn áp con mồi từ mọi phía không cho con mồi có khả năng kháng cự.

"Hộc... hiazz...." Phác Xán Liệt rít một hơi dài, phủ cơ thể nặng trịch đè lên người Biện Bạch Hiền.

Biện Bạch Hiền lần nữa chìm vào giấc ngủ, nói rõ hơn là cậu ngất đi dưới thân Phác Xán Liệt.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net