Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chắc m.n đang ngạc nhiên vì tựu đề khác quá nhưng au đành phải đổi cho hợp với câu truyện này. Xin lỗi nhìu nghen :"<

Nhớ bình chọn cho au và cmt để có thêm động lực.
_______________________________________

-Ko- ko tránh xa tôi ra- nó la lên xô hắn một bên còn mình thì chạy ra cửa phòng bệnh mắt nó nhỏ từng giọt đớn đau.

Tại sao ông trời lại cho nó gặp lại hắn ?

Tại sao lại phũ phàng để nó quên đi hắn và rồi làm nó ngạc nhiên đến suýt ngã nhào ?

Tại sao ?

.........

Vô vàn câu hỏi hiện lên trong đầu nó. Nó đã chạy ra khỏi bệnh viện nó chạy, chạy mãi nó chỉ mong đc về nhà.

Về lại ngôi nhà của mình, để đc cô bạn Laurel dỗ dành như hai đứa từng quen biết nhau.

Nhưng..... vừa đến nhà nó đã bt rằng Laurel đã đi rồi, đi thật rồi, đi và bỏ nó lại với hắn.

*Mở cửa.

-Này nha đầu làm gì giờ này mới về ?- giọng anh trai của nó.

Giới thiệu cho mọi người biết đây là anh trai Smilz đáng ghét của nó. Vô duyên, lầy, nhây và ảnh chưa có mối tình đầu.

Thấy cái thân tàn tạ với nước mắt đầm đìa trên mặt của nó. Smilz chạy ngay đến hỏi (trích tính cách của Smilz xíu :Lầy, nhây, quậy, hay ghẹo em gái nhưng ko có nghĩa là ko quan tâm em mình :") anh nhà ng ta đó )

-Này! Nha đầu em làm sao vậy hả ?Bộ dạng này là sao ?

-Em ko sao đâu- nó cởi giày lặng lẽ bước vào nhà.

-Nói cho anh biết thằng nào làm em như vậy ? Anh sẽ đập phanh nhà nó cho- hung hăng ghê chưa -_-)

-Em cần nghỉ ngơi. Em ko sao đâu anh đừng lo- mở cửa phòng rồi đi vào trong.

-Ừ! Ko ép nha đầu nữa. Mà này hôm nay anh đi công tác bên Pháp trong tháng này nên em tự lo đi nhé, anh đi đây- Mặc vào mình bộ áo vest nghiêm trang đi lên phòng nó thông báo.

-Tháng sau anh về sẽ mua quà cho nhóc nên ở nhà ngoan đi. Đừng làm cái bộ mặt phờ-lờ kia nữa ko có Laurel ở đây đâu ráng mà mạnh mẽ vào. Đi đây- anh đóng cửa xách vali đi và ko quên khó cửa nhà.

Sau khi anh trai kính mến đi khỏi thì bỗng nhiên đang úp mặt trong gối liền bật dậy.

-Chết rồi!! Còn túi sách của mình nữa- chị lo chạy bỏ quên rồi :") tội chưa

-Hức!! Sách của mình Huhuhuhu hôm nay đen đủi quá- đang tự kỉ thì một hồi chuêng vang lên.

*🎶🎵🎶🎵* chuông điện thoại.

-Alô!- với tay lấy chiếc điện thoại bên cạnh đèn ngủ.

-Krixi!! Mình đây nhớ ko ?

-Là Laurel, là cậu đúng ko?- nơm nớm nc mắt.

-Ừ! Mình đây mà này cậu đang khóc sao ?

-Ừ! Hôm n-ay...Hức.. anh họ của cậu...Hức.. anh ta đã đưa mình đến vũ.....Hức trường. M-Mình sợ lắm- nó vừa nói vừa nấc vì khóc

-Anh Nakroth sao ? Làm sao vậy kể cho mình nghe đi sao lại đưa cậu đến chỗ đó- giọng lo lắng kể cũng phải.

-Mình....mình cũng ko biết nữa. Xin lỗi!! Lấy anh nhé là fanfiction của tác giả AttakaiWaru chỉ đăng trên Wattdap thik thì coi ko thì xéo.

-(=_=!!) Dẹp nó qua một bên đi! Ko phải lúc này mau kể lại cho tớ nghe đi

-Ừm- nó vừa khóc vừa kể.

Nhỏ nghe xong còn muốn lao ra cửa sổ biệt thự tầng 3 đang định cư để đến sân bay đến chỗ Nak tính sổ nữa (chỵ gan vl =^=!!) May là có bảo vệ kìm lại bằng ko thì......... đừng hỏi là tốt nhất.

-Mình hiểu mà nín đi cậu khóc nhiều quá ko tốt đâu, Krixi của mình rất mạnh mẽ mà- khuyên ko đc thì an ủi thôi.

-Ừm! Cậu ngủ ngon

-Tốt!! Ngủ ngon nhé

*Tắt máy.

Nó đánh một giấc ngủ thật vui khi có nhỏ bên cạnh.

_____________cmt nà 0v0_____________

*Biệt thự lớn dòng họ Nak*

-ANH NGHĨ LÀM SAO MÀ LẠI ĐƯA KRIXI ĐẾN CHỖ ĐÓ VẬY HẢAAAA?????- Thanh giọng max khủng của thần thánh Laurel "dịu dàng" ban tặng cho anh họ "iu dấu" Nakroth.

-Em ko thể nào vặn nhỏ volume đc sao ?- hắn thật chỉ muốn đến bệnh viện siêu âm tai, mũi, họng xem còn sống đc bao lâu quá :v

-Dù biết là anh thik cậu ấy nhưng có ai cua gái như anh ko ?

-Thì anh nghĩ nếu bắt nạt Krixi thì em ấy sẽ nhìn đến anh và thik anh đấy chứ.

-Đậu phộng rang rau muống luộc! Ko lẽ anh chưa hiện tại của anh làm trái ngược với suy nghĩcủa mình hả?(0\^/0).

-Ơ! Không 0○0.

-(=_=!!)

-Em nghĩ cách giúp anh tiếp cận với Krixi đi. Anh xin em đó

-Dù em biết là anh thik cậu ấy từ level 1 khi anh bị ở lại lớp 4 rồi. Thế mà anh lại chọn bắt nạt để tiếp xúc chứ ko phải là kết bạn thì anh đúng chuẩn "khôn 3 năm dại 1 giờ" rồi.

-Anh biết lỗi rồi. Cứu anh đi

-Như em nói trên anh hãy làm lành lại với Krixi đi.

-Bằng cách nào ?

-Em bày cách cho cậu ấy có độ thông minh ko ai bằng nhưng lại ngây thơ lắm.

-Lần này em lại định xài châm ngôn gì đây ?

-Ờ thì Nhất cựu ly nhì tốc độ thui 0w0

-Anh mong nó thành công bằng ko thì anh họ này của em sẽ F.A suốt đời mất T^T.

-Em biết mà anh mà ế thì em sẽ khuyến mại cho anh mấy bà đối tác ngoài 30 ở đây :3

-Khuyến khích ban tặng máy bay bà già cho phi công trẻ Nakroth của chúng ta lun \(^•^)/

-(=_=!!) I want kill you

*tôi muốn giết em*

-Just kill me if you want to panic Krixi afraid of you. Cousin

*Cứ giết em nếu anh ko muốn Krixi sợ anh. Anh họ ạ*

-I hear Krixi's scary reaction to him, do not blame me. ( =\_/=)

*Nếu em mà biết đc phản ứng đang sợ với anh thì đừng trách em* ( =\_/=)

-Yes (+^+)

*Vâng* (+^+)

-Em sẽ gửi bản kết hoạch cho anh sau. Bye

-Ừm. Bye

_______________bình chọn____________

Sau khi kât thúc cuộc điện thoại thì nói sao nhỉ ??

Ờ thì!! Naroth hiện giờ có hơi........Điên

Hắn nhảy lên giường như trẻ 3 tuổi nhún nhún như nhà thú nhún. Sau đó vấp phải mền ngã đập mặt vào gồi mà vẫn còn cười.

Lăn qua lăn lại trên giường hú hét như thế này :

-DÀ HÚ!! KRIXI CỦA ANH ƠI!! ANH YÊU EM. EM SẼ LÀ CỦA Anh.

SAY'S OH YEAD

Kết quả nếu ko có sự can thiệp nhiệt tình của mẫu hậu đại nhân của nhà Nak thì có lẽ anh Naroth nhà ta đã đc hàng xóm "thân ái" tặng vài đôi dép tổ ong vào mặt :v

__________________________

10☆ 7cmt ra chap mới nào :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net